Sắc trời tờ mờ sáng, Tề Hầu còn đang trong giấc mộng, cũng cảm giác có người lay động chính mình. Tề Hầu mở mắt ra, liền phát hiện Ngô Củ đã tỉnh rồi, hơn nữa tinh thần cũng lớn. Không biết có phải là bởi vì Ngô Củ hiện tại tư duy chỉ có bốn tuổi hay không, trẻ con tỉnh dậy sẽ gọi người lớn, dùng sức lắc Tề Hầu.
Tề Hầu ngồi dậy, ôm Ngô Củ vào trong ngực, cười nói:
"Hả? Sớm như vậy đã dậy?"
Ngô Củ đẩy cánh tay của hắn, đặc biệt tức giận nói:
"Chú lừa người, mẹ nói lừa người không phải người tốt!"
Tề Hầu nghe sửng sốt một chút. Hắn mới vừa tỉnh ngủ, làm sao liền lừa người?
Ngô Củ chống nạnh, rất nóng giận nói:
"Chú cho ăn, cũng không ngọt, mà mặn mặn, đau!"
Tề Hầu giờ mới hiểu được Ngô Củ nói là chuyện tối ngày hôm qua, liền bật cười, vội vàng nói:
"Đúng đúng, là anh sai rồi, là anh sai rồi. Ngoan, không tức giận."
Ngô Củ khoanh tay, quay đầu đi, nói:
"Nói dối! Lừa người phải nói xin lỗi. Chú lừa người, không gọi ông xã nữa!"
Tề Hầu nhanh chóng thành khẩn xin lỗi.
"Xin lỗi, anh không nên dối gạt em, là anh sai rồi. Anh xin lỗi, biết sai liền thay đổi, cho anh cơ hội hối cãi."
Ngô Củ thấy Tề Hầu thành khẩn xin lỗi, liền nói:
"Được, tha thứ một lần. Lần sau không thể lại lừa người, lừa người không ngoan!"
Tề Hầu cười nói:
"Vâng, vậy lần sau không lừa em. Gọi ông xã đi, ngoan, nghe lời."
Ngô Củ lập tức đổi giọng ngọt ngào nói:
"Ông xã!"
Nói rất lưu loát quyết đoán, cũng không dây dưa dài dòng.
Tề Hầu cười híp mắt nghe Ngô Củ gọi ông xã, cảm giác sáng sớm phúc lợi cũng không tồi. Vì vậy hắn lấy điện thoại di động mở ra camera, sau đó quay video.
Tề Hầu đem điện thoại di động nhắm ngay Ngô Củ, cười híp mắt nói:
"Ngoan, bảo bối đến đây."
Ngô Củ vừa nghe Tề Hầu gọi mình, ngay lập tức liền qua. Chân vẫn không thể động, thế nhưng đặc biệt nghe lời vùi ở trong lòng Tề Hầu, đặc biệt dính người. Mẹ cũng hay gọi Ngô Củ là bảo bối, bởi vì nghe rất thân thiết, Ngô Củ rất thích.
Tề Hầu cười híp mắt vuốt tóc Ngô Củ, ân cần nói:
"Bảo bối ngoan, kêu một lần đi."
"Ông xã! Ông xã! Ông xã!"
Ngô Củ tựa hồ cũng cảm thấy Tề Hầu thích nghe mình gọi như thế, vì vậy ngay lập tức liền gọi ba lần. Tề Hầu vui đen bóng nước mũi cũng nhô ra. Điện thoại di động lập tức ghi lại Ngô Củ gọi ông xã, cũng không ngượng ngùng, đặc biệt chân thành.
Khi Ngô Củ bình phục như cũ, thật không biết sẽ đối mặt như thế nào. Quả thực là đập bảng hiệu!
Tề Hầu cười, đặc biệt thoả mãn, đem điện thoại di động để ở một bên, ôm chầm Ngô Củ, nói:
"Bảo bối, ngày hôm qua ông xã dạy những chuyện đó, chơi có vui hay không."
Ngô Củ vừa nghe, đầu tóc xù lay động, ở trong ngực Tề Hầu cọ tới cọ lui, nói:
"Không chơi vui!"
Tề Hầu cười híp mắt nói:
"Bé ngoan cũng không thể lừa người nha."
Ngô Củ suy nghĩ một chút, nói:
"Có... Có chút sợ."
Tề Hầu vừa nghe, nghĩ.
Chẳng lẽ là mình quá cầm thú, làm Ngô Củ sợ?
Liền nghe Ngô Củ thành thật nói:
"Thật giống... Thật giống sắp chết, sợ!"
Tề Hầu lập tức cười ha ha lên, nói:
"Bảo bối rất thành thực. Vậy nói rõ là kỹ thuật ông xã tốt."
Ngô Củ chớp mắt to, kỳ quái nói:
"Kỹ thuật tốt?"
Nói xong nghiêng đầu, vẻ mặt mơ hồ suy nghĩ.
Tề Hầu lập tức gật đầu, nói:
"Đúng, kỹ thuật tốt. Bảo bối xem, tối hôm qua ông xã ra sức như vậy, cũng khen ông xã đi."
Ngô Củ liền chớp mắt, vẻ mặt trong sáng, đặc biệt không tiếc rẻ mềm mại nói:
"Ông xã kỹ thuật tốt!"
Tề Hầu sáng sớm nghe Nhị ca khích lệ mình, còn dùng giọng ngọt như vậy, liền có cảm giác bị châm lửa, huyết quản phải bể mất.
Tề Hầu đắc ý lấy điện thoại di động tới mở ra video đã ghi lại. Cảm giác sau này Nhị ca khôi phục, hắn cũng có thể cầm cái video này "tự giúp mình", cũng sẽ không bị nghẹn chết.
Tề Hầu cảm thấy chính mình thực sự là quá thông minh!
Ngô Củ mấy ngày nay đều ở Khương gia. Tuy rằng Khương gia rất lớn, thế nhưng kỳ thực lại không có cảm giác gia đình, như là khách sạn cao cấp.
Ngô Củ bệnh tình ổn định, cục máu trong đầu cũng nhỏ dần, bất quá tốc độ không nhanh, bởi vậy còn phải tĩnh dưỡng.
Ngô Củ bây giờ là "trẻ con", ở chỗ lạ lâu, khó tránh khỏi không thoải mái, vì vậy liền bắt đầu muốn tìm mẹ. Tề Hầu không thể tìm một người mẹ đến, bởi vậy cũng không có cách nào.
Tề Hầu nhìn Ngô Củ ngồi ở trên ghế sa lon, dáng vẻ ủy khuất, mím môi, giọng run rẩy nói:
"Muốn... muốn tìm mẹ, nha..."
Tề Hầu quả thực đau lòng muốn chết, liền vội vàng nói:
"Bảo bối ngoan, anh mang em đi ra ngoài chơi, có được hay không?"
Ngô Củ hiện tại dù sao cũng là trẻ con, mở to mắt, bĩu môi, mi mắt ướt nhẹp, đáng thương trông mong nhìn Tề Hầu, nói:
"Có thật không?"
Tề Hầu nói:
"Đương nhiên là thật. Ngoan tiểu bảo bối, chúng ta thay áo quần, sau đó ra ngoài chơi, có được hay không?"
Ngô Củ dùng sức gật gật đầu, ngọt ngào nói:
"Ông xã thật tốt!"
Nói, còn ngẩng đầu, dùng sức với lên hôn môi Tề Hầu một cái.
"Chụt!"
Tề Hầu thiếu chút thổ huyết. Nếu quả thật hắn hộc máu, không ai dẫn Ngô Củ đi ra ngoài chơi, bởi vậy Tề Hầu cảm giác mình vẫn phải chịu đựng.
Hai người thay đổi quần áo, Tề Hầu liền đẩy Ngô Củ ngồi xe lăn đi ra ngoài. Khương gia ở vùng ngoại thành, Tề Hầu kêu tài xế đưa bọn họ đi nội thành.
Ngô Củ mấy ngày chưa ra cửa, đặc biệt hưng phấn víu cửa sổ nhìn ra phía ngoài, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, vẫn luôn nói:
"Ông xã xem cái này... A cái kia! Bên kia bên kia, cái đó rất vui..."
Tài xế làm ở Khương gia đã mười mấy năm, bởi vậy biết đến cái gì nên nghe, cái gì không nên nghe. Thế nhưng nghe cái này, tài xế cũng có chút không bình tĩnh, liên tiếp nhìn gương chiếu hậu. Tề Hầu nhất thời cảm giác Ngô Củ gọi, bản thân áp lực hơi lớn.
Hai người xuống xe ở khu rất sầm uất sang trọng của thành phố, có cửa hàng thời trang, rạp chiếu phim, khu vui chơi, bể bơi, trung tâm thương mại đầy đủ mọi thứ. Tề Hầu còn muốn, nếu như Ngô Củ chơi quá mệt mỏi, cũng có thể ở lại khách sạn.
Vì vậy Tề Hầu liền đẩy xe lăn Ngô Củ đi vào trung tâm thương mại. Ngày hôm nay không phải cuối tuần, người không phải rất nhiều. Tề Hầu cố ý đeo khẩu trang cùng kính râm, dù sao hắn bây giờ hắn là danh nhân rồi.
Bất quá nơi này là địa điểm công cộng có nhiều người ra vào thường xuyên, bởi vậy rất ít nghệ sĩ nổi tiếng đến nơi này vì sợ sẽ bị nhận ra, cho nên càng không có paparazi rình rập.
Hai người đi vào trung tâm mua sắm. Phía trước cửa có mấy chiếc xe chạy bằng điện và thú lung lay. Người lớn mang trẻ con đến chơi. Mấy con thú lung lay còn phát tiếng nhạc vui tai.
Có ba, bốn đứa trẻ đang chơi thú lung lay, cười khanh khách. Ngô Củ nhìn trò chơi kia liền cảm thấy đặc biệt thích.
Ngô Củ khi còn bé ở nông thôn, gia đình rất nghèo, bởi vậy căn bản không có được ra ngoài chơi.
Ngô Củ nhìn thấy mấy bạn nhỏ chơi, ánh mắt đều là hâm mộ, ước ao nhìn, thế nhưng cũng không dám yêu cầu.
Tề Hầu nhìn thấy trong mắt Ngô Củ hâm mộ, đặc biệt đau lòng. Bất quá mấy con thú kia thực sự quá nhỏ, Ngô Củ tư duy tuy rằng chỉ có bốn tuổi, mà thân thể của người trưởng thành bởi vậy không có cách nào ngồi lên.
Tề Hầu vội vã đẩy xe lăn đi vào trong, cười nói:
"Ngoan bảo bối, bên trong có thật nhiều đồ chơi, chúng ta đi vào có được hay không?"
Ngô Củ cũng không có thật muốn ngồi thú lung lay, nghe lời gật gật đầu.
Bởi vì Ngô Củ quá lớn, Tề Hầu không dám dẫn đến khu vui chơi dành cho thiếu nhi. Tề Hầu nhìn ra được Ngô Củ muốn chơi, vì vậy Tề Hầu linh động, liền dẫn Ngô Củ đi rạp chiếu phim.
