Lư Tập Lê có công, được Sở Vương cho cai trị Dung quốc. Lư Tập Lê.
Lư Tập Lê đi nhận nhiệm vụ tất nhiên sẽ dẫn theo Lư Dương Song.
Lư Tập Lê chính là quý tộc Lư quốc, bây giờ liền thành Công, nói thật ra cũng không có gì không hợp.
Dung quốc hiện tại có thể nói là trăm phế chờ hưng. Trải qua một phen chiến loạn, còn có người Dong phản loạn, cần gấp một người đến thống trị Dung quốc.
Lư Tập Lê mang theo Lư Dương Song tới Dung quốc. Mặc dù đã "thay đổi triều đại", thế nhưng người trong cung không quan tâm những chuyện đó. Ai là chủ không phải làm? Chỉ cần hầu hạ tốt được rồi.
Lư Tập Lê cùng Lư Dương Song được nghênh đón vào cung điện, nhóm sĩ phu tham kiến quốc quân Lư Tập Lê, cùng Công tử Lư Dương Song, còn chuẩn bị tiệc đón chào.
Bộ Tư Nông phi thường ân cần, thu xếp tiệc long trọng mừng Lư Tập Lê cùng Lư Dương Song đến.
Lư Tập Lê cảm thấy mình là kẻ thô lỗ, cũng không để ý này nọ, bất quá Đại Tư Nông cười nói:
"Quân thượng, đây là phải có. Một là vì mừng Quân thượng cùng Công tử đến, hai cũng là xua đi xúi quẩy, như vậy mới thoải mái."
Người khác cũng tiếp lời, nhưng thật ra là muốn thừa cơ hội này nịnh bợ Lư Tập Lê. Dù sao Lư Tập Lê là đến từ Sở quốc, còn mang đến rất nhiều binh lực. Bọn họ là những người Dung quốc đầu hàng quy thuận, e sợ bị Lư Tập Lê ngờ vực, bởi vậy nhanh chóng nịnh nọt.
Lư Tập Lê cũng rõ ràng ý bọn họ, bởi vậy cũng không có từ chối, chỉ nói là:
"Không cần quá phô trương."
Đại Tư Nông liền vội vàng nói:
"Vâng vâng vâng, không phô trương, tuyệt đối không phô trương, kính xin Quân thượng nể nang mặt mũi."
Lư Tập Lê đáp ứng, nhóm sĩ phu liền rời đi, chỉ còn lại Lư Tập Lê cùng Lư Dương Song.
Lư Dương Song vừa tới Dung quốc, nhìn cái gì cũng mới mẻ, tràn đầy phấn khởi, còn muốn ở cùng Lư Tập Lê một chút, bất quá Lư Tập Lê nói:
"Dương Song một đường bôn ba mệt nhọc, nhanh đi nghỉ ngơi thôi."
Lư Dương Song hiện tại rất có tinh thần, bởi vậy không mệt. Bất quá Lư Tập Lê kiên trì muốn hắn đi nghỉ ngơi, Lư Dương Song cũng không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là nói:
"Phụ thân, Dương Song cáo lui trước."
Lư Tập Lê gật gật đầu. Lư Dương Song liền yên lặng lui ra.
Lư Dương Song phát hiện chỗ ở của Công tử cách rất xa tiểu tẩm cung, cần phải qua một cái hoa viên. HunhHn786 Hoa viên này cảnh sắc cũng không tệ. Chỉ là Lư Dương Song không thưởng thức cảnh đẹp, có chút than thở, yên lặng tiến vào phòng của mình. Hắn cũng không cần người hầu hạ.
Sở dĩ Lư Dương Song thở dài là bởi vì gần đây hắn cảm giác mình cùng Lư Tập Lê tựa hồ xa cách, hơn nữa không chỉ là một chút nhỏ.
Lư Dương Song có chút khổ não. Rõ ràng bọn họ cũng đã làm việc thân mật, chỉ là Lư Dương Song phát hiện chỉ có một mình hắn vui mừng, Lư Tập Lê căn bản không có biểu đạt quá yêu thích.
Hơn nữa ngày thường, Lư Tập Lê cũng bề bộn nhiều việc, gần đây phải tới Dung quốc thì càng bận túi bụi.
Lư Tập Lê vẫn luôn ở trong cung, Lư Dương Song rất khó nhìn thấy hắn. Hơn nữa Lư Dương Song cũng là Hoàn Liệt Chi Doãn, cũng có công việc của mình, bởi vậy hai người càng ngày càng khó gặp mặt.
Lư Dương Song trong lòng mơ hồ có chút bất an. Còn tưởng rằng đến Dung quốc quan hệ của hai người liền có thể có chút phát triển. Kết quả thái độ Lư Tập Lê thờ ơ, làm cho Lư Dương Song có chút không biết làm sao.
Chẳng lẽ là không thích?
Lư Dương Song nghĩ như vậy, ôm chăn ở trên giường lăn hai vòng, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi. Nghĩ lại nghĩ, Lư Tập Lê cũng chưa từng nói yêu thích hắn, chỉ là cùng làm qua việc kia, hơn nữa mỗi lần làm đều có nguyên nhân.
Lư Dương Song nghĩ như vậy, càng khẩn trương lên.
Lẽ nào không thích, chỉ là mỗi lần đều đúng thời cơ cùng nhau tốt mà thôi?
Nghĩ đến đây, Lư Dương Song lăn thêm mấy lần, hận không thể gặm rách chăn.
Lư Tập Lê không giỏi biểu đạt tâm tư, vĩnh viễn bộ dáng rất nặng nề ngột ngạt. Lư Dương Song luôn cảm thấy Lư Tập Lê tâm tư rất sâu, chính mình đoán không được.
Lúc Lư Tập Lê chuẩn bị đi đến Dung quốc, Ngô Củ cũng hỏi qua Lư Dương Song là muốn tiếp tục ở Sở quốc, hay là muốn đi theo Lư Tập Lê đến Dung quốc?
Dù Lư Dương Song nói muốn công bố thân phận Vương tử Sở quốc, Ngô Củ cũng sẽ đồng ý.
Lúc đó Lư Dương Song cự tuyệt thân phận Vương tử Sở quốc. Lư Dương Song mặc dù là đệ đệ Sở Vương, chỉ là thân phận cũng không vẻ vang, sẽ làm mọi người khó xử.
Lư Dương Song không muốn công bố thân phận. Vì vậy quyết định cùng Lư Tập Lê đi đến Dung quốc.
Lư Dương Song cho là bọn họ đến Dung quốc, quan hệ sẽ thân mật hơn một ít. Thế nhưng không ngờ lại trở thành thế này.
Lư Dương Song vô cùng lo lắng, cũng không biết làm sao từ cũng chìm vào giấc ngủ.
Hắn mặc dù nói không mệt, thế nhưng đi đường xa vẫn mệt nhọc. Trong mơ hồ hắn cảm giác có người nhẹ nhàng xoa xoa thái dương của chính mình, còn vuốt tóc, rất thoải mái, rất ôn nhu. Lòng bàn tay nhiệt độ quá ấm áp, Lư Dương Song vô cùng lưu luyến.
Lúc này có người ôn nhu vuốt ve tóc Lư Dương Song, Lư Dương Song nghĩ là mơ, thở ra một cái, còn chủ động cọ cọ, miệng nỉ non:
"Phụ thân..."
Tay của người nọ run lên bần bật, đột nhiên liền rụt trở lại. Lư Dương Song cảm giác ấm áp một chút đã biến mất, mở mắt ra liền thấy Lư Tập Lê đứng ở trước mặt.
Lư Dương Song còn tưởng rằng nằm mơ, nhào tới ôm eo Lư Tập Lê, cọ cọ làm nũng nói:
"Phụ thân, Dương Song rất nhớ ngài."
Lư Tập Lê cứng ngắc, nhanh chóng nói:
"Dương Song dậy thôi, phải đi tiệc rượu."
Lư Dương Song chưa tỉnh hẳn, ôm eo Lư Tập Lê làm nũng. Đây là chuyện ngày thường hắn không dám làm, khó trách Lư Tập Lê cứng ngắc.
Lư Dương Song một lát sau mới tỉnh, mặt liền đỏ, nhanh chóng buông tay, nói:
"Phụ thân... ngài, ngài sao ở đây?"
Lư Tập Lê sắc mặt như thường, nói:
"Tiệc sắp bắt đầu, nhanh đi rửa mặt, chải tóc chỉnh tề."
"Ồ! Được! Con, con đi liền!"
Lư Dương Song nhanh chóng nhảy xuống giường, vội vàng, làm cho mình có chút chật vật.
Lư Dương Song không thích người khác hầu hạ mình, từ nhỏ đã tự chăm sóc bản thân. Hắn rửa mặt làm tóc ướt nhẹp. Vì hoảng hốt chải đầu, kết quả tay chân vụng về, càng muốn nhanh càng không được, thiếu chút làm tóc rơi xuống hết.
Lư Tập Lê rốt cục không nhìn nổi, nói:
"Lại đây, ta chải đầu cho."
Lư Dương Song có chút thụ sủng nhược kinh, nhanh chóng đi sang ngồi, cung kính đem lược giao cho Lư Tập Lê, còn trộm liếc mắt nhìn Lư Tập Lê.
Lư Tập Lê trên mặt không có thay đổi gì. Lòng bàn tay ấm áp, quả thực giống như đúc khi Lư Song nằm mơ, thực sự làm cho người ta lưu luyến.
Chỉ là Lư Tập Lê động tác rất nhanh, Lư Dương Song còn chưa có lưu luyến đủ, Lư Tập Lê đã nói:
"Xong rồi, đi thôi."
Lư Dương Song nhanh chóng đứng lên, nói:
"Dạ."
Hai người đến quả thực thành tâm điểm, mọi người vây quanh Lư Tập Lê.
Có lẽ người Dung quốc cũng nghe nói Lư Dương Song là người tàn tật, bởi vậy thái độ có chút thờ ơ. Trước mặt Lư Tập Lê rất là thân thiện, bất quá Lư Tập Lê vừa quay đầu, sĩ phu liền không phải thân thiện với Lư Dương Song.
Người thiện tâm thì thương hại, nếu có ý đồ xấu sẽ trực tiếp quăng tới ánh mắt châm chọc khiêu khích. Lư Dương Song đã thấy nhiều, cũng không có cảm giác gì.
