Vờ Ấu Trĩ

Chương 87:




Ở đây chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, nên nhóm người bắt cóc Mã Tịnh Tịnh và Thẩm Ngữ đã đổi xe rời đi.
Công xưởng bỏ hoang, khắp nơi đều là bụi, trên đất vẫn còn dấu vết bánh xe.
Ánh mắt Hạ Minh Sầm trở nên cảnh giác, chống một đầu gối xuống đất.
Sau khi nhìn chằm chằm dấu vết này hồi lâu, anh đứng dậy cất súng, lật áo khoác ngoài lên nhét súng lại vào bao, trầm giọng nói: "Chúng ta tới muộn một bước rồi. Đi kiểm tra camera an ninh xung quanh đây, xem thử có xe nào từ đây đi ra không."
"Rõ!"
May mà công xưởng này tuy bị bỏ hoang, nhưng xung quanh vẫn còn rất nhiều công xưởng mở cửa, dưới hệ thống camera giám sát bao trùm cả thành phố, chiếc xe đám người kia đổi qua nhanh chóng được xác định lần nữa, đội trưởng Lê từ xa gửi tin tức chiếc xe tới, Hạ Minh Sầm nhanh nhẹn ngồi lên xe cảnh sát, đưa mấy đội viên đuổi theo trước.
Chẳng mấy chốc, tiếng còi chói tai gần như xuyên thủng bầu trời theo sau những chiếc xe lao như tên bắn trên đường phố nhộn nhịp, thu hút sự chú ý và bàn tán của người qua đường, thậm chí có người còn lấy điện thoại di động ra quay video.
Những ánh đèn hai màu chạy liên tục nhấp nháy vẫn sáng rõ giữa ban ngày, chiếc xe đen đằng trước gian xảo hòa vào dòng xe cộ, chiếc xe màu trắng với hai chữ cảnh sát rõ ràng đuổi sát phía sau, cùng với tiếng loa phóng thanh không ngừng cảnh cáo dừng lại ngay lập tức.
Những chiếc xe khác trên đường ăn ý phối hợp né sát vào bên đường, còi cảnh sát dồn dập đinh tai nhức óc, cuối cùng, chiếc xe màu đen chết máy, nằm giữa đường sau khi tông vào rào chắn phân cách hơn chục mét.
Một số người trên xe nhanh chóng bỏ xe chạy.
Hạ Minh Sầm xuống xe phi nhanh đuổi theo, quần chúng xung quanh nhìn thấy một vị cảnh sát mặc áo đen nhanh chóng đuổi theo bắt người, dùng tư thế nhanh nhẹn hung hãn ấn người kia xuống đất, chân dài đè lên lưng anh ta, quặt tay anh ta ra sau lưng rồi còng chặt.
Những đội viên khác cũng bắt được một người, còn lại đã chạy thoát.
Tới khi áp tải người về bên cạnh xe, cảnh sát Tống canh giữ tại chỗ lúc này cất tiếng nghiêm trọng gọi đội phó.
Vì vừa nãy truy đuổi quá gấp gáp nên đổ nhiều mồ hôi, Hạ Minh Sầm thở phì phò, dùng cằm chỉ chỉ chiếc xe đen: "Bên trong còn người hả?"
"Có ba người, đều là con tin." Cảnh sát Tống nói, "Chu Phỉ cũng ở trong xe, vừa nãy đã gọi xe cứu thương rồi."
Chu Phỉ mất tích lâu nay, thế mà lại bị bắt bởi cách thức này.
Không kịp suy xét xem vì sao những người kia phải đem Chu Phỉ ra, Hạ Minh Sầm trực tiếp hỏi: "Người có sao không?"
Cảnh sát Tống muốn nói lại thôi.
Làm đồng nghiệp đã lâu, biểu cảm của anh ấy chứng tỏ điều gì, Hạ Minh Sầm vừa nhìn đã có thể nhìn ra.
Anh lập tức vứt phạm nhân trong tay qua, lạnh mặt đẩy mạnh cửa xe ra.
