Võ Đạo Bá Chủ

Chương 9: Ngươi thua rồi




“La Phong, ngươi lề mề làm gì đấy? Chẳng lẽ không dám lên đây sao?” - Lâm Huy khoanh tay, ánh mắt nhìn thẳng vào La Phong, gương mặt lộ ra nét cười hung tợn.
“Soạt”
La Phong hừ lạnh một tiếng, nhún người nhảy lên rồi vững vàng đáp xuống võ đài tỉ thí rộng lớn. 
“Chỉ dựa vào ngươi thì chưa có tư cách khiến ta sợ hãi.” - La Phong đứng cách Lâm Huy mười bước chân, ánh mắt bình tĩnh tựa như đầm sâu, khiến người khác không nhìn thấu được.
“Hừ! Nói khoác mà không biết ngượng miệng!” - Lâm Huy nhíu chặt đôi mày rậm, khí thế toàn thân đột nhiên bùng nổ, từng đường gân nổi phồng lên như mấy con giun, chỉ nghe thấy một tiếng xoẹt, bộ đồng phục trên người hắn bị những cơ bắp đột nhiên bành trướng căng dãn đến nỗi rách ra! Từng mảnh vải vụn rơi lả tả xuống.
Xuyên qua bộ đồng phục vừa bị phá hủy, có thể nhìn thấy mờ mờ nước da hơi ửng đỏ, cơ bắp trương cứng lên như từng khối sắt nung đỏ rực. 
“Cường Thân Quyết!” - Các học viên xung quanh khán đài nhận ra võ học mà Lâm Huy đang thi triển, đều kêu lên, tỏ ra khá bất ngờ.
“Cường Thân Quyết của Lâm Huy vậy mà đã tu luyện tới tam trọng rồi, thế này thì e là sức mạnh của hắn đã hơn ba ngàn cân!”
“Đúng thế, tu vi của La Phong chẳng qua chỉ ở Luyện Lực Cảnh trung kì, sức mạnh không hơn một ngàn năm trăm cân, lần này sợ rằng hắn xui rồi.” 
Cơ Vô Nguyệt và Băng Nhược Lam thấy Lâm Huy thi triển Cường Thân Quyết, vẻ mặt khẽ thay đổi.
Cường Thân Quyết là võ học hoàng cấp trung phẩm, là loại võ thuật Hoành Luyện (*), có thể tăng cường khí huyết, rèn luyện thân thể.
Nếu như luyện Cường Thân Quyết tới ngũ trọng, thì máu như thủy ngân, xương cốt như ngọc, mình đồng da sắt, đao kiếm bình thường không thể tạo ra chút vết thương nào. Trước khi thực lực đạt tới Mạch Luân lục trọng Thiết Cốt Cảnh thì Cường Thân Quyết là võ học vô cùng lợi hại. 
“Ha ha ha… La Phong, ngươi không ngờ chứ gì, mấy ngày nay Cường Thân Quyết của ta đã đột phá tam trọng, sức mạnh của ta bây giờ đã vượt qua ba ngàn cân! Một quyền của ta ngươi cũng không tiếp nổi đâu, chỉ như con kiến bình thường mà thôi.” - Ánh mắt tự phụ của Lâm Huy nhìn La Phong như kẻ bề trên.
“Thật sao?” - La Phong ngoáy ngoáy lỗ tai, gảy gảy ngón tay, hoàn toàn không quan tâm tới lời uy hiếp của Lâm Huy.
Lâm Tiêu Tiêu thấy biểu cảm của La Phong ở trên võ đài thì nhíu chặt mày đầy khó chịu. 
Thái độ coi thường ban nãy của La Phong khiến nàng ta rất tức giận.
“Lý sư huynh, tên La Phong đó hình như có chút kì lạ, biểu ca sẽ không sao chứ?” - Lâm Tiêu Tiêu nhè nhẹ hít vào một hơi, ánh mắt bình tĩnh lại một chút, quay đầu hỏi Lý Vân Hạo đứng bên cạnh.
