Vô Địch Hắc Thương

Chương 111: Kịch Chiến Trong Hẻm Núi




Thực lực của tổ Chiến đấu ba người cũng tăng lên nhiều. Tất cả đều đã là 1 giai, Phản Thanh Phục Minh hiện nay đã là Cuồng Chiến Sĩ, Nhất Đại Nữ Hoàng cùng Đại Hán Thiên Từ cũng đã là Bạo Quân Đấu Sĩ.
Nhất Đại Nữ Hoàng không nói không rằng phi thẳng tới nhè một chiêu Thiên Mã Lưu Tinh quyền đánh ngay vào cằm của nữ xạ thủ kia, trực tiếp làm cho nàng có thêm khả năng “ phi thân ” về phía sau một cái bịch. Thiên Mã Lưu Tinh Quyền này thực ra độ sát thương cũng không khủng lắm, nhưng lực đánh cũng rất mạnh, đập một cái đã đem người ta” tập bay ”, nếu thuộc tính tinh thần ngươi cao không chịu bay thì nàng sẽ tiếp tục tiến tới cho ngươi thêm đòn liên hoàn miễn phí, kết cuộc ngươi muốn đỡ cũng không được.
Đại Hán Thiên Tử thì Võ Tòng đã hổ quyền gần đây cũng đã luyện đến trình độ cao cấp, xuất ra song quyền đánh tới làm cho hai tay súng nam kia “ ự ” một phát bụng cong gập xuống như con tôm, bọn họ hai người đột nhiên xuất thủ lại còn áp sát liên kích không ngừng, ba người nước Mỹ kia bị đánh đến răng môi lẫn lộn, đất trời bất phân, vô cùng chật vật.
- Stop! Stop! I' m Sorry...
Nữ tay súng quơ cờ hàng .
- Thôi bỏ đi!
Diệp Sảng liền khuyên giải.
Phản Thanh Phục Minh gật gật gù:
- Hừ! Cái gì mà cường binh Mỹ quốc? Ngay cả một vả của nữ nhi yếu đuối Trung Hoa chúng ta mà còn không chịu nổi, trở về anh em!
Diệp Sảng giải thích một hồi, ba tay súng kia cũng bắt đầu thành thành thật thật.
Phản Thanh Phục Minh:
- Ta lấy danh nghĩa của dũng chiến tam nhân tổ của chúng ta ra lệnh cho các ngươi ngoan ngoãn bước lên mở đường. Mau đi tìm cái đoàn phim kia, nếu không ta đánh cho các ngươi răng lợi chia tay, húp canh thay bánh!
Nữ tay súng sớm đã bị cái mồm hắn ba hoa bá láp làm cho đầu ù mắt hoa, lát tiếng Trung lát Tiếng Anh loạn xị ngậu giải thích một hồi, cũng may nhờ Tinh Tinh phiên dịch có nghề cùng với cái ông “ hùm ” Phản Thanh Phục Minh đe dọa áp bức cuối cùng ba người Mỹ cũng kể lại sự thật. Thì ra là đi thông qua cái khe núi phía trước bên kia chính là thần miếu Agoura, vào lúc chạng vạng sẽ có một chi quân đội tiến qua khe núi nhằm mục tiêu là thần miếu tiến đến, mục đích chính là tiêu diệt đám quân địch trong thần miếu, chỉ cần thế là nhiệm vụ thứ nhất hoàn thành.
- Thì ra là thế!
Giờ này điệu bộ của Phản Thanh Phục Minh rất hoành tráng, cầm theo Liêm Câu Thương oai phong lẫm lẫm, giống như thiên thần hạ phàm, cho dù đứng yên cũng phát ra một cổ uy thế chấn nhiếp. Hết lần này đến lần khác ngươi không thể không thừa nhận đây chính là thế giới mà người mạnh đè người yếu, mặc kệ là Mỹ Mẽo quảng cáo rùm beng cái gì, khoa trương cái gì, Mỹ cẩu chính là Mỹ cẩu, mềm thì sợ rắn, rắn thì sợ âm hiểm, mà âm hiểm thì lại sợ thằng liều mạng không sợ chết, thằng liều thì lại ngán mấy thằng cao số đi đâu cũng có bà độ… Thế giới này chính là kỳ quái xoay vòng như thế.
Nữ tay súng thốt lên mấy câu tiếng Trung giọng cứng ngắc:
- Hữu hảo, hữu hảo, Game thủ Trung Mỹ hai nước đều là hữu hảo với nhau mà.
Phản Thanh Phục Minh cười lạnh nói:
- Hữu cái rắm mí hảo, ta thấy các ngươi là mềm nắn rắn buông thôi.