Bên cạnh rạp chiếu phim đều có cửa hàng bán vật phẩm liên quan các bộ phim. Những người đi xem phim đều đi dạo ở bên trong cửa hàng, thế nhưng sẽ ít khi mua vì những món đồ ở đây rất đắc tiền. Trong cửa hàng có rất nhiều mô hình nhân vật, còn có thú bông, đồ chơi cũng có.
Tề Hầu đẩy Ngô Củ vào cửa hàng. Ở cửa để một linh vật thật lớn ngộ nghỉnh tròn vo. Đồ vật hình tròn rất được trẻ con yêu thích, Ngô Củ cũng không ngoại lệ, lập tức bị hấp dẫn.
Tề Hầu cảm thấy mang Ngô Củ lại đây là đến đúng chỗ rồi, vì vậy liền đẩy Ngô Củ đi vào bên trong. Cửa hàng hình thức tự chọn, tự mình lấy món mình thích rồi đến quầy tính tiền là được.
Bên trong rất trống trải, đặc biệt là không có trẻ con. Dù sao đều là món đồ đắt tiền. Chỉ có mấy thiếu niên mê phim đang lựa chọn vật phẩm mình thích.
Tề Hầu đẩy xe lăn. Đôi mắt Ngô Củ sáng lấp lánh, cũng không biết nhìn cái gì, nhìn bên này xem bên kia. Nghĩ Ngô Củ khả năng thích đồ chơi nhồi bông, vì vậy Tề Hầu cầm lấy một con Minion đưa tới, cười híp mắt nói:
"Bảo bối xem cái này đáng yêu không?"
Nào có biết Ngô Củ vừa nhìn, sợ đến run run một cái, thiếu chút khóc lên. Miệng mếu máo, còn nhất định phải đưa minion đi bệnh viện, nói cái này chỉ có một mắt.
Tề Hầu:
"..."
Tề Hầu hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là đem minion thả lại kệ, để Ngô Củ tự mình chọn lựa. Ngô Củ xem hoa cả mắt. Hai người đi vòng quanh nửa giờ, còn chưa xem xong.
Đột nhiên nghe đến Ngô Củ hô lên:
"Ông xã! Ông xã!"
Ngô Củ nói, còn chỉ vào đồ vật trong tủ kính. Tề Hầu thuận theo động tác Ngô Củ nhìn thấy búp bê mô phỏng hắn trong phim Tề Hoàn Công. Tuy rằng Tề Hoàn Công không phải phim điện ảnh, nhưng bởi vì rất được yêu thích nên nhân vật chính cũng làm thành mô hình. Tề Hầu đã biết việc này.
Tề Hầu không nghĩ tới ở đây nhìn thấy món đồ chơi này. Ngô Củ nhìn thấy cái kia lập tức yêu thích vô cùng, thật giống như thấy châu báu vật quý hiếm.
Tề Hầu cười nói:
"Chúng ta mua cái này nhé?"
Ngô Củ lập tức dùng sức gật đầu. Tề Hầu liền từ trong tủ cầm một cái hộp nguyên, nói:
"Bảo bối giữ kỹ, không để mất nha, một chốc đi tính tiền xong là có thể mở ra chơi, biết chưa?"
Ngô Củ dùng sức gật đầu, nói:
"Biết rồi!"
Tề Hầu không nhịn được hôn chóp mũi Ngô Củ một cái.
Ngô Củ ôm búp bê Tề Hoàn Công, lại nhìn những vật khác, yêu thích cũng không dám muốn. Tề Hầu nhìn vô cùng đau lòng, nhanh chóng với tay lấy bỏ vào cái giỏ mua hàng, một chốc cầm đi tính tiền.
Hai người mua rất nhiều thứ, còn mua Hầu ca, mô hình lớn nhỏ, ly, khăn tắm, tấm trải giường.... Tề Hầu cũng coi như là đại khai sát giới, cướp sạch tất cả đồ vật Hầu ca.
Ngô Củ lúc này cũng không chê Hầu ca, hơn nữa còn kinh ngạc. Bên cạnh vừa vặn có rạp chiếu phim, có phòng VΙP mười chỗ ngồi. Tề Hầu dứt khoát bao trọn, dẫn Ngô Củ đi phòng VIP xem phim.
Đang có bộ phim điện ảnh Tây Du Ký phiên bản mới, tỷ suất phòng vé cũng không tệ lắm. Chỉ hai người ở bên trong phòng VIP, cũng không có ai quấy rối, rúc vào nhau xem Hầu ca. Ngô Củ xem say sưa, Tề Hầu đưa bắp rang cho Ngô Củ ăn.
Ngô Củ mở to mắt nhìn màn ảnh, nhét bắp rang vào miệng. Xem đến đoạn gây cấn, quên mất nhai, lại dùng sức nhét bắp rang, nhét đến không ăn được.
Tề Hầu cười híp mắt nói:
"Hay không?"
Ngô Củ dùng sức gật đầu, nói:
"Rất hay! Đại Thánh giỏi như ông xã!"
Tề Hầu vừa nghe, quả thực vui lòng vô cùng.
Xem đến kết cục có phân đoạn cảm động. Đương nhiên người lớn sẽ không khóc, trẻ con lại tin là thật. Ngô Củ là "trẻ con", nên khóc nức nở.
Tề Hầu không nghĩ tới Ngô Củ khóc thảm thiết như vậy, vội vàng ôm Ngô Củ vào trong ngực dỗ dành. Ngô Củ khóc rất lâu, Tề Hầu cũng không dám đem người ra khỏi phòng chiếu, sợ bị người vây xem, gây nên rối loạn, sẽ bị nhận ra.
Ngô Củ rốt cục nín khóc. Tề Hầu lau nước mắt cho Ngô Củ, hai người ra khỏi rạp chiếu phim. Có thể nói là dạo một vòng thu hoạch khá dồi dào.
Hai người chơi đủ rồi, Ngô Củ đói gần chết, bụng kêu rột rột. Tề Hầu cũng đói bụng, vì vậy hai người liền đi khu ẩm thực giải quyết bữa trưa.
Bọn họ giao túi hàng đã mua cho tài xế, vào thang máy lên lầu. Tề Hầu thấy nhà hàng lúc trước đã từng ăn qua. Còn nhớ khi đó Tề Hầu mới vừa tiếp xúc với hiện đại, Ngô Củ dẫn hắn ăn nhà hàng I-ta-li-a. Tề Hầu gọi hết thực đơn. Tề Hầu vẫn nhớ, ký ức chưa phai, nhìn thấy nhà này liền đặc biệt thân thiết, vì vậy hai người liền đi vào.
Kỳ thực Tề Hầu là muốn xem bộ dạng Ngô Củ dùng dao nĩa. Ngô Củ "nhỏ" như thế, chắc chắn sẽ không biết dùng dao nĩa, thời điểm đó phải nhờ hắn đút ăn, đó chính là phúc lợi.
Hai người đi vào ngồi. Thực đơn có ảnh minh họa, Ngô Củ nhìn đôi mắt liền sáng. Bởi vì có rất nhiều màu sắc, bánh ngọt Ngô Củ "chưa từng ăn", cảm giác đặc biệt mới mẻ.
Ngô Củ nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ. Tề Hầu nhìn cái gì cũng muốn ăn. Vì vậy hai người ăn nhịp với nhau gọi mỗi món một phần. May mà hiện tại không nhiều khách, có thể hợp bàn lại.
Rất nhanh đồ ăn đã bưng lên. Tề Hầu dùng cái nĩa đâm một miếng gà đưa Ngô Củ cầm gặm, nói:
"Bảo bối, từ từ ăn, tuyệt đối đừng làm mình bị thương, ông xã sẽ đau lòng."
Ngô Củ dùng sức gật gật đầu, đặc biệt ngoan ngoãn, nói:
"Không cho ông xã đau lòng!"
Tề Hầu cười cười, nói:
"Thật nghe lời, về nhà thưởng bảo bối có được hay không?"
Ngô Củ chớp mắt ngây thơ, nói:
"Thưởng cái gì?"
Tề Hầu cười cười, đem ngón tay trỏ để trên môi, nhẹ nhàng đè một chút, nói:
"Suỵt! Bí mật."
Ngô Củ càng hiếu kỳ, bất quá không có hỏi lại, chỉ là nhìn Tề Hầu làm động tác kia, thành thực nói:
"Ông xã thật đẹp trai nha!"
Tề Hầu không nghĩ tới Ngô Củ trực tiếp khen mình, lúc này đặc biệt vui vẻ. Hắn liền cần cù chăm chỉ đem thịt bò cắt thành khối nhỏ, như vậy thuận tiện ăn.
Hai người đang ăn, có hai người khác đi vào. Một người như không xương dựa vào người còn lại, làm nũng nói:
"Ông chủ Bao, một chốc dẫn Ngũ Nhi đi mua dây lắc tay nha! Lắc tay của người ta ngày hôm qua bị đứt, là dấu hiệu không tốt, nhất định phải mua một cái thay mới được, không thì sẽ số con rệp rồi!"
Tề Hầu nghe được giọng nói này, ngẩng đầu nhìn, không khỏi cười lạnh một tiếng. Thực sự là oan gia ngõ hẹp. Người tiến vào không là người khác, vừa vặn chính là Lương Ngũ cùng Bao Phục.
Lương Ngũ đang nói chuyện, vừa quay đầu liền thấy Tề Hầu, sợ đến chảy mồ hôi ròng ròng. Hắn lôi Bao Phục muốn rời khỏi nhà hàng, thấp giọng nói:
"Ông chủ... ông chủ Bao, chúng ta đi nhanh đi! Là mấy người Ngô Củ!"
Bao Phục kéo Lương Ngũ, thấp giọng nói:
"Sợ cái gì? Có cái gì đáng sợ! Camera bãi đậu xe đã bị động chân động tay, không phải đã nói cho cậu biết, tuyệt đối không thể có người hoài nghi chúng ta. Cho dù có người hoài nghi, chứng cớ đâu? Bọn họ cũng không có chứng cứ, làm sao có khả năng đối với chúng ta thế nào? Cậu rời đi mới thể hiện ra chột dạ, biết chưa!?"
Lương Ngũ rất sợ, dù sao Tề Hầu là chủ Khương gia. Bất quá nghe Bao Phục nói, hình như là một viên thuốc an thần, hắn gật gật đầu, bám cánh tay Bao Phục đi vào.
Bao Phục đi vào, còn làm bộ nói:
"Ồ! Đây không phải là Khương tiên sinh à!? Thực sự là trùng hợp, ở đây cũng có thể gặp được!"
Tề Hầu liếc mắt nhìn Bao Phục, cũng không có nói chuyện với hắn, coi hắn là không khí.
Bao Phục thấy hắn không nể mặt mình, vô cùng tức giận, thế nhưng cũng không có biểu lộ ra, liền tức giận quay đầu ngồi ở một bàn khác. Lương Ngũ theo sát Bao Phục, cũng ngồi xuống.
