Vô Địch Hắc Thương

Chương 102: Vật Liệu sư A Nhuế




Bầu trời không tiếng sấm. Lão tử lao động hăng say.
Lúc Diệp Sảng login cảm thấy mắt có vẻ đau nhức, hai ngày nay buổi tối đúng là không ngủ yên được, cái hình ảnh “ Bảo bối hai dây ” luôn luôn lỡn vỡn trong đầu xóa mãi không tan, cảm xúc đã không còn có thể dùng từ “ Phê! ”, mà trở thành năng lượng cung cấp cho trí tưởng tượng bay xa. Việc phun thuốc tại eo lưng mềm mại của An Hi đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến giấc ngủ của Diệp Sảng, đã chạm tới cái Bảo bối 2 dây kia, thật không nhịn được muốn nhìn thử rốt cuộc nó là màu gì? Hơn nữa còn rất dễ làm cho người ta liên tưởng bảo bối đó áp dụng với những bộ phận khác nữa còn có thể tạo nên những đường cong tuyệt mỹ. Nhưng Diệp Sảng vừa nghĩ như thế liền cảm thấy thập phần hổ thẹn, đó chính là An tỷ, không phải người khác mà. Cứ như thế giằng co tư tưởng hết nghĩ Đông lại nghĩ Tây, ngươi nói làm sao mà ngủ ngon cho được?
“ Ba đêm mất ngủ mụn mọc đầy, Bảy đêm mất ngủ khó đi ị, muốn đi thì phải …” Diệp Sảng ử ử hát một ca khúc lưu manh “Ái Bính tài hội doanh” (về VN nó là bài Người đến từ Triều Châu), lửng thửng đi đến khu phục vụ của Thành Thải Hồng.
Tại cửa trung tâm giao dịch Thành Tín số 1, Tinh tinh cô nương thấy bản mặt Diệp Sảng nổi cơn giận đến chết đi sống lại:
- Hai ngày nay ngươi nay lặn đâu mất hả? Làm gì mà không online?
Diệp Sảng vừa thấy Tinh Tinh cô nương ăn mặc như thôn nữ cũng không nhịn được nói:
- Không phải cô luôn luôn khêu gợi mát mẻ sao? Hôm nay mắc chứng gì mà mặc bộ này, lại còn cái mũ tre ngư dân nữa chứ?
Tinh Tinh hầm hừ nói:
- Đầu óc giản đơn sinh vô dụng mà, tất nhiên là mới làm nhiệm vụ trở về, lại đây ta giới thiệu cho một dân pờ rồ này!
Mắt Diệp Sảng liền sáng lên, phát hiện ra đứng bên cạnh Tinh Tinh là một nữ nhân, không, không nên kêu là nữ nhân mà là một tiểu nha đầu. Nhìn vóc dáng bên ngoài chắc là học sinh trung học- cao không tới 1mét 6, nhìn dung mạo thì như là học sinh tiểu học, chẳng qua dù là tiểu nha đầu nhưng thật ra có vẻ trong sáng tinh khôi rất đáng yêu, chỉ có điều trang phục có phần rách nát – trên người thì khoác Tiểu Mã giáp, bên dưới thì mặc một cái quần te tua, mặt mày nhem nhúa nhìn chẳng khác nào Diệp Sảng ở Nguyệt Lượng thôn. Hình dáng nhìn quái dị như vầy mà cũng kêu là cao thủ pờ rồ sao?
Diệp Sảng lập tức tiến tới, chủ động đưa tay, cực kỳ nhiệt tình:
- Hây, xưng hô thế nào hả?
Tiểu nha đầu cũng rất lễ phép:
- Gọi là A Nhuế được rồi!
Diệp Sảng tinh thần chấn động:
- Nhuế tỷ là ngươi sao? Giới tài chính và kinh tế thế giới ai mà không biết Nhuế tỷ? Ngươi xem nàng tạo hình nhân vật ảo như vầy a.
Tinh Tinh cúi hai mắt miễn cưỡng nói:
- A Nhuế là một vật liệu sư.
Diệp Sảng nước miếng lại văng tung tóe:
- Vật liệu sư sao? Trong giới vật liệu có ai mà không biết Nhuế tỷ chứ? Tại thôn newbie của ta chỉ biết đến mỗi Nhuế tỷ thôi. Nhuế tỷ à nghe nói tỷ dùng tay không để đúc vật liệu đúng không? Ta không phải đùa giỡn giễu cợt gì đâu nha, có gì xin chiếu cố giúp nha?
Tinh Tinh có chút ẩn ý nhìn hắn:
- Dự định nhờ ngươi đi tìm vật liệu.
