Vờ Ấu Trĩ

Chương 9:




Người ngồi gần phát hiện Dụ Ấu Tri đang ăn gian thì lập tức nói toạc ra là cách khẩu trang không tính, nằng nặc đòi cô làm lại.
Đây là cách tốt nhất Dụ Ấu Tri có thể nghĩ ra để vừa tuân thủ quy tắc trò chơi, lại vừa không mạo phạm anh.
Chỉ là cô hơi đề cao bản thân, cũng hơi đánh giá cao tính khí của Hạ Minh Sầm, đôi mắt lộ ra của anh quá đen quá thâm thúy, khóa chặt cô trong mắt mình, nhìn tới mức khiến cô hoảng hốt.
Tuy xúc cảm cảm nhận được qua lớp khẩu trang mỏng rất nhẹ, nhưng lại giống như một dòng điện chính xác chạy tán loạn từ môi xẹt qua toàn thân, sau đó nổ ầm trong đầu.
Nhạc của DJ và ánh đèn đang nhảy nhót vui vẻ, người trên bàn đều hò hét inh tai. Cô nhanh chóng lùi về sau để tạo ra khoảng cách, còn Hạ Minh Sầm thì không động đậy. Hai người cứ yên lặng như vậy ít nhất mười mấy giây, cứng ngắc đến mức cơ thể không ăn nhập với chỗ này.
Anh trai kia rất hài lòng: “Ái chà, chỉ hôn cách lớp khẩu trang đã ngại thế này rồi à? Nữ sinh đại học đơn thuần ghê.”
Hạ Minh Sầm nhíu chặt mày, không nói gì, đứng dậy đi luôn.
“Này anh đẹp trai! Đi đâu đó! Mới chơi một ván mà!”
Hạ Minh Sầm chẳng buồn quay đầu, mọi người đành phải nhìn về phía Dụ Ấu Tri.
Không ai ngờ được cô gái ngoan ngoãn lại to gan lớn mật như vậy. Lúc này, sắc mặt cô không quá tốt, cô vươn tay muốn lau môi, nhưng lại sực nhớ ra hôm nay có thoa son nên chỉ đành buông tay xuống.
Sau khi bình tĩnh lại, Dụ Ấu Tri nói: “Mọi người chơi đi.”
Những người khác đưa mắt hỏi anh trai phụ trách tổ chức trò chơi, anh trai mấp máy môi hỏi Dụ Ấu Tri “Em không sao chứ”, Dụ Ấu Tri lắc đầu, nói phải vào nhà vệ sinh một chuyến.
Cô rời khỏi chỗ ngồi, lách qua trung tâm quán bar, không ngừng nghĩ ngợi trên đường đến nhà vệ sinh, cuối cùng vẫn cảm thấy nên đi giải thích với Hạ Minh Sầm thì tốt hơn.
Nếu đổi lại là cô đột nhiên bị đùa giỡn như vậy, đoán chừng cô còn tức giận hơn anh.
Cô nhắn cho Hạ Minh Sầm vài tin nhắn mà không nhận được lời hồi đáp, lại gọi điện thoại cho anh, anh không ngắt máy luôn mà đợi một thời gian dài không nghe máy, hệ thống tự nhận định người nghe không ở cạnh máy nên ngắt cuộc gọi giúp anh.
Dụ Ấu Tri vừa gọi điện thoại vừa tìm người. Cô đoán có lẽ anh sẽ không tới chỗ đông người, bèn đi tìm ở chỗ ít người.
Hạ Minh Sầm đã có thói quen này từ trước, tâm trạng không vui cũng không cần ai an ủi hoặc ở cạnh bên, thay vào đó anh thích ở một mình.
Quả nhiên, cô nhìn thấy anh ở một hành lang tối tăm không có ai qua lại.
Người đàn ông dựa vào cây cột trang trí ở hành lang, cúi đầu, miệng ngậm điếu thuốc, khói bay bảng lảng, sắc mặt u ám, đuôi mày góc mắt đều ôm nỗi muộn phiền, thân hình cao gầy được bọc trong màu đen, toàn thân phả ra cảm giác sa sút và nhắc nhở người sống chớ lại gần.
Nhìn thấy dáng vẻ này của anh, Dụ Ấu Tri lạnh người, lúc này cũng không thể không nghĩ xem có phải mình quá vô lại hay không.
“… Hạ Minh Sầm.”
Nghe thấy có người gọi mình, anh nghiêng đầu, rồi lại quay đầu lại như thể không nghe thấy gì, bỏ điếu thuốc xuống rồi dập tắt.
Dụ Ấu Tri đi qua, giải thích cho Hạ Minh Sầm về kế hoạch mà vừa nãy cô chưa nói rõ trên WeChat.
