Bọn họ rất rõ âm thanh này là gì.
Mục đích ban đầu của việc trốn dưới gầm bàn là để tránh bị phát hiện, nhưng giờ đây đã thay đổi.
Càng giống như tránh sự nghi ngờ hơn.
Thế nên lúc này càng không thể bại lộ, một khi bại lộ, bốn người mặt đối mặt mắt to trừng mắt nhỏ, sợ là sẽ để lại ám ảnh cả đời.
Dụ Ấu Tri ôm đầu gối, vùi mặt vào trong đầu gối, im lặng thở dài.
Cũng không thể nói Mã Tịnh Tịnh dùng chiêu này không hay, nếu cô là Mã Tịnh Tịnh, dưới loại tình huống này, cô cũng không nghĩ ra được cách gì khá hơn.
Chỉ là chiêu này... Quả thực không xem cô và Hạ Minh Sầm là người ngoài.
Từ lúc bị buộc phải trốn xuống gầm bàn, lông mày của Hạ Minh Sầm chưa từng giãn ra, vẫn luôn cảnh giác đề phòng sau khi bị Chu Phỉ phát hiện có thể sẽ xảy ra bất cứ tình huống ngoài ý muốn nào, hiện tại chuyện ngoài ý muốn thực sự xuất hiện rồi, nhưng tình hình lại hoàn toàn trái ngược với dự liệu của anh.
Bọn họ và Mã Tịnh Tịnh không có thần giao cách cảm, không thể khống chế hành vi của Mã Tịnh Tịnh, chỉ có thể vừa trốn vừa hi vọng Mã Tịnh Tịnh phải giữ được sự tỉnh táo cuối cùng của mình.
Mã Tịnh Tịnh cũng không biết bản thân đang làm gì.
Những ngày tháng dưỡng thai thực sự quá nhàm chán, vì để giết thời gian, mỗi ngày cô ta đều xem chút phim thần tượng, vừa xem tình tiết phim vừa phỉ nhổ thật sự quá cũ kỹ, quá xấu hổ.
Thế nhưng không hiểu sao trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc vừa nãy, dưới tình huống cô ta bị ép tới đường cùng, những tình tiết này đột nhiên xông vào não cô ta.
Không ngờ cô ta lại học theo nam nữ chính ngớ ngẩn trong phim thần tượng, dùng nụ hôn để lấp kín miệng Chu Phỉ.
Khi bị Chu Phỉ hung hăng đẩy ra, hai mắt Mã Tịnh Tịnh đờ đẫn, ngây người tại chỗ, trên mặt viết: "Con mẹ nó rốt cuộc tôi đang làm cái gì?"
Chu Phỉ cũng kinh ngạc sợ hãi nhìn cô ta.
Mã Tịnh Tịnh tuyệt vọng nghĩ, lúc này có nhảy sông Hoàng Hà cũng không sạch nữa rồi.
Thế nhưng tình huống này lại là một cái hố do chính bộ não chập mạch của cô ta tự đào cho mình.
Ngũ quan lạnh lùng nghiêm nghị kia của người đàn ông bởi vì vừa nãy bất ngờ bị cưỡng hôn mà có chút sụp đổ xen lẫn xấu hổ. Mã Tịnh Tịnh nuốt nước miếng, thầm nghĩ nếu ngay từ đầu người mình gặp được là Chu Phỉ, thì có ngu mới đi hầu hạ lão già Chu Vân Lương kia.
Mấy ngày nay sống chung dưới một mái nhà, Mã Tịnh Tịnh dần dần hiểu được tính tình của Chu Phỉ.
Anh ta nhìn có vẻ không dễ ở chung, nhưng mức độ nhẫn nhịn đối với cô ta lại cao đến kỳ lạ, có lẽ do kiêng dè cái bụng của cô ta, chỉ cần không chạm tới giới hạn của anh ta, đủ loại hành vi tác oai tác quái, thông thường anh ta sẽ mặc kệ cô ta.
Ngay khi ý tưởng so sánh cậu con trai trẻ đẹp với người cha bụng phệ nảy ra, sự tỉnh táo còn lại của cô đột nhiên bị đứt đoạn.
Lúc này đây, cô ta không biết có phải vốn dĩ mình đã thèm thuồng người đàn ông Chu Phỉ này từ lâu rồi không, nên mới đúng lúc nhân cơ hội này để thỏa mãn dục vọng của bản thân.