Dù đã trải qua rất nhiều, nhưng giờ phút này, lòng anh trở nên nặng trĩu, chỉ vì chậm một bước, cảm giác tự trách và bất lực khó nén như dời núi lấp biển ập đến.
-
Sau khi nhận được điện thoại của Hạ Minh Sầm, Dụ Ấu Tri không nhớ rõ bản thân đã dùng tâm trạng gì phi như bay tới bệnh viện.
Lão Thẩm và vợ ông chạy thẳng từ nhà tới, nhanh hơn Dụ Ấu Tri, sau khi nghe tin con gái Thẩm Ngữ không sao, hai vợ chồng mới thở phào một hơi.
Vợ lão Thẩm gục vào ngực chồng mà khóc, cảm xúc lên lên xuống xuống, không kìm được nức nở nói: "Cũng may Tiểu Ngữ không có chuyện gì, cũng may không có chuyện gì, nếu con bé có chuyện, thật sự em không biết sống sao..."
Sau khi Chu Phỉ mất tích bị người ta giam nhốt hơn nửa tháng, trên người có những vết thương với mức độ khác nhau, cơ thể vốn đã vô cùng suy nhược, lại vì ngồi trong chiếc xe đen vừa nãy, khi được phát hiện người đã hôn mê hoàn toàn. Sau khi đưa đến bệnh viện hiện tại vẫn chưa tỉnh lại, lúc này thư ký của anh ta, và cả mấy anh em bạn bè đều vội chạy tới, trông coi ở bên ngoài phòng bệnh.
Tất cả mọi người đều vui mừng sau khi trải qua sự sợ hãi lo lắng, duy chỉ có Dụ Ấu Tri thì không biết phải làm sao.
Ba con tin, hai người vẫn còn sống, vậy người còn lại đâu?
Dụ Ấu Tri đứng trước giường bệnh, xung quanh không có bất cứ thiết bị y tế điều trị cấp cứu nào, khăn trắng phủ từ đầu tới chân, người trên giường không động đậy nữa.
Hai người còn sống kia đều có người thân bạn bè ở bên săn sóc, đợi bọn họ tỉnh lại, chỉ có Mã Tịnh Tịnh không tỉnh lại nữa này, bên người lại không có lấy một người thân.
Khoảnh khắc này ở bên cạnh cô ta, vẫn là kiểm sát viên và cảnh sát từng ở phe đối diện.
Hạ Minh Sầm thấp giọng nói: "Khi bọn anh tìm được cô ta đã quá thời gian cấp cứu, hô hấp lẫn nhịp tim đều không còn."
Thế nên khi người vừa được đưa tới bệnh viện, đã lập tức tuyên bố tử vong.
600 đơn vị Insulin hiệu quả nhanh truyền vào người, người bình thường căn bản không chịu nổi, có thể dẫn đến cái chết nhanh chóng, nhưng khoảng thời gian trước cơn sốc đối với người ta mà nói vô cùng dày vò, tim đập nhanh dẫn tới hôn mê, đồng tử co rút, co giật và sau đó ngạt thở.
Giường bệnh vẫn phải để cho bệnh nhân khác, di thể nhanh chóng được chuyển vào nhà xác.
Dụ Ấu Tri ngơ ngác ngồi ở hàng ghế bên ngoài.
Mùi nước khử trùng gay mũi, màu trắng khắp nơi trong bệnh viện quá chói mắt, đột nhiên cô nhớ tới ngày cha mẹ lần lượt qua đời, bản thân cũng ngồi ở hàng ghế trong hành lang bệnh viện như vậy, không biết nên làm gì, không biến nên tiếp nhận thế nào.
Hạ Minh Sầm ngồi bên cạnh cô, sắc mặt nhợt nhạt, cảm xúc trong mắt phức tạp, cũng không nói câu nào.