Lư Dương Song ngồi vào chỗ ngẩng đầu nhìn Lư Tập Lê. Lư Tập Lê mặc hướng bào, đầu đội mũ miện, dáng dấp kia thực sự là anh tuấn vô cùng. Lư Dương Song cảm giác mình chỉ cần nhìn hắn, phiền não gì cũng không có.
Nhóm sĩ phu đều nịnh nọt Lư Tập Lê. Đại Tư Nông cười híp mắt nói:
"Quân thượng, có rượu ngon, cũng không thể thiếu âm nhạc, hay là để người đến múa giúp vui!"
Hắn nói, vỗ tay một cái, rất nhanh nhạc công đi vào. Có mấy nữ tử vây quanh một cô nương mang khăn che mặt.
Nữ tử kia tuy rằng mang khăn che mặt, không thấy rõ dung mạo, vóc dáng lại thướt tha, eo nhỏ, bước đi như dương liễu trước gió, khiến người nhìn muốn bảo hộ.
Nữ tử kia mang theo một mùi thơm tiến vào. Nhạc vang lên bắt đầu múa.
Lư Dương Song xem say sưa. Dù sao cũng là tiệc rượu vô cùng náo nhiệt, Lư Dương Song thích náo nhiệt, bởi vậy xem ca vũ vô cùng chăm chú, vừa xem vừa ăn.
Lư Tập Lê liếc nhìn Lư Dương Song, phát hiện Lư Dương Song vẻ mặt hứng thú dạt dào, sắc mặt có chút trầm xuống.
Mọi người vỗ tay bảo hay. Âm nhạc chuyển hướng cao trào, cô nương xoay tròn càng nhanh, càng lúc càng hướng gần Lư Tập Lê.
Lư Tập Lê nheo mắt lại. Dung quốc còn hỗn loạn, bởi vậy Lư Tập Lê cũng không buông cảnh giác. Nhìn nữ tử xoay tròn đến gần, hắn đã lặng lẽ để tay lên bội kiếm.
Nữ tử kia xoay tròn đến trước mặt Lư Tập Lê, cũng không có làm gì xấu, mà là kéo ra khăn che mặt của chính mình.
"Thật xinh đẹp!"
"Rất đẹp a!"
"Ôi, thật quá đẹp! Múa cũng hay!"
Bỗng có người nói:
"Ồ, sao dung mạo giống Công tử?"
"Ngươi vừa nói như thế, nhìn đúng là có mấy phần giống!"
"Không phải mấy phần, ta cảm thấy hơn tám phần!"
Lư Tập Lê cũng kinh hãi. Khuôn mặt kia khiến Lư Tập Lê chấn động. Bởi vì cái nữ tử này cực kỳ giống Vương muội năm đó.
Lư Dương Song đang xem say sưa cũng liền bối rối, không khỏi nâng tay sờ sờ mặt của mình.
Lư Dương Song có chút sững sờ, bởi vì Lư Dương Song nhớ tới Lư Tập Lê nói hắn giống mẫu thân.
Lư Dương Song trong nháy mắt khẩn trương lên, nhìn hướng Lư Tập Lê. Quả nhiên Lư Tập Lê cũng sững sờ, trong ánh mắt mang theo thâm thúy, phảng phất là thú hoang nhìn chằm chằm nữ tử kia.
Lư Dương Song mím mím môi, tim đập loạn, lập tức cúi đầu nhìn ly rượu trên bàn.
Lư Dương Song liền nghe Lư Tập Lê nói:
"Ngươi tên là gì?"
Nữ tử kia nở nụ cười có chút ngượng ngùng, thấp giọng nói:
"Hồi bẩm Quân thượng, thiếp gọi là Vũ Nhi."
Đại Tư Nông mau tới trước, cười nói:
"Vũ Nhi cô nương nói ra cũng là người nước Sở, bởi vì mất mùa đã đi tới Dung quốc. Tiểu nhân lúc đó thấy được Vũ Nhi lẻ loi hiu quạnh, tuổi cũng không lớn, rất đáng thương, bởi vậy liền đem nàng vào trong cung làm vũ nữ."
Lư Tập Lê gật gật đầu, vẫn nhìn Vũ Nhi.
Đại Tư Nông cười nói:
"Bây giờ Quân thượng mới vừa vào cung, bên cạnh cũng không có mấy người hầu hạ, nhóm tiểu nhân vô cùng lo lắng. Vũ Nhi hiểu quy tắc cơ bản trong cung, cũng biết chăm sóc người, tay chân lanh lẹ. Hay là Quân thượng thu Vũ Nhi để ở bên cạnh."
Lư Dương Song vừa nghe, vẻ mặt khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Lư Tập Lê. Lư Tập Lê ánh mắt hoàn khóa chặt trên người Vũ Nhi, đang đánh giá. Điều này làm cho Lư Dương Song kinh hoàng.
Lư Dương Song mím mím môi, Lư Tập Lê nói:
"Đại Tư Nông có tấm lòng thành, Cô sẽ thu."
Hắn nói chuyện này, Lư Dương Song càng khiếp sợ không thôi. Tay run một cái, ly rượu liền rơi trên mặt đất.
Tự nhân cung nữ nhanh chóng lại giúp Lư Dương Song thu dọn. Áo Lư Dương Song cũng bị ướt, cần phải đi đổi.
Lư Dương Song cùng tự nhân đi thay đổi xiêm y, khi trở lại phát hiện Vũ Nhi đang hầu rượu Lư Tập Lê. Hai người kề rất gần. Lư Tập Lê hiếm thấy không có nghiêm mặt, nghe Vũ Nhi nói chuyện.
Lư Dương Song đột nhiên cảm thấy rượu ngọt biến thành nhạt nhẽo, không nói ra được mùi vị gì, thực sự khó uống muốn chết.
Lư Dương Song ủ rũ. Lư Tập Lê thấy hắn dáng dấp như vậy, nói:
"Hôm nay tới đây thôi. Cô cùng Công tử hôm nay vừa tới Phương Thành, một đường mệt nhọc, muốn nghỉ ngơi."
"Vâng!"
Đại Tư Nông đứng lên đầu tiên, nói:
"Quân thượng cùng Công tử hôm nay mới vừa đến Phương Thành, một đường bôn ba mệt nhọc, vẫn là nghỉ ngơi sớm, bảo đảm sức khỏe mới phải."
Mọi người vừa nghe, cũng đều đáp lời, chuẩn bị ra khỏi.
Vũ Nhi đứng lên, đỡ Lư Tập Lê, liền đi hướng tiểu tẩm cung.
Lư Dương Song nhìn, há miệng, thế nhưng không nói nên lời. Nhìn Lư Tập Lê cùng Vũ Nhi tựa vào nhau, nhất thời cổ họng hắn lạnh lẽo. Đứng tại chỗ một hồi lâu, cũng không còn người nào, lúc này hắn mới cất bước đi.
Lư Dương Song đi đến cửa tiểu tẩm, tự nhân ngăn hắn, cười nói:
"Công tử, Quân thượng đã nghỉ ngơi. Kính xin Công tử ngày mai trở lại."
Lư Dương Song vừa nghe, càng kinh hoàng.
Lẽ nào đêm nay Lư Tập Lê muốn thị tẩm Vũ Nhi?
Hắn nghĩ như vậy, phi thường không thoải mái, nói:
"Ta muốn gặp quân phụ, làm phiền ngài thông báo một tiếng."
"Chuyện này..."
Tự nhân chần chờ một chút, lúng túng nói:
"Chuyện này... Quân thượng nói, ai cũng không gặp. Quân thượng muốn nghỉ ngơi."
Lư Dương Song nói:
"Ngươi chỉ cần đi vào thông báo. Quân phụ không gặp, ta sẽ đi."
Tự nhân vô cùng làm khó xử, không có cách nào, liền đi vào thông báo. Lư Dương Song được cho vào.
Lư Dương Song vừa tiến vào, nhìn chung quanh, chỉ thấy Lư Tập Lê, không nhìn thấy Vũ Nhi, liền thở phào nhẹ nhõm.
Lư Tập Lê nói:
"Dương Song, đã trễ thế này còn không nghỉ ngơi. Mới vừa rồi không phải không thoải mái?"
Lư Dương Song ngập ngừng một chút, có chút ngượng ngùng, nói:
"Con... Dương Song muốn ở cùng phụ thân. Dương Song đêm nay có thể ngủ ở đây không?"
Hắn vừa nói như thế, Lư Tập Lê lập tức nhíu mày, nói:
"Dương Song, không nên hồ nháo. Con không phải mệt mỏi, mau mau trở về đi."
Lư Dương Song vừa nghe, tâm lý càng không thoải mái, nói:
"Dương Song không thể ở lại?"
Lư Tập Lê thái độ rất kiên quyết, nói:
"Con một đường bôn ba mệt nhọc, vẫn là về phòng nghỉ ngơi đi."
Lư Dương Song còn muốn kiên trì một chút nữa, kết quả vào lúc này đã thấy Vũ Nhi từ bên ngoài đi vào. Trên tay nàng bưng một bát canh giải rượu, cười híp mắt nói:
"Công tử, Quân thượng cũng là vì ngài nha."
Nàng nói, đi tới trước mặt Lư Tập Lê, cười nói:
"Quân thượng, canh giải rượu đến, mau uống thôi."
Lư Tập Lê cười với Vũ Nhi, sau đó liền tiếp nhận canh giải rượu, chậm rãi uống. Vũ Nhi dùng khăn lau miệng Lư Tập Lê, vẻ mặt ôn nhu đọng lòng người.
Lư Dương Song nhìn động tác của bọn họ, cổ họng lạnh lẽo, trong lòng lạnh lẽo, khó chịu nói không nên lời, cắn môi dưới.
Liền nghe Vũ Nhi cười nói:
"Quân thượng, Vũ Nhi đêm nay hầu hạ ngài."
Lư Dương Song nghe thế, cũng không nhịn được nữa, quay đầu đi ra cửa tiểu tẩm cung.
Lư Tập Lê nhìn hắn giận dữ rời đi, híp mắt. Vũ Nhi nhanh chóng nói:
"Quân thượng, Công tử đi nghỉ ngơi rồi. Quân thượng cũng sớm nghỉ ngơi thôi."
Lư Dương Song rời tiểu tẩm cung, một hơi chạy về phòng của mình. Hắn thở hổn hển, ngã vào giường, dùng cánh tay che mắt, cảm thấy rất khó chịu.
