“Ban trưởng, sao cô khóc?”
La Phong nhìn gương mặt đầy nước mắt của Băng Nhược Lam, có chút trở tay không kịp.
Lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu hắn thấy một cô gái khóc trước mặt mình.
Băng Nhược Lam cúi đầu, để nước mắt tùy ý chảy xuống, mặt nở nụ cười khổ, cắn môi nói:
“La Phong, có phải ngươi rất ghét ta không? Ta tự cho mình là giỏi, hiếu thắng tranh đấu khắp nơi, rõ ràng thiên phú tu luyện chỉ bình thường, lại mơ tưởng thông qua nỗ lực mà vào nội viện, thi vào Kim Điện, thay đổi vận mệnh của mình…”
“Kết quả là ta tu luyện Hổ Khiếu Quyền lâu như vậy, đến bây giờ vẫn không thể luyện tam trọng cho hoàn hảo, còn mong ngươi giúp ta tu luyện… Theo ngươi, có phải ta rất ngốc không? Rõ ràng không có tư cách, vậy mà còn ôm vọng tưởng…” - Băng Nhược Lam càng nói càng kích động, cuối cùng không nhịn được nữa thất thanh khóc rống lên, hai vai co rúm lại, một bộ dạng vô cùng yếu đuối kiều diễm.
La Phong ngẩn ngơ nhìn Băng Nhược Lam
Trong ấn tượng của hắn, Băng Nhược Lam là một cô gái vô cùng mạnh mẽ, La Phong không nghĩ tới đối phương lại chôn giấu một mặt yếu đuối như vậy.
“Chẳng lẽ, mấy ngày nay, nàng ấy đều tới đây đợi ta?” - Trong đầu La Phong đột nhiên nhớ tới mấy dấu chân lộn xộn ở trước cửa.
“Ơ, hình như ban trưởng tìm La Phong có chuyện gì đó?”
“Ta không nhìn nhầm chứ, hình như ban trưởng đang khóc?”
“Sao có thể chứ, lần trước ban trưởng bị thương trong giờ đối luyện cũng không hề nhíu mày, sao nàng có thể khóc chứ. Chắc chắc ngươi nhìn nhầm rồi!”
Đây là nơi ở của ban Ngân Nguyệt, xung quanh có rất nhiều học viên ban Ngân Nguyệt chuẩn bị đi tu luyện nhìn thấy hai người, dần dần tụ lại xem.
La Phong nhướn mày.
“Đi theo ta.” - La Phong nắm tay phải của Băng Nhược Lam, xoay người bước nhanh vào bên trong tiểu viện.
Hử?
Băng Nhược Lam theo bản năng muốn tránh thoát, nhưng sức lực của La Phong quá lớn, thêm câu “đi theo ta” dường như là một ma lực đặc biệt nào đó khiến cho bước chân của nàng không tự chủ được mà đi theo.
Hai người đi vào tiểu viện, La Phong trực tiếp đóng cửa, để một đám học viên ban Ngân Nguyệt đang trố mắt nhìn đầy nghi ngờ ở bên ngoài.
“Cô nàng này thật biết gây phiền phức cho mình.” - La Phong buông Băng Nhược Lam ra, nghe thấy đám người ngoài cửa dần dần rời đi thì thở phào nhẹ nhõm.
Băng Nhược Lam là nữ thần trong lòng nam học viên ban Ngân Nguyệt, nếu gương mặt đầy nước mắt này bị người ta nhìn thấy thì La Phong dùng ngón chân nghĩ thôi cũng biết mình phải đối mặt với hậu quả gì.
Sau khi bộc lộ tâm tình, Băng Nhược Lam dần khôi phục lại trạng thái ban đầu, đưa tay lên lau nước mắt, trên mặt miễn cưỡng nở nụ cười:
“La Phong, lời ban nãy ngươi hãy quên đi nhé, coi như ta đang vô cớ gây sự là được rồi. Ta về trước đây.”
“Khoan đã.” La Phong ngăn Băng Nhược Lam lại, nhìn đôi mắt xinh đẹp màu xanh lam nói: “Ta làm việc không thích đầu voi đuôi chuột (*), cô trả lời ta một vấn đề, vì sao cô nhất định phải vào Kim Điện?”