Bao Phục cầm lấy thực đơn, thấp giọng cười lạnh nói:
"Cái thá gì! Bất quá là một đứa nít ranh không ra hồn. Cho là thật sự nắm được Khương gia sao, còn không là ngày hôm nay lên đài ngày mai sẽ bị đuổi xuống đài. Khương gia toàn là yêu tinh quỷ quái, có thể cho cho đứa chưa ba mươi tuổi lãnh đạo bọn họ? Đừng nói giỡn, thật xem mình là cái gì."
Lương Ngũ nói:
"Đúng đó Bao tiên sinh."
Bao Phục liền tàn bạo nói:
"Còn Ngô Củ, chỉ bị gãy chân coi như hắn mạng lớn, lần sau sẽ không như vậy."
Lương Ngũ nhanh chóng nịnh bợ Bao Phục, vẫn luôn mở miệng đổ thêm dầu vào lửa.
Tề Hầu không nghĩ tới ở đây đụng mặt Bao Phục cùng Lương Ngũ. Trước đó Cao Hề tới nói tai nạn kia có thể là Lương Ngũ làm. Tề Hầu dự định tự mình xử lý chuyện này. Mà bởi vì Ngô Củ rất bám dính Tề Hầu, Tề Hầu vẫn luôn không có thời gian đi xử lý Lương Ngũ.
Không nghĩ tới hôm nay cứ như vậy vô tình gặp.
Ngô Củ đang ăn, đột nhiên không dám ăn, đem cái nĩa đặt lên bàn, đáng thương trông mong nhìn Tề Hầu. Tề Hầu nói:
"Bảo bối, sao không ăn?"
Ngô Củ đáng thương nói:
"Có phải là ông xã giận. Có phải là... Có phải là em đã làm sai điều gì khiến ông xã mất hứng?"
Thì ra Ngô Củ nhạy cảm, một chút liền phát hiện Tề Hầu không đúng, còn tưởng rằng là chính mình đã làm sai điều gì. Nhưng thật ra là bởi vì ngày hôm nay xúi quẩy gặp Lương Ngũ cùng Bao Phục, Tề Hầu mới tức giận.
Tề Hầu nói:
"Bảo bối, ông xã không hề tức giận nha. Em ăn thật ngon. Ngoan ăn nhiều, bệnh mới có thể nhanh khỏi nha."
Ngô Củ lập tức gật gật đầu, liền cầm cái nĩa lên, ngoan ngoãn tiếp tục ăn.
Lương Ngũ đi nhà vệ sinh một chuyến. Tề Hầu nhìn không khỏi nheo mắt lại, nói với Ngô Củ.
"Bảo bối, ông xã muốn đi rửa tay, bảo bối có thể ở một mình không? Bé ngoan ngồi yên đừng nhúc nhích, ai nói gì cũng đừng đi theo, biết chưa."
Ngô Củ gật gật đầu, nói:
"Biết rồi!"
Tề Hầu nói:
"Ngoan, thật nghe lời, hai phút ông xã sẽ trở lại."
Ngô Củ giơ cái nĩa nói:
"Ông xã không nên gạt người nha! Nhất định là hai phút!"
Tề Hầu suy nghĩ một chút, nói:
"Vậy hay là 3 phút đi?"
Ngô Củ gật gật đầu, nói:
"3 phút!"
Tề Hầu cũng đi ra, hướng đến nhà vệ sinh.
Lương Ngũ tiến vào nhà vệ sinh là để trang điểm. Hắn đứng trước bồn rửa vẽ mặt.
Tề Hầu đi tới cửa nhìn vào bên trong, không khỏi cười lạnh một tiếng. Hắn lập tức cởi áo khoác cầm ở trong tay, nhanh chóng đi vào.
"Ôi!!!"
Lương Ngũ đang vẽ mắt, kết quả phút chốc tối sầm, không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Đầu hắn bị người che lại, Lương Ngũ lập tức hô to.
"A!!"
Cùng lúc đó chính là âm thanh quyền đấm cước đá.
"A! A! Cứu mạng! Cứu mạng! Con mẹ nó, mày là ai vậy?! Dám đánh ông... Ông đây... Ai ui, a! Đừng đánh! Đừng đánh!"
Tề Hầu không lên tiếng, đánh một mạch, Lương Ngũ vẫn luôn hô to.
"Tao, mẹ nó, mày sinh... Ai ui... Sinh không bằng... Ai ui, ai ui Đừng đánh!!"
"Đừng đánh đừng đánh. Van cầu! Đừng đánh mặt, đừng đánh mặt!"
Tề Hầu mới không quan tâm, chuyên môn đánh trên mặt hắn. Sức lực Tề Hầu không phải là tùy tiện nói chơi, đánh Lương Ngũ cả mẹ hắn cũng không nhận ra hắn. Lương Ngũ không chịu được đánh, liền hôn mê bất tỉnh. Tề Hầu lúc này mới lấy áo khoác lên, giủ giủ, sau đó mặc vào, sửa lại một chút áo mũ chỉnh tề mới ra khỏi nhà vệ sinh.
Tề Hầu đi ra ngoài, tiện đường mua một ly kem, sau đó liền trở về bàn.
Ngô Củ thấy Tề Hầu trở về, còn mang theo ly kem, đặc biệt vui vẻ, nói:
"Thì ra là ông xã đi mua kem! Ông xã thật tốt!"
Tề Hầu cười híp mắt nói:
"Biết ông xã tốt, trở về phải hôn ông xã nha."
Ngô Củ dùng sức gật đầu, nói:
"Hôn!"
Hai người ăn xong rồi liền đi. Bên kia Bao Phục chờ Lương Ngũ rất lâu không thấy hắn trở lại. Bao Phục tức giận trực tiếp bỏ đi trước.
Ngô Củ cùng Tề Hầu tiếp tục đi dạo, liền nghe thấy phía trước có một trận rối loạn, là có người đang cãi nhau. Một người mặt mũi sưng vù không nhìn ra tướng mạo, đang tranh cãi cùng nhân viên trung tâm thương mại.
"Có người đánh tôi!! Trong nhà vệ sinh trung tâm các người!! Các người nhất định phải chịu trách nhiệm!! Tôi muốn xem camera giám sát!!"
Nhân viên trung tâm nói:
"Tiên sinh, thật không tiện, nhà vệ sinh là không có camera bên trong."
Thì ra chính là Lương Ngũ. Lương Ngũ bị "trùm đầu" đánh cho sưng mặt sưng mũi, bộ dáng đặc biệt buồn cười, hô to:
"Tôi không quan tâm. Trên hành lang phải có camera chứ! Nhất định phải cho tôi xem video. Tôi bị đánh tại chỗ các người! Chuyện này không thể cho qua. Tôi chính là nghệ sĩ, người của công chúng, tôi bị thương ảnh hưởng tiến độ quay phim, các ngươi biết chưa?! Có bao nhiêu hợp đồng chờ tôi đi quay, các người biết không?! Sự tổn thất của tôi quá lớn! Các người nhất định phải bồi thường!"
Tề Hầu nhìn chỉ là cười lạnh một tiếng, không có để ý. Hắn đẩy xe lăn Ngô Củ đi về phía trước, cười nói:
"Bảo bối, chơi mệt rồi chưa, chúng ta đi về nhà được không?"
Ngô Củ thật là có chút chơi mệt rồi, liền gật gật đầu. Tề Hầu gọi điện thoại cho tài xế đến cửa đón.
Tài xế đem xe lăn đặt ở phía sau. Tề Hầu tự mình ôm Ngô Củ lên xe.
Trên đường tài xế nói:
"Tiên sinh, có mấy vị nhà bên kia xế chiều hôm nay đến, nói là muốn thăm Ngô tiên sinh, còn ở biệt thự Khương gia chưa có đi."
Ngô Củ cùng chủ nhà họ Khương thân cận, đây là sự tình mọi người đều biết. Khương gia chi thứ rất nhiều, mấy ngày nay có không ít người đến thăm Ngô Củ, đương nhiên là vì lấy lòng tân gia chủ.
Tề Hầu chỉ nói là:
"Biết rồi."
Đường cũng không kẹt xe, chưa tan tầm, rất nhanh liền đến biệt thự Khương gia. Tề Hầu tự mình ôm Ngô Củ xuống xe, đặt vào xe lăn, đẩy vào trong nhà.
Người Khương gia chi thứ ở trong phòng khách ngồi chờ Tề Hầu cùng Ngô Củ trở về. Tề Hầu vừa vào cửa, liền cảm giác thực sự là trùng hợp. Khương gia chi thứ thậm chí có người quen cũ, thật là không xa lạ.
Ba người này là Công tử Vô Khuy, Công tử Nguyên cùng Công tử Chiêu.
Khương Bạch hiện tại cũng chưa có kết hôn, tất nhiên cũng không con cái gì. Vô Khuy, Nguyên cùng Chiêu vẫn là xuất hiện, ba người này là cháu trai Khương Bạch.
Khương Vô Khuy năm nay mười chín tuổi, ở nhà hắn là anh cả. Thế nhưng Khương Vô Khuy không phải là con ruột, cũng không phải là cháu ruột Khương Bạch.
Một điểm làm Tề Hầu giật mình, Khương Vô Khuy là con nuôi.
Cha mẹ nuôi Khương Vô Khuy sau khi kết hôn rất lâu không có con, bởi vậy liền nhận nuôi Vô Khuy. Nghe đâu nếu như trong nhà có một đứa trẻ, như vậy rất có thể sẽ sinh con.
Khương Vô Khuy vào nhà hai năm, mẹ nuôi vẫn không có động tĩnh gì. Cha nuôi Khương Vô Khuy cảm thấy nếu nhận nuôi chung quy không phải ruột, sau này gia nghiệp truyền cho Khương Vô Khuy, trong lòng ông ta không quá thoải mái.
Ở tình huống như vậy, mẹ nuôi chấp nhận cho cha nuôi Khương Vô Khuy đi ra ngoài tìm người sinh con. Chiêu được sinh ra như vậy. Nói trắng ra là ngầm đồng ý có con riêng. Nhưng nào có biết trùng hợp, khi người tình nhân nói mình mang thai, người vợ cũng phát hiện đã mang thai. Hai người phụ nữ cơ hồ là đồng thời mang thai, chuyện này lập tức khiến thân phận Chiêu khó khăn.
Người vợ thuận lợi sinh ra con trai, chính là Khương Nguyên. Người tình nhân sinh muộn hơn, lại thiếu chút không sinh được. Bất quá cuối cùng cũng là mạng lớn, đứa trẻ sinh ra cũng là bé trai. Nhưng người vợ đã đổi ý, không cho Chiêu vào Khương gia.
Người tình nhân bởi vì nhà nghèo, sinh con vẫn không thể tiến vào Khương gia, liền đem đứa bé đến Khương gia giao lại rồi bỏ đi. Chiêu sinh ra không ai nuôi. Dù sao cũng là cốt nhục Khương gia, cuối cùng vẫn được vào Khương gia, thế nhưng không họ Khương, không cho vào gia phả. Chiêu theo họ mẹ gọi là Trịnh Chiêu.