Vũ Nhi rất giống mẫu thân Lư Dương Song. Mẫu thân vẫn là khúc mắc ở trong lòng Lư Tập Lê. Lư Tập Lê đã từng vuốt ve mặt Lư Dương Song, nói quá giống.
Lư Dương Song không dám tưởng tượng...
Lư Dương Song cứ như vậy mơ mơ màng màng ngủ.
Dung quốc đang chờ chấn chỉnh, về sau Lư Tập Lê sẽ rất bận triều chính cơ hội gặp mặt càng ít.
Lư Dương Song tương đối thanh nhàn. Thân là một Công tử, không có nhiệm vụ gì cho hắn. Bởi vậy Lư Dương Song đi vườn hoa chăm sóc cây cỏ.
Lư Dương Song mấy ngày nay đều tới chăm sóc hoa cỏ. Ban đầu cung nhân sợ hắn, bất quá sau đó phát hiện Lư Dương Song cũng không có làm giá, cung nhân rất hoan nghênh Lư Dương Song đến.
Hôm nay Lư Dương Song cũng tới vườn hoa, cung nhân đi lấy công cụ đến. Lư Dương Song một mình ngồi chồm hỗm bên bụi hoa. Ống tay áo cuộn lên, vạt áo nhét tại thắt lưng, trường bào biến thành áo ngắn, trên mặt cũng có dính bùn bẩn, nhìn hắn như là cung nhân.
Lư Dương Song rất ôn nhu chăm sóc hoa cỏ. Hắn yêu thích động vật, cũng yêu thích hoa cỏ, tuy rằng hắn không phân biệt được màu sắc.
Lư Dương Song ngồi chồm hỗm trên mặt đất, ngửi một bông hoa. Mặc dù không biết hoa màu gì, bất quá có thể ngửi được mùi thơm, cảm giác tâm tình cũng khá hơn một chút.
Một vài cung nhân nâng đồ vật đi qua, vừa đi vừa tán gẫu.
"Biết gì chưa? Quân thượng muốn lập phu nhân!"
"Là ai?"
"Còn có thể là ai? Vũ Nhi!"
"Sợ là không thể. Vũ Nhi thân phận còn kém hơn chúng ta, làm sao có khả năng là phu nhân?"
"Ngươi đây cũng không biết. Quân thượng thích xem nàng ta múa, mê muội luôn! Ta có người quen hầu hạ bên cạnh Quân thượng. Hắn nói cho ta biết, nhất định không có sai. Mấy ngày nay, Vũ Nhi kia mỗi ngày đều gác đêm chỗ Quân thượng, quả thực là như hình với bóng."
Hắn nói, liền hạ thấp giọng, nói:
"Còn nữa, lẽ nào các ngươi không thấy được? Vũ Nhi giống Công tử như đúc, Quân thượng yêu thích nàng ta cũng là chuyện bình thường. Dù sao Quân thượng chỉ có một vị thê tử, thê tử sinh ra Công tử liền qua đời. Nghe đâu Quân thượng rất si tình. Công tử bị bệnh kia rất giống phu nhân đã mất! Các ngươi nói, Quân thượng có thể không yêu nàng ta sao?"
"Thì ra là như vậy! Ta còn chưa biết chuyện này!"
Lư Dương Song ngồi xổm ở bên bụi hoa, bọn họ không thấy Lư Dương Song, thế nhưng Lư Dương Song nghe được rõ ràng, lòng một trận chua xót.
Lẽ nào phụ thân thích mình, thật sự là vì không quên được mẫu thân?
Mặc dù diện mạo giống nhau, thế nhưng hắn là nam tử. Bây giờ đến một người dáng dấp giống mẫu thân là nữ tử, khó trách Lư Tập Lê sủng ái Vũ Nhi.
Lư Dương Song nghĩ như thế nào cũng cảm thấy mình căn bản không có phần thắng.
Một người sống cùng người chết rồi so thế nào?
Lư Dương Song nhìn hoa cỏ, nghe cung nhân nói chuyện, thở dài một hơi. Hắn liền hít một hơi, dùng sức vỗ vỗ mặt, tựa hồ muốn lấy lại tinh thần.
Lư Dương Song nhanh chóng quay lại chăm sóc hoa cỏ. Hắn ngẩng đầu, kết quả liền thấy ở trong đình hóng mát có người, chính là Vũ Nhi.
Vũ Nhi ở trong đình bên cạnh hồ nước. Nàng tuy rằng mặc xiêm y thị nữ, thế nhưng mang rất nhiều trang sức, vừa nhìn liền biết tuyệt đối là được ban thưởng, trên mặt cũng tô vẽ son phấn.
Vũ Nhi sửa sang lại tóc tai, cười tủm tỉm, không biết đang làm gì.
Lư Dương Song cũng không có hứng thú quan tâm nàng, liền cúi đầu tiếp tục xem hoa cỏ. Một lát sau cung nhân trở lại cùng dụng cụ làm vườn. Lư Dương Song muốn đứng lên nhận công cụ, hai người cùng làm việc.
Lư Dương Song đứng lên, kết quả là thấy được Vũ Nhi nắm chơi đùa tóc của chính mình, cười khanh khách nhìn chung quanh. Nàng nhìn thấy Lư Dương Song giật mình, vội vã lui về sau vài bước, giống thấy cái gì đáng sợ, lập tức quay đầu bỏ chạy, vô cùng kinh hoảng.
Lư Dương Song sờ sờ mặt, còn tưởng rằng mặt mình rất đáng sợ. Cung nhân không thấy Vũ Nhi, cười nói:
"Công tử, chớ có sờ mặt nữa, da mặt sắp rơi ra rồi!"
Vũ Nhi rời đi không bao lâu lại có người đi tới trong đình, là Đại Tư Mã.
Đại Tư Mã Dung quốc bởi vì quy hàng, tạm thời bảo lưu vị trí. Dù sao Lư Tập Lê vừa mới tới, nếu như mạnh tay e sợ sẽ khiến cho có phản tâm, bởi vậy bây giờ lấy động viên đặt hàng đầu.
Lư Dương Song nhìn Đại Tư Mã. Đại Tư Mã đi vào trong đình, cũng giống Vũ Nhi nhìn mặt nước sửa sang tóc tai.
Lư Dương Song cũng không có chú ý, liền cùng cung nhân làm vườn. Qua rất lâu, Lư Dương Song ngẩng đầu, phát hiện Đại Tư Mã còn chưa đi, tựa hồ đang chờ người, hơn nữa rất lo lắng.
Lư Dương Song mỗi ngày chăm sóc hoa cỏ, sau đó đi chuồng ngựa xem bệnh cho ngựa. Mỗi ngày trôi qua êm đềm như vậy, đến một ngày nghe nói Lư Tập Lê sinh bệnh, Lư Dương Song có chút khiếp sợ.
Lư Tập Lê thể chất cực kỳ tốt, vừa đến Dung quốc liền có bệnh. Có lẽ không quen khí hậu, hơn nữa triều chính vô cùng bận rộn, bởi vậy mới bệnh.
Vừa nghĩ như thế, Lư Dương Song có chút ngồi không yên. Hắn cũng theo Ngô Củ một thời gian, cũng biết nấu canh, nghe nói Lư Tập Lê bị cảm phong hàn, liền chuẩn bị canh gà.
Lư Dương Song đi thiện phòng bận từ sáng đến tối, chờ canh gà xong đã qua bữa tối. Hắn cũng không biết phụ thân dùng bữa tối rồi, có còn khẩu vị uống canh hay không.
Lư Dương Song bưng canh gà đi tìm Lư Tập Lê. Vì muộn rồi, ngoài người trực đêm cũng không còn ai đi lại. Khi Lư Dương Song đi qua hoa viên thấy trong đình có người, hơn nữa còn là hai người, dọa Lư Dương Song giật mình một cái. Lư Dương Song không thấy rõ chỉ nghe được âm thanh.
Một giọng nữ tử ngọt ngào nói.
"Ngài muốn làm chết thiếp rồi!"
Một giọng nam tử nói:
"Vũ Nhi, sao hiện tại mới đến, lão già kia canh giữ nàng nghiêm ngặt như vậy sao?"
"Đúng vậy nha. Người ta nhớ ngài muốn chết, còn muốn người ta mỗi hầu hạ lão già kia. Thật đáng ghét, ngài phải yêu thương Vũ Nhi đó!"
Lư Dương Song vốn bỏ đi, kết quả nghe mấy lời này liền bối rối. Nhìn kỹ, hắn thấy trong đình là Vũ Nhi, người còn lại là Đại Tư Mã!
Kỳ thực ngày ấy Vũ Nhi cũng là hẹn Đại Tư Mã trong đình gặp mặt, chỉ là không nghĩ tới bị Lư Dương Song nhìn thấy. Vũ Nhi chạy trốn, sau đó Đại Tư Mã đến đợi rất lâu cũng không gặp người, cuối cùng phẫn nộ rời đi.
Lư Dương Song không vô tình phá hủy một lần, nào nghĩ tới còn đụng mặt thêm một lần. Vũ Nhi cùng Đại Tư Mã ôm nhau, thì thầm.
Lư Dương Song thấy tình cảnh nhanh chóng cất bước đi đến tiểu tẩm cung. Nếu phụ thân thật yêu thích Vũ Nhi, Vũ Nhi lại nói nhiều lời khó nghe như vậy, Lư Dương Song nhất định phải đem việc này nói cho phụ thân biết.
Lư Dương Song vừa rời đi, bên kia có người nói:
"Ta hình như nghe thấy có âm thanh gì?"
"Âm thanh gì? Làm gì có ai."
Lư Dương Song vội vã tiến vào tiểu tẩm cung. Lư Tập Lê đang xem công văn. Lư Tập Lê nghe âm thanh, ngẩng đầu lên, nói:
"Dương Song, sao con lại tới đây?"
Lư Dương Song vội vàng đem canh đặt ở trên bàn, lập tức nói:
"Phụ thân, Vũ Nhi không phải người tốt!"
Lư Tập Lê thình lình nghe Lư Dương Song nói cái này, lấy làm kinh hãi, lập tức liền nheo mắt lại, nói:
"Dương Song, sao đột nhiên nói đến cái này?"
Lư Dương Song sợ hắn không tin, liền vội vàng nói:
"Dương Song vừa mới đi ngang qua hoa viên, nhìn thấy Vũ Nhi cùng Đại Tư Mã trong đình. Hai người kia đang làm chuyện xấu, hơn nữa còn sỉ nhục phụ thân. Ngài tin Dương Song đi!"