“Tôi cảm thấy anh chàng kia có lẽ là người phụ trách chào bán thuốc trong quán bar, chuyên chọn những học sinh nhìn có vẻ chưa trải sự đời để ra tay.”
Hạ Minh Sầm thản nhiên đáp: “Ờ.”
Rõ ràng là không muốn nghe.
Giọng điệu của anh quả thực quá lạnh lùng, Dụ Ấu Tri nản lòng, thoáng chốc trong tâm trí lại hiện lên một câu nói oán giận.
—Có phải chưa từng hôn bao giờ đâu? Có cần phản ứng dữ dội như thế không?
Nhưng cô vẫn có chút lý trí, nhanh chóng ép nỗi oán giận này xuống, cố gắng không nghĩ về vấn đề này từ góc độ cá nhân, thay vào đó là nghiêm túc biện bạch cho mình bằng lý do công việc: “Tôi cũng chỉ muốn điều tra vụ án thôi.”
Hạ Minh Sầm đột nhiên bật cười.
“Điều tra vụ án?”
Sau đó không đợi cô nói gì, anh lại gật đầu: “Được, điều tra vụ án phải không.”
Người đàn ông chẳng nói gì thêm, cứ thế kéo cô một cách ngang ngược.
Dụ Ấu Tri đột nhiên thấy lưng đau nhức, sau khi hoàn hồn lại thì đã bị anh đẩy vào tường.
Anh đưa tay nắm lấy cằm cô, bức cô ngẩng đầu lên, sau đó khom người xuống, nửa người trên cao to lập tức biến thành một cái bóng nặng trĩu bao phủ lấy cô.
Nhân vật chủ động và bị động vừa nãy hoàn toàn đổi chỗ cho nhau, hơi thở hàm chứa sự tức giận phả mạnh lên khóe môi cô, trong mắt pha lẫn cảm xúc mơ hồ, anh gần như nghiến răng mà hỏi cô: “Nếu tôi điều tra vụ án như thế này, đổi lại là cô thì cô có dám phối hợp không?”
Dụ Ấu Tri hoàn toàn ngây ngẩn, không dám động đậy, trái tim quặn thắt từng đợt.
Lúc này có vài người uống say đi ngang qua, thấy người đàn ông đẩy cô gái vào tường bằng tư thế mạnh mẽ như vậy thì ai nấy đều có ánh mắt mờ ám, vài người đã say khướt thậm chí còn cao giọng đùa giỡn, hét mấy tiếng “Người anh em ngầu lòi đấy”, sau đó bị bạn bè cưỡng chế kéo đi.
Lỗ tai Dụ Ấu Tri nóng bừng, hơi thở của anh quả thật quá mạnh mẽ, còn mang theo mùi thuốc nhàn nhạt.
Cô nhíu mày, bị đánh bại, chỉ có thể thỏa hiệp nói: “Xin lỗi, là tôi không chú ý đến cảm nhận của anh.”
Hạ Minh Sầm buông cô ra, lùi hai bước tạo khoảng cách, song trên khuôn mặt lại không có vẻ ngạo mạn nên có khi đã thắng cô trong trận tranh luận này, nét mặt anh vẫn u ám.
“Cô đi trước đi, tôi hút thêm điếu nữa.” Anh nói.
Trái tim Dụ Ấu Tri vẫn chưa đập bình thường trở lại, cô chỉ mong sao có thể rời khỏi đây.
Thế là cô không nhìn Hạ Minh Sầm lấy một cái, sải bước rời đi, bóng dáng chạy trốn khỏi anh thậm chí không giấu được sự hoảng loạn.
Điếu thuốc vừa nãy mới hút được một nửa, vì cô tới đây nên vẫn chưa hút xong đã bị vứt đi, đợi sau khi cô đi, Hạ Minh Sầm lại lấy ra một điếu thuốc mới từ trong bao thuốc, cầm bật lửa chuẩn bị châm.
Cụp mắt châm thuốc được một nửa quá trình, không biết làm sao, sực nhớ tới cái nhíu mày trong khoảnh khắc vừa nãy của người kia, anh hơi khựng lại, rồi buông tay xuống.
*
Thực ra thời niên thiếu, Dụ Ấu Tri đã từng có tiền án trong chuyện trêu chọc Hạ Minh Sầm.
Vốn dĩ trong năm đầu tiên sống ở nhà họ Hạ, Dụ Ấu Tri vẫn luôn sống cẩn thận từng li từng tí, cố gắng không trêu chọc bất cứ ai. Ngay cả khi ở trường cũng vậy, mỗi lần chạm mặt Hạ Minh Sầm, cô luôn là người cúi đầu sớm nhất, sau đó nhanh chóng cất bước lướt qua anh, cũng chẳng dám nhìn thẳng vào mắt anh dù chỉ trong thoáng chốc.