Cũng bởi vì thế mà một đội ngũ tám người hợp tác với nhau vô tình được sinh ra trong lịch sử Thế Giới Thứ Hai. Alice In Wonderland, Boston Fighter, Mark Pineapple, tất cả đều là tay súng lv 30, cấp bậc cũng không phải là thấp.
Lần này là do A Ngốc mở đường, dù sao A Ngốc đối với các loại nguy hiểm cũng có cảm ứng khứu giác rất mạnh. Vả lại mọi người cùng ở một phe cùng nhau hợp tác, ở ngày đầu tiên này chủ yếu là tồn tại cái đã.
Hoàng hôn dần dần hạ xuống, địa hình của khe núi phía trước vô cùng hiểm yếu, ở giữa là vô số loạn thạch chất chồng, hai bên là vách đá dựng thẳng lên trời, thông lộ đi qua chỉ có mấy trăm thước rộng, đây chính là một địa hình dễ thủ khó công. Tiến vào khe núi theo phía bên sườn phải đi xuống, A Ngốc rốt cuộc cũng luống cuống bất an rít lên từng chập, Diệp Sảng phất tay. Tất cả mọi người đều khẩn trương chú ý, chăm chú theo dõi bốn phía chung quanh, cũng không thấy có biểu hiện gì bất thường kì dị, vấn đề là A Ngốc không chịu tiến thêm lên thêm một bước nào nữa.
- Có mai phục à?
Alice cẩn thận hỏi.
Phản Thanh Phục Minh lạnh lùng nói:
- Gió êm sóng lặng, một gợn sóng cũng không có, lấy đâu ra mai phục?
Thành ngữ này Alice nghe như vịt nghe sấm, chỉ mơ hồ gật gù phụ họa:
- Damn!
Tinh Tinh đột nhiên nói:
- Đúng là có động tĩnh!
- Hả?
Phản Thanh Phục Minh tò mò hỏi.
Tinh Tinh đột nhiên nằm sấp xuống, áp lỗ tai lên mặt đất cẩn thận lắng nghe, mọi người vừa thấy thế lập tức bắt chước làm theo. Quả nhiên Diệp Sảng có thể cảm giác được mặt đất có chấn động rất nhỏ, dường như có âm thanh ầm ầm từ hướng rất xa truyền đến, chiêu này thăm dò động tĩnh quân địch quả là không sai, chỉ có điều người chơi cảm giác không cao thì dùng cũng như không.
Nghe ngóng một hồi, tất cả mọi người nghe ra âm thanh này là từ hậu phương truyền đến, vừa xoay người lại nhìn thấy mọi người liền hít một ngụm khí lạnh. Đây chính là một đội quân kiểu Châu Âu Trung Cổ khí thế hùng hậu, căn bản không thể ước lượng nhân số, bởi vì nó trùng trùng điệp điệp kéo thành một hàng dài từ xa uốn lượn kéo đến. Tất cả binh lính đều một thân áo giáp, đầu đội mũ tròn, thân đeo đại kiếm, đi đầu chính là lính kỵ binh, ở trung ương tất cả đều là đao phủ thủ. Cũng do thói quen nghề nghiệp, Tinh Tinh kinh ngạc phát hiện ra rằng đội quân này không ngờ không có lấy một cung tiễn thủ, nàng hình như ngộ ra điều gì đó:
- Chẳng lẻ mọi người chúng ta đều xuyên không thời gian đi đến Thời Kỳ Đen Tối của Châu Âu Trung Cổ?
Tinh Tinh quả thực đã đoán đúng, đây chính là năm 943 sau CN, đại lục châu Âu lâm vào hỗn chiến, vương triều Frank đã cận kề với sụp đổ, lúc này kỹ thuật cung tên của Châu Âu không phải không có, mà là chưa được ưa chuộng thịnh hành, các chiến sĩ đều tôn thờ hâm mộ chính là kỵ binh cùng búa trận. Nói thật, vào thời điểm đó thì quân đội Trung Quốc so với quân đội châu Âu không chỉ mạnh hơn một hai cấp bậc, cho nên lần này cả đạo quân oanh oanh liệt liệt tiến đến hẻm núi nhìn qua như vậy nhưng chủ yếu cũng chỉ là nhiều người mà thôi.
Diệp Sảng thấy rõ ràng đây chính là quân đội đồng minh, bởi vì từng binh lính trên đầu đều có biểu tượng que kẹo màu vàng, binh lính NPC ầm ầm kéo đến, còn có cả rất nhiều game thủ tham dự nhiệm vụ lần này hòa lẫn trong đó, tất cả đều giơ vũ khí tiến về phía hẻm núi. Trong hẻm núi lúc này cũng xuất hiện quân địch, trên đầu không có dấu hiệu, nhưng cũng có không ít người chơi đối địch. Chính là màu sắc trang phục bất đồng.