Nhà này có ba con trai, Khương Vô Khuy tuy rằng họ Khương, thế nhưng không phải người Khương gia. Khương Nguyên thứ hai là con vợ cả. Đứa con thứ ba mặc dù là huyết mạch Khương gia thế nhưng không được công nhận, thường lại bị bắt nạt.
Mấy năm trước người chồng bệnh qua đời, người vợ chỉ biết tiêu xài. Khương Nguyên tuổi mới lớn cũng học tiêu xài hoang phí, ra tay thực sự hào phóng. Nhà giàu có đã rơi vào nguy cơ phá sản, chỉ có thể dựa vào sự hỗ trợ của dòng họ giúp đỡ.
Khương Vô Khuy mặc dù là con nuôi, thế nhưng rất có năng lực, làm việc cũng thận trọng. Khi còn chưa trưởng thành đã gánh vác cả gia đình, cơ hồ là ngăn cơn sóng dữ. Bây giờ Khương Vô Khuy đang học đại học, thế nhưng chuyện làm ăn trong nhà đều là qua tay hắn. Có thể nói nếu như không có Khương Vô Khuy, mẹ con Khương Nguyên đã đi ăn xin, hận không thể bán nhà ngủ ngoài đường.
Bất quá Khương Nguyên cũng không cảm kích, trái lại càng căm ghét Khương Vô Khuy. Hắn luôn nghĩ người anh trai nuôi này là chó nhà bọn họ nuôi, bởi vậy nhất định phải kiếm tiền cho bọn họ. Khương Nguyên vẫn luôn tìm cách cướp lại gia nghiệp từ tay Khương Vô Khuy.
Chỉ là Khương Nguyên căn bản không nghĩ tới, cái gọi là gia nghiệp kia kỳ thực đã bị mẹ con hắn tiêu sạch. Mà bây giờ thứ hắn muốn muốn đoạt lấy là Khương Vô Khuy một tay gầy dựng.
Về phần Trịnh Chiêu. Trịnh Chiêu năm nay mười bảy tuổi, thông minh thận trọng, thân hình cao lớn, khuôn mặt cũng đẹp. Có lẽ bởi vì thân phận éo le, ông trời muốn bồi thường hắn, Trịnh Chiêu hết thảy đều rất ưu tú.
Trịnh Chiêu rất thông minh, đã học nhảy lớp. Khi 16 tuổi Trịnh Chiêu thi đại học. Khương Nguyên là anh nhưng học kém lớp Trịnh Chiêu. Nghe người khác nói Trịnh Chiêu thông minh hơn hắn, đẹp trai cao to hơn hắn, mọi chuyện đều hơn hắn, bởi vậy vẫn luôn ghi hận trong lòng. Khi Trịnh Chiêu đi thi đại học, Khương Nguyên liền bỏ ra tiền để người bắt cóc Trịnh Chiêu.
Lúc đó Trịnh Chiêu bị đánh gãy chân, thiếu chút bị giết. Khương Vô Khuy tự mình cầm tiền đi chuộc người, quả thực là cửu tử nhất sinh mới đem em trai về. Bỏ lỡ kỳ thi, Trịnh Chiêu không thể vào đại học, hơn nữa chân què rồi, tinh thần sa sút không ý chí, không có cách nào vực dậy.
Trịnh Chiêu thể chất rất tốt, yêu thích thể thao. Hắn vốn định thi đại học thể thao, các điều kiện đều rất phù hợp. Nhưng bởi vì chuyện bắt cóc, chân Trịnh Chiêu tuy rằng có thể bình phục, thế nhưng không thể vận động mạnh. Chuyện này khiến Trịnh Chiêu bị đả kích rất lớn.
Một năm qua, Trịnh Chiêu luôn buồn, rất cô đơn, không có đi học chỉ ở nhà an dưỡng. Hiện tại hắn đã có thể đi lại như người bình thường, chỉ là không thể theo đuổi ngành học mơ ước.
Ngô Củ xảy ra chuyện gì, Khương Vô Khuy đương nhiên phải tới thăm thăm viếng. Dù sao bọn họ cũng là người của Khương gia, sau đó còn muốn nhờ cậy chủ Khương gia. Khương Nguyên sợ Khương Vô Khuy lại đây nói xấu mình, bởi vậy nhất định muốn đi theo.
Trịnh Chiêu vốn không muốn đến. Vô Khuy thấy hắn cứ ở trong nhà, nhất định muốn dẫn Chiêu Nhi đi ra ngoài. Trịnh Chiêu cũng không có từ chối, thái độ rất thuận theo, liền theo đến.
Ba người đến nhà chính Khương gia, Tề Hầu lại dẫn Ngô Củ ra ngoài chơi rồi. Bọn họ liền ngồi chờ. Người hầu nói bọn họ chờ một chút, ông chủ sắp trở về rồi, đưa trái cây đồ uống lên.
Khương Nguyên gác chéo chân ngồi ở trên ghế sa lon, dáng dấp chủ cả, cười nói:
"Ai u, chủ Khương gia thật không bình thường nha. Thật biết hưởng thụ, thật giống hoàng đế."
Khương Vô Khuy liếc mắt nhìn Khương Nguyên, không nói gì. Khương Nguyên đã nằm ngửa cổ nói:
"Thế nào? Đồ con hoang muốn nói gì, muốn quở trách tôi sao? Đây là Khương gia chúng tôi!"
Khương Nguyên ỷ vào mình là con chính thức, bởi vậy vẫn luôn mắt chó coi thường người khác. Khương Vô Khuy là loại ẩn nhẫn, không lộ ra ngoài, thế nhưng thù dai, toàn bộ đều ghi tạc trong lòng.
Khương Nguyên trước mặt người hầu Khương gia liền mắng Khương Vô Khuy, Trịnh Chiêu cũng không nhìn nổi, lập tức đứng lên. Khương Vô Khuy nhanh chóng ngăn cản hắn, nói:
"Chiêu Nhi."
Khương Nguyên không để ý lắm, cười híp mắt nhìn Trịnh Chiêu, nói:
"Ô ô, tạp chủng muốn bất bình dùm con hoang? Nói tới cũng thật là xứng, hai người quả thực cũng thật là tuyệt phối đó!"
Trịnh Chiêu và Khương Nguyên sinh cùng năm, thế nhưng Trịnh Chiêu cao lớn hơn. Bởi vì yêu thích vận động, thể hình hắn rất tốt. Chớ thấy hắn một năm nay luôn ở trong nhà, thế nhưng vóc người vẫn rất tốt. Hắn cao hơn hai người anh một cái đầu.
Khương Nguyên không phải người gầy yếu, nhìn thấy Trịnh Chiêu đột nhiên đứng lên, cũng có chút sợ sệt.
Khương Vô Khuy nhanh chóng ngăn cản Trịnh Chiêu, nói:
"Chiêu Nhi, nơi này là nhà chính, nhanh ngồi xuống."
Khương Nguyên thấy Khương Vô Khuy ngăn Trịnh Chiêu, càng là không có sợ hãi, nói:
"Đúng vậy, nơi này là Khương gia của tôi. Mấy người đừng càn rỡ, thu liễm thu liễm!"
Lúc này Tề Hầu đẩy xe lăn Ngô Củ tiến vào, liền nghe thấy Khương Nguyên nói ẩu nói tả, lạnh lùng cười, nói:
"Tôi sao không biết Khương gia gia đổi chủ rồi, thời điểm nào biến thành Khương gia của cậu?"
Khương Nguyên đang hưởng thụ, nào có biết Tề Hầu nhanh như vậy đã trở lại, dọa hắn nhảy dựng một cái, liền đứng lên. Khương Nguyên vừa nãy ngồi thoải mái, còn gác chân lên bàn, đem gối ôm Hầu ca của Tề Hầu lót chân. Lúc này Hầu ca rơi trên mặt đất.
Ngô Củ vừa nhìn thấy, lập tức chỉ vào gối ôm, nói:
"Đại Thánh! Đại Thánh!"
Sắc mặt Tề Hầu đen thui. Đó là gối ôm phiên bản giới hạn, trước bị Ngô Củ cho ăn dưa, Tề Hầu có thể chấp nhận. Bây giờ bị người đạp lên, còn ném xuống đất. Cũng không người nào có được đãi ngộ như Ngô Củ.
Khương Nguyên sợ hết hồn, nghĩ thầm bất quá là gối ôm Đại Thánh mà thôi. Hắn nhanh chóng nhặt lên ném trên ghế sa lon.
Khương Vô Khuy nhanh chóng nói với Tề Hầu.
"Chào chú ba."
Hắn nói, lôi Trịnh Chiêu. Trịnh Chiêu nghe lời, nói với Tề Hầu.
"Chào chú ba."
Khương Nguyên lúc này mới bất đắc dĩ chào hỏi.
Tề Hầu âm thầm quan sát ba người kia. Tướng mạo vẫn là như vậy. Vô Khuy vóc dáng thon gầy mặc âu phục trắng, thoạt nhìn thận trọng tao nhã, tướng mạo đẹp đẽ. Khương Nguyên bộ dạng công tử bột, chiều cao tương tự Vô Khuy, chỉ là hơi mập hơn. Hắn mặc âu phục màu đen, thoạt nhìn có vẻ kiêu ngạo, thật giống thiếu niên bất lương.
Trịnh Chiêu không có mặc âu phục, ăn mặc rất đơn giản. Hắn rất cao lớn, mười bảy tuổi mà chỉ thấp hơn Tề Hầu một chút.
Tề Hầu đẩy xe lăn Ngô Củ tiến vào, gật gật đầu, cúi thấp người nhẹ nhàng với Ngô Củ:
"Bảo bối, chúng ta đi rửa tay có được hay không?"
Ngô Củ gật gật đầu, vô cùng ngoan ngoãn. Ngô Củ nghe ra vừa nãy Tề Hầu khẳng định tức giận. Tuy rằng không biết giận cái gì, thế nhưng Ngô Củ lập tức ngoan ngoãn, không dám chọc Tề Hầu.
Khương Nguyên xem thường nhìn Tề Hầu đẩy xe lăn Ngô Củ đi vào bên trong. Hắn không dám ở trước mặt Tề Hầu xem thường, bởi vậy chỉ có thể nhìn bóng lưng lộ ra ánh mắt thường. Chờ Tề Hầu đi xa, lúc này hắn mới nhỏ giọng nói:
"Cái gì, thì ra Ngô Củ là thiểu năng à!"
Hắn nói như vậy, Tề Hầu đẩy Ngô Củ đi một đoạn xa, đột nhiên quay đầu lại nhìn hắn. Khương Nguyên thiếu chút bị dọa sợ. Hắn nghĩ thầm xa như vậy, hắn nhỏ giọng, không nghe thấy chứ?
Bất quá ánh mắt kia đặc biệt không bình thường, Khương Nguyên không lý do run lên.
