- Ninh Ninh à,nhờ nàng mà trẫm có thể bảo vệ được tiền tiêu vặt tháng sau,không nói hai lời trẫm mời nàng uống trà sữa.- Lãnh Nguyệt khoát tay lên vai Hạ Ninh cười sung sướng.
Hạ Ninh kéo tay Lãnh Nguyệt ra.Nghiêng đầu nói- Bà không sợ thi rớt Đại học à, kiểm tra có tui giúp,còn lúc thi đại học thì sao đây.
- Bà không cần lo,tui tính kĩ rồi ngành của tui chỉ thị hai môn văn,toán và năng khiếu, văn toán tui cũng không dốt lắm chắc là sẽ đủ điểm vào,huống chị tui đã tìm hiểu kĩ rồi năng khiếu điểm nhân đôi.Nên tui không lo lắng.-Lãnh Nguyệt cười tươi.
- Vậy thì tốt,vậy thì lát về tui không khách khí,ly trà sữa đặc biệt mới được.Hạ Ninh cười.Rồi lại nghĩ thầm,trong kí ức của nguyên chủ hai người tan học thường kéo nhau đi uống trà sữa,mà Hạ Ninh lại không biết nó ngon giở ra sao.
Tan học.
- Bà chờ tui chút,tui đi nhà vệ sinh cái, tự nhiên đau bụng quá.-Lãnh Nguyệt ôm bụng nói nhỏ vào tai Hạ Ninh.
- Bà có sao không đó?.Hạ Ninh lo lắng
- Không sao, chắc tại lúc sáng tui ăn trúng cái gì nên giờ mới đau bụng thôi.tui đi giải quyết chút là xong thôi.-Lãnh Nguyệt khoát tay.
Hạ Ninh nắm cổ tay Lãnh Nguyệt,nhanh chóng bắt mạch cho Lãnh Nguyệt.
- Bà làm gì vậy,tui sắp không chịu nổi rồi,mau buông tay..nhanh..nhanh.. Lãnh Nguyệt giật tay ra rồi nhanh chóng chạy như bay về hướng nhà vệ sinh.
- Từ từ coi chừng té đó.-Hạ Ninh sao khi xem mạch của Lãnh Nguyệt cũng tghở ra,Mạch tượng cho thấy cô ấy chỉ đơn thuần đau bụng,khó tiêu thôi.Đi giải quyết một chút chắc là ổn.cô lắc đầu mỉm cười, sắp xếp lại tập sách, chờ cô bạn.
Hàn Trì sau khi thấy cô bạn kia ôm bụng chạy đi bất giác cũng mỉm cười.cậu sắp xếp lại tập sách bỏ vào balo, để balo lên hai chân rồi điều khiển xe lăng chậm chạp di chuyển đi ra ngoài.Bởi vì sợ xe đâm phải các bạn,nên cậu chờ cho các bạn trong lớp về gần hết cậu mới bắt đầu đi về.
- Hàn Trì cậu cần tớ giúp không.-Lăng Nhã mĩm cười nhìn Hàn Trì.Cô đã nghe mẹ mình nói về cậu bạn học mới này,cậu ta là cậu chủ nhỏ của tập đoàn Hàn Thị,một trong những tập đoàn lớn nhất cả nước,có chi nhánh ở nước ngoài, đáng tiếc hai tháng trước bị tai nạn giao thông nên bị liệt hai chân.Nhưng dù sao cậu ta tương lai chắc chắn sẽ là người kế thừa của tập đoàn.Chỉ cần làm bạn gái của cậu ta thì tương lai của mình sẽ không cần phải lo lắng chuyện tiền bạc nữa.Nghĩ tới việc có thể thoải mái mua sắm đồ hiệu mà không cần tiếc tiền cô càng mỉm cười tươi hơn.
- Để tôi giúp cậu đẩy xe nha. Dù sao đẩy xe dễ điều khiển hơn là điều khiển tự động mà- Lăng Nhã tiến lên định nắm lấy tay vịn của xe.
- Không cần đâu, cảm ơn cậu.tôi có thể tự làm được.-Hàn Trì nhẹ cau mày từ chối.
- Lăng Nhã, người ta đã từ chối rồi cậu còn quan tâm cậu ta làm gì, nếu đã là kẻ tàn phế thì mấy chuyện này cậu ta chắc cũng tập làm rất nhuần nhuyễn rồi-Hứa Khuyết lên tiếng châm chọc.
- Hứa Khuyết! Sao cậu có thể nói cậu ấy như vậy-Lăng Nhã cau mày.
- Tôi nói có gì sai sao.-Hứa khuyết cười mỉa.Rồi dùng chân nhẹ nhích cái ghế.
Hàn Trì không lên tiếng,chậm chạp điều khiển xe về phía cửa, lúc chuẩn bị vòng qua cái bàn,đột nhiên bánh xe không hiểu sao đụng phải chân ghế,làm cả người Hàn Trì đổ về phía trước,cậu ngỡ ngàng biết chắc mình sắp ngã,đột nhiên một cánh tay nhỏ vòng qua cổ giữ người cậu lại.Cậu thoang thoảng còn ngửi được một mùi hương nhẹ nhè,trái tim cậu ngay lúc này đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực,tai cậu không biết từ lúc nào đã đỏ lên.Bởi vì tư thế này của hai người tiếp xúc rất thân mật, giống như người đó đang vòng tay qua cổ ôm cậu, chứ không phải vì sợ cậu ngã nên chỉ muốn giữ cậu lại.
Hạ Ninh đương nhiên không biết Hàn Trì đang nghĩ gì,lúc nghe thấy giọng nói châm chọc của cậu con trai tên Hứa Khuyết cô đã ngước mắt lên nhìn,mà rất trùng hợp góc ngồi của cô lại vô tình nhìn thấy hành động bỉ ổi của Hứa Khuyết.Không suy nghĩ gì,cô đã nhanh chóng bước lên vòng tay qua cổ giữ Hàn Trì đang chuẩn bị nhào về phía trước lại.Cũng may là cô tinh mắt và nhanh chân nếu không ngay lúc này Hàn Trì đã ngã nằm dưới đất cực kỳ khó coi.
- Cậu không sao chứ?- Hạ Ninh buông tay ra quay người hỏi Hàn Trì.
Hàn Trì cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình khó khăn trả lời- Không….không sao.
- Tôi giúp cậu đẩy xe ra ngoài nhé- Hạ Ninh nhìn Hàn Trì đang ngơ ngác hỏi,cô cứ nghĩ Hàn Trì đang sợ hãi vì nghĩ mình sẽ ngã khó coi trước mặt các bạn,nên lên tiếng muốn giúp đỡ.
Cô nào biết thật ra Hàn Trì đã trúng tiếng sét của cô với động tác "thân mật" vừa rồi.
Hàn Trì nghe cô nói vậy nhẹ gật đầu.
Hạ Ninh không quan tâm đến những ánh mắt đang trợn to đang nhìn mình, đẩy xe của Hàn Trì ra ngoài.Vừa ra tới hành lang cô nói-Cậu chờ mình một lát,mình quay vào lớp lấy balo rồi mình ra đẩy cậu ra cổng.
- Được.-Hàn Trì sao khi thấy cô đi rồi bất giác thở phào, đưa tay đặt lên ngực,nơi mà trái tim cậu còn đang đập dữ dội.