"Trước đây Mã Tịnh Tịnh hỏi em, người có tiền án có thể tham gia thi đại học được không, em nói được, cô ấy rất vui vẻ, nói đợi sau khi ra tù sẽ tìm một công việc chân chính, vừa kiếm tiền vừa chuẩn bị thi. Em nói với cô ấy ở trong tù cũng có thể chuẩn bị thi cử, trong tù vẫn sẽ bố trí địa điểm thi, khuyến khích những tù nhân tự học để thi, cô ấy nói không được, tự học đối với cô ấy mà nói quá khó, cô ấy nhất định phải để giáo viên giám sát cô ấy học mới được."
Dụ Ấu Tri chậm rãi hồi tưởng, vẻ mặt bình tĩnh, giọng điệu nhẹ nhàng.
"Cô ấy nói nếu đã chào đón cuộc đời mới, đương nhiên phải thay hình đổi dạng, đợi có bằng tốt nghiệp thì có thể tìm được một công việc tốt, sau này không cần dựa vào đàn ông để sống nữa. Tuy dựa vào chính mình, có lẽ cuộc đời này cũng không được lái được Porsche mua được Chanel nữa, nhưng cô ấy nói bản thân mình từ lâu đã không còn là cô gái hám tiền rồi, xe chỉ là công cụ thay cho đi bộ, mua một chiếc xe điện nhỏ là được, cho dù không có Chanel, vẫn không ảnh hưởng tới người đẹp như cô ấy."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nói tới đây, đột nhiên hô hấp Dụ Ấu Tri cứng lại, mở miệng hít thở một hơi thật lớn, cuối cùng vùi đầu bật khóc.
Hạ Minh Sầm im lặng kéo cô vào lòng.
"Cô ấy mới mười chín tuổi." Từng giọt nước mắt rơi xuống, Dụ Ấu Tri nắm lấy quần áo anh mà khóc." Nếu cô ấy sinh ra trong một gia đình bình thường thì đã có thể giống như tất cả các cô gái khác được đi học được tới trường, cô ấy sẽ không phải đi làm từ nhỏ, để bị đàn ông chuốc thuốc, cũng không cần lo lắng người ngồi tù có thể tham gia thi đại học không!"
"... Cô ấy mới chỉ mười chín tuổi."
Đang độ tuổi đẹp như hoa, kỳ vọng vào cuộc sống mới như thế, cứ như vậy mà mất rồi.
Hạ Minh Sầm chỉ ôm cô, lại không thể an ủi điều gì, hôm nay không chỉ anh, mà cả những đồng đội cùng hành động trong đội hình sự của anh đều đang tự trách, vì sao lúc đó bọn họ không thể nhanh hơn một chút.
Nực cười biết bao, một người chết rồi, người tự trách lại không phải hung thủ, mà là những cảnh sát không đến kịp để cứu người.
-
Sau khi Mã Tịnh Tịnh chết, theo khai báo của hai người bị bắt kia, bọn chúng nghe theo chỉ thị của đại ca, bắt Chu Phỉ trước, sau đó bắt Mã Tịnh Tịnh và Thẩm Ngữ.
Bọn chúng chỉ bắt người, còn về cái chết của Mã Tịnh Tịnh, là tự cô ta tiêm thuốc vào người, không phải bọn chúng động tay.
Trên ống chích quả thực cũng chỉ có dấu vân tay của Mã Tịnh Tịnh.
Khi tính mạng của một người bị uy hiếp, thì có thể cảm nhận được bản năng khát vọng sống của bản thân mãnh liệt biết bao, loại bản năng này không ai có thể khống chế được.
Phải có bao nhiêu dũng khí, bao nhiêu tuyệt vọng mới có thể khiến một người tự tay kết thúc sinh mạng của mình, khó mà tưởng tượng được lúc đó Mã Tịnh Tịnh đã gặp phải điều gì, mới khiến cô ta mất đi bản năng muốn sống của một người.
Cảnh sát phụ trách thẩm vấn thậm chí cũng không nhịn được mà nghĩ theo góc độ của nạn nhân.