Trong mắt Băng Nhược Lam lóe lên tia mơ hồ, do dự một chút mới mở miệng đáp:
“Gia tộc của ta có một quy định ngầm, nếu không có thiên phú tu luyện thì nhất định phải chấp nhận sự sắp đặt của gia tộc. Thiên phú của ta chỉ bình thường, từ nhỏ đã được đính ước, nhưng ta không thích bị người khác sắp xếp số mệnh của mình. Chỉ có nỗ lực thi vào Kim Điện, ta mới có tư cách hủy bỏ hôn ước, nắm giữ vận mệnh của mình!”
Ánh mắt Băng Nhược Lam có chút kích động, bất chợt, như nhớ ra việc gì đó, trên gương mặt tuyệt mỹ kia nở ra một nụ cười buồn:
“Nhưng mà, xem ra dù ta có cố gắng thế nào cũng đều không được, bây giờ ngay cả tư cách đi vào cũng không có…”
“Hôn ước…” - Trong đầu La Phong bất giác hiện lên hình ảnh Lâm Tiêu Tiêu, cảm thấy Băng Nhược Lam có chút giống mình.
“Ta cùng cô tu luyện.” - La Phong rũ mắt, nói thẳng.
“Cái gì cơ?” - Băng Nhược Lam kinh ngạc ngẩng đầu, gương mặt còn mang theo nước mắt, dung mạo như tranh vẽ, vô cùng động lòng người.
“Ta đồng ý cùng cô tu luyện, cô muốn luyện Hổ Khiếu Quyền tới cảnh giới nào?”
Băng Nhược Lam cuối cùng cũng hiểu, ánh mắt khẽ run lên, bên trong không giấu được tia vui mừng kinh ngạc.
Thận trọng nói:
“Ta muốn tham gia vào trận đấu Sấm Vương nửa tháng sau, lấy được danh hiệu Sấm Vương, giáo tập nói ta phải tu luyện Hổ Khiếu Quyền tới tứ trọng mới có cơ hội.”
“Nhưng mà cho dù không tu luyện tới tứ trọng cũng không sao…”
Băng Nhược Lam lo lắng La Phong không đồng ý, đang định giải thích, La Phong vung tay lên:
“Ta sẽ giúp cô tu luyện Hổ Khiếu Quyền tới đại thành! Trước tiên cô thi triển Hổ Khiếu Quyền một lần cho ta xem đã.”
Tu luyện Hổ Khiếu Quyền tới đại thành!
Băng Nhược Lam nhìn La Phong, trong lòng không biết nói gì.
Hổ Khiếu Quyền là võ học hoàng cấp trung phẩm, có người mất mấy năm cũng không thể tu luyện tới cảnh giới đại thành, vậy mà ngữ khí của La Phong lại xem việc đó dễ dàng như nhổ cải trắng.
Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng động tác của Băng Nhược Lam không chậm chạp tí nào, đứng ở giữa tiểu viện, đề khí ngưng thần, lập tức đánh ra ba chiêu của Hổ Khiếu Quyền trước một lần.
“Vù vù…”
Quyền phong gào thét, mấy cây trong tiểu viện ào ào rung lắc.
“Không đúng!” - La Phong nhìn một lúc, chân mày nhíu lại.
So với lúc trước khi ở núi Tử Linh, Hổ Khiếu Quyền của Băng Nhược Lam quả thật tiến bộ hơn rất nhiều.
Nhưng động tác vẫn cứng nhắc như vậy, không hề có tí sắc sảo nào! Tựa như lực của một con dao cùn, hoàn toàn không có tí khí thế nào của Hổ Khiếu Quyền.
“Sai chỗ nào?” - Băng Nhược Lam dừng lại, nắm ngón tay, khẩn trương như đứa trẻ làm sai chuyện gì đó. Lúc này La Phong giống như một thanh kiếm ra khỏi vỏ, toàn thân tỏa ra hơi thở khiến người ta không dám lại gần.
“Cô luyện như vậy chỗ nào giống Hổ Khiếu Quyền, gọi là Mao Khiếu Quyền còn tạm.” - La Phong trách cứ không chút lưu tình.
“Kém như vậy thật sao?”
“Thử một chút là biết.” La Phong đi mấy bước tới giữa sân, nhìn về phía Băng Nhược Lam: “Cô dùng Hổ Khiếu Quyền tấn công ta, dùng hết sức lực của cô.”
Ánh mắt Băng Nhược Lam thay đổi, lập tức lắc đầu:
“Không được! Ngươi bị thương thì sao?”
Tu vi của nàng là tứ trọng Cương Nhu Cảnh đỉnh phong, tu vi hai người cách biệt rất lớn.
La Phong tự tin cười, chỉ vào Băng Nhược Lam nói:
“Cô lo lắng ta sẽ bị thương sao? Ta thấy cô nên lo cho chính mình thì hơn.”