Diệp Sảng mở to hai mắt nhìn:
- Định mời ta đi tìm vật liệu thật hả, ta hai ngày nay không có làm gì hết, ngươi mời ta đi tìm vật liệu hả? Đại tỷ à không phải vậy chứ? Hôm trước ta giúp ngươi làm một quả lớn rồi, bây giờ vật lắm, túng thiếu sắp đói chết đến nơi rồi …
Tinh Tinh cũng chẳng muốn dây dưa vô ích với tên bệnh thần kinh này, liếc nhìn A Nhuế một cái, A Nhuế ngầm hiểu gật đầu sau đó từ trong túi Càn Khôn lấy ra một Item. Thái độ của Diệp Sảng lập tức thay đổi:
- Khụ khụ, thật ra cũng không phải? Làm người nghèo khó tý cũng tốt, nghèo khó thì cố lo bản thân, giàu có chỉ tổ thê đàn thiếp đống, ngươi nói coi đúng không? Hơn nữa càng túng bấn càng dễ dàng liều mạng…
Hắn một bên vừa ba láp tung tung một bên thì tay chộp ngay “ Thủ pháo” trên tay A Nhuế. A Nhuế dứt khoác giật tay thu trái đạn về bỏ vào túi Càn Khôn, lạnh lùng bảo:
- Ta còn thứ tốt hơn nhiều.
Diệp Sảng vừa nghe thấy mắt mở trừng giật giật như nhịp trống:
- Đúng vậy hả Nhuế tỷ? Trời ơi trong giới súng đạn ai mà không biết Nhuế tỷ cơ chứ, ta từ nhỏ đã hay dùng sản phẩm vũ khí của Nhuế tỷ, có gì giúp đỡ đàn em nha?
A Nhuế lại lấy ra một củ khoai bằng sắt, Diệp Sảng rốt cuộc không giữ bình tĩnh được. Hắn ngay là nếu là thằng ngốc cũng biết được cái củ khoai này có một cái tên rất vang dội – lựu đạn!
- Tránh sang một bên coi!
Tinh Tinh rốt cuộc không kiên nhẫn nữa đẫy Diệp Sảng ra,
- A Nhuế là người bán đồ mà ta biết trên trang web Đào Đào. Nàng là vật liệu sư duy nhất chuyên về vũ khí tấn công, đừng nói là ta không quan tâm ngươi, cái loại lựu đạn này ở Thế Giới Thứ Hai cũng rất hiếm đó, A Nhuế hiện tại đang nghiên cứu nhiều loại vũ khí đạn dược, nhớ tới mấy hôm trước ngươi vì ta mà dốc sức báo thù nên ta mới giới thiệu nàng cho ngươi biết!
Diệp Sảng vẫn như âm hồn bất tán nhẹ nhàng đi tới:
- Nhuế tỷ à, muốn đi tìm bất cứ vật liệu gì ta toàn tâm hỗ trợ ngươi!
Đừng nhìn xem A Nhuế còn nhỏ, nhưng cũng làm ra vẻ như bộ dạng người trưởng thành:
- Cần lưu huỳnh này, quặng nitrat kali, bột than, Magiê, quặng sắt, quặng pha lê, hợp kim…
Diệp Sảng vừa nghe mấy thứ quặng mỏ định lấy, đầu như muốn to ra như cái đấu:
- Không phải chứ đại tỷ? Mấy thứ này lấy được khó lắm đó!
A Nhuế nói:
- Ta biết là khó, nhưng mà tại bản Beta Thế Giới Thứ Hai cũng sắp chấm dứt, ta muốn trước khi bản Beta chấm dứt làm ra ít hàng mẫu. Ngươi cứ yên tâm, mấy thứ kia trước đây ta đã có, nhưng chỉ là quặng pha lê với hợp kim hơi kém tinh khiết một chút. Nghe Tinh Tinh tỷ tỷ nói ngươi là một cao thủ đào mỏ cho nên mời ngươi hỗ trợ. Nếu ngươi có thể hỗ trợ, sản phẩm mới ta có thể chịu thiệt bán với giá phải chăng cho.
Diệp Sảng suy nghĩ, quặng pha lê cố gắng cũng có thể lấy được nhưng mà hợp kim thì thật sự quá khó khăn, ở Thế Giới Thứ Hai hợp kim là một vật liệu nhân tạo được cấu thành từ rất nhiều thứ nguyên vật liệu lại còn cần đến cơ giới sư có chuyên môn để làm. Nhưng ngoại trừ Thời Thượng Thiếu Gia mới quen thì mình cũng không biết người nào khác là nhân tài có chỉ số IQ cao hết. Nghĩ nghĩ một hồi, Diệp Sảng bắt đầu gởi tin nhắn đến các người chơi yêu cầu hổ trợ, không bao lâu sau Thiên Nhất Tiếu liền chạy đến.
