Sau mấy tháng lênh đênh trên biển ba người cùng một số người của Sát Phạt Điện cũng đã đặt chân đến được Thủy Thương Quốc. Dù là ở ngoài đảo xa nơi đây có quang cảnh còn phồn vinh hơn cả nhưng nước khác trong đất liền. Dương Tử cũng choáng ngợp trước sự nguy nga đồ sộ của Thủy Thương Quốc. Dạ Hy và Linh Nhi vừa tới nơi liền nói với Dương Tử rằng:
- Dương Huynh, huynh cho bọn ta đi chơi chút nha!
Dương Tử cũng vui vẻ mà đáp:
- Cũng được nhớ về sớm đấy nhá!
Chưa kịp để hắn nói hết câu hai nàng liền chạy đi thăm thú mà bỏ hắn lại. Dương Tử cũng lắc đầu cười trừ mà nói với Hữu Nha:
- Ngươi có biết người của chúng ta ở đâu trong Thủy Thương Quốc không đấy?
Hữu Nha mới e dè đáp:
- Ta cũng không rõ có lẽ họ sẽ tìm tới sớm thôi thưa chủ thượng!
Dương Tử cũng ra lệnh cho người của Sát Phạt Điện đi nghe ngóng tung tích của thủy mạch hạt giống. Bấy giờ hắn cũng có thời gian rảnh để đi nghe ngóng tình hình. Hắn dịch dung để người khác không nhận ra mình. Lúc đang tản bộ Dương Tử đã bị một tên to con va vào và đòi hắn bắt đền. Một tên mới nói lớn:
- Người có biết chúng ta là người của huyết lang bang không còn chưa mang tiền ra đây?
Dương Tử cũng mặc kệ bình thản bỏ đi, tên kia thì không dễ như vậy hắn liền tức giận vừa quát lớn mà vừa tung đấm về phía Dương Tử:
- Ngươi dám bỏ ngoài tai lời nói của huyết lang bang của bọn ra sao!
Dương Tử nhẹ nhàng dùng quạt đỡ lấy rồi đẩy ngược đòn đánh lại. Rồi lên tiếng với dọng điệu tao nhã mà nói:
- Không biết mấy vị huynh đài này có thể để ta đi được không, dù gì chúng ta cũng không có ân oán nhỉ?
Tên kia lập tức đáp lại:
- Cũng được thôi! Nhưng quỳ xuống và để con nhỏ bên cạnh người hầu hạ lão tử là được Hahaha!
Nãy giờ Tân Hàn vẫn luôn đi theo hắn khiến bây giờ Dương Tử đành phải ra tay. Vẫn vẻ tao nhã đấy Dương Tử lại nói:
- Chi bằng các vị lên hết một lượt đi để ta được thỉnh giáo cao chiêu của các vị!
Nghe hắn nói vậy lũ người kia lập tức lao lên, một số tên gào lớn:
- Đừng xem thường người của huyết lang bang bọn ta!
Vả mặt thường đến rất nhanh sau màn khói bụi Dương Tử cùng Tân Hàn đi ra không dính tý bụi nào. Bấy giờ Dương Tử cũng bỏ đi mà tìm thương hội gần nhất. Thật may sao khi hắn tìm được thương hội mà lại còn là của Sát Phạt Điện của mình nữa chứ. Hắn vui vẻ đi vào chuẩn bị sắm chút đồ còn luyện chế. Thế giới thiếu người tài nhưng không thiếu người hãm. Tuy ăn mặc rất nho nhã rồi nhưng Dương Tử vẫn bị một tên chê rằng dách dưới. Dương Tử cũng chẳng vừa lập tức cho hắn một cú vả mặt rất nhanh. Từ trong túi Dương Tử lấy ra Đan Dược Ngũ Phẩm mà giao dịch. Hắn cũng không quên nói lớn:
- Ai da ta thừa mấy viên phế đan này nhiều quá nên cũng muốn dọn dẹp đồ trong nhẫn!
Bị vả mặt tên kia liền im thin thít mà chuồn đi. Xong Dương Tử cũng đã gặp được người quản lý ở đây, hắn liền đem một đống đan dược ra cho đệ tử trong Sát Phạt Điện dùng để tăng cường công lực. Hắn cũng để Tân Hàn ở lại quản việc ở đây và nói với họ sau này gặp cứ gọi là Bạch Công Tử là được. Khi đang tiếp tục tản bộ thì hắn vô tình thấy được một hàng quán bán một mảnh cây Bồ Đề. Mà lại còn là loại sống qua vạn năm rồi nên tạp chất gần như không có. Dương Tử lập tức tiến tới mà mua nó nhưng từ đầu có một lũ người đi đến đòi Dương Tử giao ra vật vừa nãy coi như tiền bồi thường. Dương Tử vẫn nho nhã đáp rằng:
- Ta và các vị không thù không oán cớ gì lại bắt ta bồi thường?
Lúc này lũ người kia mới lôi mấy tên lúc sáng đã gây sự với Dương Tử ra mà nói lớn:
- Ngươi đánh người của bọn ta như thế này mà còn muốn chối hay sao?
Đột nhiên có một cô nương từ đâu lao tới đánh lui lũ người huyết lang bang kia mà kéo Dương Tử đi. Cô nàng ấy mới quay lại mà nói:
- Nhìn ngươi chân yếu tay mềm như vậy sao mà lại dây vào phải bọn chúng vậy!
Dương Tử lúc này thầm nghĩ:
- Cô mà không tới lũ kia cũng sớm chết dưới tay ta rồi!
Đầu nghĩ vậy mồm hắn cũng thành thật mà đáp:
- Ta chẳng may đụng vô người một tên lúc sáng rồi giờ chúng dẫn người tới ép ta như vậy!
Cô nàng kia cũng lắc đâu đáp xuống một mái nhà mà nói:
- Nhớ đấy lần này ta cứu ngươi nhưng lần sau không có đâu đừng động vào bọn chúng nữa đấy.
Nói xong cô nàng bay đi bỏ lại Dương Tử trên mái nhà. Hắn thở dài tự nghĩ:
- Con nít bây giờ toàn muốn làm anh hùng thôi à!
Chưa kịp làm gì Nhẫn Dạ lập tức quát lớn:
- Dương Tử mau đi có bảo bối xuất thế nhanh lên coi!
Nghe vậy Dương Tử ngay lập tức truyền âm cho Linh Nhi và Dạ Hy toạ độ để họ cùng đến. Quả nhiên vẫn có rất nhiều người phát giác ra trong số đó có cả tên áo đen đã theo dõi Dương Tử ở Kim Thương Quốc.