Vô Địch Hắc Thương

Chương 108: Có Khách Tới Thăm




- Ngươi cứ lải nhải lẩm nhẩm hoài vậy có để cho ta yên không, ai cần ngươi tới đây mở lời xin lỗi? Ai cần tiền thuốc men của ngươi chứ? Có để yên cho chúng ta buôn bán không?
Diệp Sảng đột nhiên quát mắng, Phương Bình ngệch mặt ra, hắn không thể ngờ được Sảng Sảng ta lại có thể tính khí bốc cao đến thế. An Hi thì càng giật mình hơn, nói thật ở gần Diệp Sảng hai năm cho tới bây giờ nàng chưa bao giờ thấy Diệp Sảng giận dữ đến mức này, đừng nói giận dữ mà nói là nổi điên cũng không có gì quá đáng, hôm đó vậy là do mạo phạm đến mình nên Diệp Sảng mới nổi giận, nghĩ đến Diệp Sảng vì mình mà giận dữ An Hi vừa kinh ngạc lại vừa không khỏi cảm thấy vô cùng ấm áp trong lòng.
- Diệp Tử!
An Hi nhỏ giọng kêu.
- Ta đói bụng, bây giờ ta muốn ăn cơm, lúc ta đang ăn cơm không thích có người quấy rầy!
Diệp Sảng thở ra một hơi rồi cầm đôi đũa gắp miếng rau chân vịt đưa vào miệng.
Công phu hàm dưỡng của Phương Bình vô cùng cao, tuyệt không tức giận, cũng chỉ gật gật đầu:
- Thôi, nếu đã như vậy thì ta xin cáo từ trước, hôm nào đó chúng ta gặp lại!
- Phải đó, đi lẹ lẹ đi, ta ăn cơm xong còn phải làm việc nữa.
Diệp Sảng bất mãn trả lời. Phương Bình nhún vai, đi ra khỏi tiệm.
Một chiếc Mercedes-Benz nhanh chóng lướt tới đón lấy hắn, An Hi không nhịn được hỏi:
- Diệp Tử bộ cậu quen với ca ca của Phương Nhã Văn à?
- Không biết a!
Diệp Sảng liền lắc đầu, vẻ mặt nhìn rất mù mờ.
An Hi hỏi tiếp:
- Nhưng dường như hắn nhận biết cậu?
Diệp Sảng càng thêm mù mờ:
- Ta cũng không rõ lắm.
An Hi hừ lạnh nói:
- Ta biết mà, những người này chắc chắn không có ý gì tốt, cái bọn rắm thối kiêu ngạo ương bướng này, tự cho mình là có chút bối cảnh xuất thân thì ở trường học muốn hiếp đáp ai cũng được, lại còn cái gì vệ sĩ, gì là vô ý thôi? Hiện tại chạy tới đây nhận lỗi nhắm chừng cũng chẳng có gì tốt đẹp.
Nàng nói mấy lời này thật đầy nhiếc móc, nhưng tiếp theo đó thì lại mềm mỏng lại đôi chút:
- Diệp Tử ngươi đừng sợ, cùng lắm thì chúng ta báo cảnh sát, nếu không ta gọi điện cho ông chủ, ông chủ chắc nghĩ ra được cách giúp chúng ta.
Diệp Sảng nghe được chỉ biết thở dài trong lòng, chẳng qua vẫn cố nở nụ cười:
- Nghĩ nhiều quá đó, thôi không gì đâu, làm việc thôi!
Thấy Diệp Sảng ngồi yên lặng trên ghế mà chăm chú tỉa hoa, trong lòng An Hi thấy không yên, không hiểu vì sao nàng cảm thấy Diệp Sảng rất đáng thương, nhất là khi nhìn Diệp Sảng có bộ dáng như lúc này đây. Nhưng Diệp Sảng lại rất dễ dàng tạo cho nàng cảm giác mơ hồ, bóng dáng tuy rằng nhỏ bé gầy yếu nhưng nhìn từ bên cạnh thì ngược lại Diệp Sảng trông rất có khí chất, “ Lên núi ngắm vạn vật, ngồi nhìn áng mây bay ” hắn chính là loại khí chất này. Rất trầm ổn tự nhiên, hơn nữa lại nỗi liễm, tuyệt không phô trương, không khoe mẽ, chỉ ngẫu nhiên liếc mắt ngó qua, An Hi luôn luôn có một cảm giác Diệp Tử giống như một người trong mấy câu chuyện thời xưa cũ, đời não đời nao ấy.Chỉ có điều bạn Sảng Sảng thật sự rất là lôi thôi lếch thếch, căn bản là không để ý hình tượng bản thân trước mắt mỹ nữ, hơn nữa mỗi khi An Hi vừa có ý nghĩ như trên thì Diệp Sảng liền làm ra chuyện mà nàng không thể lường trước được.