Thế là cô ta sáp lại gần, dưới ánh nhìn sững sờ của Chu Phỉ, hôn anh ta lần thứ hai.
Chỉ là lần này Chu Phỉ không đẩy cô ta ra.
Dường như dây thần kinh nào đó của anh ta đột nhiên cũng bị đứt rồi, nghĩ tới dáng vẻ mấy ngày qua làm loạn tới vô pháp vô thiên trong nhà anh ta, một người đàn ông như anh ta, dù sao cũng không thể tính toán với một con nhóc đang mang thai, dù có đau đầu thì vẫn để mặc cô ta.
Mã Tịnh Tịnh trẻ tuổi xinh đẹp, dạo này vì mang thai mà thỉnh thoảng sẽ có một vài khoảnh khắc lộ ra sự dịu dàng trái ngược với tính nết của cô ta.
Trong nhà có một người phụ nữ như vậy, nhưng người phụ nữ này lại đang mang thai con của cha anh ta, anh ta không thể động, cũng không được động, mãi cho tới giờ phút này.
Cuộc đấu tranh nội tâm sớm đã có kết quả.
Tim Chu Phi đập thình thịch, anh ta vòng tay qua eo cô ta, hôn đáp lại một cách mãnh liệt.
Kỹ thuật hôn của hai người đều không tệ, đầu lưỡi như quấn với nhau, không chừa lại chút rảnh rỗi nào cho đối phương hô hấp, ngang ngược đem nụ hôn thành cuộc mưu sát.
Khi tách ra đều thở hồng hộc, quần áo trên người bị đối phương lôi kéo.
Chu Phỉ phiền não dùng tay xoa mặt, lần trước ám ảnh do Mã Tịnh Tịnh để lại ở câu lạc bộ vẫn chưa tan mất, khoảng thời gian này thậm chí anh ta không có tâm tư động vào phụ nữ, kết quả hôm nay lại xảy ra loại chuyện này.
Anh ta bối rối nhắm mắt, sửa lại quần áo, bước chân bất ổn đi ra khỏi thư phòng.
Cửa thư phòng bị đóng lại, mối nguy cơ tạm thời được giải trừ.
Mà Mã Tịnh Tịnh lại đứng nguyên tại chỗ, khó xử cắn môi.
Mang thai cũng có nhu cầu sinh lý, cô ta mang thai sáu tháng, tương đương với sáu tháng chưa chạm qua đàn ông, hôm nay cuối cùng cũng nếm được chút cam lộ, thực sự không có cách nào lừa dối bản thân vừa rồi không có cảm giác gì.
Cô ta nhanh chóng xua tan những cảm xúc này đi, nhỏ giọng mở miệng: "Kiểm sát Dụ, cảnh sát Hạ, hai người còn ở đây không?"
Hai người trốn dưới bàn cuối cùng cũng được giải thoát, chui từ bên trong ra.
Mã Tịnh Tịnh không biết nên giải thích tất cả mọi chuyện xảy ra lúc nãy như thế nào, vốn nhanh mồm nhanh miệng là vậy, bây giờ đột nhiên lại cứng họng.
Thế nhưng ngoài dự liệu của cô ta, hai người không nói gì, ăn ý giả vờ vừa nãy chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhìn sắc mặt bình tĩnh của hai người, Mã Tịnh Tịnh biết, bọn họ dùng sự im lặng để bảo vệ lòng tự trọng của cô ta.
Nháy mắt sự bối rối và ngượng ngùng biến thành dòng nước ấm chảy vào trong lòng, Mã Tịnh Tịnh nhỏ giọng hỏi: "Có tìm thấy đồ hai người muốn tìm không?"
"Tìm thấy rồi." Dụ Ấu Tri cười với cô ta, giọng điệu mềm mại: "Cảm ơn."
Hạ Minh Sầm bổ sung: "Nếu thứ này có tác dụng trên toà án, chúng tôi nhất định sẽ giúp cô giảm nhẹ hình phạt."
Đột nhiên Mã Tịnh Tịnh cảm thấy tất cả đều đáng giá, gật đầu thật mạnh: "Ừ! Nhất định phải nhớ công lao của tôi đấy!"