- Tinh Tinh tiểu thư, Hà huynh, các người khỏe chứ, lâu quá không gặp!
Thiên Nhất Tiếu lễ phép nói:
- Chuyện của mấy người có chút khó khăn, chẳng qua ta có biết một vị bằng hữu ở phương diện này cũng có chút thực lực, các người đã chiếu cố tới ta thì ta cũng tình nguyện giúp sức, chỉ có điều tính tình hắn có điểm quái lạ, hắn giúp hay không giúp ta cũng không hứa chắc!
Tinh Tinh mười phần vênh váo:
- Có gì đáng lo cơ chứ, nếu là chuyện tiền bạc thì căn bản không thành vấn đề, tỷ tỷ này cái gì cũng kém chỉ là tiền không kém!
Thiên Nhất Tiếu cười nói:
- Một khi đã như vậy thì làm phiền đến trung tâm giao dịch chơi một lúc, ta đi liên hệ người. Gần đây trung tâm giao dịch của chúng tôi đã thăng cấp có không ít tính năng mới, không ngại thì mọi người nhìn thử, Có lẽ cũng có trợ giúp được chút đỉnh!
Vừa đúng lúc Thanh Tuyết trở lại, thản nhiên nói:
- Hà tiên sinh, gần đây trung tâm chúng tôi đẩy mạnh công tác giám định, công ty đã tiến cử nhà giám định. Sau này Hà tiên sinh có trang bị thì thì cứ đến chổ chúng ta xem xét, trang bị dưới cấp Thần Thánh đều có thể xem xét, phí thủ tục được giảm 50% .
Diệp Sảng vừa nghe mừng rỡ:
- Thanh Tuyết cô nương, ta rất thích những người như cô!
Tinh Tinh liếc xéo Diệp Sảng một cái:
- Đồ trọng sắc khinh bạn, đi nào A Nhuế, chúng ta cũng vào xem một chút!
Diệp Sảng đương nhiên muốn nịnh bợ Thanh Tuyết bởi vì tại núi Tịch Tĩnh hắn có đánh ra một cái ống thép còn chưa có xem xét, giờ phút này phải nhanh nhanh xem xét giám định coi sao. Sau khi thanh toán phí kiểm định 10 nguyên tại quầy thu ngân, bây giờ Diệp Sảng mới có thể nhìn thấy cái ống tuýp của mình là cái dạng gì.
Hoàng Kim sát Thủ.
Chức nghiệp yêu cầu: hệ du hiệp, đặc thù dành cho xạ thủ.
Trạng thái trước mắt: chưa lắp ráp hoàn chỉnh.
Diệp Sảng nhìn hai hàng chữ này đầu óc cũng mụ mẫm luôn:
- Đây là cái gì?
Thanh Tuyết cũng nhíu mày, nàng hiển nhiên cũng chưa từng nghe nói qua cái gì là ” Hoàng Kim Sát Thủ ”, nhưng nhìn nghề nghiệp yêu cầu thì đây chính là nòng súng.
Thuộc tính: là một phần trong bộ bao gồm bốn món.
Thanh Tuyết nói:
- Theo ta thấy đây là một cây súng rất lớn!
Diệp Sảng bật ngửa:
- Ta cũng biết đây là dành cho một cây súng rất lớn, cái nòng thôi mà đã dài như vậy, ít nhất có đến 1m, không lớn mới lạ, chẳng lẽ là đại bác?
Tinh Tinh cùng A Nhuế cũng đi tới xem xét, nhìn nghiêng nhìn ngữa thế nào cũng không giống nòng súng bởi vì phía đầu có hai cục thép gồ ra. Ngược lại giống như một cây chùy, một chùy đập bẹp đầu ngươi a, đúng là một phong cách cổ điển.
Thấy Diệp Sảng méo mặt, Tinh Tinh cảm thấy sảng khoái vô cùng:
- A Ngân, ngươi là cái đồ thiện lương ít ỏi vô lại có thừa, tính toán cả nữa ngày trời cuối cùng đánh ra một cây chùy a, ha ha, đúng là ông trời công bằng nha, oa ha ha!
Diệp Sảng đúng là muốn khóc, tốn nhiều tiền như vậy để cuối cùng lượm được một món đồ không xài được, thật sự là lãng phí, trước đó tại núi Tịch Tĩnh người ta ném ra ba trái lựu đạn đó.