Giống như hiện tại đến giờ tan tầm, Diệp Sảng ra phía sau rửa tay rồi đi tới, nện cho An Hi một câu:
- An tỷ, đêm nay tôi đưa cô về !
Trực tiếp, quả nhiên trực tiếp gây sốc mà!
Mọi người đều có một dạng câu trả lời theo quán tính cho mấy vụ như vầy, An Hi không hề suy nghĩ lạnh lùng hỏi lại:
- Cậu muốn đưa tôi về làm gì?
Thốt ra xong mấy lời này nàng thật sự muốn hối không kịp, mặt bỗng phừng đỏ ửng cả lên, so với đít khỉ còn có thể đỏ hơn. Khó khi nào được Diệp Tử chủ động một lần, không ngờ mình lại cự tuyệt, An Hi chỉ hận mình bình thường cứ quen thói nói mấy câu hù dọa Trình Tiếu Phong, chỉ vì cái tên phải gió Trình Tiếu Phong.
Chẳng qua Sảng Sảng nhà mình đúng là da mặt dầy như thiết giáp, tuyệt đối không phải là thứ An Hi có thể đỡ nổi:
- Tôi muốn đưa cô về!
- Được rồi, ta hiểu mà. Thu dọn xong rồi đóng cửa đi!
An Hi đỏ mặt xoay người.
Hai người từ trong tiệm đi ra, nvô tình hay cố ý thì cũng đi ngang khu ăn chơi về đêm, mà khu phố đêm thì sao có thể thiếu mấy cửa hàng “ Đồ nướng ” chứ.
- Ta hơi đói bụng!
An Hi nhìn mấy quầy đồ nướng lom lom, quả nhiên nàng cũng bị Diệp Sảng làm hư rồi, cũng trở nên thẳng tuột luôn.
- Được, tôi mời cô!
Diệp Sảng còn đợi nàng nhắc hay sao? Nước miếng sớm đã nhễu tong tỏng rồi.
Quả thật nhu cầu ăn đồ nướng của hai người đã tìm được điểm chung, cả hai đều nhất trí đồng tình ủng hộ. Ông chủ quầy hàng nướng quả nhiên có chút tài năng, mấy dĩa thịt dê xỏ lụi nướng được mang lên lúc này chỉ có thể dung một câu duy nhất để hình dung: “ Nhào vô cắn xé! ”, thật chẳng cần khách sáo để làm gì. Nhất là An Hi, tốt xấu gì cũng là thục nữ, không ngờ lại cùng Diệp Sảng tranh cướp đồ ăn. Diệp Sảng cho tới bây giờ cũng chưa lần nào nếm món thịt dê xiên ngon như vậy, tay trái một xâu, tay phải một xâu, miệng lại ngậm thêm một chuỗi… Nhưng vẫn còn dư hơi sức để ngây ngô cười, hạnh phúc đơn giản chỉ cần bấy nhiêu thôi. Lập tức trên bàn xuất hiện hai động vật ăn thịt cuồng bạo dữ tợn nhất, khi tính tiền mới trở lại thành người.
Khi đến dưới khu ký túc xá nữ, bỗng gặp một nữ sinh cùng phòng với An Hi.
Sử Nhan Mỹ kinh ngạc hỏi:
- Ây da, đây không phải là Diệp Tử sao? Lại còn đưa tiễn mỹ nữ của phòng ta đi về chứ? A, hai người các ngươi…
Tên thật của nàng bình thường căn bản là không ai gọi, ngay cả Diệp Sảng cũng gọi nàng bằng biệt danh: Bốn Mắt Muội Muội!