-
Lúc này Chu Phỉ ra khỏi thư phòng đã không còn tâm tư gì để tiếp khách, chỉ có thể bất đắc dĩ tiễn khách, đồng thời bày tỏ lần sau nhất định sẽ bồi tội.
Ở thư phòng lâu như vậy không ra, khi ra biểu cảm lại khó hiểu như vậy, là đàn ông thì đều có thể nghĩ ra gì đó.
Sau đó suy cho cùng vẫn phải xã giao qua lại, thấy dáng vẻ cố giả đứng đắn của Chu Phỉ, Giang Thiên Vũ và Hạ Minh Lan chừa cho anh ta mặt mũi, không nói toạc ra, dễ tính bày tỏ lần sau phải bồi tội, sau đó rời đi.
Khi vào thang máy xuống lầu, Giang Thiên Vũ mới thuận miệng trêu đùa với Hạ Minh Lan: "Chẳng trách khoảng thời gian này tìm anh ta đi chơi với mấy em, anh ta đều không có hứng thú gì cả, thì ra tổng giám đốc Chu của chúng ta là lãng tử quay đầu, ôi chao cậu chủ Hạ, anh nói có phải không lâu nữa chúng ta sẽ nhận được thiệp mời của anh ta không?"
Hạ Minh Lan cười nhã nhặn, không lên tiếng.
"Quên mất anh không thích người khác gọi họ của anh, tổng giám đốc Lan." Giang Thiên Vũ cười híp mắt sửa miệng: "Sorry nha, tôi cũng quên mất gần đây tổng giám đốc Lan vừa hủy hôn, nói tới chuyện này có chút không thích hợp."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tuy trên miệng nói xin lỗi, nhưng vẻ mặt chẳng có chút áy náy nào.
Đương nhiên Hạ Minh Lan biết anh ta cố ý, từ sau lần hủy hôn trước, cả nhà họ Hạ đều trở thành tâm điểm chú ý, hiện tại những chú bác làm bên chính phủ đang bị điều tra, bị tố cáo, nếu nói từ đầu thái độ của Giang Thiên Vũ còn xem như nịnh nọt, thì đến lúc này, thái độ của anh ta với anh đã trở thành châm chọc.
"Phỏng vấn một chút, cảm giác bị em trai cướp vợ chưa cưới thế nào? Người phụ nữ của mình ngủ với em trai ruột của mình chắc chắn không tốt lắm nhỉ?"
Giọng điệu Hạ Minh Lan bình tĩnh: "Phụ nữ bị người khác cướp là cảm giác gì, cậu Giang hẳn là rõ hơn tôi, suy cho cùng những cô gái ở hộp đêm của cậu cũng sẽ không giữ mình vì cậu Giang."
Sắc mặt Giang Thiên Vũ đông cứng, nghe ra được Hạ Minh Lan đang châm chọc chuyện lần trước anh ta chơi gái ở hộp đêm của mình bị bắt.
Vốn tưởng rằng Hạ Minh Lan tính tình tốt, hóa ra anh ấy cũng biết cắn người.
Giang Thiên Vũ chỉ muốn châm chọc Hạ Minh Lan vài câu để xem chuyện cười, không định thật sự kết thù với anh ấy, suy cho cùng chuyện đính hôn của bản thân bị hủy, còn có thể ở trong tình huống đó mà hoàn toàn bình tĩnh xử lý cục diện rối rắm, không để tin tức truyền ra ngoài, loại quyết đoán này không phải người đàn ông nào cũng có thể có.
Thay đổi biểu cảm hóng hớt, Giang Thiên Vũ chậm rãi mở miệng: "Nói hộp đêm xui xẻo kia của tôi vậy, thực ra tôi đã kêu người đi điều tra xem người tố cáo hộp đêm của tôi là ai."
Hạ Minh Lan khẽ nhướng mày, nghiêng đầu nhìn anh ta.
"Tổng giám đốc Lan, tôi không tin tôi có thể tra được chuyện này, nhưng anh mà lại cũng không thể tra được? Suy cho cùng Hạ Minh Sầm là em trai của anh, anh thiên vị anh ta, tôi có thể hiểu."