Lý Vân Hạo vẫy vẫy tay không để ý lắm nói: 
“Lâm sư muội, muội yên tâm, tu vi của Lâm Huy cao hơn tên La Phong đó, Cường Thân Quyết cũng đã tu luyện tới tam trọng rồi, da cứng như gỗ đá. Mấy ngày nay huynh chỉ cậu ta tu luyện, Hổ Khiếu Quyền cũng tu luyện tới nhị trọng, chỉ là tên phế vật Luyện Lực Cảnh trung kì nho nhỏ, vốn không phải đối thủ của cậu ta, tên La Phong đó không chịu nổi một chiêu của cậu ta đâu!”
Mắt Lâm Tiêu Tiêu sáng lên, gương mặt nở nụ cười dịu dàng, nhìn Lý Vân Hạo:
“Đa tạ Lý sư huynh đã chỉ dạy mấy hôm nay.” 
Lý Vân Hạo quay đầu lại, khiêm tốn cười nói:
“Nào có gì đâu, nếu Đoạn Mộc công tử đã phó thác nhờ ta chăm sóc Lâm sư muội thì việc của Lâm sư muội cũng là việc của Lý Vân Hạo ta, chuyện nhỏ này chẳng đáng là gì, chỉ mong Lâm sư muội ở chỗ Đoạn Mộc công tử…”
Lý Vân Hạo cười khan một tiếng. 
Bản thân là một trong mười đại Sấm Vương năm ngoái, là học viên trong hai mươi hạng đầu của ban Kim Dương, mà phải lấy lòng Lâm Tiêu Tiêu như vậy là vì muốn giành được ấn tượng tốt của học viên tài giỏi nội viện Đoạn Mộc Ngọc thôi.
Cảm nhận được thái độ khiêm tốn của Lý Vân Hạo, trên gương mặt xinh đẹp của Lâm Tiêu Tiêu lộ ra ý cười tự đắc, đôi con ngươi sáng lên nhè nhẹ:
“Lý sư huynh yên tâm, muội sẽ nói tốt về Lý sư huynh trước mặt công tử.” 
Ánh mắt quét qua võ đài, rơi trên người có bóng lưng thẳng tắp.
“Hừ! Chẳng qua chỉ mới ở Luyện Lực Cảnh lại dám không coi ai ra gì, còn thái độ với ta nữa! La Phong, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết, ở trước mặt ta ngươi mãi mãi chỉ là một con chó mà thôi.” - Lâm Tiêu Tiêu dùng sức siết chặt tay áo, trong mắt lộ ra một tia lạnh lẽo.
“Tiểu tử, chết đi!” - Trên đài, Lâm Huy bị ánh mắt của La Phong làm cho tức giận, gầm lên giận dữ, không kiềm chế được mà trực tiếp bước một bước dài xông ra, một quyền cách không đánh về phía ngực La Phong, nắm đấm đánh vỡ cả không khí, phát ra tiếng ầm ầm nổ tung. 
“Vùn vụt”
Nắm đấm chưa tới nhưng cơn gió từ nắm đấm mãnh liệt đã thổi tung quần áo La Phong tạo ra tiếng phần phật.
Thế quyền thật uy mãnh. 
Học viên trên khán đài tưởng rằng La Phong sẽ tránh một quyền mạnh như vũ bão của Lâm Huy trước, lại không ngờ chân mày La Phong chỉ khẽ giật, rồi gầm lên một tiếng.
“Tới đây!” - Năm ngón tay La Phong nắm thành quyền, tựa như vuốt thú, chân đá ra, cả người vụt một tiếng đã đi tới trước mặt Lâm Huy, tung chiêu thức Báo Quyền về phía Lâm Huy.
“Ta không nhìn lầm chứ, La Phong thế mà lại dám đối kháng trực diện với Lâm Huy!” - Học viên trên khán đài vô cùng kinh ngạc. 