Chờ Tề Hầu mang Ngô Củ đi vào phòng, Khương Vô Khuy mới nhàn nhạt nói:
"Em ít nói vài câu đi. Chú ba có thể leo lên vị trí gia chủ, có thể không chỉ là dựa vào vận may."
Khương Nguyên không phục Khương Vô Khuy dạy bảo chính mình, liền nói:
"Anh là thứ gì! Cũng dám giáo dạy tôi?"
Khương Vô Khuy nở nụ cười, nói:
"Tôi chỉ là nhắc nhở, bằng không thời điểm đó em chết như thế nào cũng không biết, còn liên lụy chúng tôi."
Khương Nguyên vô cùng tức giận, thế nhưng đã không dám làm càn. Ai biết chú ba có thể đi ra lúc nào, sau đó hắn ngồi ở một bên, trừng mắt Vô Khuy cùng Trịnh Chiêu.
Tề Hầu mang Ngô Củ đi rửa tay. Ngô Củ ngoan ngoãn. Tề Hầu nói:
"Ngoan, bảo bối đói bụng không?"
Bọn họ ăn trưa trễ, bây giờ trở về nhà sắp tới giờ ăn cơm tối.
Ngô Củ không phải quá đói, thế nhưng vừa nhắc tới ăn cũng thật vui, lập tức dùng sức gật gật đầu.
Tề Hầu tỉ mỉ rửa sạch tay Ngô Củ, đem vật mua được đều bỏ vào trong phòng, thay đổi quần áo ở nhà, mới mang theo Ngô Củ đi ra. Ba đứa cháu còn ngồi ở trong phòng khách.
Vô Khuy ngồi cùng rất nghiêm túc. Khương Nguyên thoạt nhìn rất lười nhác. Tề Hầu đi ra, hắn mới điều chỉnh tư thế. Trịnh Chiêu ngồi rất tùy ý, cúi đầu nhìn chân mình.
Tề Hầu đi ra, mọi người cùng nhau đi vào phòng ăn. Tề Hầu giúp Ngô Củ ngồi, rồi ngồi vào chỗ, ba người lúc này mới ngồi xuống.
Tề Hầu giúp Ngô Củ, làm cho ngồi thoải mái, sau đó liền dặn dò người hầu dọn món ăn, rất nhanh bữa tối đưa tới.
Biệt thự Khương gia chỉ có Tề Hầu ở. Lúc thường có người đến đây liền ở phòng dành cho khách. Ngày hôm nay ngoại trừ Ngô Củ cùng Tề Hầu dùng cơm, còn có ba đứa cháu Khương gia. Phòng ăn to lớn đặc biệt quạnh quẽ.
Khương Nguyên có chút sợ sệt. Tề Hầu cho người ta áp lực không nhỏ, hơn nữa toàn bộ bữa ăn đều chỉ nói chuyện cùng Ngô Củ, không để ý tới người khác.
Khương Nguyên quan sát Ngô Củ. Hắn không biết kẻ ngu si này làm thế nào lên vị trí giám đốc công ty giải trí Thiệu thị. Cả ăn cơm cũng không xong. Khương Nguyên đặc biệt xem thường.
Tề Hầu cũng không ngại Ngô Củ làm rơi thức ăn, dù sao Ngô Củ tư duy mới bốn tuổi. Tề Hầu tự mình gắp đồ ăn cho Ngô Củ, thỉnh thoảng dùng khăn giấy lau miệng Ngô Củ, cười nói:
"Mèo con, buổi trưa ăn nhiều rồi, buổi tối còn có thể ăn như vậy? Tuyệt đối đừng ăn quá no, biết chưa?"
Ngô Củ gật gật đầu, nói:
"Biết rồi! Không ăn no, không ăn no!"
Vô Khuy liếc mắt nhìn Tề Hầu cùng Ngô Củ, không lên tiếng. Hắn yên lặng cúi đầu ăn cơm, thoạt nhìn tính cách rất tốt, ăn rất nhã nhặn.
Mọi người ăn cơm xong, người hầu bưng lên mâm trái cây. Mọi người đi phòng khách ngồi, bất quá cũng không có gì để nói với nhau. Tề Hầu thái độ rất lạnh nhạt với người khác, chỉ đối với Ngô Củ phi thường ôn nhu, làm gì cũng sẽ không tức giận.
Thời gian không còn sớm, Tề Hầu cũng không có ý lưu lại bọn họ. Vô Khuy liền đứng lên, nói:
"Chú ba, thời gian không còn sớm, Ngô tiên sinh còn bệnh, cần phải tĩnh dưỡng, chúng con liền cáo từ trước."
Tề Hầu gật gật đầu, không nói gì. Vô Khuy liền dẫn hai người kia đi.
Ba người kia rời đi, Tề Hầu đột nhiên nhận một cú điện thoại, là Cao Hề gọi tới. Đã trễ thế này còn gọi tới, nhất định là có việc quan trọng. Ngô Củ nắm áo Tề Hầu, bởi vậy Tề Hầu không thể làm gì khác hơn là ở bên cạnh nhận điện thoại.
Không phải chuyện của công ty Khương gia, mà là công ty Thiệu gia. Ngô Củ những ngày qua an dưỡng, không thể đi làm, mọi việc đều là Tử Thanh giải quyết. Có cái hợp đồng xảy ra vấn đề, đối tác đoán chừng là nghe nói Ngô Củ bị tai nạn xe cộ, không muốn tiếp tục hợp tác, muốn rút lại tiền.
Chuyện này vốn là chuyện của Thiệu gia, bất quá Tử Thanh không gánh vác được. Cao Hề cũng biết quan hệ Ngô Củ cùng Tề Hầu, bởi vậy liền gọi điện thoại thông báo một chút.
Tề Hầu vừa nghe Ngô Củ bệnh, có người liền không an phận, nhất thời nổi giận. Tối hôm nay đối phương cùng Tử Thanh bàn luận hợp đồng lần cuối, còn nói nếu Ngô Củ không thể đến dự, hợp đồng này liền không còn giá trị. Hơn nữa muốn phí bồi thường vi phạm hợp đồng.
Tử Thanh có chút khó xử, dù sao hắn chỉ là phụ tá. Ý Thiệu Hốt nếu như đối phương muốn ngưng hợp đồng, Thiệu gia cũng không phải không trả nổi. Thế nhưng nếu như đối phương chơi xấu, vậy sẽ phải giải quyết bằng pháp luật.
Nhưng đối phương tựa hồ không sợ, nói muốn kiện cáo cũng không bỏ qua.
Đối phương vô cùng hung hăng, Cao Hề nghe nói liền gọi điện báo cho Tề Hầu.
Chuyện này đối với Khương gia mà nói, quả thực là không liên quan, vốn không nên quấy rối Tề Hầu. Thế nhưng Cao Hề biết chuyện này dính đến Ngô Củ, đối với Tề Hầu mà nói, chính là chuyện rất quan trọng.
Cao Hề là một người thông minh.
Tề Hầu nghe, nói:
"Đưa địa chỉ nơi bàn luận hợp đồng cho tôi, một chốc tôi đi."
Tề Hầu muốn đích thân đi. Đối phương tuyên bố nhất định phải có mặt Ngô Củ. Ngô Củ không đến được, Tề Hầu quyết định tự mình đi. Loại hợp đồng này không có cũng được, thế nhưng tình cảnh không thể thua.
Mấy người cháu Khương gia vừa đi không lâu, Tề Hầu cũng mặc quần áo rời đi. Ngô Củ tựa hồ biết hắn muốn rời khỏi, nắm áo hắn không muốn xa rời, nói:
"Ông xã không cần em nữa sao?"
Tề Hầu nhanh chóng nói:
"Bảo bối ngoan, ông xã làm sao có khả năng không cần em. Thế nhưng ông xã muốn đi giải quyết mấy tên xấu, bởi vậy bảo bối ở nhà chờ ông xã. Không nên chạy loạn, phải ở nhà. Ông xã đã gọi điện thoại cho Địch Nhi, một chốc Thấp Bằng đưa Địch Nhi lại đây chơi cùng bảo bối. Bảo bối chơi cùng Địch Nhi, chín giờ rưỡi ngoan ngoãn đi ngủ, biết chưa?"
Ngô Củ tuy rằng không phải rất nguyện ý, thế nhưng vẫn gật đầu một cái, nói:
"Dạ, sẽ ngoan."
Tề Hầu nựng má Ngô Củ, nói:
"Thật ngoan, ông xã hôn một cái."
Ngô Củ lập tức đem mặt lại gần, cho Tề Hầu hôn.
Tề Hầu đổi mặc đồ Tây, đầu tóc cũng chải vuốt, gọi tài xế chuẩn bị xe, liền ra ngoài.
Bởi vì Tề Hầu không có thời gian, không đợi Thấp Bằng cùng Địch Nhi đến, liền rời đi trước. Ngô Củ ở trong phòng chơi đồ chơi đã mua ngày hôm nay.
Mấy anh em Khương gia chi thứ đi trở về. Khương Nguyên tựa hồ có hơi không cam lòng. Biệt thự nhà chính Khương gia lớn như vậy, chỗ bọn họ ở nhỏ xíu. Kẻ ngu ngốc Ngô Củ ở tại nhà chính Khương gia rất thoải mái, hắn là Khương thiếu gia phải cùng một đám tạp chủng.
Tề Hầu chuẩn bị ra ngoài, khí thế hùng hổ, mấy anh em Khương Nguyên cũng nghe thấy. Khương Nguyên chớp mắt một cái, nghĩ đến một biện pháp chỉnh người.
Xe bọn họ vừa chạy ra một đoạn đường, Khương Nguyên đột nhiên nói:
"Điện thoại di động của tôi hình như rơi ở nhà chính. Tôi phải đi lấy, các người xuống xe."
Ba người bọn họ lại đây không có mang tài xế, Khương Vô Khuy lái xe. Khương Nguyên chưa mười tám tuổi, mặc dù biết lái xe, thế nhưng không có bằng lái. Khương Vô Khuy có chút giật mình.
Khương Nguyên thiếu kiên nhẫn nói:
"Nhanh xuống xe!"
Khương Vô Khuy cùng Trịnh Chiêu xuống xe. Khương Nguyên thiếu kiên nhẫn ngồi vào ghế lái liền đạp ga. Xe quay đầu lại trở lại, thiếu chút đụng phải Trịnh Chiêu.
Trịnh Chiêu lảo đảo một cái. Vô Khuy mau chóng tới đỡ lấy hắn, căng thẳng nói:
"Chiêu Nhi, không có chuyện gì chứ?"
Trịnh Chiêu lắc lắc đầu, bất quá cúi đầu liếc mắt nhìn chân của mình. Hắn cũng là bởi vì chân có vấn đề mới đứng không vững.
Ánh mắt Trịnh Chiêu có chút tối tăm. Vô Khuy nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nói:
"Chiêu Nhi, đừng suy nghĩ nhiều. Em xem em bây giờ khôi phục rất tốt, một thời gian nữa là có thể đánh bóng. Chiêu Nhi yên tâm... Hiện tại Khương Nguyên bắt nạt em, sau này anh cũng cho hắn trả giá."