Trước tiên Giang Thiên Vũ giả mù sa mưa bày tỏ hiểu chuyện, sau đó lại tới gần Hạ Minh Lan mấy bước, nhướng mày gian xảo nói: "Chỉ là sao em trai anh lại đi tố cáo người anh trai là anh vậy? Anh ta cướp người phụ nữ của anh thì thôi đi, còn con mẹ nó hại 'thằng em' của tôi bị mấy cảnh sát nhìn thấy, tổng giám đốc Lan, đừng chùi đít giúp em trai anh nữa, thật sự đáng phải dạy dỗ một chút rồi đó."
Tuy nhiên, mặc dù Hạ Minh Lan có vẻ như đang chăm chú lắng nghe nhưng lại nhẹ nhàng chặn đứng mọi lời thuyết phục của Giang Thiên Vũ.
"Chuyện nhà của tôi không nhọc cậu Giang phiền lòng, cậu Giang vẫn nên lo tốt cho đất đai của mình thì hơn, lần sau đừng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn lại bị chỉnh đốn nữa."
Cái người Hạ Minh Lan này, ngay cả khi châm chọc giọng điệu cũng có thể dịu dàng như vậy, Giang Thiên Vũ cười lạnh hai tiếng, thẳng thắn nói: "Tổng giám đốc Lan đúng là vô cùng yêu thương em trai, phụ nữ của mình cũng bị cướp rồi mà còn không quên âm thầm nghe ngóng những người năm đó làm bị thương anh ta từ tôi và Chu Phỉ."
Tuy tính tình Giang Thiên Vũ buông thả, nhưng đầu óc không ngu, Hạ Minh Lan hạ mình kết bạn với anh ta như vậy, không có mục đích khác, có quỷ mới tin.
"Anh muốn nghe ngóng thì nghe ngóng đi, ai bảo cha tôi một lòng muốn liên minh với nhà họ Hạ các anh chứ, thế nên chuyện làm ăn hợp tác của chúng ta vẫn như cũ." Giang Thiên Vũ đổi chủ đề, nhếch miệng cười: "Nhưng, Hạ Minh Sầm anh ta, tôi chưa xong với anh ta đâu."
Ra khỏi tòa nhà, Giang Thiên Vũ lịch sự chào tạm biệt với Hạ Minh Lan, ngồi lên xe thể thao của mình.
Không đi vội, anh ta móc điện thoại ra, gọi điện thoại cho ai đó.
"Alo? Tổng giám đốc Mao hả, là tôi, Thiên Vũ, chúc mừng tổng giám đốc Mao được ra tù nhé, nói gì thế, năm đó chú giúp ba tôi nhiều như vậy, tiếng tổng giám đốc Mao này đương nhiên chú có thể nhận được... Tôi nghe nói sau khi tổng giám đốc Mao ra ngoài vẫn luôn muốn tìm được cảnh sát đã bắt mấy người đàn em của chú đúng chứ?"
Đầu bên kia cà phất cà phơ nói: "Đương nhiên, chú muốn tìm được tên cảnh sát đó, sau đó muốn gặp mặt xin lỗi người này, nếu không phải năm đó có cậu ta, mấy năm nay chú cũng không thể ở trong tù thay hình đổi dạng, làm người lần nữa."
Giang Thiên Vũ cười lớn.
"Xem ra tổng giám đốc Mao hiểu được cái gì gọi là có ân tất báo rồi, được, sợi dây này, tôi giúp tổng giám đốc Mao buộc chặt rồi."
-
Sau khi Chu Phỉ tiễn khách xong thì về phòng của mình, không ra ngoài nữa.
Nhân lúc Chu Phỉ tự bế trong phòng, Mã Tịnh Tịnh nắm bắt cơ hội hỗ trợ hai người chuồn đi.
Đóng cửa lại, Mã Tịnh Tịnh dựa lên cửa hít một hơi thật sâu, ngơ ngác nhìn lên trần nhà.
Ngày hôm nay thật sự quá drama, thần kinh đã kiệt quệ, hiện tại cô ta cũng không muốn làm gì, chỉ muốn về phòng nằm.
Vốn dĩ trong phòng khách yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng cô ta chuồn về phòng, thế nhưng còn chưa đợi đi tới cửa phòng, cô ta đã đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa.
Chu Phỉ từ trong phòng đi ra.