Trong hẻm núi bắt đầu phát sinh chém giết, nhóm NPC dùng búa kia tương đối nhanh nhẹn, trên cơ bản một búa bổ xuống là đối phương có người gục, nhưng để chém người chơi thì vẫn còn hơi kém, một búa nhiều nhất cũng chỉ tạo thành 150 thương tổn. Hai phe ở trong hẻm núi triển khai một hồi chém giết khốc liệt, có bản đây là một đổi một.
- Killllllllllllllllllll !
Alice có chút kích động, nữ nhân này đích thực cũng mang trong mình dòng máu chiến đấu.
- Khoan!
Diệp Sảng vẫn không chút dao động,
- Theo dõi một chút rồi hẵng tính!
Ở đâu ra cái dạng bình tĩnh như vầy, nói thẳng ra đây kêu là nhát chết, chẳng qua chuyện này cũng đúng, bởi vì từ trên này đến mặt đất cũng vài trăm mét, tầm bắn của Diệp Sảng cũng không đủ, hơn nữa phía dưới đang đánh nhau rất hăng, cái loại hai quân loạn chiến như vầy ngươi mà đi xuống chỉ tổ là cái bia cho người ta băm thôi.
Chiến trường ngày càng trở nên đẫm máu, hẻm núi tiếng giết rung trời, trên mặt đất thi thể ngày càng nhiều, song phương đều có lực lượng đông đảo dẫn đến binh lính cứ đạp lên xác người mà tiến tới chém giết. Từ đỉnh núi nhìn xuống, hẻm núi như có hai đội quân kiến đang không ngừng tấn công qua lại, nhìn ra được song phương cũng vì tranh đoạt cái hẻm núi này. Trân địa vị thế công thủ hai bên cũng đang xoay chuyển.
- Ta xuống dưới xem sao!
Diệp Sảng tự tin nhanh nhẹn cao, nên không có việc gì.
- Cẩn thận một chút, không ổn thì bỏ chạy!
Tinh Tinh nhắc nhở.
Diệp Sảng lén lút mò xuống núi, không đến 20 phút đã quay trở lại.
- Tinh Tinh, lần này chúng ta thật sự phát tài rồi!
Diệp Sảng rất kích động.
- Có chuyện gì phát sinh?
Tinh Tinh tò mò.
Diệp Sảng đặt mông ngồi xuống đất, từ trong túi Càn Khôn lấy ra một đống lớn trang bị vứt đầy trên mặt đất. Alice ba người mắt sáng rực lên, Diệp Sảng xuống núi lấy rất nhiều vật phẩm do binh lính NPC rớt ra, tất cả đều là mũ tròn, búa, áo giáp, song thủ đại kiếm. Phản Thanh Phục Minh vừa thấy liền cầm lấy một lưỡi búa thô to, tức khắc mừng rỡ:
Song diện bản phủ ( tinh anh cấp )
Cấp bậc yêu cầu: lv20; sức mạnh yêu cầu: 100 điểm; nghề nghiệp yêu cầu: trọng giáp chiến sĩ;
Công kích: 10-100, sức mạnh +5, cách đương +4
- Lão nhị, lão Tam, chúng ta không đến không lần này rồi a!
Phản Thanh Phục Minh kích động không thôi, tay múa may cự phủ, cái búa này so với cây Liêm Câu Thương đồng nát kia thì lực công kích cao gấp đôi.
Chỉ có điều xuất hiện lên một thuộc tính mà mọi người đều không thích: “ Trang bị chỉ có thể sử dụng trong nhiệm vụ lần này. ”
Phản Thanh Phục Minh lại nhụt chí:
- Có còn hơn không, ta dùng cây này!
Mọi người gật đầu kêu đúng, sôi nổi lấy trang bị mặc vào, chỉ là mấy cái trang bị này cũng chỉ dùng cho hệ chiến sĩ, Diệp Sảng với mấy tay súng rất buồn bực chỉ còn cách ngồi đó mà coi kịch hay. Diệp Sảng nảy ra ý tưởng là các ngươi cứ giết đi, cố sức mà giết, mấy tên game thủ mà die thì đồ rơi ra để ta tới lụm. Vì thế một hàng tám người trên đỉnh núi ngồi xem phim hành động, lúc đầu Tinh Tinh cùng Alice còn giơ ống nhòm quan sát, dần dần cũng cảm thấy mệt mỏi, phía dưới kia chém giết chỉ tăng không giảm, phía sau viện quân không ngừng ùn ùn kéo đến, quân địch trong hẻm núi cũng không ngừng trào ra.
- Trận đánh này định đánh tới khi nào đây?