Lư Tập Lê híp mắt, nhìn chằm chằm Lư Dương Song. Vừa lúc đó, thình lình nghe tiếng khóc, vừa khóc vừa nói:
"Buông ta ra! Để ta đi chết. Hu hu hu! Chết rồi thôi! Để ta chết đi!"
Lư Tập Lê nói:
"Người nào ồn ào?!"
Người bên ngoài lúc này mới lảo đảo đi vào, chính là Vũ Nhi. Vũ Nhi lau nước mắt kể lể nói:
"Quân thượng, Quân thượng ngài để ta đi chết! Hu hu hu... Vũ Nhi căn bản không mặt mũi sống tiếp rồi!"
Lập tức Đại Tư Mã cũng đi vào. Lư Dương Song nhìn thấy bọn họ, hung hăng trừng mắt. Hai người kia nhục mạ Lư Tập Lê, Lư Dương Song căn bản không nhịn được.
Lư Dương Song từ nhỏ đã sùng bái Lư Tập Lê. Tuy rằng Lư Tập Lê rất ít ở nhà, thế nhưng Lư Tập Lê võ nghệ xuất chúng, hơn nữa có phong độ của một đại tướng. Lư Dương Song luôn muốn trở thành người như Lư Tập Lê.
Lư Dương Song cũng không sợ người khác nhục mạ mình, xem thường mình tàn tật. Thế nhưng hắn tuyệt đối không thể chịu đựng người khác nhục mạ Lư Tập Lê.
Lư Tập Lê nghe Vũ Nhi khóc, lạnh lùng nói:
"Đến cùng chuyện gì xảy ra?"
Vũ Nhi nước mắt như mưa khóc lóc kể lể nói:
"Hu hu hu... Quân thượng, ngài... Ngài phải làm chủ cho ta! Vũ Nhi biết Quân thượng thân thể không thoải mái, cảm nhiễm phong hàn, bởi vậy muốn đi thiện phòng nấu canh. Nào có biết Công tử đột nhiên xuất hiện, đoạt đi canh của Vũ Nhi nấu chưa nói... Hu hu hu... còn có ý đồ làm nhục Vũ Nhi. Hu hu hu... Vũ Nhi liều mạng phản kháng, may mắn được Đại Tư Mã cứu giúp!"
Lư Dương Song vừa nghe cứng đờ.
Chuyện gì thế này?
Vũ Nhi nói tiếp:
"Đại Tư Mã cứu Vũ Nhi, Công tử lại ỷ có Quân thượng sủng ái, hâm dọa sẽ nói Vũ Nhi cùng Đại Tư Mã làm chuyện xấu. Công tử đi cáo trạng với Quân thượng trước để chúng ta không yên ổn, hu hu hu..."
Lư Dương Song vốn không giỏi tranh cãi, chính là người đàng hoàng. Kết quả nghe Vũ Nhi điên đảo thị phi trắng đen, tức giận, nói:
"Ngươi nói bậy! Canh này ta nấu, không tin có thể hỏi thiện phu."
Vũ Nhi vừa nghe, nhanh chóng liền che con mắt của chính mình, khóc rống.
"Vũ Nhi tự biết thân phận mình đê tiện luôn bị người ức hiếp sỉ nhục. Nhưng trái tim Vũ Nhi chỉ có Quân thượng, bây giờ không chịu nhục nổi, lại bị Công tử vu hại, thực sự không thể sống tiếp trên cõi đời này! Hu hu hu, Vũ Nhi suy nghĩ đến Quân thượng cùng Công tử là cốt nhục, nếu bởi vì một tiện thiếp mà có xa cách, Vũ Nhi không đành lòng. Hu hu hu... bây giờ Vũ Nhi vẫn phải chết thôi, chết rồi cũng miễn cho Quân thượng phiền lòng."
Nàng nói, liền muốn đi đâm đầu vào tường. Đại Tư Mã nhanh chóng ngăn cản nàng, nói:
"Quân thượng, ti chức tận mắt nhìn thấy Công tử có ý đồ xấu với Vũ Nhi cô nương, còn hù dọa, bất chấp vương pháp. Xin Vương thượng nghiêm trị Công tử, nghiêm trị Công tử a!"
Lư Dương Song chưa từng thấy người đảo lộn trắng đen thái quá như vậy, trừng hai mắt, nói:
"Ta chưa bao giờ làm những chuyện này. Lư Dương Song làm việc đúng lương tâm của mình. Ngươi và Đại Tư Mã ở trong đình gặp gỡ, ngày hôm trước ta cũng nhìn thấy. Không tin, còn có cung nhân làm chứng. Ta có thể đi gọi cung nhân đến."
Hắn vừa nói như thế, Vũ Nhi bị doạ, vội vã vồ tới ngăn cản Lư Dương Song. Lư Dương Song không muốn cùng nàng lằng nhà lằng nhằng. Vũ Nhi liền làm bộ bị xô mạnh.
"Ui da!"
Nàng tự ngã về phía bàn, cố ý làm canh gà giội lên trên tay mình.
"Ui! Đau quá!"
Vũ Nhi hét to một tiếng, bưng bàn tay của chính mình, khóc càng to, nói:
"Hu hu hu, Quân thượng, ngài vẫn là ban chết cho Vũ Nhi thôi. Công tử là trên vạn người, mà Vũ Nhi bất quá là đê tiện. Không thể bảo vệ thân thuần khiết, vẫn không thể bảo vệ danh dự, còn làm Quân thượng cùng Công tử bất hòa, đều là Vũ Nhi sai, Vũ Nhi chết là kết thúc. Hu hu hu hu!"
Lư Dương Song thấy nàng đụng ngã canh gà, còn khóc nước mắt như mưa, rất tức giận. Nào có biết vào lúc này, Lư Tập Lê đưa tay dìu Vũ Nhi.
Vũ Nhi thuận thế ngã vào lòng Lư Tập Lê, khóc càng thê thảm. Lư Tập Lê vỗ nhẹ phía sau lưng nàng, tựa hồ an ủi.
Lư Dương Song có chút ngây dại, liền nghe Lư Tập Lê nói:
"Dương Song, gây chuyện còn muốn là kẻ ác cáo trạng trước sao?"
Lư Dương Song không thể giải thích, há miệng.
"Phụ thân..."
Lư Tập Lê lạnh lùng nói:
"Im miệng cho Cô. Xem bản thân làm ra cái gì. Bây giờ đã là Công tử có thể ỷ thế hiếp người sao? Vũ Nhi có thể là phu nhân tương lai của Cô, bắt nạt Vũ Nhi, dù là con trai Cô, Cô cũng sẽ không đồng ý."
Lư Dương Song không biết mình nghe được cái gì. Lư Tập Lê nói hắn bắt nạt Vũ Nhi. Vũ Nhi sắp trở thành phu nhân của Lư Tập Lê.
Lư Dương Song trong đầu hỗn loạn. Lư Tập Lê lại lạnh lùng nói:
"Đem Công tử đi giam lỏng trong phòng tỉnh tâm. Nếu không hối lỗi không để cho bước ra khỏi phòng nửa bước! Trọng binh canh gác. Cô không tự mình đến, ai cũng không có thể tiếp cận!"
"Dạ!"
Tự nhân cùng thị vệ nhanh chóng xông lại muốn đem Lư Dương Song mang đi.
Lư Dương Song lúc này mới từ trong sững sờ tỉnh hồn lại, đột nhiên tránh ra thị vệ, khiếp sợ nói:
"Phụ thân?! Ngài tin tưởng bọn họ! Dương Song chưa từng nói dối, ngài cần phải rõ ràng nhất!"
Lư Tập Lê lại cười lạnh một tiếng, nhìn hắn, nói:
"Cô rõ ràng? Con là con người kia, chỉ sợ giống mẹ đẻ, miệng đều là lời nói dối. Cô làm sao có khả năng tin tưởng. Được, nếu không thích ở trong phòng, Cô cũng có nơi khác!"
Vũ Nhi vừa nghe, vội vã lau nước mắt, nằm trong lòng Lư Tập Lê, nói:
"Quân thượng, đừng... Xin đừng trách Công tử. Công tử tốt xấu gì cũng là con ruột của ngài, đây chính là người thừa kế duy nhất của ngài. Nếu phạt nặng Công tử, vẫn là Quân thượng đau lòng. Vũ Nhi khiến Quân thượng đau lòng, trong lòng cũng không thoải mái."
Lư Tập Lê cười lạnh, nói:
"Con ruột, hay cho một từ con ruột."
Hắn nói, quay lưng lại, nheo mắt lại, cũng không nhìn Lư Dương Song, nói:
"Lư Dương Song hành vi không nghiêm túc, ỷ thế hiếp người, chống đối Quân thượng. Nếu con không muốn ở trong phòng hối cãi, vậy liền... vào Thiên Lao đi!"
Lư Dương Song không thể tin. Lư Tập Lê căn bản không nhìn hắn, Lư Dương Song chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng, còn có cánh tay ôm Vũ Nhi.
Lư Dương Song cũng không tiếp tục nói, liền bị người mang đi. Vũ Nhi vẫn thút thít.
Chờ Lư Dương Song bị mang đi xong, Lư Tập Lê đột nhiên buông lỏng tay ra, nói:
"Được rồi, Cô mệt mỏi, các ngươi đều lui xuống trước đi."
Vũ Nhi có chút giật mình. Vừa mới Lư Tập Lê ôn nhu ôm nàng, hiện tại lại lạnh nhạt như vậy. Bất quá nàng cũng không dám dây dưa, không thể làm gì khác hơn là nơm nớp lo sợ nói:
"Quân thượng nghỉ ngơi, Vũ Nhi cáo lui trước."
Đại Tư Mã cũng xin cáo lui, hai người liền rời tiểu tẩm cung.
Đại Tư Mã cẩn thận lôi Vũ Nhi nói:
"Lão già kia nhìn ra cái gì? Không phải là hoài nghi chúng ta chứ?"
Vũ Nhi nhỏ giọng nói:
"Hắn đem Công tử nhốt vào Thiên Lao, còn có thể hoài nghi chúng ta? Đại Tư Mã an tâm đi. Còn nữa, nếu ngài không an tâm, sớm ngày trừ khử lão già kia, không phải..."
Nàng lời còn chưa nói hết, liền bị Đại Tư Mã che miệng lại.