Cô ta muốn cố gắng cử động chân chạy mau về phòng đóng cửa lại, thế nhưng cơ thể từ đầu đến cuối đều cứng đờ tại chỗ, không động đậy nổi.
Chu Phỉ cũng ngây ra, bầu không khí tĩnh mịch dần trở nên sốt ruột.
Cứ như vậy không phải cách, Mã Tịnh Tịnh xoay đầu nhìn anh ta, cố gắng duy trì giọng điệu bình tĩnh nói: "Tôi thừa nhận, tôi lén làm một cái chìa khóa thư phòng của anh."
Thế nhưng khoảnh khắc cô ta thừa nhận, Chu Phỉ không còn phẫn nộ như vừa nãy, chỉ bình tĩnh mở miệng: "Lý do."
"Tôi muốn tìm giấy tờ tài sản của cha anh." Mã Tịnh Tịnh căng da đầu nói: "Những ngày qua tôi sống ở đây rất thoải mái, tôi nghĩ thông rồi, tôi là một cô gái hám của chỉ nghĩ tới tiền, thế nên tôi không muốn đánh mất đứa trẻ này, tôi muốn sinh nó ra, như vậy thì tôi có tiền rồi."
Những lời này không hề chừa đường lui cho mình, cô ta cũng biết lý do Chu Phỉ ghét cô ta, là vì đứa trẻ trong bụng cô ta sẽ tranh chấp tài sản với anh ta, hiện tại ngay cả người mẹ là cô ta cũng muốn tranh, đoán chừng sau khi anh ta nghe xong sẽ càng chán ghét cô ta hơn.
Nhưng Mã Tịnh Tịnh ngoài lý do này, thật sự không nghĩ được lí do nào có thể thuyết phục được anh ta hơn nữa.
Quả nhiên, sắc mắt Chu Phỉ trầm xuống, thế nhưng câu sau của anh ta lại không hề liên quan gì đến tài sản.
"Cô cho rằng sống thoải mái là bởi vì tôi tiêu tiền sao?"
Mã Tịnh Tịnh hỏi ngược lại: "Không thì sao?"
"Là tôi để cô sống quá thoải mái!" Chu Phỉ nói: "Mã Tịnh Tịnh, khoảng thời gian này tôi để mặc cô tác oai tác quái, tùy hứng càn quấy, cho dù hiện tại cô ra ngoài chào hỏi với người ta nói mình là bà Chu, cô xem liệu có mấy người kinh ngạc?"
Lời của anh ta tức khắc khiến tim Mã Tịnh Tịnh hoảng hốt.
Cô ta buộc phải thừa nhận, tuy mỗi lần trên mặt anh ta chán ghét, nhưng hành vi lại dung túng cho cô ta vô số lần, khiến cô ta cảm giác được thực ra anh ta không khó hầu hạ đến vậy, thế là cô ta đối với anh ta chuyển từ dè dặt, sang vô pháp vô phiên như hiện tại, lại tới sự xúc phạm to gan vừa rồi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Có thứ gì đó trào ra từ tận đáy lòng vì nụ hôn không thể kiểm soát đó, cô ta ấn vào ngực, đôi chân tê cứng cuối cùng cũng cử động được, không kịp nghĩ ngợi gì, cô ta nhấc chân lên chạy, chỉ muốn mau chóng trốn về phòng.
Thế nhưng Chu Phỉ không cho cô ta cơ hội chạy thoát, túm gọn cô ta trở lại, áp sát cơ thể, dễ dàng vây cô ta ở giữa mình và bức tường.
Anh ta rũ mắt nhìn cô ta, hỏi: "Lúc hôn tôi cô không cảm thấy ghê tởm sao?"
Mã Tịnh Tịnh nhẹ giọng hỏi ngược lại: "Vậy anh cảm thấy ghê tởm sao?'
Anh ta cắn răng, nặng nề nói: "Ghê tởm."
Ghê tởm đến mức có lẽ khoảng thời gian này sẽ không thể nào quên đi chuyện vừa rồi.
Thực ra ngay từ đầu khi đồng ý đón Mã Tịnh Tịnh từ bệnh viện về nhà mình, Chu Phỉ đã ý thức được anh ta đang làm một chuyện ngu xuẩn.