Tính cách Băng Nhược Lam vốn hiếu thắng, nếu không sẽ không quyết tâm thi vào Kim Điện, thấy La Phong xem thường mình như vậy, nàng nhướn mày lên, cắn môi nói:
“Vậy ngươi cẩn thận.”
“Hô”
Lời còn chưa dứt, Băng Nhược Lam đã ra chiêu “nộ hổ xuất động” đánh về phía La Phong.
Khóe miệng La Phong nhẽ nhướn lên, tay phải nắm chặt thành quyền, cũng ra chiêu “nộ hổ xuất động”.
“Oanh”. Ủng hộ chính chủ ⅴào ngay ⩵ Tr𝑼mTr𝒖yện.ⅴn ⩵
Hai quyền va vào nhau, gió lớn nổi lên, La Phong lùi về sau một bước, mà Băng Nhược Lam phải lui ra sau hai bước mới đứng vững.
“Thế nào?” - La Phong đứng chắp tay, ánh mắt đắc ý nhìn Băng Nhược Lam.
Hai mắt Băng Nhược Lam lộ ra vẻ khiếp sợ.
Vì không muốn La Phong bị thương, vừa rồi nàng chỉ dùng bảy phần thực lực. Ngay cả như vậy, nàng cũng không ngờ, thực lực tứ trọng Cương Nhu Cảnh của của mình lại bị La Phong áp chế!
Nhớ lại chỗ không giống nhau giữa quyền của mình và La Phong, Băng Nhược Lam hiểu, hiểu ra tại sao La Phong phải đối luyện với mình.
Trong lòng mừng rỡ, mắt Băng Nhược Lam dâng lên ý chí chiến đấu, quát một tiếng:
“Chớ đắc ý! Ta vừa rồi không sử dụng toàn lực, xem chiêu của ta đây “ác hổ quay đầu”.”
Chân di chuyển, nghiêng lưng múa quyền, mái tóc ngắn màu xanh của Băng Nhược Lam bay lên, nắm quyền như vuốt hổ, tung quyền về phía La Phong.
Lúc này Băng Nhược Lam không giữ lại chút lực nào, khí thế cả người lập tức tăng lên mấy lần!
Thấy Băng Nhược Lam cuối cùng cũng nắm được mấu chốt, đuôi lông mày La Phong hiện lên vẻ vui mừng, cười nhạt nói:
“Không phải chỉ có cô giữ thực lực lại.”
“Oanh”
Di chuyển chân, La Phong cũng thi triểu chiêu “ác hổ quay đầu” đánh về phía Băng Nhược Lam.
“Ầm ầm”
Đất dưới chân hai người nứt ra, lần này La phong lùi bước nhiều hơn so với Băng Nhược Lam, nhưng hắn không hề nghỉ ngơi chút nào, xông lên lần nữa:
“Lần nữa nào!”
Băng Nhược Lam vừa mới bắt được ý cảnh của Hổ Khiếu Quyền, đang lo lắng cảm giác ấy biến mất thì thấy La Phong xông đến lần nữa, khóe miệng cười yếu ớt, thân hình lóe lên, nghênh đánh La Phong.
“Rầm rầm rầm…”
Trong tiểu viện, hai thân ảnh không ngừng giao chiến, trong khoảnh khắc đó cát bay đá cuộn, cuồng phong loạn vũ, khắp nơi toàn là vết nứt khủng bố.
Sức mạnh của La Phong mạnh mẽ, mà tu vi của Băng Nhược Lam đạt tới cương nhu cảnh đỉnh phong, da thịt cứng như sắt, thực lực cả hai tương xứng, rất nhanh đã giao đấu hơn mười hiệp.
Qua giao đấu, đáy lòng Băng Nhược Lam càng ngày càng kinh sợ.
Vốn dĩ Băng Nhược Lam cho rằng tu vi của nàng cao hơn La Phong, dư sức có thể ngăn chặn La Phong.
Nhưng không nghĩ tới, mỗi lần La Phong đều có thể nhìn thấy kẽ hở trong động tác của nàng, sau đó lợi dụng sơ hở đó, bây giờ nàng hoàn toàn bị La Phong kiềm chế, giống như con rối trong tay La Phong.
Cảm giác này tuy khiến Băng Nhược Lam hơi buồn bực, nhưng khiến nàng vui mừng chính là Hổ Khiếu Quyền của nàng dưới sự hướng dẫn tận tình của La Phong đã tiến bộ rõ ràng.