Không ai nghĩ rằng tên La Phong chỉ có tu vi Luyện Lực Cảnh trung kì, lại chọn cách đối kháng trực diện với Lâm Huy có tu vi Luyện Lực Cảnh hậu kì! Chưa kể Lâm Huy còn thi triển Cường Thân Quyết!
“Muốn tìm chết!” - Trong mắt Lâm Huy lóe ra tia hung ác, Cường Thân Quyết thi triển đến cực hạn, thế quyền tăng lên mười phần, nắm đấm trong không khí vạch một vệt trắng, oanh tạc về phía nắm đấm của La Phong dễ như trở bàn tay.
“Oành” 
Hai quyền va chạm vào nhau, làn sóng không khí mãnh liệt quét ra tứ phía, hình thành từng cơn gió xoáy nhỏ ở trên đài, trong cơn náo loạn, một bóng người hét lên một tiếng đau đớn, bay ngược ra sau gần mười bước.
Tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn.
“Sao có thể chứ, Lâm Huy sao lại bị La Phong đá bay được!” - Đợi lúc nhìn rõ tình hình trên võ đài, tiếng kinh ngạc, không dám tin trên khán đài bùng nổ. 
La Phong đứng ở chỗ cũ, hai chân như đúc đồng, mà Lâm Huy thì lại bị đá ra xa gần mười bước, cả người nhếch nhác thảm hại.
Chuyện này thật khó mà tưởng tượng nổi, Lâm Huy có tu vi Luyện Lực Cảnh hậu kì, Cường Thân Quyết tu luyện đến tam trọng, vậy mà trong lúc đối kháng trực diện, lại thua La Phong!
Tu vi của hắn thật sự là Luyện Lực Cảnh trung kì sao? 
Nhìn về phía võ đài, nhìn bóng người đang đứng hiên ngang đó, trong lòng tất cả mọi người đều nảy ra ý nghĩ này.
Lâm Huy cũng nhìn La Phong đầy kinh sợ, kích động đến nổi cả người run lẩy bẩy, hét lên giận dữ:
“Không thể nào! Sao sức mạnh của ngươi lại lớn đến vậy được?” 
La Phong lạnh lùng liếc nhìn Lâm Huy, cả người triển khai bước chân, chắp tay thi triển chiêu báo tập với tốc độ nhanh nhất.
“Vù”
Mấy thế chân thi triển liền mạch lưu loát, La Phong giống như một con báo săn mồi, sát khí hừng hực đánh về phía Lâm Huy. 
Mắt Lâm Huy mở lớn, không tin rằng sức mạnh của mình vậy mà thua La Phong, đối mặt với La Phong đang đánh tới như tạt vào mặt, hắn cắn răng, tung ra một quyền.
Hai quyền va chạm với nhau, mặt Lâm Huy giật một cái, một sức mạnh to lớn từ tay truyền đến, hoàn toàn không thể ngăn được!
“Không xong!” - Lâm Huy có chút trở tay không kịp, định mượn lực lui ra. 
“Chạy đi đâu!” - Mắt La Phong chợt híp lại, bắn ra tia tàn ác, bàn tay phải vốn đang nắm chặt dãn ra giống như lò xo, thuận thế sử dụng “báo liệt”, năm ngón tay bật ra, phát ra tiếng rắc rắc. Đọc‎ 𝘁hêⅿ‎ nhiề𝘶‎ 𝘁r𝘶уện‎ ở‎ (‎ 𝘁‎ r‎ ù‎ ⅿ‎ 𝘁‎ r‎ 𝘶‎ у‎ ệ‎ n.Vn‎ ‎ )
Lâm Huy trợn mắt như muốn nứt ra, gào lên bi thảm, trực tiếp bị sức mạnh mãnh liệt không thể chống lại hất bay ra ngoài, thân hình giữa không trung, thấy cổ họng ngòn ngọt, mở miệng phun ra ngụm máu tươi, phảng phất có thể nghe thấy tiếng xương bàn tay vỡ ra từng mảnh.