Nhưng mỗi nửa đêm khi bản thân đi xã giao trở về, thấy trong phòng khách còn sáng đèn, TV vẫn còn mở, có một người vẫn đang ngồi đó vừa xem TV vừa ăn đồ ăn đêm, thấy anh ta về, sau đó nói một câu anh về rồi à, thế mà anh ta lại dung túng tiếp tục cho chuyện ngu xuẩn này.
Một mặt trên phương diện đạo đức từ tận đáy lòng không thể chấp nhận chuyện như thế, cảm thấy nếu nảy sinh suy nghĩ khác thật khiến người ta ghê tởm biết bao, một mặt lại tiếp tục chìm đắm vào nó.
Chu Phỉ dùng ánh mắt đấu tranh nhìn cô ta.
"Tôi không thể khoan nhượng với một người phụ nữ mang thai con của cha tôi, lại còn dây dưa không rõ với tôi, hiện tại cô đã sáu tháng rồi, đứa bé này bắt buộc phải bỏ đi ngay."
Anh ta dừng lại rất lâu, gần như đạp lên giới hạn cuối cùng của mình mà nói: "Còn về phần cô muốn tài sản, dùng đứa trẻ này có thể lấy được từ chỗ cha tôi, cũng có thể lấy được từ chỗ tôi."
Rõ ràng ghét nhất loại phụ nữ tham lam này, hiện tại lại muốn đích thân thỏa mãn lòng tham của cô ta.
Thậm chí thỏa mãn lòng tham của cô ta để làm điều kiện đổi lấy sự tham lam của mình.
Mã Tịnh Tịnh khó tin nhìn anh ta.
Thế nhưng chuyện cô ta trộm sao chép chìa khóa, căn bản không phải vì tài sản gì đó, mà vì cô ta muốn thu thập chứng cứ phạm tội của cha con Chu Vân Lương, dùng làm điều kiện để giảm án cho mình.
Nhưng cô ta đối với Chu Phỉ...
Đâu chỉ mỗi Chu Phỉ cảm thấy ghê tởm, cô ta cũng cảm thấy ghê tởm, nhưng cô ta không lừa dối được bản thân mình, nụ hôn vừa nãy, có cảm giác chính là có cảm giác.
Dù cô ta rất rõ, giữa bọn họ là không thể nào.
Người đàn ông này cho dù cô ta có chết cũng là người cô ta không nên trêu đùa.
Kỳ thật nói đến đây, không chỉ có nội tâm Chu Phỉ đang chật vật.
-
Thu được chứng cứ phạm tội năm đó Chu Vân Lương cấu kết với bên đấu thầu, theo lý mà nói thì đây là một chuyện đáng để vui mừng.
Nhưng khi từ nhà Chu Phỉ rời đi, biểu cảm Dụ Ấu Tri vẫn luôn nặng nề.
Dường như Hạ Minh Sầm nhìn thấu tâm tư cô, hỏi: "Đang lo lắng cho Mã Tịnh Tịnh à?"
"Em lo Mã Tịnh Tịnh nảy sinh tình cảm với Chu Phỉ, sau đó..."
Hạ Minh Sầm tiếp lời: "Sau đó trở mặt sao?"
Dụ Ấu Tri gật đầu.
Lòng người khó đoán, cô cũng không nắm chắc.
Càng huống chi là tình cảm.
Người lý trí luôn cho rằng bản thân có thể khống chế được tình cảm, nhưng người xúc động nào có cái gọi là lý trí.
"Gần đây bên Cục đang chú trọng vào vụ án an ninh trật tự, đám côn đồ gây ra chuyện cũng không thoát khỏi liên can với Giang Thiên Vũ và Chu Phỉ, cho dù không giúp Chu Vân Lương che giấu chứng cứ tội phạm trọng chuyện này, thì trên người Chu Phỉ cũng không trong sạch."
Giọng điệu Hạ Minh Sầm bình tĩnh: "Nếu sau này Mã Tịnh Tịnh còn muốn sống cuộc sống bình thường, cô ta sẽ biết giữa bản thân và Chu Phỉ nên chọn như thế nào."
Bọn họ đều rõ, Mã Tịnh Tịnh rất muốn một cuộc đời bình thường.
Nếu lúc đầu cô ta sinh ra trong một gia đình bình thường, chăm chỉ học hành khôn lớn, căn bản sẽ không bị dính vào chuyện này, cũng không xảy ra quan hệ dây dưa với Chu Phỉ.