Cô Bốn Mắt như là phát hiện ra tân châu lục, nghiêm mặt hỏi:
- Ta hiểu rồi, hai ngươi cũng phóng khoáng quá nhể, định điên cuồng vồ vập mần luôn không đợi tốt nghiệp à? Ta thật nhìn không ra nha, cái tên Diệp Sảng này…, An Hi của chúng ta trước nay chưa từng để ý ai hết…
An Hi cười mắng:
- Cút mau, đúng là miệng chó khó mọc được ngà voi!
Diệp Sảng cười cười nói:
- Bốn Mắt Muội, lâu quá không gặp ta ngày đêm mong nhớ đó.
Bốn Mắt Muội cười to:
- Không theo cản mũi mấy người, ta đi lên lầu, còn có nhiệm vụ phải làm, set đồ xa hoa của ta a.
An Hi cũng cười nói:
- Diệp Tử, hôm nay cám ơn cậu. Mau về đi, tôi cũng đi lên đây!
Diệp Sảng nhìn quanh một lượt rồi gật đầu cười nói:
- Được rồi, tôi cũng đi đây!
Thấy An Hi lên lầu rồi Diệp sảng mới yên tâm, nhưng hắn cũng chưa rời đi mà ngồi lại ở ghế đá bên cạnh dãy nhà nữ sinh, chân bắt chéo chữ ngũ rất ra vẻ thảnh thơi lấy một điếu Hồng Tháp Sơn, dường như cố ý lề mề chậm rãi, dù sao thì hắn cũng chưa muốn đi. Cứ như vậy đến 10 phút sau, trên chiếc taxi đậu ở góc tối phía xa có người ngồi không yên mở cửa đi xuống tiến tới mở miệng:
- Sao ngươi biết ta ở chổ này!
Diệp Sảng thoải mái phun ra một ngụm khói, mỉm cười nhìn Phương Bình:
- Nếu ngươi không đi theo tới đây, ta cũng không biết. Nếu muốn người ta không biết thì đừng làm.
Phương Bình cũng ngồi xuống ghế đá lấy ra một bao Trung Hoa, thuận tay chìa ra mời Diệp Sảng, nhưng lại bị Diệp Sảng từ chối.
- Không thích à?
Phương Bình tò mò hỏi.
Diệp Sảng đáp:
- Muốn chứ, nhưng thứ này quý lắm, ta không gánh nổi!
Phương Bình cười cười:
- Xem ra ngươi không phải là một người tùy tiện!
Giọng của Diệp Sảng giọng có điểm lạnh lùng:
- Nếu tùy tiện thì không phải là người!
Phương Bình giật mình cười nói:
- Đừng hiểu lầm, ta không phải muốn tìm tới gây phiền toái cho An tiểu thư đâu.
Diệp Sảng nhìn hắn. Trong bóng đêm ánh mắt hắn so với ánh đao còn sắc bén hơn:
- Vậy ngươi đến nơi này để làm gì?
Phương Bình trả lời:
- Ta chân thành đến nhận lỗi thôi.
- Chân thành?
Diệp Sảng cười lạnh
- Ngươi không có làm sai chuyện gì thì xin lỗi cái gì chứ?
Phương Bình như nghẹn lại, vội sửa lời nói:
- Phương Chính xuất thân là quân nhân, hắn rất ít hiểu biết ở trường học, cho nên chuyện ngày đó …
Diệp Sảng cắt ngang hắn:
- Ta đã nói, chuyện cũng ngày đó không có gì, không cần các ngươi nhận lỗi!
Phương Bình thở dài, hắn đột nhiên phát hiện Diệp Sảng cũng không phải loại người dễ dàng tiếp cận như trong tưởng tượng:
- Nhưng quả thật là chúng ta không đúng trước, chúng ta hiểu lầm ngươi, nếu sau này có gì cần cứ việc nói với ta!
Nói xong hắn đưa qua một tấm danh thiếp, Diệp Sảng tiếp nhận nhưng cũng không nhìn đến, chỉ là yên lặng nhìn xa xa:
- Cũng không có gì cần, ta chỉ là học sinh thôi, bây giờ ngươi đi đi, chổ này không ai chào đón ngươi!
Phương Bình lại chỉ thở dài, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
- Đứng lại!