Thế nhưng sau khi có báo cáo của pháp y, trừ vết tiêm trên cánh tay của Mã Tịnh Tịnh ra, không có ngoại thương nào khác, chứng minh trước khi chết cô ta không chịu sự ngược đãi thể xác nào.
Thế nên rốt cuộc động cơ Mã Tịnh Tịnh tự sát là gì, hai người bị bắt cũng nói không biết, bọn chúng chỉ dựa theo chỉ thị sau khi bắt ba người đó lại, đại ca của bọn chúng gọi video cho lão đại Mao Lực Uy, bọn chúng thì qua một bên canh chừng.
Đợi canh chừng xong, video call với Mao Lực Uy cũng kết thúc, bọn chúng nhìn thấy Mã Tịnh Tịnh đã chết rồi, trên mặt Chu Phỉ và Thẩm Ngữ tràn đầy tuyệt vọng, đờ đẫn ngồi phịch trên đất, đại ca kêu bọn chúng đưa ba người này lên xe, sau đó tìm một chỗ xử lý xác Mã Tịnh Tịnh trước.
Kết quả không ngờ cảnh sát đến nhanh như vậy.
Hai người bọn chúng chỉ là đàn em của đàn em Mao Lực Uy, là lâu la tiểu tốt, thế nên không có bản lĩnh chạy trốn, không thoát nổi cảnh sát, mới bị bắt lại.
Sau khi bị bắt, mặc kệ bọn chúng bình thường ở bên ngoài hung hăng thế nào, thì dưới sự thẩm vấn uy nghiêm của cảnh sát, chỉ có thể thành thật khai báo tất cả tội ác, sau đó còn phải thành thật lên tòa án, rồi thành thật ngồi tù.
Sau khi lấy được những khẩu cung này, đội trưởng Lê nhíu chặt mày.
"Trước đây tôi đã từng nói tên Mao Lực Uy này, giết người sẽ không tự động thủ, nếu không phải để thuộc hạ đi làm, thì cũng là..."
Mấy chữ sau anh ngưng lại, bởi vì thật sự quá hoang đường.
Hạ Minh Sầm bình tĩnh tiếp lời: "Dẫn dụ tự sát."
Tuy không biết rốt cuộc ông ta dùng cách thức gì có thể khiến nạn nhân cam tâm tình nguyện tự sát, nhưng đủ chứng minh người này đáng sợ biết bao.
Không hỏi được từ hai tên đàn em kia, tạm thời chỉ có thể hi vọng vào hai người Chu Phỉ và Thẩm Ngữ.
Nhưng hôm đó hai người này đã chịu phải đả kích lớn, tới nay vẫn hôn mê trong bệnh viện chưa tỉnh.
Vẫn phải đợi bọn họ tỉnh dậy trước rồi nói tiếp.
Những khẩu cung này do bên cảnh sát xử lý trước, sau đó sẽ giao cho nhóm giám sát.
Trừ những việc phạm tội mà hai tên bị bắt khai báo vào hôm đó, bọn chúng còn khai báo, lúc đại ca bọn chúng ở trên xe có nhắc tới một người là tổng giám đốc Tịch, sở dĩ Mao Lực Uy bắt mấy người Mã Tịnh Tịnh, đều là chỉ thị của tổng giám đốc Tịch này.
Còn về phần tổng giám đốc Tịch là ai, hai tên đàn em không biết, nhưng những người khác thì có thể đoán ra.
Sau sự kiện ba con tin, hai bên công- kiểm và nhóm giám sát mở cuộc họp để củng cố chứng cứ, tổ trưởng Từ trước nay luôn chững chạc cũng không nhịn được mà đập bàn, nghiêm nghị trách mắng: "Quả thực quá độc ác! Lẽ nào bọn chúng cho rằng hiện tại vẫn là xã hộ hoàng quyền chỉ cần có quyền có tiền có thể một tay che trời sao? Quyền sinh sát trong tay, mạng người như cỏ rác! Nếu như không đem những người này ra ánh sáng, thành phố Lư mãi mãi đừng nghĩ tới chuyện từ đêm đen thành ngày nắng."