Vô Khuy nói, ánh mắt có chút hung tàn, bất quá cũng không có ngẩng đầu. Sự mù mịt giấu ở đáy mắt, không để Trịnh Chiêu nhìn thấy.
Trịnh Chiêu nghe Vô Khuy nói, đột nhiên giơ tay nâng mặt Vô Khuy. Vô Khuy ngẩng đầu lên sợ hết hồn, vội vã thu biểu tình trên mặt, nói:
"Chiêu Nhi, làm sao vậy?"
Trịnh Chiêu tuy rằng nhỏ hơn Vô Khuy hai tuổi, thế nhưng Trịnh Chiêu thân hình cao lớn, lại có khí thế mạnh mẽ. Vô Khuy phút chốc có ảo giác sợ hãi.
Trịnh Chiêu nhìn mặt Vô Khuy, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve môi Vô Khuy. Vô Khuy kinh ngạc nói:
"Sao... Làm sao vậy?"
Vào lúc này Trịnh Chiêu lại đột nhiên buông lỏng tay ra, giọng khàn khàn nói:
"Không có gì."
Hắn nói, bỏ đi về phía trước.
Khương Nguyên quay trở về biệt thự Khương gia. Nhân cơ hội mọi người bận rộn chuẩn bị cho Tề Hầu ra ngoài, hắn lén lút vào cửa, trực tiếp chạy đến phòng Ngô Củ.
Ngô Củ đang chơi đồ chơi, đột nhiên thấy có người tiến vào, còn tưởng rằng là Tề Hầu. Kết quả thấy là Khương Nguyên, Ngô Củ theo bản năng không thích Khương Nguyên. Dù sao Khương Nguyên dùng một loại ánh mắt khinh bỉ nhìn Ngô Củ. Ngô Củ tuy rằng không hiểu, thế nhưng cũng có thể cảm giác được đó là ánh mắt không tốt.
Khương Nguyên cười xấu xa, nói:
"Ngô Củ đúng không? Đến, theo tôi ra ngoài chơi?"
Ngô Củ nhìn Khương Nguyên đi tới, dùng sức lắc lắc đầu, ôm chặt búp bê, nói:
"Xấu! Ông xã nói tôi không đi ra ngoài, ngoan ngoãn ở nhà chờ. Tôi cảm thấy buồn ngủ rồi!"
Khương Nguyên vừa nghe, cười lạnh.
Còn gọi ông xã, quả nhiên là loại quan hệ đó. Hơn nữa Khương Bạch đường là chủ Khương gia lại coi trọng một người ngốc, cũng thật là lợi hại.
Khương Nguyên cười nói:
"Không có chuyện gì đâu. Đi ra ngoài chơi một chút, đến chỗ chơi vui lắm."
Ngô Củ vẫn là ôm búp bê dùng sức lắc đầu, nói:
"Không đi! Không đi ra ngoài! Tôi phải ở nhà ngoan ngoãn chờ."
Khương Nguyên bị Ngô Củ chọc tức, trừng mắt nhìn chằm chằm Ngô Củ. Nếu như Ngô Củ không cùng hắn đi, gây ra động tĩnh lớn, người hầu phát hiện liền thảm.
Khương Nguyên nghĩ lại nghĩ, con ngươi chuyển động, lập tức cười nói:
"Nguy rồi! Chú ba xảy ra vấn đề rồi! Gặp nguy hiểm, cần được hỗ trợ, nhanh đi thôi!"
Ngô Củ kinh ngạc mở to hai mắt, nói:
"Nguy hiểm?"
Khương Nguyên nói:
"Đúng vậy, vừa nãy ra cửa gặp phải nguy hiểm, gọi điện thoại cho tôi, nói với tôi cần người hỗ trợ, nhanh đi thôi."
Ngô Củ vừa nghe, vô cùng sốt ruột, đôi mắt ngập nước mắt, tựa hồ một giây sau liền khóc lên. Dĩ nhiên tin là thật.
Ngô Củ ban đầu không theo Khương Nguyên. Nhưng vì tư duy chỉ có bốn tuổi, nhất thời liền bị Khương Nguyên lừa, vì vậy đi cùng Khương Nguyên.
Khương Nguyên tránh né người hầu, đẩy xe lăn Ngô Củ ra chỗ đậu xe. Hắn thô bạo kéo Ngô Củ lên xe, ném xe lăn, nhanh chóng chạy đi.
Ngô Củ không biết chuyện gì xảy ra, còn lo lắng Tề Hầu xảy ra vấn đề rồi. Khương Nguyên ngồi trên xe cười ha ha, nói:
"Một thằng ngốc, còn cản trở tao không ít chuyện! Thật đáng ghét! Nhìn xem tao chỉnh chết mày!"
Khương Nguyên trực tiếp lái xe vào thành phố, sau đó lại tiếp tục chạy ra ngoại thành ở hướng khác mới dừng xe lại. Quá trình này mất hơn hai giờ đồng hồ.
Khương Nguyên dừng xe lại, thô bạo kéo Ngô Củ xuống xe, vứt tại nơi hoang vắng.
Chung quanh đây không có bất kỳ người nào, là một khu nhà xây dựng dang dở bị bỏ hoang, giống nhà ma, vô cùng quạnh quẽ.
Khương Nguyên đem Ngô Củ kéo xuống xe, ném trên đất. Ngô Củ rơi đau đớn, chân còn chưa khỏe, không đứng lên nổi, liền ngồi dưới đất, nói:
"Ông xã đâu? Sao không nhìn thấy ông xã!"
Khương Nguyên không có thành ý nói:
"Hắn còn chưa tới đây, một chút sẽ tới."
Khương Nguyên nói, cũng không bỏ lỡ thời gian, nhanh chóng lên xe, vẫy tay cười nói:
"Tôi liền đi trước, ngốc ở chờ đi, nhớ là ngoan ở chỗ này chờ, ai kêu cũng đừng đi!"
Ngô Củ không biết Khương Nguyên đang trêu mình, còn gật gật đầu. Trong lòng nhớ kỹ ông xã gặp nguy hiểm, nhất định phải chờ ông xã.
Khương Nguyên lái xe đi, trên đường còn cười lớn.
Đèn xe càng ngày càng xa, chậm rãi biến mất không thấy. Ngô Củ ngồi bên đường, trong lồng ngực ôm một búp bê Đại Thánh. Đã là cuối mùa thu, Ngô Củ mặc quần áo ở nhà, lạnh đến mức không chịu được.
Gió thổi "ù ù", thổi đến mức Ngô Củ run lẩy bẩy, cuộn tròn rúc vào một chỗ, ôm thật chặt Đại Thánh.
Ngô Củ còn vỗ vỗ Đại Thánh, nói:
"Chúng ta chờ ông xã đến, không lạnh."
Bốn phía trở nên tối đen. Ngô Củ ngồi ở bên đường, cũng không nhúc nhích. Gió lạnh thổi thấu xương, Ngô Củ cả người cóng đến cứng đờ, chảy thật nhiều nước mũi. Cảm giác chóng mặt, mặt cũng nóng lên, căn bản không biết mình đã phát sốt.
Ngô Củ ngồi, ôm thật chặt búp bê Đại Thánh, vô cùng đáng thương, run run nói:
"Ông xã sao còn chưa tới, hu hu..."
Ngô Củ muốn khóc, vội vã dùng sức xoa xoa con mắt của chính mình, hít mũi nói:
"Không khóc nhè, bé ngoan không thể khóc!"
Thời gian chậm rãi trôi qua, buổi tối không có người, Ngô Củ đã ngồi không yên, run lẩy bẩy cuộn mình, thật giống lập tức ngất đi.
Ở bên kia, Tề Hầu đột nhiên xuất hiện, đối phương bị doạ muốn chết. HunhHn786 Bọn họ vốn chờ Ngô Củ lại đây, bởi vì biết Ngô Củ ra tai nạn xe cộ, khẳng định tới không được. Thế nhưng chủ Khương gia lại đột nhiên xuất hiện, còn mang theo thật nhiều vệ sĩ, tư thế kia giống đến phá quán.
Tử Thanh nhìn thấy Tề Hầu xuất hiện, vừa kinh ngạc vừa cao hứng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Tề Hầu cười híp mắt đi tới, đối phương nơi nào còn dám bất cẩn, ngay lập tức liền muốn cùng công ty Thiệu gia tiếp tục hợp đồng. Tề Hầu liền cười híp mắt nói:
"Ngài là vị đại phật, ai dám cùng ngài hợp tác?"
Hắn vừa nói như thế, đối phương nhất thời sắc mặt cứng đờ.
"Tử Thanh, vừa nãy quyết định thế nào, hiện tại liền làm thế đó đi. Nếu người ta không muốn hợp tác, chúng ta cũng không thể cưỡng ép bọn họ. Còn tiền bồi thường, vẫn là phải bồi thường. Tôi nghe nói công ty của các người rất lợi hại, nói là cho dù đưa ra pháp luật, cũng sẽ không thường tiền. Vậy được, tôi ngược lại muốn xem xem, các người có thể tới trình độ nào."
Đối phương sắc mặt lúc này triệt để trắng bệch. Tề Hầu nói xong, quay người đi. Hắn vừa ra ngoài ngay lập tức liền nhận được điện thoại, là Khương gia gọi tới.
Người kia nói:
"Tiên sinh! Không xong! Không thấy Ngô tiên sinh!"
Tề Hầu sắc mặt nhất thời đen kịt, nói:
"Không thấy? Có ý gì?"
"Ngô tiên sinh luôn luôn ở trong phòng ngủ, nhưng khi Thấp Bằng tiên sinh mang theo Địch Nhi thiếu gia lại đây, lại không thấy Ngô tiên sinh. Trong nhà nơi nào cũng tìm, chung quanh cũng tìm đều không tìm thấy. Thấp Bằng tiên sinh nói chuyện này phải nói cùng tiên sinh ngài."
Tề Hầu vừa nghe, cảm giác cả người đều muốn nổ, lửa giận công tâm, nói:
"Cho người đi tìm, nhanh đi tìm. Chân Ngô Củ chân còn chưa có khôi phục, không thể tự mình đi. Mở video giám sát biệt thự Khương gia xem có người nào mang Ngô Củ đi hay không, đặc biệt là kiểm tra xe cộ ra vào!"
"Vâng vâng vâng, tôi lập tức đi thông báo!"
Ngô Củ lúc này còn nằm ở nơi hoang vắng, co rúc ở trên đất. Thân thể vốn cũng không tốt, vừa trải qua tai nạn xe cộ, bây giờ ở ngoài trời lạnh lẽo, còn bị dọa, đã phát sốt cao, nằm trên đất run lẩy bẩy.
Vừa lúc đó tựa hồ thấy tiếng bước chân, rất chậm rất chậm, Ngô Củ dùng sức ngẩng đầu lên nhìn phương hướng đó, còn tưởng rằng là Tề Hầu đến.