Toàn bộ Diễn Võ trường tĩnh lặng lạ thường, tất cả mọi người đều kinh ngạc sững người nhìn lên võ đài, La Phong không chút sứt mẻ nào, còn Lâm Huy thì đang thoi thóp thở trên mặt đất. 
“La Phong thế mà lại thắng!” - Trong đầu mọi người lúc này chỉ có suy nghĩ này.
Thực lực của Lâm Huy ở ban Ngân Nguyệt có thể được xếp vào hai mươi hạng đầu, mà hôm nay lại thua trong tay kẻ trước giờ luôn yếu kém như La Phong, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, e là chẳng có ai tin chuyện này cả.
“Không thể nào! Tên phế vật này, sao thực lực có thể có tới trình độ như vậy?” - Trên khán đài, Lâm Tiêu Tiêu soạt một tiếng đứng lên khỏi chỗ ngồi, ánh mắt sáng đầy nghi ngờ nhìn La Phong, gương mặt xinh đẹp hơi băng lạnh, hai tay nắm chặt thành quyền. 
Nàng ta không ngờ rằng La Phong lại thắng, mà còn thắng triệt để như vậy, chỉ có hai quyền đã đánh Lâm Huy đến thổ huyết bay ra ngoài.
“Lý Vân Hạo! Chẳng phải huynh nói nhất định sẽ không thua sao? Tại sao biểu ca của ta lại thua chứ?” - Lâm Tiêu Tiêu giận dữ xoay người, chất vấn Lý Vân Hạo.
Ánh mắt Lý Vân Hạo lạnh đi. Người đàn bà đáng chết này, cũng không xem lại thân phận của mình, dám đạp lên mặt mũi ta! Nếu không phải chỗ dựa sau lưng ngươi là Đoạn Mộc Ngọc thì ngươi cũng chẳng xứng liếm giày cho ta. 
Trong lòng Lý Vân Hạo âm u, nhưng mặt lại nở nụ cười:
“Lâm sư muội, muội cứ bình tĩnh đừng nôn nóng. Tên La Phong đó e là đạt được kì ngộ gì đó nên sức mạnh lớn hơn người thường một chút. Nhưng muội đừng để tâm, chỉ dựa vào tí sức đó, thì hắn không có cách nào đánh bại Lâm Huy.”
“Biểu ca không thua?” - Mắt Lâm Tiêu Tiêu tỏ vẻ nghi ngờ. 
“Ừ.” - Lý Vân Hạo gật đầu khẳng định, ánh mắt âm lạnh nhìn lên võ đài, lòng mừng thầm.
May mà đã đề phòng lỡ như xảy ra tình huống xấu nhất, nếu không thì hôm nay phải chôn mặt ở đây rồi. Danh vọng của Lý Vân Hạo ta trong học viện sẽ hoàn toàn bị hủy hoại.
Thở ra một hơi, lòng bàn tay Lý Vân Hạo đã chảy đầy mồ hôi lạnh. 
Trên võ đài, La Phong liếc nhìn tên Lâm Huy đang nằm tê liệt ở đằng xa, thờ ơ nói:
“Lâm Huy, ngươi thua rồi!”
“Ta sẽ không thua!” - Lâm Huy nhìn La Phong, hai mắt đỏ ngầu, sắc mặt hung ác từ dưới đất đứng lên. 
Ánh mắt của các học viên trên khán đài đầy phức tạp nhìn hai người trên võ đài.
Ai cũng nhìn ra, sức mạnh của La Phong hơn hẳn, Lâm Huy ngay cả hai quyền của La Phong còn không chặn nổi thì đã thua triệt để rồi.