Tổ trưởng Từ lập tức tuyên bố gia tăng cường độ điều tra, bắt buộc phải kết thúc vụ án này trước Tết âm lịch.
Mỗi mùa đông dường như đều mang một không khí ấm áp, lúc này chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là đến Tết Nguyên đán, thành phố dần bắt đầu có không khí đón năm mới. Mỗi gia đình đã bắt đầu chuẩn bị đồ Tết, nhiều công ty bước vào giai đoạn tổng kết công việc cuối cùng trước kỳ nghỉ Tết, các trung tâm mua sắm lớn tung ra rất nhiều chương trình khuyến mãi, giảm giá để chào đón năm mới.
Tất cả nhân viên pháp chế của thành phố Lư vẫn tiếp tục tăng ca, mà vào thời gian quan trọng này, hai thầy trò lão Thẩm đều xin nghỉ phép.
Lão Thẩm xin nghỉ phép là để chăm sóc con gái bị hôn mê, lại cộng thêm gần đây trong nhà liên tiếp bị uy hiếp, ông ấy không thể không ở bên cạnh vợ.
Còn Dụ Ấu Tri xin nghỉ vì gần đây thực sự không có tâm trạng đi làm.
Trưởng phòng thông cảm cho tâm trạng của hai thầy trò bọn họ, phê chuẩn cho nghỉ.
Hạ Minh Sầm sau khi biết Dụ Ấu Tri xin nghỉ phép, không nói nhiều, không hỏi nguyên nhân, để lại cho bé mèo nhà mình khẩu phần ăn mấy ngày, rồi cầm mấy bộ quần áo của mình qua nhà Dụ Ấu Tri.
Anh biết lúc này tuyệt đối không thể để cô ở nhà một mình, thế nên mấy ngày nay, buổi sáng anh tới Cục cảnh sát đi làm, buổi tối thì về nhà cô, ở cùng cô ngủ qua đêm.
Như vậy thì nửa đêm khi cô giật mình tỉnh dậy với nước mắt lưng tròng, khoảnh khắc đầu tiên có thể ngay lập tức rơi vào vòng tay ấm áp nhất để tìm kiếm sự an ủi.
Nghỉ phép mấy ngày, cuối cùng Dụ Ấu Tri cũng dần dần chấp nhận sự thật.
Không có kỳ tích y học gì, Mã Tịnh Tịnh thật sự đã chết.
Sẽ không còn ai gọi điện thoại gửi tin nhắn cho cô vào lúc cô bận rộn nhất, nói mình rất chán, kêu cô qua nói chuyện cùng, cũng không còn ai đắc ý nói mình là một gián điệp ưu tú biết bao, mỗi ngày chìm đắm trong trò chơi gián điệp của mình.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Người luôn lải nhải suốt ngày đã không còn, lỗ tai cũng yên tĩnh rồi, không cần nhọc lòng vì cô ta nữa, nhưng tới nửa đêm không hiểu sao Dụ Ấu Tri vẫn nhớ tới cô ta, sau đó im lặng rơi nước mắt.
Trước đây cô đã từng trải nghiệm hai lần tử biệt, ban đầu cô không có phản ứng gì, nhưng sau khi nhận ra rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại người này nữa, cô mới nhận ra sức mạnh to lớn của sự ly biệt này.
Mỗi khi nghe thấy tiếng khóc kìm nén của cô, Hạ Minh Sầm không thể tưởng tượng nổi năm đó sau khi cha mẹ cô qua đời, làm thế nào cô có thể một mình trải qua đêm dài.
Nghĩ tới đây, tim anh cũng khó chịu mà thắt lại, người đàn ông không nói gì, chỉ lặng lẽ siết chặt cái ôm.
Trạng thái này tiếp tục tới mấy ngày sau, Hạ Minh Sầm nói với cô, Chu Phỉ và Thẩm Ngữ đã tỉnh, không bằng tới bệnh viện thăm bọn họ.
