Vô Địch Ác Ma

Chương 40: Sinh vật đặc thù




Diệp Bạch kéo Uyển Đình ngồi dậy, xong lên tiếng hỏi.
"Còn bao lâu nữa, mới đến kinh thành a."
Uyển Đình nghe xong, nhìn về phía trước, tính toàn một hồi rồi lên tiếng đáp.
"Chắc còn khoảng, hai ngày đường nữa là tới."
Nếu cơ thể ta hồi phục hoàn toàn, dùng ngự kiếm phi hành, chưa đến hai canh giờ là đến rồi, bây giờ lại phải đi bộ.
Diệp Bạch nghĩ mà ngán ngẫm, nhưng cũng không muốn mất nhiều thời gian, dù gì cũng là hai ngày đường, nên nhanh chóng nói với Uyển Đình.
"Được, chúng ta lên đường."
Phía trước là một khu rừng, tuy không quá lớn, nhưng cũng cần đề cao cảnh giác, Diệp Bạch đi sau, còn Uyển Đình đi trước dẫn đường.
"Vù.."
Một bóng đen vụt qua mặt họ, Uyển Đình đưa tay chặn trước mặt Diệp Bạch.
"Diệp tiên nhân, cẩn thận."
Bóng đen này di chuyển liên tục xung quanh họ, với tốc độ cực kì nhanh, mắt thường không thể theo kịp, nhưng đối với Diệp Bạch thì khác, với tốc độ này, Diệp Bạch vẫn có thể theo kịp.
"Để ta xem, ta hay ngươi nhanh hơn."
Nói xong, Diệp Bạch từ từ đưa tay ra, dễ dàng bắt được bóng đen đó, thu tay lại, nhìn sinh vật trên tay, Diệp Bạch cũng thấy có chút kì lạ, sinh vật này cả cơ thể đều mang màu đen, nó giống như một con rết, nhưng lại không có chân, nó trong suốt, có thể nhìn được cấu tạo cơ thể, Diệp Bạch dùng thần thức nhìn qua một lượt, sinh vật này không có chút linh lực, cấu tạo cơ thể theo lí thuyết mà nói, chẳng thể nào bay được, nhưng lại có thể bay, đã vậy còn rất nhanh.
"Đây là con gì vậy a?"
Diệp Bạch lên tiếng hỏi, Uyển Đình tiến tới, nhìn vào sinh vật trên tay Diệp Bạch một lượt, rồi lên tiếng nói.
"Ta thật sự cũng chưa từng thấy qua sinh vật này."
Nếu không có tác dụng gì, thì đành giết nó vậy.
Diệp Bạch nghĩ xong, tụ linh lực vào tay, bóp mạnh một cái, xong thả tay ra, nghĩ sinh vật đó đã chết, nhưng nhìn lại, sinh vật trên tay vẫn còn sống.
Nếu vẫn chưa chết, vậy thì để lại nghiên cứu sau vậy.
Nghĩ xong, Diệp Bạch đặt sinh vật này trên vai, rồi nói.
"Nếu ngươi hiểu ta đang nói gì, thì nhảy lên một cái."
Diệp Bạch nói như vậy, muốn kiểm tra xem, sinh vật này có hiểu tiếng người không.
Vừa dứt lời, nó liền nhảy lên một cái, thấy vậy, Diệp Bạch liền nói tiếp.
"Ngươi cứ ở yên trên vai ta, nếu dám chạy, ta giết ngươi."
Sinh vật này nghe xong, không khỏi sợ hãi, nằm im trên vai Diệp Bạch không dám nhúc nhích, sau khi nói xong, Diệp Bạch và Uyển Đình, lại tiếp tục lên đường.
Sinh vật trên vai Diệp Bạch, nó là một loại sinh vật đặc thù, không chịu ảnh hưởng bởi linh lực, những sinh vật này, rất hiếm có, cứ một trăm cái hắc cầu, hoặc bạch cầu, mới có một vũ trụ chứa sinh vật này, bọn chúng không tuân theo bất kì quy tắc gì cả, không cần ăn uống, vẫn có thể sống, không bị ảnh hưởng bởi thời gian phép tắc.
Nhưng những sinh vật này, hoàn toàn không biết điều đó, vì thế thường liều mạng kiếm ăn, những sinh vật này còn vô cùng nhát, chỉ cần đe dọa, cũng khiến bọn chúng sợ phát khiếp, và nhận người đó là chủ nhân.