Diệp Sảng lạnh lùng quát,
- Ta còn có điều muốn nói với ngươi, An Hi là bằng hữu rất quan trọng với ta, nếu nàng có gì phiền toái, dù là ai đi nữa ta cũng không nể mặt!
Phương Bình không nói gì, chỉ lại là nhẹ nhàng thở dài, thân ảnh chậm rãi biến mất trong bóng đêm.
Diệp Sảng ném tấm danh thiếp vào thùng rác bên cạnh, lấy di động ra rồi bấm bấm một dãy số.
- Sảng ca, sao trễ thế này mới gọi, có nhớ ta không thế?
Diệp Đình giọng điệu rất chi là cao hứng, nhưng Diệp Sảng lại không vui:
- Đình Đình, hoa hậu học đường trường ta họ Phương, gọi là Phương Nhã Văn!
Diệp Đình lập tức càng cao hứng:
- Ah!, Sảng ca nhắm mục tiêu rồi à? Vụ này không dễ dàng nha, có phải cảm thấy khó khăn quá đúng không, không sao, tiểu muội ta giúp ngươi bày mưu tính kế phá cửa ải khó khăn này!
Diệp Sảng lạnh lùng nói:
- Ngươi bớt nói chút coi, ta giờ hỏi ngươi, ngươi phải thành thật trả lời, Phương Nhã Văn có phải là người nhà của tập đoàn Phương Thị?
Diệp Đình bị hỏi cắc cớ, cũng chưa rõ chuyện gì:
- Hoa hậu học đường của các người thì có quan hệ gì với tập đoàn Phương Thị?
Diệp Sảng có chút tức giận:
- Đình Đình, ngươi có còn coi ta là ca của ngươi không, ngươi tốt nhất nên nói thật đi, ta ghét nhất là người nào dối gạt ta…
- Ai da, ngươi hôm nay làm sao vậy? Tự nhiên lại hỏi chuyện không đâu vào đâu vậy?
Diệp Đình cảm thấy rất kỳ quái:
- Ai trêu chọc ngươi?
Diệp Sảng giật mình nói:
- Thôi đi, coi như ta chưa nói gì vậy.
Diệp Đình vẫn khăng khăng:
- Ngươi nữa đêm lại gọi điện hỏi mấy cái này, có phải xảy ra chuyện gì không?
- Không việc gì. Có thể có việc gì cơ chứ?
Diệp Sảng hậm hực,
- Chỉ là vệ sĩ thân cận của cái người đẹp giảng đường này mấy hôm trước đẩy ngã sấp An Tỷ xuống, làm cho lưng An tỷ mấy hôm vẫn còn ê ẩm, hôm nay lại có một người khác đến xin lỗi…
Diệp Đình kinh ngạc hỏi:
- Ngã có sao không, nếu có gì không ổn ta nhờ người đưa vào bệnh viện nha? Còn không mai ta mua ít thuốc tới thăm?
Xem ra nàng so với Diệp Sảng còn lo lắng hơn, lập tức hỏi dồn dập cho tới mới thôi.
- Xem cái rắm á!
Diệp Sảng bất mãn nói,
- Ta đã giúp nàng xoa thuốc lại còn mỗi ngày xoa bóp matxa cũng lành hơn phân nữa, với lại An tỷ cũng tặng tên kia cái bạt tai, coi như huề!
Diệp Đình hình như phát hiện ra điều gì, kinh hoảng nói:
- Sảng ca, ngươi không phải lại muốn đi đánh nhau chứ?
- Ngươi cảm thấy ta rất có năng khiếu đánh lộn à?
Diệp Sảng hỏi.
Diệp Đình lãng đi:
- Thôi quên đi, ngày mai ta đến đó xem có gì không.
- Uhm ngươi cứ tới đây!
Diệp Sảng dường như cảm thấy hôm nay tâm trạng rất không thoải mái, không nhịn được nói:
- Cho dù ngươi không đến, ta vẫn biết phải chăm chỉ chú tâm lo “sự nghiệp xả van” , thôi cúp máy đây.
Diệp Đình hoảng lên:
- Uh Uh đúng rồi, nam nhân phải lấy sự nghiệp làm trọng. Ngươi mau đi lo “sự nghiệp” đi!
“ Cụp! ” Diệp Sảng đóng nắp di động, mặt rầu rĩ không vui đi về phía phòng ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.