Võ Đạo Bá Chủ

Chương 22: Đao pháp trọng nhạc




Âm thanh Lăng Khiếu Thiên tuyên bố La Phong thắng như một chiếc búa tạ khiến mọi người bừng tỉnh.
“Tên này cũng quá khủng đi, chỉ có tu vi tứ trọng Cương Nhu Cảnh trung kì, sức mạnh vậy mà có thể thắng Lý Thiên Dương ngũ trọng Thiết Cốt Cảnh, hơn nữa còn thắng gấp hai lần. Quá yêu nghiệt!”
“Đúng vậy, tên Lý Thiên Dương có tiếng là thiên tài của học viện Tử Dương, không ngờ lại thua. Không biết tên La Phong này rốt cuộc là người thế nào?” 
“Vừa rồi ta có nghe ngóng được, tên La Phong này là học viên ban Ngân Nguyệt của ngoại viện học viện Tử Dương.
“Học viên ban Ngân Nguyệt.” - Võ giả đứng xung quanh nhìn La Phong, sắc mặt trở nên cổ quái.
Bọn họ đều biết học viên ban Ngân Nguyệt đều có tư chất bình thường, nhưng trên La Phong lại đánh bại Lý Thiên Dương, cái này... 
Thiên tài! Sự khác biệt to lớn này, khiến nhiều người trong phút chốc không biết nói gì.
“Cho dù nói thế nào, tên La Phong này hôm nay xem như nổi tiếng rồi!” - Một người xúc động nói.
Lý Thiên Dương nắm chặt hai tay, ánh mắt âm trầm từ Hổ Phách đao chuyển sang La Phong, trong mắt tràn ngập sát ý. 
Thậm chí hắn muốn trực tiếp ra tay dạy dỗ La Phong một trận, đoạt Hổ Phách đao lại, nhưng vẫn còn một tia lý trí sót lại cho hắn biết, nếu làm vậy, nhất định sẽ bêu danh, bị mắng không ngóc đầu nổi.
Huống hồ Lăng Khiếu Thiên còn ở bên cạnh, ông ta sẽ không để hắn làm vậy.
Hừ, còn 10 ngày nữa là tới Sấm Vương tranh đấu, đến lúc đó ta sẽ đòi người cả vốn lẫn lời. 
Lý Thiên Dương hít sâu một hơi, hung hăn trợn mắt nhìn La Phong:
“La Phong, người đừng vội đắc ý, sức mạnh không nói lên thực lực! Hẹn gặp lại tại trận đấu Sấm Vương nửa tháng sau.”
Nói xong, Lý Thiên Dương phất tay áo, mặt âm trầm đi xuống võ đài, nhanh chân rời đi. 
La Phong nhìn theo bóng lưng dần xa của Lý Thiên Dương, ánh mắt hiện ra vẻ ngưng trọng.
Tu vi Lý Thiên Dương đạt đến ngũ trọng Thiết Cốt Cảnh trung kì, cộng thêm Thiết Sơn Bích tiểu thành, mình đồng da sắt, nếu hai người đối chiến, La Phong nghĩ khả năng thắng của hắn không quá ba phần.
Nếu đối phương đã kiên quyết nói vậy thì trong trận Sấm Vương chắc chắn sẽ ra tay đối phó với hắn. 
“Còn hơn mười ba ngày nữa, chỉ cần hắn đề cao thực lực tới Cương Nhu Cảnh hậu kì, cộng thêm Hổ Phách đao, thì tỉ lệ khả năng thắng của ta sẽ được 5:5.”
La Phong cũng không lo lắng quá, hắn có lòng tin trong thời gian mười ngày còn lại, có thể tu luyện tới Cương Nhu Cảnh hậu kì, nếu như Hổ Khiếu Quyền cũng đạt tới cảnh giới Đại Thành, thì mặt đối mặt đánh với Lý Thiên Dương không phải không thể.
Sau khi nói lời cảm tạ với Lăng Khiếu Thiên xong, La Phong vác Hổ Phách đao trên lưng nhảy xuống võ đài. 
“La Phong, chúc mừng ngươi.” - Thân hình xinh đẹp của Băng Nhược Lam đi tới, chắp tay sau lưng, mắt tủm tỉm nhìn La Phong, cười tự nhiên.
La Phong cười nhạt, thấy xung quanh có nhiều người liền đề nghị rời khỏi nơi này trước.
Đi được hai bước, Băng Nhược Lam ngừng lại, đôi mắt màu xanh xinh đẹp nghi hoặc nhìn La Phong: 
“La Phong, hướng này không phải hướng về học viện, ngươi có nhầm đường không?”