Dụ Ấu Tri không nghĩ ngợi nhiều gật đầu đồng ý.
Cuối cùng cũng ra khỏi cửa, Dụ Ấu Tri ngồi trên xe, nhìn ánh đèn neon trên đường càng ngày càng rực rỡ khi năm mới đến gần.
Chỉ có bệnh viện vẫn trang nghiêm, tràn ngập màu trắng xóa, Dụ Ấu Tri đi gặp Thẩm Ngữ trước.
Tuy Thẩm Ngữ đã tỉnh lại, nhưng trong suy nghĩ dường như vẫn còn chưa thoát khỏi cảnh tượng ngày hôm đó, vừa tỉnh dậy đã khóc, không dễ gì mới bình tĩnh lại, nhưng chỉ cần vừa hỏi tới chuyện ngày đó cô ấy và Mã Tịnh Tịnh sau khi bị bắt đã xảy ra chuyện gì, cảm xúc của cô ấy lại sụp đổ lần nữa, trong miệng hô tên Mã Tịnh Tịnh, vùi đầu khóc tê tâm phế liệt.
Trạng thái như vậy căn bản không có cách nào lấy khẩu cung, Hạ Minh Sầm tạm thời từ bỏ, để Dụ Ấu Tri ở cùng thầy của cô, hai thầy trò có chuyện cần nói, còn anh thì một mình đi xem Chu Phỉ.
So với sự sụp đổ của Thẩm Ngữ, Chu Phỉ hiển nhiên bình tĩnh hơn nhiều.
Bị giam giữ nhiều ngày như vậy, mắt thường cũng có thể thấy Chu Phỉ gầy đi, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt yếu ớt, tuy người thì tỉnh táo, nhưng không hề có sức sống.
Cảnh sát Hạ tới thăm anh ta, anh ta không ngây thơ thật sự cho rằng cảnh sát Hạ quan tâm tới sức khỏe của anh ta.
Anh ta biết cảnh sát Hạ muốn nghe điều gì từ anh ta nhất.
"Từ sau khi cha tôi ngồi tù, tôi thế chỗ vị trí của ông ta, uống rượu với đám người kia mấy lần, cũng từng bàn một chút hợp đồng, tôi chưa từng tiếp xúc trực tiếp với Mao Lực Uy, nhưng Giang Thiên Vũ có giới thiệu cho tôi mấy đàn em của ông ta để giúp tôi làm việc. Nếu cảnh sát Hạ có nghi vấn với tôi, có thể đi hỏi anh của anh, anh ta thông qua sự giới thiệu của tôi, cũng giao thiệp vài lần với những người đó."
Anh ta khựng lại một chút, khẽ nói: "Tôi sẽ nói cho anh những gì tôi biết, tự thú cũng được, thành nhân chứng nghi phạm(*) cũng được, tôi chỉ có một điều kiện, tạm thời đừng hỏi tôi ngày hôm đó xảy ra chuyện gì, cho tôi chút thời gian, được không?"
(*) “Thỏa thuận nhận tội” (Plea bargains), còn được biết đến với các cách hiểu khác nhau như: “Mặc cả thú tội”, “Thương lượng nhận tội” hay “Đàm phán thú tội" là một trong những nguyên tắc tố tụng hình sự nổi tiếng trong pháp luật Hoa Kỳ. “Thỏa thuận nhận tội” là một thỏa thuận thương lượng của bị cáo trong vụ án hình sự (VAHS), thông thường được thực hiện bởi Luật sư bào chữa và Công tố viên (tương tự như Kiểm sát viên trong chế định Viện kiểm sát), theo đó bị cáo đồng ý nhận tội (thú tội) để đổi lấy một kết quả mà tự bị cáo có thể đánh giá là của đường có lợi hơn cho mình, Kết quả này có thể là giảm nhẹ khung thoi dimp hình phạt, giảm mức án hoặc được áp dụng tội danh "nhẹ hơn" với tội mà bị cáo đã phạm phải.