"Suỵt!! Lời này ngươi cũng dám nói ở cửa tiểu tẩm cung, cẩn thận mất đầu!"
Vũ Nhi hừ lạnh một tiếng, nói:
"Chuyện sớm hay muộn thôi. Đại Tư Mã, ngài cũng nhìn thấy hôm nay Lư Dương Song đến cáo trạng, lão già kia tuy rằng đem hắn nhốt vào Thiên Lao, thế nhưng nói không chừng đã cảnh giác chúng ta. Vị trí của ngày càng ngày càng không bền, còn không bằng thừa dịp bây giờ lão già kia không có ngồi vững vàng bảo tọa, ngài liền cùng Đại Tư Nông hợp tác lật đổ hắn. Dung quốc chúng ta Dung có nơi hiểm yếu, Sở quốc chỉ có thể vào một lần, còn có thể đến lần thứ hai?"
Đại Tư Mã kỳ thực đã sớm biết Vũ Nhi là người của Đại Tư Nông. Sở dĩ Đại Tư Nông đem nàng hiến cho Lư Tập Lê, cũng là bởi vì Đại Tư Nông muốn xếp người vào bên cạnh Lư Tập Lê.
Đại Tư Nông quy hàng là muốn bảo vệ địa vị của chính mình. Đại Tư Nông nhìn thấy Lư Tập Lê mang đến một đám người nước Sở, biết triều đình nhất định phải thay thành người nước Sở, thời điểm đó địa vị của hắn liền khó giữ được.
Bởi vậy Đại Tư Nông muốn thừa dịp Lư Tập Lê thế lực còn chưa có phát triển, lôi kéo những người khác đồng thời lật đổ Lư Tập Lê.
Đại Tư Nông đầu tiên muốn lôi kéo tất nhiên là Đại Tư Mã. Thứ nhất là bởi vì Đại Tư Mã là người Dung quốc. Thứ hai là bởi vì Đại Tư Mã háo sắc, dễ dàng dao động. Thứ ba cũng là bởi vì Đại Tư Mã nắm binh quyền.
Đại Tư Nông một mặt để Vũ Nhi quyến rũ Lư Tập Lê, mặt khác dụ dỗ Đại Tư Mã. Đại Tư Mã quả nhiên trúng chiêu. Vũ Nhi vừa dụ dỗ hơn nữa uy hiếp Đại Tư Mã. Nếu hắn từ chối, cũng dùng phương pháp khóc lóc kể lể với Lư Tập Lê, nói là Đại Tư Mã làm nhục nàng.
Đại Tư Mã còn đang do dự, e sợ Lư Tập Lê đã hoài nghi mình, bởi vậy trong lòng dao động. Đại Tư Mã nói:
"Chuyện này... Được thôi, bất quá Lư Dương Song rất đáng trách, ngươi nghĩ biện pháp xử lý hắn, không thì khó giải mối hận trong lòng của ta."
Vũ Nhi vừa nghe, nở nụ cười, nói:
"Có cái gì gấp gáp? Vũ Nhi vì Đại Tư Mã đi giải quyết là được rồi. Đại Tư Mã tay nắm trọng binh, chỉ cần ngài chịu mở miệng, bao vây toàn bộ cung điện thì còn ngại gì."
Đại Tư Mã cười, nói:
"Ngươi xem như là nói đúng, chúng ta đi!"
Lư Tập Lê đứng ở trong tẩm cung, tự nhân cung nữ cũng bị hắn đuổi ra ngoài. Canh gà bị rơi trên đất, tuy rằng rơi không phải nát tan, thế nhưng cũng làm chiếu ướt một mảnh.
Lư Tập Lê chậm rãi xoay người lại, sắc mặt băng lãnh đi tới. Hắn ngồi xổm xuống, nhặt lên cái bát, bên trong vẫn còn dư lại một ít canh gà. Lư Tập Lê cẩn thận từng li từng tí nâng cái bát đặt ở bên miệng uống, thần sắc có chút dao động, nhẹ giọng nói:
"Dương Song..."
Lư Dương Song bị dẫn tới nhà lao. Thị vệ để hắn đi vào khóa cửa lại. Lư Dương Song có chút cụt hứng ngồi dưới đất, trong đầu hắn tràn đầy hình ảnh bóng lưng Lư Tập Lê.
Lư Dương Song giống đang bị thương, máu không ngừng trào ra, không nói ra được là cảm giác gì.
Rất khó chịu! Rất tuyệt vọng! Hết hy vọng!
Lư Dương Song ngồi co ro dưới đất, nhìn lòng bàn tay của chính mình. Trong lòng bàn tay còn vết bỏng do nấu canh lưu lại. Hắn đè bong bóng nước một chút cũng rất đau.
Lư Dương Song nhiều lần dè ép bong bóng nước trong lòng bàn tay. Đau đớn trái lại làm cho hắn cảm thấy sống lại, trong đầu hắn quanh quẩn lời Lư Tập Lê.
Con ruột!
Lư Dương Song còn tưởng rằng Lư Tập Lê đã không để ý chuyện đó. Thì ra chuyện đó trong lòng Lư Tập Lê mãi mãi là cái mụn nhọt. Mà Lư Dương Song là đứa con lừa đảo.
Lư Dương Song bất lực cuộn mình lại, ôm đầu gối của chính mình, cảm thấy rất mê man. Xuất thân là hắn không có lựa chọn được, chẳng lẽ phải tự trách mình?
Nhưng Lư Tập Lê bị gạt, còn phải nuốt giận vào bụng nuôi một người không liên quan. Chẳng lẽ là Lư Tập Lê sai?
Cũng không phải.
Vậy là vì cái gì?
Lư Dương Song không nghĩ ra được. Hắn dựa vào vách tường, cứ như vậy uể oải ngủ thiếp đi. Hắn mơ tới Lư Tập Lê ôn nhu nói chuyện, ôn nhu mỉm cười, nhưng mà lúc tỉnh lại chỉ có u ám, chung quanh là tường vây lạnh lẽo.
Lư Tập Lê đã hạ lệnh trọng binh canh giữ Lư Dương Song, bất luận người nào cũng không được đến gần. Bên ngoài ba tầng, bên trong ba tầng binh lính.
Lư Dương Song chán chường ngồi dưới đất, cằm gối lên đầu gối nhìn cái khóa lớn.
Cũng không biết đã trôi qua mấy ngày, hôm nay phía ngoài có âm thanh huyên náo. Lư Dương Song không thể nhìn tới phía ngoài vì phòng giam hắn ở sâu bên trong, chỉ mơ hồ nghe có tiếng la.
Một nữ tử hung hăng càn quấy, nói:
"Không cho ta đi vào?! Ngươi biết ta là ai không? Ta chính là Dung quốc phu nhân tương lai!"
Lư Dương Song chấn động, đột nhiên đứng lên, víu chấn song cố nhìn ra ngoài. Vẫn không nhìn thấy người. Giọng kia càng rõ ràng, quả nhiên là Vũ Nhi.
Vũ Nhi nói là đến thăm nuôi tù nhân. Trọng binh canh gác không thể để cho nàng đi vào, Vũ Nhi lại hung hăng càn quấy nói:
"Vài ngày nữa ta gả cho Quân thượng, trở thành Dung quốc phu nhân. Các ngươi còn dám ngăn ta?"
"Chuyện này..."
Canh ngục không dám tùy tiện cho nàng đi vào. Nếu phạm nhân chạy trốn, hoặc là có phát sinh cái gì ngoài ý muốn, vậy trách nhiệm này bọn họ không gánh nổi. Thế nhưng Vũ Nhi hiện tại rất được sủng ái, ai cũng biết. Còn có lời đồn ra Vũ Nhi sắp làm Dung quốc phu nhân. Nàng còn được người của Đại Tư Mã hộ tống. Cuối cùng Vũ Nhi cũng có thể đi vào.
Vũ Nhi mặc váy hoa, đã không phải là xiêm y tì nữ, tô son điểm phấn, đeo vàng đeo bạc, khí sắc cực kỳ tốt. Thái độ vô cùng hung hăng, đâu còn dáng dấp yểu điệu của trước đây.
Vũ Nhi đi vào, nhìn Lư Dương Song sau song cửa phòng giam, tựa hồ vô cùng vui, cười híp mắt quan sát một chốc, nói:
"Công tử, Vũ Nhi tới thăm ngài."
Lư Dương Song nhìn chằm chằm Vũ Nhi, nói:
"Ngươi tới làm cái gì?"
Vũ Nhi cười khẽ, dùng khăn che miệng, vui vẻ nói:
"Vũ Nhi không phải đã nói? Tới thăm ngài, lẽ nào Công tử không tin à?"
Nàng nói, còn liếc mắt đưa tình.
"Hai ngày nữa, Công tử cùng Vũ Nhi đã là người nhà rồi. Quân thượng đã hạ lệnh chọn Vũ Nhi làm Dung quốc phu nhân. Công tử ngài không phải nên chúc mừng Vũ Nhi sao?"
Lư Dương Song lạnh lùng nhìn Vũ Nhi, nói:
"Ngươi mộng ban ngày!"
Vũ Nhi cười lạnh nói:
"Mộng ban ngày? Hừ, vậy chúng ta liền chờ xem. A... Không đúng. Sợ là Công tử chờ không được, bởi vì..."
Vũ Nhi dừng một chút lại cười nói:
"Công tử mới vừa hỏi Vũ Nhi tới làm cái gì. Vậy Vũ Nhi hiện tại trả lời ngươi, là tới... tiễn ngươi lên đường."
Nàng nói, từ bên trong sọt lấy ra một vò rượu, cười híp mắt nói:
"Nhìn đi, Vũ Nhi mời Công tử uống rượu ngon đây!"
Lư Dương Song nhìn chằm chằm vò rượu trong tay Vũ Nhi.
"Đúng rồi, Công tử không cần cảm thấy cô đơn. Bởi vì Công tử đi xong, Vũ Nhi cũng sẽ tiễn Quân thượng đi. Vũ Nhi biết Công tử hiếu thuận, trên đường xuống suối vàng, nhất định sẽ đợi Quân thượng. Vậy Vũ Nhi... cũng yên lòng."
Lư Dương Song nghe nhắc đến Lư Tập Lê, liền giận lên.
"Rầm!!!"
Hắn nện mạnh một cái vào chấn song.
Đừng thấy Lư Dương Song bị khóa lại, thế nhưng hắn nện một cái dây xích chui qua khe hở chấn song đánh vào mặt Vũ Nhi.