La Phong quay đầu nhìn Băng Nhược Lam cười cười:
“Ai nói ta định trở về học viện.” 
“Vậy ngươi muốn đi đâu?”
“Túy Tiên lầu, ta nhớ trước đây từng đồng ý mời cô ăn cơm mà, ta không định nuốt lời.” - La Phong chỉ vào một tửu lâu trang hoàng hoa lệ ở đằng xa.
Băng Nhược Lam nhớ tới đây là lời nàng nói với Lâm Tiêu Tiêu ngày trước, mím môi cười: “Ngươi thật muốn mời ta ăn sao? Ta nói trước, sức ăn của ta khỏe lắm đấy.” 
La Phong vỗ túi tiền bên hông, hào phóng nói: “Cô có thể ăn tới mức đi không nổi mới thôi!”
Băng Nhược Lam nhướn mày, nắm chặt đôi bàn tay trắng trẻo như phấn giận dỗi nói: “Ta không phải là heo!”
“Đây là do cô tự nói, không phải ta nói.” 
“La Phong! Ngươi chết chắc rồi!”
Băng Nhược Lam chỉ nói mạnh miệng, đến Túy Tiên lầu thì chỉ gọi vài món đơn giản.
Sau khi hai người ăn cơm xong, La Phong lấy tiền dư trên người mua Ngưng Nguyên Đan. 
Tuy hiện giờ Ngưng Nguyên Đan không giúp cho hắn đề cao tu vi gì nhiều nhưng lại bổ sung nguyên khí, vào lúc trạng thái đỉnh phong, có thể giúp hắn chuyên tâm tu luyện.
Trở lại học viện, La Phong cáo từ Băng Nhược Lam, trực tiếp đi tới Diễn Võ đường, chuẩn bị chọn một đao pháp để tu luyện.
“Đao pháp Cuồng Phong, đao pháp Thanh Xà, đao pháp Tung Hoành, đao pháp Trọng Nhạc…” - Đao pháp cơ bản trong Diễn Võ đường không nhiều lắm, La Phong nhìn lướt qua thì hết. 
Đao pháp Cuồng Phong đòi hỏi tốc độ, đao pháp Tật Phong, đao pháp Thanh Xà thì yêu cầu cao với khinh công và độ dẻo dai của cơ thể, từng chiêu thức nhẹ nhàng hoa lệ, thích hợp cho nữ tu luyện, đao pháp Tung Hoành thì tàn nhẫn bá đạo, tu luyện đơn giản, uy lực có hạn, thích hợp với những học viên có khả năng lĩnh ngộ không cao, mà đao pháp Trọng Nhạc là đao pháp cơ bản mà nhiều người giỏi lựa chọn, theo đuổi lấy lực phá xảo, uy lực không tầm thường, chỉ là cần sức lĩnh ngộ cao.
Cuối cùng La Phong chọn đao pháp Trọng Nhạc, dù sao sức lĩnh ngộ của hắn cũng không tầm thường, đương nhiên muốn chọn loại tốt nhất.
Lấy bí tịch ra, La Phong đi tới chỗ ghi danh đăng ký. 
Người phụ trách ghi danh vẫn là giáo tập trung niên lần trước, hắn liếc mắt một cái liền nhận ra La Phong, cười nói:
“Thế nào. Đằng Long bộ chưa luyện được hả, bây giờ chọn võ học khinh thân khác còn kịp đó.”
La Phong cười nhạt, đưa cuốn đao pháp Trọng Nhạc ra: 
“Không cần, ta tới để mượn cuốn đao pháp Trọng Nhạc này.”
“Đao pháp Trọng Nhạc, tốt lắm! Đao pháp này tuy chiêu thức đơn giản, nhưng ý cảnh sâu xa, uy lực không tầm thường, tu luyện tới đại thành thì uy lực có thể so với võ học hoàng cấp hạ phẩm.” - Giáo tập trung niên gật đầu, để La Phong đăng kí.
La Phong bắt đầu đăng kí. 
Giáo tập trung niên không thấy La Phong lấy Đằng Long bộ ra, không khỏi cau mày:
“Còn 10 ngày nữa là tới Sấm Vương tranh đấu rồi, võ học khinh thân trong trận đấu vô cùng quan trọng, ngươi không đổi bộ khác để liều thử à?”
Sau khi ghi danh xong, La Phong ngẩng đầu cười nói: “Ta thấy Đằng Long bộ đủ để ứng phó trong trận Sấm Vương rồi.” 