Vẻ mặt Hạ Minh Sầm không rõ, đồng ý với anh ta: "Được, về sau tôi sẽ sắp xếp cho người lấy khẩu cung của anh."
Bọn họ đều không phải người thích nói nhiều, nếu đã nói rõ ràng, Hạ Minh Sầm chuẩn bị rời đi.
Chỉ là trước khi rời đi, anh nhớ tới gì đó, lại nói thêm một câu: "Mã Tịnh Tịnh vẫn còn ở nhà xác."
Thực ra bên cảnh sát đã thông báo cho cha mẹ Mã Tịnh Tịnh, nhưng cha mẹ cô ta chỉ lạnh lùng nói ở đầu dây bên kia rằng, mấy năm nay đứa con gái này không gửi tiền về nhà, bọn họ sớm đã xem như cô ta chết ở bên ngoài rồi, giờ chết thật rồi, thì cứ chết thế đi.
Chuyện này Hạ Minh Sầm mãi vẫn chưa nói với Dụ Ấu Tri.
Mã Tịnh Tịnh khổ cả một đời, ngay cả sau khi chết, vẫn không được người ta chấp nhận.
Nghe đến cái tên này, Chu Phỉ hơi sửng sốt, cụp mắt xuống, giọng nghẹn lại: "Tôi sẽ sắp xếp tốt chuyện hậu sự cho cô ấy."
Đợi sau khi Hạ Minh Sầm đi, anh ta lặng người ở trên giường bệnh rất lâu, mãi tới khi bác sĩ và trợ lý đi vào hỏi sức khỏe của anh ta thế nào.
Chu Phỉ không nói gì.
"Anh Chu?"
Anh ta bàng hoàng định thần lại, ngước mắt ngơ ngác hả một tiếng.
Bác sĩ nói lại một lần: "Anh Chu, tôi hỏi anh cảm thấy cơ thể anh thế nào?"
Dường như Chu Phỉ nghe thấy, thế nhưng anh ta mở miệng ra, lại hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Bác sĩ, nhà xác chỗ các ông, nhận di thể không phải thân thích... Phải làm những thủ tục gì?"
Dưới ánh mắt khó hiểu của bác sĩ, anh ta nhắm mắt lại, cố gắng kìm nén cảm giác trái tim đau đớn như bị hành hình, yết hầu nuốt xuống hơi thở khàn đục.
Thế nhưng vẫn đau đớn không chịu nổi, khi mở mắt ra vành mắt vẫn ửng đỏ. Người đàn ông cúi đầu đỡ trán, chật vật dùng tay che mắt, hai vai không đè nén nổi sự run rẩy, đau khổ bật khóc.
Lúc đầu anh ta để Mã Tịnh Tịnh ở bên cạnh, là vì tính toán, cô ta tiếp cận anh ta cũng là vì tính toán, tính toán đến cùng, anh ta đã không ôm bất cứ hi vọng nào với cô ta.
Thế nhưng trước khi cô ta vì mình mà tiêm vào người ống Insulin chí mạng đó, lần đầu tiên cô ta cười với anh ta mà không hề vướng bận.
Đôi mắt ngấn lệ, dùng dáng vẻ thật lòng nhất của mình để nói với anh ta.
"Chu Phỉ, nếu em là một cô gái lớn lên trong gia đình bình thường, nếu em không dơ bẩn như vậy, em nhất định sẽ theo đuổi anh."
Người trước khi chết nói ra lời như vậy, thật sự vô cùng gian xảo.
Bảo cả đời này của anh ta, nên quên đi cô ta thế nào đây.
- ---------
Lời tác giả:
Tôi đã viết đoạn kết của Mã Tịnh Tịnh trong dàn ý ngay từ đầu, mấy ngày trước tôi cũng loay hoay với chuyện này, băn khoăn không biết nhân vật này có phải chết hay không, cuối cùng tôi quyết định sắp xếp theo ý tưởng ban đầu của mình như một cách để hoàn thành cốt truyện. ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.