Thanh Tuyết nói:
- Loại vũ khí theo bộ này cũng không phải bình thường, một món thì không sử dụng được. Nhưng nếu tập hợp đủ tất cả các bộ phận lại có thể ráp thành một thứ vũ khí lợi hại đó, Hà tiên sinh cũng đừng nản lòng, ta sẽ giúp ngươi hỏi thăm tin tức về chuyện này.
Diệp Sảng thật sự đã buông xuôi:
- Cũng mong được như vậy!
Ba người tại trung tâm giao dịch đi dạo một lúc thì người mà Thiên Nhất Tiếu nói tới cũng đã đến. Người này ước chừng 30 tuổi, mặc đồ Tây mang giày da, thần thái rất cao ngạo, ngông nghênh ngồi xuống ghế sofa, châm một điếu xì gà một cách rất điệu nghệ, nhìn trông rất thoải mái:
- Nói đi, các ngươi muốn vật liệu gì?
A Nhuế vội vàng nói:
- 30 khối thủy tinh có độ tinh khiết 50, trung cấp hợp kim 5kg!
Gã trung niên vốn rất cao ngạo, nhưng vừa nghe mấy món A Nhuế yêu cầu không khỏi nhíu mày nói:
- Tiểu nha đầu, ngươi muốn dùng hai loại vật liệu này làm gì?
A Nhuế và Diệp Sảng giống nhau, đều là người không nhanh nhạy về làm ăn kinh doanh, đang muốn trả lời thì Tinh Tinh cắt ngang lên tiếng:
- Ngươi không cần quan tâm chúng ta muốn vật liệu làm gì? Ngươi có hay không?
Gã trung niên liếc mắt nhìn Tinh Tinh:
- Này cô nhóc, đừng nói chuyện kiểu đó!
Tinh Tinh vốn đã quen bạo lực, rất không thích người khác giáo huấn mình, thở phì phì nói:
- Sao hả? Nói giá đi? Tiền không phải là vấn đề!
Gã trung niên nở nụ cười:
- Tiểu cô nương à, ta nói cho ngươi biết tiền với ta càng không phải là vấn đề. Nếu ta muốn tiền chỉ cần một lời đơn giản cũng có, không cần thiết phải gặp các ngươi!
Tinh Tinh nổi giận hỏi:
- Vậy ngươi muốn như thế nào?
Gã trung niên cười nói:
-Vật liệu ta có, nhưng các ngươi muốn lấy số lượng thật sự rất lớn, ta cũng có điều kiện.
Diệp Sảng không nhịn được:
- Điều kiện gì?
Gã ta ngạo nghễ đáp:
- Điều kiện của ta người bình thường chưa chắc có thể đạt được.
Tinh Tinh nổi đóa:
- Ngươi nói đi!
Gã trung niên chậm rãi vươn hai đầu ngón tay:
- Có 2 điều, thứ nhất nếu các ngươi chế tạo được món đồ hay máy móc gì đó đi nữa, ta muốn được ưu tiên mua, giá cả tùy ý các ngươi hô!
Bọn ba người Diệp Sảng tức thời sửng sốt, người này rất khôn khéo nha, hơn nữa điều kiện này cũng thật quái dị.
Gã trung niên nói tiếp:
- Thứ hai ta muốn 20 cái mật rắn có độ cô đặc trên 50!
Tinh Tinh cùng A Nhuế đều há hốc mồm, điều kiện thứ hai không khỏi hơi cao một chút, độ cô đặc trên 30 nếu nói lấy tiền mua thì giá chính là 80 điểm tín dụng đó, cũng gần một nghìn nhân dân tệ, tiền là chuyện nhỏ, vấn đề là có tiền chưa chắc mua được.
- Tất nhiên, các ngươi có thể từ chối, ta cũng không nhất định bắt buộc cung câp vật liệu cho các ngươi!
Gã trung niên này thật sự tự tin thái quá.
Diệp Sảng vỗ một cái đét cười ha ha:
- Không thành vấn đề, 100 cái thì 100 cái!
Tinh Tinh cả giận mắng:
- Ngươi choáng đầu rồi hả, ngươi làm sao kiếm ra?
Diệp Sảng cười thần bí:
- Ta biết có chổ chuyên đánh ra cái món đó.
Tinh Tinh thật sự kinh hỉ:
- Thật chứ?
Diệp Sảng mặt mày hớn hở:
- Đương nhiên là thật, cùng đi với ca, bảo đảm các ngươi phát tài, a ha ha ha, cơ hội của chúng ta tới rồi, lần này chúng ta phát rồi….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.