Giáo tập trung niên vô thức gật đầu, sau đó ngạc nhiên, hai mắt mở to: “Ngươi nói ngươi luyện Đằng Long bộ xong rồi!”
“Gần như là vậy.” - La Phong không muốn nhiều lời, lấy bí tịch, cất bước rời khỏi Diễn Võ đường.
Thấy La Phong rời đi, vẻ mặt giáo tập trung niên vẫn không tin được. 
Độ khó của Đằng Long bộ hắn biết chứ, chính viện trưởng của học viện Tử Dương cũng thẳng thắng nói ông ấy không nhìn thấu được Đằng Long bộ. Ba năm trước, học viên vô cùng tài giỏi của học viện Tử Dương là Lục Tiêu Vân cũng mới chạm một tí tới cánh cửa Đằng Long bộ mà thôi.
Ngay cả viện trưởng và thiên tài như Lục Tiêu Vân cũng không nhìn thấu võ học đó, sao một đệ tử của ban Ngân Nguyệt lại có thể tu luyện thành công chứ.
“Tên La Phong này cũng không biết tự lượng sức mình quá rồi.” - Giáo tập trung niên lắc đầu, thở dài một hơi, hiển nhiên không tin lời La Phong. 
Từ Diễn Võ đường đi ra, La Phong không trở về tiểu viện của mình, mà vác Hổ Phách đao đi thẳng ra học viện, tới đỉnh núi Tử Linh.
Đi tới trước vách đá luyện công, đối mặt với biển mây, La Phong để đao xuống, điều chỉnh hơi thở, bắt đầu tu luyện.
Hắn không trực tiếp tu luyện đao pháp Trọng Nhạc ngay mà bắt đầu tu luyện từ bước cơ bản nhất. 
Lướt, bổ, gạt, gọt, quất, nhẫn, chém, đột. Đây là tám loại động tác cơ bản trong đao pháp được gọi là Đao Trung Bát Pháp, là những cái cơ bản của đao pháp.
La Phong hiểu rõ tầm quan trọng của nền tảng, tay cầm Hổ Phách đao, bắt đầu khô khan đơn độc tu luyện.
Mặt trời lên mặt trăng lặn, chớp mắt hai ngày đã trôi qua. 
Trong hai ngày, La Phong luôn tu luyện Đao Trung Bát Pháp, có Ngưng Nguyên Đan bổ sung nguyên khí, hắn tu luyên không hề ngừng nghỉ, hiện giờ, cuối cùng cũng nắm giữ thuần thục Đao Trung Bát Pháp, mỗi lần ra đao đều chém ra một quỹ tích lý tưởng.
Tuy nắm chắc Đao Trung Bát Pháp, nhưng La Phong không hưng phấn lắm.
Hổ Phách đao trầm nặng hơn so với hắn tưởng tượng, uy lực mặc dù không bình thường nhưng động tác khó tránh chậm chạp, không có cảm giác lưu loát. 
“Phải giải quyết điểm này mới được.” - La Phong đứng bên vách núi, nhìn biển trời mênh mông, rơi vào trầm tư.
Một lát sau hai mắt hắn sáng ngời, vác đao chạy xuống núi.
Chạy hai mươi mấy dặm từ trên núi xuống khiến mồ hôi đầm đìa, bên tại đột nhiên truyền tới tiếng nước chảy ào ào, một dòng sông mênh mông hiện ra trước mặt La Phong. 
La Phong thấy nước sông chảy xiết, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn, trực tiếp nhảy xuống sông bắt đầu tu luyện đao pháp trong nước.
Tu luyện đao pháp trong dòng nước chảy khó hơn trên mặt đất gấp trăm lần, nước chảy xiết từ bốn phương tám hướng đè ép xuống khiến người ta không có cách nào thi triển được, La Phong cảm thấy Hổ Phách đao ở trong dòng nước còn nặng hơn gấp đôi.
“Xoạt” 
Tùy ý vung đao, tựa như một đi không trở lại, đao phong cắt trên mặt nước một nhát màu trắng nhàn nhạt, lực đạo chỉ bằng hai phần trên mặt đất.
“Đúng như ta nghĩ, tu luyện đao pháp trong sông khó khăn hơn nhiều, nhưng mà rất hợp ý ta. Nếu ta có thể tùy ý thi triển đao pháp trong sông chảy xiết thì cảnh giới đao pháp nhất định sẽ tăng một bậc.” - Mắt La Phong lộ ra vẻ kiên nghị, hai tay nắm chặt chuôi đao, bắt đầu luyện đao giữa sông.