Vũ Nhi chưa kịp lùi về sau, dù sao nàng cho là rất an toàn. Lư Dương Song bị khóa tay chân bằng dây xích, còn cách cửa lao. Nào có biết biến thành như vậy, nàng đã bị đánh trúng.
Vũ Nhi kinh hô một tiếng, trợn to hai mắt, ngồi xuống che gò má của chính mình.
Lư Dương Song từ nhỏ đã tập võ. Bởi vì hắn biết Lư Tập Lê không thích mình, cho nên càng muốn biểu hiện xuất sắc để Lư Tập Lê chú ý. Đừng thấy Lư Dương Song tuổi không lớn, vóc dáng cũng không cường tráng, có chút gầy gò, nhưng cú đánh cũng có lực.
Gò má Vũ Nhi trong nháy mắt sưng lên, đau rát. Vũ Nhi cảm giác mặt bị hủy, kêu sợ hãi:
"Ngươi! Ngươi! Ta muốn giết ngươi!"
Người đi theo Vũ Nhi vội vã ngăn cản Vũ Nhi, thấp giọng nói:
"Phu nhân! Phu nhân! Đừng hô to, người bên ngoài sẽ nghe thấy được!"
Vũ Nhi thở hổn hển, nói:
"Ta không quan tâm! Tên đê tiện này!! Ta muốn móc mắt của hắn! Đê tiện! Hắn dám đánh ta! Hắn đánh ta!!!"
Lư Dương Song đứng ở trong phòng giam, lạnh lùng nhìn Vũ Nhi, cười nói:
"Ngươi bây giờ khó coi chết đi được."
Hắn nói như vậy, Vũ Nhi càng tức giận hơn. Mặt của nàng đau đớn, sưng lên rất cao, quả thực chính là hủy dung làm sao có khả năng không tức giận.
Hơn nữa nàng không thể chạy đến trước mặt Lư Tập Lê cáo trạng. Bởi vì Lư Tập Lê không để cho người khác tiến vào Thiên Lao, Vũ Nhi rõ ràng lén lút chạy tới.
Vũ Nhi tức giận nói:
"Ta không quan tâm, hiện tại liền giết hắn cho ta!"
Người của Đại Tư Nông vội vàng cầm vò rượu, sau đó mở cửa phòng giam đi vào.
Lư Dương Song đứng ở trong phòng giam, tựa hồ có hơi đề phòng nhìn bọn họ.
Vũ Nhi đứng xa xa, lúc này không dám đứng ở gần, nham hiểm cười nói:
"Ngươi an tâm ra đi!! Chờ ngươi đi rồi, ta cũng đưa phụ thân ngươi đi cùng ngươi! Hừ hừ, ngươi không biết hắn đã trúng độc. Ta mỗi ngày cho độc vào cơm. Ngươi nấu canh cho hắn, có phải là nghe nói hắn cảm nhiễm phong hàn? Sao có thể là phong hàn chứ? Thật ra là trúng độc!!! Ha ha ha phụ tử các ngươi cùng chết đi! Đi chết đi!!"
Lư Dương Song nhìn chằm chằm nàng ta. Người của Đại Tư Nông đã xông vào, chuẩn bị ép Lư Dương Song uống rượu độc. Tuy rằng Lư Dương Song võ nghệ xuất chúng, thế nhưng bị trói buộc, hơn nữa phòng giam nhỏ như vậy căn bản không có chỗ chạy trốn.
Hắn bị người đè lại, có người muốn rót rượu độc vào miệng hắn. Lư Dương Song ra sức phản kháng, dùng sức lắc đầu, rượu bị chảy xuống ra ngoài.
Vũ Nhi hô to:
"Đừng lãng phí, cho hắn uống!"
Người của Đại Tư Nông áp chế Lư Dương Song giãy giụa, không cho hắn lộn xộn, tiếp tục rót rượu. Lư Dương Song giãy dụa, đạp vào bụng một người.
Hắn hô to tức giận, trực tiếp đánh vào mặt Lư Dương Song.
"Bốp!"
Lư Dương Song bị đánh mặt đỏ một mảnh, ánh mắt lại phi thường lạnh, tàn nhẫn trừng người kia.
Vũ Nhi cũng bị sợ hết hồn, hô to:
"Đừng lo! Nhanh rót rượu!"
Bị áp chế, bất quá Lư Dương Song vẫn luôn không thành thật, không ngừng giãy dụa. Vũ Nhi bưng mặt của mình, có chút sợ sệt, trốn ở bên ngoài không dám đi vào, chỉ là gào thét lệnh người động thủ.
Vừa lúc đó, một cung nữ nhanh chóng chạy vào. Nàng cũng là người Đại Tư Nông phái tới, vội vội vàng vàng xông lại.
Vũ Nhi nói:
"Làm sao vậy?"
Cung nữ lo lắng nói:
"Phu nhân, Quân thượng tìm người khắp nơi!"
Vũ Nhi thiếu kiên nhẫn nói:
"Lão già kia tìm ta làm gì?"
Cung nữ nói:
"Quân thượng thân thể không ổn bởi vậy tính khí rất kém. Không thấy được phu nhân là không vui, đang tìm phu nhân khắp nơi. Quân thượng nổi cơn thịnh nộ, phu nhân mau theo tì nữ đi thôi. Nơi này có nhiều người của chúng ta, còn sợ Lư Dương Song bay hay sao?"
Vũ Nhi nghĩ có lẽ như thế. Nếu để cho Lư Tập Lê phát hiện nàng tại phòng giam liền thảm. Nhưng hiện tại vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn bị đánh bầm dập, đi cũng không biết giải thích thế nào.
Vũ Nhi vẫn là bị cung nữ lôi đi, trước khi đi nói:
"Động tác nhanh một chút, đưa hắn ra đi! Ta cũng không rãnh rỗi chơi cùng hắn."
Vũ Nhi nói, cười liền đi.
Vũ Nhi sửa lại xiêm y của chính mình, tùy tiện bưng một chén canh bưng tới tiểu tẩm cung.
Tự nhân đứng ở cửa, theo lệ muốn kiểm tra canh, thế nhưng Vũ Nhi trừng mắt, thâm trầm cười lạnh nói:
"Nô lệ không có mắt! Cũng không nhìn là ai bưng canh tới! Ngươi cũng dám ngăn ta. Nếu canh nguội, ta liền nói Quân thượng chém đầu của ngươi, sẽ đem thi thể của ngươi vứt nơi hoang dã cho chó hoang ăn!"
Tự nhân biết Vũ Nhi càng ngày càng lớn lối, hắn cũng làm hết phận sự, nhất định ngăn cản Vũ Nhi. Mỗi lần đều phải bị mắng, thế nhưng không dám không ngăn cản, cũng không dám không kiểm tra.
Vũ Nhi không cho hắn kiểm tra canh, dù sao bên trong có bỏ thuốc. Cuối cùng tự nhân cũng không ngăn được, Vũ Nhi trực tiếp xông vào.
Lư Tập Lê sắc mặt phi thường khó coi. Vũ Nhi cúi đầu đi vào. Lư Tập Lê đem cuộn thẻ gỗ vứt bên chân nàng, khiến nàng sợ hãi.
Vũ Nhi vô cùng oan ức, liền muốn khóc. Lư Tập Lê thoạt nhìn thực sự là tính khí không tốt, dùng sức ho khan vài tiếng, lúc này mới nói:
"Nàng đã đi đâu? Vì sao tìm khắp nơi cũng không tìm thấy?"
Vũ Nhi cũng không dám nói chính mình đi phòng giam, liền nghẹn ngào nói:
"Vũ Nhi... Vũ Nhi thấy Quân thượng phong hàn càng ngày càng nghiêm trọng, bởi vậy đi nấu canh. Híc híc... Vũ Nhi chọc Quân thượng không vui. Vũ Nhi biết tội... thỉnh Quân thượng ban tội!"
Lư Tập Lê nhìn chằm chằm nàng, ho khan đến mấy lần, đột nhiên thu sắc mặt, nhẹ nhàng nói:
"Thì ra là đi nấu canh, nhanh đưa lên đi."
Vũ Nhi phong tình vạn chủng ngẩng đầu lên, bất quá làm Lư Tập Lê kinh ngạc nói:
"Nàng mặt mũi làm sao vậy?"
Vũ Nhi oan ức bưng mặt của mình, nói:
"Vũ Nhi đi nấu canh, không cẩn thận bị va vào mặt, bây giờ còn đau lắm."
Lư Tập Lê gật đầu nói:
"Khổ cực rồi."
Vũ Nhi vội vàng đem canh đưa tới, cười nói:
"Vũ Nhi không khổ cực, chỉ cần Quân thượng khỏi bệnh là tốt. Vũ Nhi làm sao cũng không khổ cực. Quân thượng, canh còn nóng, mời uống lúc còn nóng!"
Nàng nói, cười thẹn thùng nâng canh đưa Lư Tập Lê.
Lư Tập Lê híp mắt, nói:
"Được."
Hắn nói, cầm lấy bát canh, động tác rất chậm. Vũ Nhi nhìn thấy hắn bưng bát canh tay có chút run, không khỏi nở nụ cười. Nàng nhanh chóng dùng khăn che khuất môi mình, để tránh khỏi cười quá lớn.
Vũ Nhi đã sớm hạ độc trong đồ ăn của Lư Tập Lê. Bệnh tình của hắn càng ngày càng nặng đều là nhờ công lao của Vũ Nhi. Nhìn thấy Lư Tập Lê sắp không được, nàng liên lạc với Đại Tư Nông cùng Đại Tư Mã, như vậy liền có thể tiến hành đại sự.
Lư Tập Lê vừa muốn uống canh, một cung nữ vội vã chạy vào, phi thường kinh hoảng quỳ xuống, khóc lóc kể lể nói:
"Quân thượng! Quân thượng! Không xong, không xong..."
Vũ Nhi nghe cung nữ nói lớn như vậy có chút hưng phấn, lúc ẩn lúc hiện biết là cái gì không xong. Lư Tập Lê lại không biết, nói:
"Chuyện gì xảy ra?"
Cung nữ khóc lóc nói:
"Quân thượng, Công tử... Công tử ở trong ngục cảm nhiễm phong hàn, lao tâm quá độ, bất hạnh... Bất hạnh bỏ mình!"
Lư Tập Lê nghe động tác cứng đơ, không biết là thần sắc gì, chỉ là ngơ ngác, phảng phất hồn bay mất.