Tinh Tinh chờ đợi cũng đã bắt đầu nóng long.
- Trời tối rồi!
Alice buồn bực nói,
- Hà đâu?
Tinh Tinh trả lời:
- Hắn thoát ra rồi, cũng đã hơn 9h rồi!
Bóng đêm mênh mang bao phủ, quân đội hai bên cũng đốt đuốc, còn lại cũng liều chết tiến lên, trên đỉnh núi ba huynh muội Phản Thanh Phục Minh đã nằm trên mặt đất mà ngáy khò khò.
Cuộc chiến đã giằng co hơn 5 giờ, 9h30’ Diệp Sảng lại login.
- Vẫn chưa đánh xong hả?
Diệp Sảng kinh ngạc
- Sắp!
Tinh Tinh trả lời.
Quả nhiên trong hẻm núi hai bên thương vong cũng không còn chênh lệch lắm, đây đó còn sót lại cũng không đến 100 người, hẻm núi này quả là cối xay thịt, thây cao thành núi, máu chảy thành sông. Mấy game thủ tham gia cũng không còn một mống chỉ còn mấy chục NPC mang khiên cầm kiếm tiếp tục chiến đấu.
Hẻm núi rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại, đám người Diệp Sảng lúc này mới bắt đầu xuống núi. Đám lính NPC kia cũng không nói năng gì, chỉ là liếc mắt nhìn họ một cái rồi tiếp tục tiến lên.
Lúc này bầu trời đêm không ngừng xẹt qua tia chớp, tiếng sấm vang ầm ầm không chừng bão táp sắp kéo đến, mỗi người đều dự cảm một cái gì đó, giống như thật sự bão tố lập tức muốn kéo đến đây.
“ Rắc rắc! Rắc rắc! ” Tia chớp chói lòa, chói bừng lên trong nháy mắt. Diệp Sảng phát hiện Tinh Tinh lúc này mắt lóe lục quang, đây là Ung Nhãn Thuật dùng để quét thăm dò chung quanh.
- Hỏng!
Diệp Sảnh kêu lên.
Chỉ thấy phía trước hẻm núi xuất hiện đoàn người, ước chừng số lượng hai ba mươi người, nhung bào lất phất, áo giáp bóng loáng, đao thương sáng lóe thật là chói mắt. Tất các các gương mặt trong nhóm người này Diệp Sảng rất quen thuộc, Toàn Trí Tiên, Bảo Bối Hi Phạn Nhĩ, Diễm Vô Song, Tình Thâm Sâu Vũ Mênh Mông, lão đại Phương Nhã Văn cũng có mặt.
- Mợ nó, mấy mụ Lạc Hoa Lưu Thủy cũng tham gia nhiệm vụ này, mà lại là quân của đối phương nữa chứ
Diệp Sảng áp lực bội tăng.
- Hà Kim Ngân, lại là ngươi!
Phương Nhã Văn cũng không biết sinh tử đại địch trong trò chơi lại chính là Diệp Sảng trong hiện thực.
- Ha ha, các vị mỹ nữ, mọi người khỏe không, ăn tối chưa vậy?
Diệp Sảng cười chào hỏi.
Diệp Sảng lễ phép, nhưng mà mấy binh lính NPC vẫn địch ta phân minh, lập tức xông đến bọn người Lạc Hoa Lưu Thủy. Nhưng bằng vào mấy chục tàn binh yếu nhược đó mà đi thì vẫn chưa đáng làm đối thủ của Lạc Hoa Lưu Thủy. Diễm Vô Song xông tới cùng một mảng đao quang kiếm ảnh, binh lính NPC rơi rụng mất 4-5, Tình Thâm Sâu Vũ Mênh Mông tập trung năm thủy hệ nguyên tố đại sư lại phóng ra một trận Băng Chi Kiếm, binh lính NPC trên cơ bản gần như bị diệt sạch. Lạc Hoa Lưu Thủy lần này đăng ký nhiệm vụ phỏng chừng đều là tinh anh trong bang phái, ngoại trừ Toàn Trí Tiên vẫn là súng trường M1 Garand thì những tay súng khác đều tuyền một màu Desert Eagle.
“ Pằng pằng pằng! ”
Song phương đều đã quỳ rạp trên mặt đất tiến hành một trận loạn xạ, đạn vạch thành đường trong bóng đêm có thể thấy được rất rõ ràng. Ba huynh muội Phản Thanh Phục căn bản không có cách nào tiến lên, chỉ còn cách núp vào sau lưng ba lão tay súng người Mỹ nhằm kiếm chổ núp đạn, mấy người Mỹ cũng đang phải chiêm nghiệm lại câu của mấy tên TQ láu cá này, có phải đây là : “ Mềm nắn rắn buông a? ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.