Nước sông chảy xiết, dòng nước tựa như loài thủy quái đang không ngừng bủa vây xung quanh La Phong, kéo Hổ Phách đao trong tay hắn, tốc độ ra đao của La Phong chậm hơn mấy lần. 
Trước khi tập trung tinh thần, La Phong tỉ mỉ cảm nhận sức mạnh chất chứa trong dòng nước, ra đao thu dao, giữa dòng sông nước chảy cuồn cuộn.
Thời gian trôi đi, La Phong cảm thấy một sự cân bằng kì diệu trong dòng chảy, tốc độ ra đao ngày một nhanh.
Cứ tu luyện như vậy cả ngày hôm sau, đao pháp La Phong thi triển trong nước đã khôi phục chừng bảy phần như bình thường, có thể bắt đầu tu luyện đao pháp Trọng Nhạc 
Đao pháp Trọng Nhạc chỉ có ba chiêu, đao pháp tương ứng với tam trọng, nhất trọng Hám Sơn, nhị trọng Nghịch Lưu, tam trọng Đoạn Sơn Hà.
Ba chiêu đao pháp, tất cả đều vô cùng mạnh mẽ, khiến người khác có cảm giác khí thế hữu tử vô sinh, quyết đánh đến cùng, khiến trong lòng không nhịn được sinh ra ý lạnh, mọi thứ tựa như bị chặt đứt.
Tu luyện dựa theo bí tịch, trong nửa ngày, La Phong dần dần đã cảm nhận được ý cảnh bá đạo ra đao đoạt sinh tử của đao pháp Trọng Nhạc. 
Đao pháp này ý như lời giáo tập trung niên kia nói, không phải là võ học cơ bản đơn giản. Ý cảnh trong đó sâu xa, La Phong tin rằng nếu tu luyện đao pháp Trọng Nhạc tới đại thành, phối hợp với Hổ Phách đao, ngay cả người cùng cấp với hắn cũng không chịu nổi một đao.
Ba ngày nữa qua đi, trong dòng nước, La Phong đứng cầm đao, toàn thân tỏa ra một khí chất nghiêm nghị, cuồn cuộn không ngừng, giống như mãng xà trong sông, tất cả mọi thứ trước mặt hắn đều chẳng đáng nhắc tới.
Hám Sơn! 
Ánh mắt La Phong ngưng lại, thân hình đột nhiên nhảy lên, như mãnh hổ từ trên cao bổ xuống.
Ánh đao lóe lên, sóng dữ dâng cao mấy mét, trước người La Phong xuất hiện một cơn sóng trắng khổng lồ, khí thế bất phàm.
Nghịch Lưu! 
Trong lòng La Phong gầm nhẹ, xoay tròn thân thể trong nước nửa vòng, đao phong nghịch dòng tiến lên.
Rào rào, sóng dữ đang tràn lên lập tức bị chém trở về.
“Đoạn Sơn Hà!” - La Phong nhíu mày, giọng nói rõ ràng mang theo sát ý cuồn cuộn, chấn động đến nổi mặt sông rung lắc không ngừng. 
Trường đao năm thước mang theo khí thế không thể ngăn trở, kiên quyết chém xuống.
“Xích”
Đao phong nháy mắt bổ sông ra, đem mặt sông trong vòng năm thước chia ra làm hai, thậm chí thấy cả bùn dưới đáy sông. 
La Phong thở hắt ra, nhìn mảnh sông đục ngầu trước mắt, lộ ra vẻ mừng rỡ.
Trong ba ngày hắn đã tu luyện đao pháp Trọng Nhạc tới cảnh giới tiểu thành, cảm giác thi triển đao pháp không còn chậm chạp như trước nữa, vô cùng lưu loát, tựa nước chảy mây trôi.
Không chỉ vậy, tu vi của La Phong cũng sắp đột phá, chỉ còn bước nhỏ nữa là tới tứ trọng Cương Nhu Cảnh hậu kì, chỉ là gần năm mươi viên Ngưng Nguyên Đan bây giờ một viên cũng không còn. 
“Thời gian Sấm Vương tranh đấu chỉ còn một tuần, tu luyện cũng tới bình cảnh rồi, không bằng đi tới núi Xích Luyện tôi luyện khả năng thực chiến, tiện thể săn ít yêu thú kiếm tiền.”
La Phong quyết định như vậy, cột Hổ Phách đao ra sau lưng, chỉnh sửa y phục một chút, đi tới dãy núi Xích Luyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.