Chủ nhân của sinh vật này, có thể hợp thể bản thân với nó, tạo ra hình dạng tối thượng, không bị ảnh hưởng bởi linh lực. Nhưng vẫn có điểm hạn chế, trong trạng thái đó, không phải là miễn nhiễm hoàn toàn với linh lực, nếu gặp lượng linh lực quá lớn, sinh vật này cần phải có thời gian hồi phục.
Cả hai người tiếp tục đi, bọn họ không gặp thêm bất kì trở ngại nào cả, nhanh chóng rời khỏi khu rừng, mặt trời cũng đã lên đỉnh, dưới cái nắng chói chang, không chỉ Uyển Đình, mà Diệp Bạch cũng mệt mỏi không kém, nhưng đường vẫn còn xa, chỉ còn cách đi tiếp.
Uyển Đình bỗng dừng lại, xoa bụng mấy cái, nhìn Diệp Bạch mà cười.
"Diệp tiên nhân, mấy ngày qua, ta chưa ăn gì, có chút đói, hay là chúng ta kiếm thứ gì đó ăn được không?"
Diệp Bạch nghe xong, nhanh chóng đáp lại.
"Cũng được."
Cơ thể của ta vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, vẫn nên ăn thứ gì đó a.
Nghĩ xong, Diệp Bạch đưa mắt nhìn xung quanh, không có một ngôi nhà nào, cũng chẳng có con vật nào, tất cả chỉ là một cánh đồng cỏ, muốn ăn cũng chẳng có gì để ăn.
Diệp Bạch đưa mắt, nhìn sinh vật trên vai, ánh mắt giống như muốn ăn tươi nuốt sống nó, sinh vật này cũng vô cùng sợ hãi, Diệp Bạch thấy vậy, liền nói.
"Nếu không muốn chết, mau chóng đưa bọn ta tới nơi có thức ăn."
Nói xong, Diệp Bạch thả nó xuống, vừa được thả xuống, sinh vật này bắt đầu cảm nhận xung quanh, rồi nhanh chóng di chuyển, Diệp Bạch và Uyển Đình theo sau nó.
Chỉ sau một lúc, sinh vật này, đã dẫn họ đến khu rừng ban nãy, và trước mắt cả hai, là một con heo rừng, Diệp Bạch nhanh chóng, dùng một đòn hạ con heo rừng.
"Diệp tiên nhân, chúng ta không lửa la.."
Chưa đợi Uyển Đình nói xong, Diệp Bạch đứng cạnh con heo rừng, đưa tay ra, dùng hỏa diệm, thiêu cháy nó, chỉ trong tích tắc, con heo rừng đã bị nướng chín, Diệp Bạch xé một miếng thịt, đưa cho Uyển Đình.
"Ăn đi."
Cô đưa tay nhận lấy, rồi ăn một cách ngấu nghiến, Diệp Bạch chẳng quan tâm gì nữa, lao vào ăn như hổ đói, bỗng thấy sinh vật này nhảy mấy cái, Diệp Bạch dừng việc ăn lại, lên tiếng hỏi.
"Ngươi muốn ăn a?"
Nghe xong lời Diệp Bạch, nó liền gật đầu, thấy vậy Diệp Bạch đưa cho nó một miếng thịt nhỏ.
Dù gì, ngươi cũng giúp bọn ta tìm con heo rừng này, cho ngươi ăn một chút cũng chảng sao.
Diệp Bạch vừa đưa miếng thịt, vừa nghĩ, xong rồi lại tiếp tục ăn.
Sau một lúc, con heo rừng đã bị chén sạch, Diệp Bạch đưa tay, lau miệng, nhanh chóng ngồi dậy.
"Ăn xong rồi, chúng ta đi tiếp."
"Vâng."
Uyển Đình đáp lời, rồi nhanh chóng ngồi dậy, đi theo Diệp Bạch, đi được một lúc, Diệp Bạch mới nhớ ra gì đó, bọn họ đã để quên sinh vật kia.
Nhớ ra, Diệp Bạch liền hấp tấp chạy lại, may mắn nó vẫn còn nguyên ở đó, Diệp Bạch đưa tay ra, sinh vật này cũng nhanh chóng hiểu, liền bò lên vai Diệp Bạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.