Bất quá cũng không phải Tề Hầu, là một người thanh niên mang theo mùi máu tanh, giống mới vừa đánh nhau. Trên người hắn vết thương đầy rẫy, cánh tay có hình xăm, tướng mạo đặc biệt hung ác.
Hắn đi rất chậm rất chậm, rồi ngã xuống đất, thật giống chết rồi. Ngô Củ sợ hết hồn, nhưng nhìn thấy người kia nằm trên đất không nhúc nhích, Ngô Củ lấy dũng khí, chậm rãi lết qua.
Người kia hôn mê bất tỉnh, bất quá bị đẩy một cái liền mở mắt ra. Hắn thấy một người dáng dấp nhã nhặn, trong lồng ngực ôm Đại Thánh nhồi bông, giọng nhỏ nhẹ, nói:
"Chú chảy máu, nhanh lau."
Hắn liếc mắt nhìn Ngô Củ, nói:
"Là kẻ ngu si?"
Ngô Củ nghe hắn nói như vậy, rất tức giận, nói:
"Chú, con không phải người ngu!"
"Còn nói không?!"
Ngô Củ tức giận đem khăn vứt trên mặt người kia. Hắn cầm khăn chặn miệng vết thương của chính mình, nói:
"Ha ha, kẻ ngu si tại sao lại ở chỗ này?"
Ngô Củ nói đợi người. Người thanh niên vừa nghe, cười nhạo nói:
"Có phải là bị người ta trêu chọc không?"
Ngô Củ nghe không hiểu, mê man nhìn đối phương. Hắn từ dưới đất bò dậy, nói:
"Thôi, nhà đại ca tôi cũng gần đây, tôi dẫn anh tới đó. Mặc dù là kẻ ngu si, thế nhưng tâm địa rất tối. Tôi cũng không đành lòng nhìn anh bị đông chết tại đây."
Ngô Củ lập tức nói:
"Tôi không phải người ngu!"
Mặc dù người này mặt mày hung ác, bộ dạng như bất lương, nhưng cũng có lòng tốt. Hắn dẫn Ngô Củ đi. Hai người đều bị thương, đi rất gian nan. Qua mảnh đất hoang một đoạn, phía trước có một khu nhà.
Ở cửa còn có người gác. Bọn họ vừa tới lập tức có người xông lại đỡ bọn họ đưa vào trong.
"Đại ca!! Đại ca! Tôi lượm về một kẻ ngu si! Đại ca!"
Hắn la to như vậy, lập tức trên lầu có vật ném xuống, thiếu chút trúng đầu, may mà hắn trốn nhanh. Ngô Củ cúi đầu nhìn, không biết là cái gì.
Bất quá mọi người vừa nhìn đều hiểu, thì ra là một hộp BCS. Lập tức có người ở phía trên thiếu kiên nhẫn nói:
"Đã trễ thế này còn gọi hồn. Có biết đại ca đang giáo dục đại tẩu hay không!"
Trên lầu lại có người nói:
"Triển Hùng! Đi chết đi!"
"Rầm!!"
Âm thanh cánh cửa va chạm mạnh mẽ.
Ngô Củ chớp mắt, không biết phía trên chuyện gì xảy ra, rất hiếu kỳ nhìn.
"Bà xã, vợ ơi, mở cửa! Cho anh vào đi! Ông xã! Ông xã được chưa! Anh còn chưa có mặc quần! Tốt xấu gì cũng cho cái quần lót!"
"Cạch!"
Cửa phòng tựa hồ lại mở ra, lập tức một cái quần lót ném ra.
Người dưới lầu đều dồn dập che miệng cười. Khi người đi xuống, Ngô Củ phát hiện là người quen. Thời điểm nằm viện đã thấy người này.
Chỉ là bây giờ người này trang phục có điểm kỳ quái.
Triển Hùng chỉ mặc quần cọc, mang một chiếc dép, miệng ngậm điếu thuốc, tóc tai bù xù.
"Đại ca xem, em lượm về một kẻ ngu si!"
Triển Hùng trừng mắt nhìn, hô to:
"Ngô Củ!?"
Ngô Củ nhìn thấy Triển Hùng, cười ngọt ngào.
"Đại ca!"
Triển Hùng nghe Ngô Củ gọi mình, thiếu chút té thang lầu. Hắn vội vã chạy hướng lên trên, vỗ cửa nói:
"Bà xã! Bà xã mở cửa! Ngô Củ đến! Ông xã! Anh không lừa em!"
Triển Hùng chạy đi gõ cửa. Ngô Củ ngồi ở trên ghế salông, cảm thấy chóng mặt, có chút buồn ngủ.
"Bịch!"
"Á!"
"Đại ca, hắn xỉu!"
Tống Ngự Thuyết từ khi ra viện bị Triển Hùng dẫn về nhà hắn. Mượn cớ Ngự Thuyết sinh hoạt không tiện, hắn nhất định ở bên cạnh chăm sóc Tống Ngự Thuyết, đồng thời từ sáng đến tối làm chuyện không thể miêu tả.
Tống Ngự Thuyết nghe Triển Hùng nói Ngô Củ đến, căn bản không tin. Dù sao lúc này sắp nửa đêm, Ngô Củ ở biệt thự Khương gia, cùng bên này là đối lập nam bắc, làm sao có khả năng đột nhiên nửa đêm lại đây.
Bất quá Triển Hùng không giống nói đùa. Tống Ngự Thuyết nhanh chóng mở cửa.
Ngô Củ đột nhiên ngất đi, là do nóng sốt. Triển Hùng lập tức gọi bác sĩ lại đây xem bệnh.
May mà chỉ là cảm lạnh phát sốt. Bác sĩ nơi này đại đa số thời điểm trị liệu ngoại thương, bệnh khác cũng không thông thạo.
Triển Hùng sắp xếp phòng cho Ngô Củ. Tống Ngự Thuyết cau mày nhìn bác sĩ truyền dịch cho Ngô Củ. Ngô Củ mặc quần áo ở nhà, một mình chạy đến đây, trên người không có gì, điện thoại di động cũng không, hơn nữa không thấy xa lăn. Tống Ngự Thuyết không tin một mình Ngô Củ có thể đi xa đến như vậy.
Hơn nữa Ngô Củ thoạt nhìn vô cùng đáng thương, mặt rất bẩn, trên người cũng bẩn, ôm một đồ chơi Đại Thánh, cả người lạnh lẽo.
Tống Ngự Thuyết cau mày, nói:
"Ngô Củ tình huống thế nào, Khương gia biết chưa? Không được, phải gọi điện thoại hỏi."
Vào lúc này Ngô Củ tỉnh lại, xác thực là đau tỉnh. Bởi vì Ngô Củ rất sợ đau, bác sĩ tiêm liền tỉnh, thấy bác sĩ sợ hãi khóc lên.
Bác sĩ chỗ Triển Hùng chuyên trị liệu ngoại thương, là một ông chú trung niên trên cánh tay cũng có hình xăm. Ngô Củ vừa khóc, lại sợ không dám khóc. Tất cả mọi người không có biện pháp, tay chân cứng ngắc, không biết nên làm gì. Ngô Củ thật giống nhìn thấy mãnh thú.
Tống Ngự Thuyết nhanh chóng nói đám người tránh ra, nói:
"Ngô Củ, nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra, sao một mình đến đây?"
Ngô Củ khóc đáng thương, ôm lấy Tống Ngự Thuyết. Triển Hùng khá là ghen, dù sao hai người kia quá thân mật. Thế nhưng ai bảo Ngô Củ hiện tại tư duy chỉ có bốn tuổi, cũng là không có cách nào, Triển Hùng thôi miên chính mình, không ghen với đứa trẻ bốn tuổi.
Tống Ngự Thuyết dỗ dành Ngô Củ, dò hỏi. Ngô Củ cũng nói không rõ ràng, nhưng cũng có thể biết được là có người mang Ngô Củ đến, bỏ lại rồi đi. Đây rõ ràng chính là ý đồ xấu.
Ngô Củ khóc bám vào Tống Ngự Thuyết, nói:
"Anh ơi, anh biết chú ở nơi nào không? Chú gặp phải nguy hiểm, em muốn đi giúp chú. Hu hu... Nhưng em không thấy chú."
Tống Ngự Thuyết lau nước mắt cho Ngô Củ. Ngô Củ không biết tên người lừa mình, cũng không tả được người kia ra sao. Thế nhưng có thể từ Khương gia đem Ngô Củ ra ngoài, tuyệt đối là người của Khương gia. Bởi vậy Tống Ngự Thuyết mặt tối sầm lại, nhanh chóng nói Triển Hùng gọi điện thoại cho Khương Bạch.
Tề Hầu đang tìm Ngô Củ. Ngô Củ không thể chạy xa. Còn nữa, cũng không có xe cộ xa lạ ra vào Khương gia, bởi vậy tất cả mọi người tìm ở xung quanh, còn tưởng rằng Ngô Củ tự mình ra ngoài chơi. Tề Hầu gấp muốn chết.
Vào lúc này Tề Hầu liền nhận được điện thoại của Triển Hùng. Lập tức nghe được có tiếng khóc, Tề Hầu thính tai, liền nghe ra là Ngô Củ.
Triển Hùng cũng không cần mở miệng, Tề Hầu lập tức nói:
"Ngô Củ ở chỗ của anh?!"
Triển Hùng nói:
"Đúng, anh mau tới một chuyến đi."
Hai người ai cũng không phí lời, đối thoại đặc biệt ngắn gọn, ngay lập tức liền cúp điện thoại.
Tống Ngự Thuyết an ủi Ngô Củ. Ngô Củ hiện tại nóng sốt, Tống Ngự Thuyết nói Ngô Củ mau ngủ, nghỉ ngơi dưỡng sức, nhưng Ngô Củ không ngủ, muốn chờ Tề Hầu đến.
Lộ trình này cũng hơn hai giờ đồng hồ. Tề Hầu vô cùng lo lắng chạy tới, Ngô Củ vẫn chờ, bất quá chịu không nổi ngủ thiếp đi.
Tự hồ có người đi vào, nhẹ nhàng vuốt ve trán, Ngô Củ mê man mở mắt ra. Ngô Củ mơ mơ hồ hồ thấy được Tề Hầu, liền tỉnh lại, lập tức khóc lên, nói:
"Ông xã!"
Tề Hầu vội vàng đem người ôm vào trong lòng, nói:
"Ngoan ngoan, không khóc. Anh đến rồi, bảo bối. Em còn phát sốt, đừng khóc biết chưa? Khóc hỏng thân thể. Anh đau lòng muốn chết."
Ngô Củ ôm Tề Hầu, dùng sức lắc đầu, nói:
"Không muốn ông xã chết."
Tề Hầu cúi đầu hôn trán Ngô Củ. Tống Ngự Thuyết và Triển Hùng đều không có ngủ, chờ Tề Hầu đến. Thấy Ngô Củ nghe lời, còn đặc biệt dính người, Triển Hùng ganh tị, thực sự là ước ao chết rồi. Hắn cũng muốn Tống Ngự Thuyết như thế đối với hắn, quả thực ngoan đòi mạng.