Dụ Ấu Tri ừ một tiếng.
Cô nhìn đồ trong tay, quyết định nghĩ chuyện này theo một hướng tốt.
"Những thứ này, thêm với những tài liệu chú Trần gửi cho em, nhiêu đó chứng cứ có lẽ đủ để xin phúc thẩm rồi."
"Không lâu nữa cấp trên sẽ phái một nhóm nhỏ tới chỗ bọn anh để vây bắt đám côn đồ này." Hạ Minh Sầm nói: "Dựa theo tài liệu cha em để lại, giữa những người này có quan hệ rất lớn, tới lúc đó em giao nó ra, có lẽ sẽ giúp được bên cảnh sát rất nhiều."
Dụ Ấu Tri tò mò hỏi: "Nếu cấp trên phái người xuống, vậy tuần sau đội hình sự các anh có thời gian tụ họp với phòng tụi em không?"
Chủ đề chuyển từ một vấn đề nghiêm trọng sang buổi liên hoan vào tuần tới.
Hai người vừa nói chuyện liên hoan tuần tới vừa đi về phía bãi đỗ xe, đợi khi sắp tới vị trí đỗ xe, Dụ Ấu Tri móc chìa khóa cảm ứng tự động trong túi ra, đèn trước nháy lên vài cái.
Sau đó đồng thời nhìn sang chiếc xe con màu đen đỗ ở bên cạnh.
Là xe của Hạ Minh Lan.
Quả nhiên giây sau, Hạ Minh Lan vốn đã rời nhà Chu Phỉ trước bọn họ bước từ trên xe xuống.
Đây là lần đầu tiên ba người chạm mặt, từ sau lần bữa tiệc đính hôn bị hủy, nhưng chỉ có Dụ Ấu Tri có chút lúng túng, ngoài ra hai người đàn ông ngược lại khá thản nhiên.
Hai người Hạ Minh Sầm và Dụ Ấu Tri xuất hiện ở đây chắc chắn không phải ngẫu nhiên, dường như Hạ Minh Lan cũng không cần nghe bọn họ giải thích, đã hiểu ra rất nhiều chuyện.
Từ đêm bị báo án, cho tới ngày hôm nay.
Bỏ qua rất nhiều vấn đề không cần thiết, Hạ Minh Lan hỏi thẳng vấn đề mà mình không chắc chắn: "Cô gái bên cạnh Chu Phỉ, là người của các em?"
Lúc này phủ nhận thì có vẻ bịt tai trộm chuông, Hạ Minh Sầm ừ một tiếng, thản nhiên hỏi ngược lại anh ấy: "Sao? Lại muốn lợi dụng cái này uy hiếp ai?"
Hạ Minh Lan thật sự như mong muốn của anh. Lợi dụng chuyện này bắt đầu uy hiếp.
Anh ấy cười nhìn Dụ Ấu Tri.
"Ấu Tri, nếu em bằng lòng trở về bên anh, anh sẽ không tố cáo với Chu Phỉ cô gái đó là người của các em, thế nào, em có cần cân nhắc một chút không?"
Hạ Minh Sầm nhíu mày: "Hạ Minh Lan, chuyện sắp xong rồi, còn muốn đánh nhau sao?"
"Nếu em động tay, Ấu Tri sẽ bảo vệ anh." Hạ Minh Lan nói: "Em ấy biết sức khỏe anh không tốt, đánh nhau không phải là đối thủ của em."
Khi tính toán người khác không thấy sức khỏe anh không tốt nhỉ?
Hạ Minh Sầm liếc Dụ Ấu Tri, nhắc nhở cô: "Tay trái anh cũng bị thương."
Hai cái người này có nhàm chán không.
Chuyện cô thích ai rõ ràng đã nói rất rõ rồi, cô cũng không muốn lắc trái lắc phải làm "cặn bã" nữa.
"Đừng nói nữa, em không bảo vệ ai cả, chỉ dọn ghế ra ngồi bên cạnh cắn hạt dưa xem kịch thôi."
- ---------
Lời tác giả:
Mức độ chấp nhận của mấy người khá cao nhỉ ha ha, quả nhiên mấy người giống tôi, đều là biến, thái_(:з" ∠)_