Vũ Nhi vừa nghe vui không chịu được, khóe miệng nhếch lên. Nàng vội vàng dùng khăn che mặt của mình, làm bộ khóc, bấm bắp đùi mình một cái, nói:
"Hu hu hu... Công tử... Công tử!"
Lư Tập Lê nghe Vũ Nhi khóc, lúc này mới hoàn hồn. Vũ Nhi xông tới, nhào vào lòng Lư Tập Lê, khóc lóc nói:
"Hu hu hu, Quân thượng, ngài nén bi thương, nén bi thương, thuận theo thôi! Hu hu hu, trong lòng Vũ Nhi cũng khổ sở, chỉ là khổ sở cũng không làm nên chuyện gì, Quân thượng."
Lư Tập Lê ngơ ngác nói:
"Là lỗi của Cô..."
Vũ Nhi đảo con ngươi một vòng, nói:
"Quân thượng, mặc dù là ngài đem Công tử vào Thiên Lao, thế nhưng điều này cũng không có thể hoàn toàn do lỗi Quân thượng. May mà... May mà Quân thượng vẫn an khang. Vũ Nhi nguyện ý vì Quân thượng sinh ra một Công tử."
Nàng nói, ngượng ngùng nhìn lên, không khỏi đỏ mặt. Lư Tập Lê cũng không nhìn nàng, khuôn mặt mang theo lạnh lùng. Đột nhiên hắn ho kịch liệt, phun ra một ngụm máu.
"Ôi!!!"
Vũ Nhi hét to một tiếng. Lư Tập Lê đột nhiên ngất xỉu.
Vũ Nhi thấy Lư Tập Lê thổ huyết ngất xỉu vui mừng khôn xiết. Nhưng bởi vì có tự nhân cung nữ ở đây, nàng vội vã kêu sợ hãi:
"A! Quân thượng! Quân thượng ngài làm sao vậy?! Hu hu hu Quân thượng, ngài đừng bỏ lại Vũ Nhi!"
Vũ Nhi chỉ gào to, lấy khăn che nét cười của nàng, cũng không gọi y quan, cố ý kéo dài thời cơ trị liệu.
Tự nhân nói:
"Phu nhân, mau gọi y quan!"
Vũ Nhi còn không cho tự nhân đi, nói cung nữ hầu hạ mình đi, còn nháy mắt ra hiệu với cung nữ. Cung nữ liền chậm chạp đi.
Qua rất lâu, cung nữ mới mang theo y quan "vội vội vàng vàng" đến. Mọi người đã đem Lư Tập Lê lên nằm trên giường.
Lư Tập Lê hai mắt nhắm nghiền, lông mày nhíu lại, tựa hồ hết sức thống khổ, sắc mặt cũng khó nhìn. Y quan nhìn thấy máu trên đất, cuống quít đi trị liệu. Vũ Nhi ở một bên lau mắt vốn cũng không có nước mắt.
Vũ Nhi trong lòng gấp, hung hăng nói:
"Như thế nào! Y quan thế nào rồi? Còn trị được không? Không trị được?"
Y quan nghe, chỉ cảm thấy kỳ quái. Dù sao Quốc quân sinh bệnh, ai sẽ mở miệng hỏi không trị được sao. Quả thực chính là nguyền rủa chết.
Y quan nhìn hồi lâu, lau lau mồ hôi trên đầu, thấp giọng nói:
"Phu nhân... nén bi thương."
Vũ Nhi vừa nghe, trong lòng mừng như điên, không giấu được nụ cười. Y quan nhìn mà ớn lạnh.
Vũ Nhi giả mù sa mưa lau nước mắt, nói:
"Y quan, ngài nhất định phải cứu quân thượng a!"
Nàng nói, để lại y quan lại trị liệu, liền rời đi, vội vã đi tìm Đại Tư Nông cùng Đại Tư Mã thương lượng.
Đại Tư Nông cùng Đại Tư Mã nhìn thấy Vũ Nhi tới, lại nghe nói Công tử chết, Quân thượng bị bệnh nặng, đều cao hứng vô cùng. Ba người phải đổi kế hoạch, bàn bạc bước kế tiếp.
Vũ Nhi cười híp mắt nói:
"Lão già kia rốt cục sắp không xong. Tối hôm nay sẽ không trụ được, các ngài mang binh xông vào, chúng ta liền bức vua thoái vị!"
Đại Tư Nông cũng cười nói:
"Tốt! Liền để hắn tự động thoái vị cho chúng ta!"
Đại Tư Mã nói:
"Nếu ta nói, một đao giết hắn còn cần gì thoái vị!"
Đại Tư Nông nói:
"Lão đệ, ngươi không biết. Bây giờ Lư Tập Lê cũng coi như là quốc quân danh chính ngôn thuận, chúng ta đều là thần. Trong triều còn có một đám sĩ tử Sở quốc, nếu không phải Lư Tập Lê thoái vị nhường chúng ta, cướp trắng trợn e sợ sẽ chọc cho người oán. Vẫn là cẩn thận tốt hơn."
Vũ Nhi nói:
"Đúng đó, lão thất phu kia đã không xong, muốn hắn thoái vị bất quá là một câu nói. Không được nữa liền trực tiếp bóp chết hắn!"
Ba người thương lượng xong. Chờ trời tối, triều thần đều rời cung, Đại Tư Mã dẫn binh vây quanh tiểu tẩm cung, sau đó bức bách Lư Tập Lê thoái vị.
Vũ Nhi trở về một chuyến, Lư Tập Lê vẫn đang hôn mê. Vũ Nhi đem cung nữ của mình lưu lại giám sát Lư Tập Lê.
Cung nữ nói:
"Phu nhân yên tâm, Quân thượng vẫn không tỉnh, tỳ nữ sẽ trông coi bên cạnh. Đầu hôm phỏng chừng dùng thuốc có tỉnh lại. Không thì thực sự là tỉnh không được."
Vũ Nhi vừa nghe cười rộ lên, nói:
"Vậy ta liền yên tâm."
Đến đêm triều thần đều ra khỏi cung, trong cung tự nhân cung nữ cũng không dám tùy tiện đi lại, chỉ còn binh lính tuần tra.
Trong tiểu tẩm cung đột nhiên xuất hiện rất nhiều binh lính. Đại Tư Mã tự mình mang theo binh lính, quả thực là khí thế bàng bạc, nhanh chóng vây quanh tiểu tẩm cung, một giọt nước chảy không lọt.
Vũ Nhi đi cùng Đại Tư Mã và Đại Tư Nông tới cửa tẩm cung. Cung nhân gác đêm bị dọa sợ muốn chết, trừng hai mắt nhìn bọn họ, run rẩy nói:
"Phu nhân, hai vị Thượng đại phu, đã... đã qua giờ đóng cổng, Quân thượng cũng nghỉ ngơi, e rằng không thể tiếp kiến các vị."
Vũ Nhi lại cười lạnh nói:
"Tránh ra! Ta tiến vào tiểu tẩm cung không ai có thể ngăn! Ta mang hai vị Thượng đại phu đến thăm bệnh, có vấn đề gì không? Cẩu nô lệ!"
Vũ Nhi đẩy tự nhân, cùng Đại Tư Nông và Đại Tư Mã trực tiếp xông vào. Đại Tư Mã tiến vào còn nói:
"Canh giữ cửa lớn! Một người cũng đừng nghĩ chạy ra ngoài!"
"Dạ!"
Ba người tiến vào tiểu tẩm cung, liền thấy cung nữ còn trông coi. Lư Tập Lê nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, vẫn là bộ mặt tiều tụy. Bên cạnh có khăn dính máu. Cung nữ nói:
"Quân thượng vừa mới tỉnh, ói ra thật nhiều máu, còn gọi phu nhân!"
Vũ Nhi cười lạnh đi tới, nói:
"Gọi ta? Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga sao? Thực sự là cười chết người!"
Nàng đang nói, Lư Tập Lê liền mở mắt ra. Vũ Nhi bị dọa, lui về sau hai bước, thiếu chút té. Đại Tư Mã ân cần ôm Vũ Nhi vào trong ngực, hai người liền thân mật trước mặt Lư Tập Lê.
Vũ Nhi còn nói:
"Đại Tư Mã, ngài làm đau người ta, thật đáng ghét đó!"
Lư Tập Lê trợn mắt, uể oải nhìn bọn họ. Đại Tư Nông đi tới, cười nói:
"Quân thượng, y quan đã nói ngài không còn thời gian. Công tử bây giờ đã chết, Dung quốc không người nối nghiệp. Như vậy đi, ta chỗ này có một phần công văn truyền ngôi, mời ngài xem qua, sau đó đóng ấn xác nhận."
Hắn nói, từ ống tay áo lấy ra một tờ da dê. Lư Tập Lê chỉ là liếc mắt nhìn, có chút suy yếu nói:
"Các ngươi... là muốn làm gì?"
Đại Tư Nông cười nói:
"Không làm cái gì? Vì Dung quốc mà suy nghĩ mà thôi. Quân thượng, ngài lập tức sẽ không xong. Y quan nói ngài không sống qua đêm nay."
Lư Tập Lê híp mắt nói:
"Là y quan nói... Cũng là ngươi nói?"
Đại Tư Nông theo bản năng có chút sợ sệt, bất quá vẫn là thâm trầm cười lạnh, nói:
"Quân thượng, đương nhiên là y quan nói."
Lư Tập Lê nói:
"Vậy sao y quan nói cùng Cô, Cô sẽ sống lâu trăm tuổi?"
Đại Tư Nông bắt đầu cười ha hả, nói:
"Chuyện thực sự là thú vị. Quân thượng, ngài đừng nghe y quan nói mò. Đại nạn của ngài chính là đêm nay. Nếu ngài sống lâu trăm tuổi, đó cũng là chuyện khi chưa gặp bọn ta, bây giờ... đã trễ."
Vũ Nhi thiếu kiên nhẫn nói:
"Cùng hắn dây dưa làm cái gì, hỏi hắn ấn tín ở đâu."
Đại Tư Mã nói hùa theo.
"Đúng vậy! Lão già này giấu ấn tín rất kín. Nếu sớm biết ấn tín ở đâu, cũng không cần phí lời!"
Lư Tập Lê híp mắt nhìn Vũ Nhi, nói:
"Ngươi lừa gạt Cô."