Nhất là “nộ hổ xuất động” và “ác hổ quay đầu” đã hoàn hảo, “liệt hổ liệu nguyên” cũng mạnh lên không ít! Thậm chí nhờ đối luyện, nguyên khí bắt đầu thẩm thấu dần vào mạch luân, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá!
“Đây mới là thực lực chân chính của hắn…” - Băng Nhược Lam len lén quan sát La Phong, nhìn gương mặt thanh tú kia, ánh mắt có chút phức tạp.
Trước đây hai người rất ít khi xuất hiện cùng một chỗ, ấn tượng duy nhất của Băng Nhược Lam đối với La Phong là chính là ba năm vẫn không đột phá, ai lại nghĩ tới, viên ngọc phủ bụi này lại có ánh sáng chói mắt tới vậy.
“Khi tu luyện mà thất thần, có thể chịu nhiều hình phạt…” - Giọng của La Phong khiến Băng Nhược Lam tỉnh táo lại.
“Xin lỗi…” - Mặt Băng Nhược Lam hơi nóng lên, vội đè nén tâm tư lộn xộn trong lòng xuống, toàn tâm toàn ý nhập tâm vào cuộc đối luyện lần nữa.
La Phong dùng linh hồn lực mạnh mẽ của mình phối hợp với việc tu luyện của Băng Nhược Lam, địch mạnh ta mạnh, địch yếu ta yếu.
Thời gian trôi đi, khí tức của hai người ngày càng ăn khớp, đến cuối cùng, động tác ra quyền cũng giống nhau như đúc, tựa như đang tu luyện với chính mình trong gương vậy.
Nếu người có tu vi thâm hậu ở đây, chắc chắn sẽ nhìn ra La Phong và Băng Nhược Lam đã tiến vào cảnh giới tu luyện “vật ngã lưỡng vong”, hoàn toàn đắm chìm trong võ học.
Vật ngã lưỡng vong là loại cảnh giới tu luyện huyền diệu khó giải thích, một số cao thủ võ đạo cả đời cũng không thể nào tiến vào một lần.
Nhưng mà, một khi đã tiến vào cảnh giới vật ngã lưỡng vong, tốc độ tu luyện sẽ hơn bình thường mấy chục lần, thậm chí hơn trăm lần!
Thực lực của hai người trong lúc vô tình đều tăng lên nhanh chóng.
“Vù”
La Phòng hoàn toàn chìm vào cảm giác đối luyện, đột nhiên thấy ngực nóng lên, một dòng nước ấm bắt đầu tuôn chảy khắp thân thể, từng biểu bì từng mô da đều nóng lên!
“Đây là hiệu lực của Hổ Lực Bá Thể Đan.” - La Phong sực tỉnh, hơi ngẩn ra.
La Phong không ngờ hắn cùng Băng Nhược Lam đối luyện lại có thể phát huy toàn bộ hiệu lực của Hổ Lực Bá Thể Đan còn trong người!
Khi dược lực hòa vào máu thít, La Phong cảm thấy mạch luân mở ra có chút nóng lên, cảm giác như phá kén thành bướm.
“Vậy mà đột phá!” - Cảm giác chộn rộn trong cơ thể khiến ánh mắt La Phong lóe lên tia vui vẻ, né tránh nắm đấm của Băng Nhược Lam, đứng ra sau lưng Băng Nhược Lam.
“La Phong, sao ngừng lại vậy?” - Băng Nhược Lam cũng thức tỉnh từ trong cảnh giới vật ngã lưỡng vong, có chút lo lắng nhìn La Phong.
Vừa rồi Băng Nhược Lam đã gần tới cánh cửa Mạch Luân ngũ trọng, đang trong thời khắc đột phá mấu chốt, cơ hội như vậy một khi mất đi, không biết lúc nào mới có thể xuất hiện lại! Hi vọng La Phong có thể tiếp tục hướng dẫn nàng đột phá cảnh giới.
La Phong đứng sau lưng Băng Nhược Lam mỉm cười:
“Vừa rồi cô thất thần, bây giờ là lúc nghiêm phạt.”
“Nghiêm phạt.”
Đang lúc Băng Nhược Lam ngây người, La Phong từ phía sau đưa tay nắm lấy mười ngón tay mềm mại ngọc ngà của nàng.
Hơi thở nam nhân nóng rực từ sau thổi tới, khiến cơ thể Băng Nhược Lam run lên.
***
(*) Đầu voi đuôi chuột: làm việc qua loa, không để ý trước sau.