Hạ Minh Sầm không hề bận tâm, nhưng nhiều lần như thế khiến bạn bè không nhịn được mà hỏi anh có phải ở nhà luôn bắt nạt Dụ Ấu Tri, thế nên khi ở trường cô mới sợ anh như vậy hay không.
Những người khác đương nhiên không biết, Hạ Minh Sầm chưa từng nói với cô được mấy câu, sao lại bắt nạt cô cho được.
Đối với hai kẻ xâm lấn trong nhà, tuy Hạ Minh Sầm chán ghét, nhưng cũng may hai người họ đều trung thực, thế nên bình thường anh chỉ coi như trong nhà không có hai người này.
Suy cho cùng Hạ Minh Lan cũng mang họ Hạ, Hạ Minh Sầm và bà Hạ có ghét hơn nữa thì cũng không thể làm trái mong muốn của bố anh mà đuổi người ta đi. Nhưng Dụ Ấu Tri không giống vậy, cô là một kẻ từ bên ngoài tới nhà này, được thu nhận chỉ là bởi hiện giờ cô vẫn chưa có năng lực để tự lập, theo lý thuyết thì đợi tới khi mười tám tuổi, cô sẽ phải ra khỏi ngôi nhà này.
Hạ Chương một mặt thương hại cô, một mặt nhớ tới tình nghĩa với bố cô nên dự định sẽ tiếp tục chu cấp cho Dụ Ấu Tri sau khi cô sống tự lập, bảo đảm cho cô có một cuộc sống tốt.
Bà Hạ hiển nhiên phản đối kịch liệt suy nghĩ này. Chồng bà từng không nói năng gì đã đem về đứa con trai còn lớn hơn con mình hai tuổi, nói đây là con trai lớn của ông, cũng họ Hạ, hơn nữa còn có cái tên tương tự Hạ Minh Sầm.
Con riêng của chồng còn lớn tuổi hơn con mình, đó là sự sỉ nhục tuyệt đối với bất cứ người vợ nào.
Bây giờ chồng bà lại đem về một đứa nữa, bà Hạ vốn bất mãn nên đâm nghi ngờ thân phân của Dụ Ấu Tri.
“Hạ Chương, anh đừng nói với tôi đứa trẻ anh đưa về lần này cũng là con gái anh đấy nhé? Rốt cuộc ở bên ngoài anh đã lòng thòng với bao nhiêu con đàn bà hả, một Hạ Minh Lan còn chưa đủ, bây giờ còn muốn đứa thứ hai nữa? Có khi anh đã tằng tịu với vợ nhà người ta, cắm sừng bạn anh từ lâu rồi, bây giờ bạn anh và vợ anh ta đã chết, anh bèn nhân thể đón con gái của mình về nhà chứ gì!”
Trận cãi nhau đó rất ác liệt, Hạ Minh Sầm cũng ở đó, bố anh vô cùng tức giận, cãi nhau quá khích không hề cố kỵ tới cảm nhận của con trai một chút nào.
Ngược lại, Hạ Minh Sầm bình tĩnh hơn hai vợ chồng họ, cười lạnh hai tiếng rồi quay đầu rời đi.
Tuy Dụ Ấu Tri họ Dụ, nhưng ai biết được liệu có một ngày nào đó cô bất thình lình đổi sang họ Hạ hay không.
Thế nên Hạ Minh Sầm vẫn luôn phớt lờ cô, ở trường, ở nhà, chưa từng xem cô là một người biết nói chuyện.
Mãi tới ngày hôm đó cô sợ sệt nói cảm ơn anh.
Hạ Minh Sầm không quen nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn lại yếu đuối này của cô, trông vô cùng đáng thương, như thể cả thế giới đều nợ cô, chẳng trách ngay cả bố anh cũng thương xót cho cô, nói đợi sau khi cô xuất ngoại học đại học thì vẫn muốn tiếp tục trợ cấp cho cô.
Nhà anh cho cô chốn nương thân, cô nên biết ơn, chứ không phải là ở ì trong nhà này mà không đi.
Anh đã có thêm một ông anh hờ, không cần có thêm một người thân hờ nào nữa.
Thế nên Hạ Minh Sầm lạnh lùng nói với cô, phá vỡ ảo tưởng của cô với ngôi nhà này.
—Nhà tôi không phải cô nhi viện.
Anh vốn tưởng sau lần cảnh cáo đó, Dụ Ấu Tri sẽ cách anh xa hơn, nhưng ai biết được cô lại thay đổi điệu bộ trốn tránh anh trước đây, còn chủ động đến tìm anh.