“Tên nhóc này, từ lúc nào mà trở nên mạnh như vậy.” - Cơ Vô Nguyệt kinh ngạc nhìn La Phong, trận đối quyết này mang đến cho nàng quá nhiều bất ngờ, đang định đi lên tuyên bố La Phong thắng thì sắc mặt đột nhiên thay đổi. 
Trên võ đài, Lâm Huy mặt mũi đầy máu đột nhiên lấy ra một viên đan dược màu đỏ tươi, một ngụm nuốt vào.
Sụp đổ…
Trong giây phút đó, từng mạch máu nổi lên trên mặt Lâm Huy, giống như những con giun cử động không ngừng, đôi mắt dần biến thành màu đỏ kì dị, mà khí thế của Lâm Huy cũng tăng vọt, vượt xa trình độ ban đầu. 
Lâm Huy phẫn nộ nhìn La Phong, bước chân hung ác giẫm lên võ đài, sức mạnh từ trong bạo kích ra ngoài, chỗ hắn đặt chân xuống, mặt đất nứt ra hàng loạt, sức mạnh này đã vượt xa tu vi tứ trọng Luyện Lực Cảnh hậu kì.
“Lâm Huy ta sao có thể thua tên phế vật như ngươi chứ!” - Lâm Huy liên tục gầm gừ phẫn nộ, gương mặt đầy máu, trông vô cùng hung ác dữ tợn.
“Tế Huyết Đan! Thứ ban nãy hắn dùng là Tế Huyết Đan!” - Trên khán đài vang lên tiếng kinh ngạc, không ít học viên trực tiếp đứng dậy từ chỗ của mình, cả gương mặt đều mang vẻ hoảng hốt. 
Nhìn thấy bộ dạng lúc này của Lâm Huy, còn có thực lực đột nhiên tăng lên của hắn, rất nhiều học viên đều nhớ đến loại đan dược mà hắn uống lúc nãy.
Tế Huyết Đan, lấy việc đốt cháy tinh huyết của sinh mạng là cái giá, để kích thức tiềm lực cơ thể, có thể giúp thực lực của người sử dụng trong thời gian ngắn tăng lên mức lớn nhất! Chỉ là tác dụng phụ rất lớn, sau khi hiệu quả của thuốc hết thì trong một tháng không thể xuống giường, thậm chí có khả năng tổn hại mạch luân, bị học viện liệt vào hàng thuốc cấm.
“Lâm Huy! Dừng tay cho ta!” - Sắc mặt Cơ Vô Nguyệt âm trầm, quát lớn. Nhưng Lâm Huy trong giây phút bị cơn tức giận làm mờ mắt nên giả điếc không nghe, thừa lúc thực lực đang được Tế Huyết Đan nâng cao, điên cuồng tấn công về phía La Phong! 
“Khốn kiếp!” - Cơ Vô Nguyệt dậm chân lên mặt đất, liên tục tạo ra những vết nứt thô to.
“Soạt”
Nàng đột nhiên quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn về một góc trên khán đài, nơi đó có Lý Vân Hạo đang nở nụ cười lạnh ngồi đó. 
“Đê tiện.” - Lông mày Cơ Vô Nguyệt giật giật, lạnh lùng phun ra hai từ.
Lý Vân Hạo cười lạnh một tiếng, ánh mặt lộ ra tia đắc ý.
Tế Huyết Đan đúng là hắn đưa cho Lâm Huy, vốn dĩ tưởng rằng đối phó với tên phế vật Luyện Lực Cảnh trung kì, không cần dùng đến viên đan dược này, chỉ là đề phòng vạn nhất mới để Lâm Huy mang lên võ đài, không ngờ lại có ích. 
***
(*) Hoành Luyện: Võ thuật được chia thành Văn Luyện Pháp, Võ Luyện Pháp và Hoành Luyện Pháp. Hoành Luyện Pháp chính là tăng cường khả năng hô hấp, bài đả kháng đả, ví dụ như Cương Khí Công

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.