Tề Hầu nhìn thấy Ngô Củ dáng dấp kia, trong lòng rất nóng giận. Tống Ngự Thuyết đem lời Ngô Củ nói chuyển đạt một chút. Tề Hầu nghe càng tức giận. Thì ra có người lừa Ngô Củ đem khỏi biệt, ánh mắt Tề Hầu ngay lập tức mù mịt.
Bởi vì Ngô Củ phát sốt, còn truyền dịch, bởi vậy Tề Hầu liền ở cùng Ngô Củ.
Tề Hầu thừa dịp Ngô Củ ngủ, gọi điện thoại về Khương gia, lệnh người kiểm tra liệt kê hết thảy xe cộ ra vào Khương gia trong khoảng thời gian đó, đồng thời gọi những người đó đến Khương gia.
Bởi vì Ngô Củ tuy rằng hình dung không ra là ai, thế nhưng gặp lại khẳng định biết là ai. Tề Hầu muốn Ngô Củ gặp từng người, cũng không tin không bắt được tên súc sinh.
Trời sáng, người của Khương gia gọi điện thoại đến, nói đã liệt kê hết xe ra vào theo yêu cầu, người liên quan cũng được thông báo. Bởi vì là gia chủ khẩn cấp thông báo, bởi vậy những người này sẽ tới.
Kỳ thực xe ra vào không nhiều. Một chiếc là xe vận chuyển rác thải. Một chiếc là xe giao hàng. Một chiếc khác là của ba thiếu gia Khương gia.
Tề Hầu không làm lỡ thời gian, sáng sớm liền chuẩn bị mang Ngô Củ đi. Hắn ôm Ngô Củ lên xe, cảm ơn Triển Hùng cùng Tống Ngự Thuyết.
Tại Khương gia trong bầu không khí có chút sốt sắng. Khương Vô Khuy sáng sớm chưa có rời giường, liền nhận được điện thoại từ nhà chính, nói bọn họ đi qua một chuyến. Khương gia xảy ra chuyện, gia chủ nổi trận lôi đình.
Vô Khuy cùng Trịnh Chiêu cũng không biết chuyện gì xảy ra, Khương Nguyên lại biết. Hắn có chút run rẩy. Vốn định dùng đau bụng lừa dối qua ải, nhưng bởi vì gia chủ thông báo mọi người nhất định phải có mặt, cũng không có lừa dối qua ải. Không thể làm gì khác hơn, hắn đi theo, dọc đường đi bắp chân còn chuột rút.
Mọi đến Khương gia, ngồi ở trong phòng khách đợi gần nửa giờ đồng hồ. Khi cửa mở, liền nhìn thấy Tề Hầu ôm Ngô Củ từ bên ngoài đi vào.
Tề Hầu sắc mặt không dễ nhìn. Bởi vì thời gian còn sớm, Ngô Củ còn đang ngủ. Gia chủ ôm một người đi vào, người kia trong lồng ngực là Đại Thánh nhồi bông rất bẩn. Gia chủ nhẹ nhàng đem người thả ở trên ghế sa lon, đặc biệt cẩn thận từng li từng tí một. HunhHn786
Khương Nguyên bắp chân chuột rút, con ngươi đảo quanh, vẫn muốn tìm đối sách.
Ngô Củ rất nhanh liền tỉnh rồi. Tề Hầu để Ngô Củ ngồi ở trong lòng của mình, rất ôn nhu nói:
"Bảo bối, nhìn một chút. Tối hôm qua người dẫn em đi ra ngoài có trong những người này hay không."
Ngô Củ bám vào tay Tề Hầu xoay chuyển ánh mắt. Khương Nguyên nhanh chóng ẩn trốn, cúi đầu, trốn ở phía sau Trịnh Chiêu. Thế nhưng ở đây chỉ có mấy người, làm sao có khả năng tránh thoát được.
Ngô Củ lập tức nâng ngón tay chỉ phía sau Trịnh Chiêu, nói:
"Là hắn! Là hắn!"
Khương Nguyên run run thiếu chút quỳ trên mặt đất. Ánh mắt của mọi người đều tụ trên người Khương Nguyên. Khương Nguyên sợ đến nói lắp:
"Chuyện này... Cái này không thể nào. Làm sao có thể chứ? Tôi... Tôi..."
Tề Hầu lạnh lùng nhìn Khương Nguyên, nói:
"Cậu sao rồi?"
Giọng Tề Hầu rất bình tĩnh, chỉ là từng chữ phảng phất côn băng. Khương Nguyên liền vội vàng nói:
"Tôi... Tôi không có! Anh cả, anh làm chứng cho em. Ngày hôm qua... Ngày hôm qua chúng ta đi cùng nhau. Không thể, không thể làm chuyện này."
Hắn nói, nhìn về phía Vô Khuy.
Vô Khuy híp mắt, tựa hồ suy nghĩ cái gì, lập tức nhàn nhạt mở miệng nói:
"Vâng, ngày hôm qua chúng ta là cùng rời đi."
Khương Nguyên nghe hắn nói như vậy, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, liền nghe Vô Khuy nói tiếp:
"Thế nhưng sau đó em nói điện thoại di động rơi xuống ở nhà chính, phải lái xe trở lại lấy điện thoại di động. Anh và em trai liền rời đi trước."
Hắn vừa nói như thế, Khương Nguyên thiếu chút hét ầm lên, lập tức nâng ngón tay chỉ Vô Khuy, nói:
"Anh... anh nói cái gì đó! Chúng ta rõ ràng đi cùng nhau!"
Hắn nháy mắt ra hiệu với Vô Khuy. Vô Khuy cho tới nay rất ẩn nhẫn, bởi vậy Khương Nguyên cho là anh nuôi này sợ hắn. Bây giờ Vô Khuy lại không để ý, vẫn cứ một mặt bình tĩnh, nói:
"Nguyên ngày hôm qua em lái xe trở về nhà chính. Camera giám sát có ghi chép, em muốn anh nói láo cũng không có ý nghĩa gì. Chú ba sẽ không điều tra ra sao?"
Khương Nguyên không nghĩ tới Vô Khuy đột nhiên phản mình, phía sau lưng đều là mồ hôi lạnh. Tề Hầu cười lạnh một tiếng, nói:
"Lời này giải thích thế nào?"
Ngô Củ lúc này nắm thật chặt áo Tề Hầu, hầm hừ nói:
"Chính là hắn, hắn gạt em, lừa gạt xấu xa!"
Khương Nguyên tựa hồ không chịu nổi áp lực, lắp bắp nói:
"Chú ba, chú hãy nghe con nói. Phải.. Là như thế này... Ngày hôm qua điện thoại di động của con rơi ở đây, cho nên... cho nên con trở lại tìm điện thoại. Sau đó... Sau đó... liền gặp hắn. Hắn muốn con dẫn hắn đi chơi. Đúng, chính hắn muốn con dẫn hắn ra ngoài chơi. Con không chịu, thế là hắn khóc, luôn khóc. Con cũng hết cách rồi. Chú nhỏ, hắn là bảo bối của chú, con cũng không dám nghịch lại. Bởi vậy cũng chỉ có thể mang theo người đi ra ngoài. Nào có biết... Đúng đúng đúng, nào có biết chớp mắt đã không thấy bóng dáng, hắn tự mình chạy mất. Con cũng sốt ruột, tìm một buổi tối, lại không tìm được. Con thật... thật không phải cố ý."
Khương Nguyên bịa chuyện. Củ lập tức nói:
"Lừa gạt!"
Khương Nguyên trừng Ngô Củ. Ngô Củ núp vào trong lồng ngực Tề Hầu, hừ hừ.
Tề Hầu lạnh lùng nhìn Khương Nguyên. Khương Nguyên lập tức nói:
"Chú nhỏ... Ngài không thể tin lời nói của một bên. Còn nữa, Ngô tiên sinh này, ngài cũng biết hắn... trí não có vấn đề. Con có lòng tốt, dẫn hắn đi chơi, nào có biết hắn đột nhiên chạy."
Ngô Củ nghe Khương Nguyên nói mình, giận dỗi ôm chặt Đại Thánh. Tề Hầu nhanh chóng trấn an một chút, nói:
"Cậu nói xác thực có lý. Ngô Củ bởi vì tai nạn xe cộ xảy ra vấn đề, ý thức xác thực không bình thường."
Khương Nguyên vừa nghe, nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Tề Hầu lại cười lạnh, chuyển đề tài, nói:
"Thế nhưng cậu để thất lạc Ngô Củ, lại không có báo cho tôi, thậm chí không thông báo cho bất cứ người nào trong nhà này. Nếu như không phải ngày hôm nay tôi cho người mời các người đến, ngay mặt chỉ ra và xác nhận, cậu sẽ vẫn không chịu mở miệng."
Khương Nguyên lập tức nói:
"Chuyện này... Chuyện này... chú nhỏ... con biết sai rồi, con... con không phải cố ý!"
Hắn lúc này không nói ra được cớ. Tề Hầu cười lạnh nói:
"Tuy rằng cậu không phải cố ý, thế nhưng nếu có sai không phạt, người chủ Khương gia như tôi cũng chỉ để bày trí. E rằng tương lai sẽ có người được đà lấn tới, bò lên đầu tôi ngồi đi."
Khương Nguyên run rẩy nhìn Tề Hầu, liền nghe Tề Hầu nói:
"Nếu cậu đem Ngô Củ đi chơi xa như vậy, còn thiếu chút hắn không về được. Vậy tôi liền phạt cậu, trong vòng hai ngày từ thành phố bên cạnh bộ đi về nhà chính Khương gia."
"Cái...cái gì!?"
Khương Nguyên cho là lỗ tai mình có vấn đề. Khoảng cách thành phố bên cạnh đến nhà chính Khương gia là bao nhiêu km? Hơn nữa đi bộ trong vòng hai ngày? Đây là trừng phạt gì?
Ngô Củ ngồi ở trong lòng Tề Hầu cho Đại Thánh ăn, lúc này là bánh bích quy. Tề Hầu vừa ngăn cản Ngô Củ "đút" Đại Thánh ăn vừa nhàn nhạt nói:
"Trong vòng hai ngày, nếu như cậu không trở lại kịp, hoặc là để tôi biết có người dùng mánh lới giúp cậu, như vậy trong gia phả Khương gia sẽ... biến mất tên cậu."
Khương Nguyên phút chốc bối rối, sao có thể có khả năng đi về kịp, rõ ràng chính là muốn đem hắn đá khỏi Khương gia, vội vã hô to:
"Chú nhỏ!! Chú nhỏ! Con chính là người Khương gia chính thống, ngài sao có thể làm như vậy. Đá con ra khỏi Khương gia, nhà chúng ta liền không có dòng chính thống rồi!"
Hắn nói lời này quá trắng trợn, Vô Khuy híp mắt, nhẹ giọng cười lạnh.
Tề Hầu cười nói:
"Hả? Bất quá Khương gia rất nhiều người, thiếu một người cũng không sao."