Dụ Ấu Tri nghe ngóng được từ chỗ người khác rằng vào lúc nghỉ trưa, Hạ Minh Sầm thường thích đến rừng cây nhỏ ở ngọn núi phía sau trường để ngủ trưa.
Ngày hôm đó cô thử vận may, quả nhiên nhìn thấy Hạ Minh Sầm ở đó.
Chiếc áo sơ mi đồng phục vừa vặn khiến anh trông tuấn tú và gọn gàng, biểu cảm thoải mái khi được thảnh thơi vào giờ nghỉ trưa đã ngay lập tức biến mất khi nhìn thấy cô, khóe môi cũng nhếch lên thành một đường lạnh nhạt.
Trong ánh mắt đuổi người của Hạ Minh Sầm, Dụ Ấu Tri nhỏ giọng hỏi: “Cậu có thể dạy tôi học được không?”
Thành tích của cô vẫn luôn không tốt cho lắm, Hạ Minh Sầm biết chuyện này.
Thấy dáng vẻ khẩn cầu của cô, anh nhếch môi, cười châm chọc nói: “Cậu không sao chứ? Nằm mơ gì vậy.”
“Phí mời gia sư rất đắt, tôi không muốn chú Hạ lại tốn thêm tiền vì tôi nữa. Nhưng nếu thành tích của tôi cứ tiếp tục như vậy thì sẽ không lên nổi đại học,” Dụ Ấu Tri kìm nén cảm xúc, nói một cách yếu ớt, “tôi chỉ có thể tiếp tục phụ thuộc vào chú Hạ thôi.”
Giọng cô rất nhẹ, giống như con người cô vậy, dường như cô biết bản thân bị người ta ghét nên có thái độ rất mềm mỏng.
Hạ Minh Sầm sững sờ, lạnh lùng hỏi: “Sao cậu không đi nhờ Hạ Minh Lan dạy cậu? Chẳng phải cậu thân với anh ta hay sao?”
“Gần đây anh ấy ở bệnh viện suốt, nhưng tôi muốn nâng cao thành tích càng sớm càng tốt.”
Anh không nói chuyện, Dụ Ấu Tri cứ gượng gạo đứng tại chỗ như vậy, hai tay đan lại để trước người chà nhẹ vẻ bất an, ngay cả hàng mi rủ xuống dường như cũng đang chờ đợi anh gật đầu và rất sợ anh sẽ từ chối.
“Tôi biết cậu rất ghét tôi, cũng rất ghét tôi ở trong căn nhà này, chỉ một lần này thôi, cậu có thể giúp tôi không? Lên đại học thì tôi sẽ lập tức rời khỏi nhà cậu, thật đó, tôi bảo đảm với cậu.”
Một cô gái luôn cúi đầu nhưng chuyện ai thích cô, ai không thích cô, cô đều có thể nhìn ra.
Thế nên cô luôn sống cẩn thận từng li từng tí, thu mình lại như chú chim non trong vỏ.
“In bảng điểm của cậu rồi đưa cho tôi.” Hạ Minh Sầm bất chợt nói.
Dụ Ấu Tri lập tức ngẩng đầu lên.
“Sau này khi cậu và tôi không có tiết, cậu tới thư viện đợi tôi.”
Còn chưa đợi Dụ Ấu Tri nói gì, Hạ Minh Sầm lại lạnh nhạt nhắc nhở: “Đừng quên lời cậu nói, sau khi lên đại học thì đi ngay.”
Cô gật đầu một cách vô cùng nghe lời, cong cong đôi mắt, còn dành cho anh một nụ cười dễ mến.
Cô đã ở nhà họ Hạ một năm, nhưng lúc này Hạ Minh Sầm mới nhìn rõ đôi mắt cô: mắt hạnh, sạch sẽ, con ngươi màu nhạt giống như hai hạt pha lê.

Dụ Ấu Tri vẫn luôn là cao thủ diễn trò, trước đây đã thế, bây giờ cũng vậy.
Thực ra anh không thật sự trách cô vì đã làm chuyện mạo phạm anh để điều tra vụ án, một người đàn ông mạnh mẽ không đến mức sinh sự lôi thôi như vậy, huống chi trước đây cũng không phải là hai người chưa từng hôn nhau.
Anh chỉ cảm thấy bản thân mình hơi dở người.
Bao nhiêu năm nay bệnh đã khỏi, nhưng một người vừa xuất hiện thì vẫn mặc sức xé rách sự bình tĩnh của anh.
- ---------
Lời tác giả:
Luôn thấy có người đọc “Tiểu Dụ” thành “kẻ trộm*”, này! Mời bạn xin lỗi tất cả những người họ Dụ!
*“Kẻ trộm” viết là “小偷” (xiǎotōu), nữ chính là “小喻” (xiǎoyù), hai chữ Hán gần giống nhau nên dễ bị nhầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.