Vũ Nhi cười lạnh, nói:
"Lừa ngươi? Ta còn giết con trai của ngươi đó! Ta nói thật với ngươi! Con trai ngoan của ngươi không phải là cảm phong hàn, sầu lo thành bệnh, mà là ta dẫn người đi ép hắn uống rượu độc. Đem hắn còn sống giết chết! Ha ha ha!"
Ánh mắt Lư Tập Lê càng thêm âm lãnh, nhìn chằm chằm Vũ Nhi, nói:
"Bất luận người nào cũng không thể tổn thương Dương Song."
Vũ Nhi cười ha ha nói:
"Phi! Đã chết rồi, ngươi giả mù sa mưa cái gì!? Nếu ngươi không giao ra ấn tín, bọn ta cần phải dụng hình rồi!"
Lư Tập Lê híp mắt nói:
"Dụng hình?"
Đại Tư Mã nói:
"Chớ nhiều lời! Hừ, ta hiện tại liền đi chặt ngón tay hắn. Ta xem hắn có nói không!"
Đại Tư Mã nói, cầm bội kiếm lên muốn rút ra khỏi vỏ.
Thình lình vang lên âm thanh hỗn độn. Đại Tư Mã sững sờ, nhìn về phía sau, nói:
"Chuyện gì xảy ra!?"
Vũ Nhi nói:
"Không biết!"
"Rầm!!!"
Cửa tẩm cung bị phá tan, lập tức thật nhiều binh lính vọt vào.
Đại Tư Mã, Đại Tư Nông cùng Vũ Nhi đều trợn tròn mắt, kêu to:
"Chuyện gì xảy ra!?"
Binh lính xông vào là binh lính Dung quốc, mà người đi đầu là Lư Dương Song!
"A a a a!"
Vũ Nhi hô to, sợ đến biến sắc, rít gào nói:
"Ngươi... Ngươi là người hay quỷ!!"
Lư Dương Song lạnh lùng đứng ở trước mặt nàng, tay cầm bảo kiếm. Binh lính sau lưng cũng rút kiếm khỏi vỏ. HunhHn786
Vũ Nhi, Đại Tư Mã cùng Đại Tư Nông kinh hãi đến biến sắc. Đại Tư Mã lập tức lấy ra binh lễ, giơ lên thật cao, nói:
"Binh lính Dung quốc nghe lệnh! Ta mới là Đại Tư Mã! Chưởng quản binh quyền Dung quốc! Tất cả mọi người nghe theo ta!! Ta lệnh cho các ngươi lui ra!! Lui ra!! Lui ra!"
Đại Tư Mã nói ba lần, không ai để ý đến hắn. Vũ Nhi kinh hoảng lui về phía sau. Từ trong ngực móc ra một cây chủy thủ, nàng chạy đến chỗ Lư Tập Lê, để chủy thủ ở cổ Lư Tập Lê, nói:
"Không ai được lại đây!! Ai lại đây ta sẽ giết hắn!!"
Vũ Nhi bắt giữ Lư Tập Lê, Lư Dương Song lộ ra vẻ kinh hoảng, nói:
"Phụ thân..."
Vũ Nhi nhìn thấy Lư Dương Song kinh hoảng, hơi yên tâm một ít, nói:
"Ngươi không phải là đã chết sao!! Ngươi không phải chết à!"
Nàng nói, tựa hồ tỉnh ngộ lại, lập tức quay đầu nhìn về phía cung nữ. Cung nữ đã sớm rút lại đến một bên. Vũ Nhi kêu sợ hãi.
"Ngươi là phản đồ!! Ngươi không chết tử tế được! Chờ ta giết Lư Tập Lê và Lư Dương Song, liền đến phiên ngươi..."
Vũ Nhi im bặt, lập tức là máu tươi phun ra ngoài. Đại Tư Nông đứng gần nhất, bị máu phun trúng ngây ngẩn cả người.
Vũ Nhi vốn bắt cóc Lư Tập Lê bệnh yếu ớt, nhưng đột nhiên Lư Tập Lê nắm lấy chủy thủ.
"Xoẹt!"
Vũ Nhi không có phản ứng, ngã trên mặt đất, phút chốc bất động.
Đại Tư Nông bị máu phun trúng trong nháy mắt liền bối rối. Cùng lúc đó Đại Tư Mã đột nhiên kêu thảm một tiếng. Hắn không thấy rõ chuyện gì xảy ra, tay nắm binh lễ trực tiếp bay ra ngoài, rơi trên mặt đất.
Đại Tư Nông sợ đến ngã ngồi trên mặt đất, tè ra quần.
Đại Tư Mã kêu sợ hãi, bưng chính tay đứt.
Lúc này Lư Tập Lê từ trên giường ung dung xuống dưới, như không có chuyện gì. Hắn khom người xuống, nhặt quân lệnh lạnh lùng nhìn về phía Đại Tư Mã, nói:
"Binh quyền Dung quốc là của Cô. Mà ngươi... bất quá là sắp chết."
Đại Tư Mã sợ hãi không bò dậy nổi. Lư Tập Lê vung tay binh lễ bay đi. Lư Dương Song cũng là giương tay liền tiếp lệnh lễ. Hắn quay đầu thét ra lệnh:
"Binh sĩ nghe lệnh. Đại Tư Mã, Đại Tư Nông ý đồ mưu phản, tội lỗi đáng chém, tòng phạm giống nhau, giam giữ thẩm tra!"
"Dạ!"
Binh lính nói, lập tức xông tới túm lấy Vũ Nhi, Đại Tư Mã đã ngất, còn có Đại Tư Nông tè ướt quần ra bên ngoài. Binh lính phản loạn đều bị áp giải rời đi.
Trong tiểu tẩm cung có vết máu, còn có mùi lạ, Lư Tập Lê nhíu nhíu mày, vẫy tay gọi Lư Dương Song:
"Dương Song."
Lư Dương Song đi nhanh qua. Lư Tập Lê liền nắm tay hắn cùng ra khỏi tiểu tẩm cung.
Cung điện Dung quốc có hai cái tiểu tẩm. Lư Tập Lê đem chuyện còn lại giao cho binh lính xử lý, tự mình mang theo Lư Dương Song tiến vào tiểu tẩm cung khác.
Lư Dương Song đi vào, không thể chờ đợi được nữa nói:
"Phụ thân, ngài không có chuyện gì! Có bị thương không?"
Lư Tập Lê lắc đầu nói:
"Không có chuyện gì, con thì sao?"
Hắn nói, giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve gò má Lư Dương Song. Lư Dương Song ở lao ngục bị người tát một cái, má hơi có chút sưng lên, thế nhưng không có gì đáng ngại. Cánh tay của hắn cũng có chút rách da, đều không có việc lớn gì.
Lư Dương Song gò má có chút đau, bị Lư Tập Lê sờ không nhịn được rên một tiếng. Lư Tập Lê phút chốc cũng không dám động.
Lư Dương Song liền vội vàng nói:
"Không có chuyện gì, chỉ là bị dọa. Dương Song còn tưởng rằng phụ thân thật... Thật không tin Dương Song."
Lư Tập Lê thấy hắn cười khổ, liền vội vàng đem người ôm vào trong ngực, nói:
"Ta làm sao có khả năng không tin con? Cõi đời này, ta tín nhiệm nhất chính là con, không có người khác, Dương Song."
Lư Dương Song bị ôm vào trong ngực, không nhịn được muốn làm nũng cọ cọ, nói:
"Phụ thân, ngài cũng bởi vì chuyện của mẫu thân... tức giận sao?"
Lư Tập Lê liền vội vàng nói:
"Sẽ không, đương nhiên sẽ không. Dương Song, đó là nói qua loa lấy lệ, làm con bị thương, xin lỗi."
Lư Dương Song nhanh chóng lắc đầu, nói:
"Phụ thân không tức giận là tốt rồi, không cần xin lỗi. Dương Song cũng biết ngài có khổ tâm."
Lư Tập Lê cười cười, nói:
"Dương Song rất nghe lời."
Hắn nói, cúi đầu hôn vành tai Dương Song. Lư Dương Song rụt cổ, có chút ngượng ngùng, bất quá lấy hết dũng khí, ngẩng đầu lên hôn môi đáp lại.
Lư Tập Lê cứng ngắc một chút. Lư Dương Song cảm giác được hắn cứng ngắc, vội vã lui lại một bước, nói:
"Con..."
Lư Tập Lê kéo Lư Dương Song, nói:
"Ta biết mấy ngày nay con rất bất an. Kỳ thực mấy ngày nay xa lánh con cũng là vì muốn một lưới bắt hết đám người Đại Tư Nông. Còn có lý do khác..."
Lư Tập Lê cảm thấy mình lớn tuổi hơn Lư Dương Song nhiều như vậy. Tuy rằng bây giờ hắn vẫn khỏe mạnh, nhưng không biết còn có thể ở cùng Lư Dương Song bao lâu. Hắn muốn thừa cơ hội này cho Lư Dương Song cơ hội rời đi. Là Công tử Dung quốc sau ngày phải yêu thích nữ tử, kết hôn sinh con, kế thừa đại nghiệp Dung quốc.
Bởi vậy Lư Tập Lê mới có ý xa lánh Lư Dương Song.
Chẳng qua là khi Lư Tập Lê nhìn thấy Lư Dương Song bi thương, trong lòng vẫn là không nhịn được quặn đau. Hắn biết canh gà là Lư Dương Song tự tay nấu, Lư Dương Song vì hắn nấu.
Lư Tập Lê ôm Lư Dương Song vào trong ngực, nói:
"Dương Song, ta không bỏ xuống được. Làm đến bước này, ta mới biết mình căn bản là người ích kỷ, không xa con được."
Lư Dương Song nghe giọng trầm thấp bên tai, nhất thời có chút nghẹn ngào, giống trẻ con liền khóc lên, ôm chặc Lư Tập Lê, nói:
"Con cho là phụ thân không cần con nữa! Con chỉ muốn ở cùng phụ thân, đừng đuổi con đi."
Lư Tập Lê vội vàng dỗ dành, ôn nhu nói:
"Sẽ không, ta sao đuổi con đi. Ta không nỡ, thương còn không kịp. Dương Song, ngoan, đừng khóc, con khóc phụ thân đau lòng chết."
Lư Dương Song gật gật đầu, nhưng vẫn không ngừng khóc. Hắn thút thít đến mấy lần, thật giống trẻ con. Lư Tập Lê cúi đầu, cười cười, hôn lên nước mắt, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm, cười nói:
"Khóc như con mèo nhỏ."