Vô Địch Hắc Thương

Chương 126: Ngàn năm ân oán!




Quả thật âm hiểm! Diệp Sảng phản ứng chậm nửa nhịp. Nàng vốn hận Diệp Sảng tới tận xương cốt, Tiêm Trụ kiếm vung lên chém liên tục. Kiếm pháp của nàng đi theo con đường nhẹ nhàng. Trái một kiếm, phải một kiếm đan xen lẫn nhau, mặt tấm thép bị hoa lửa thiêu hồng lừ. Tay súng đứng gần bị trúng kiếm không đứng dậy nổi. Diệp Sảng quay cuồng liều mạng, âm thầm thấy kinh hãi. Nữ nhân này phát hiện ra thân phận của mình, nàng làm sao mà biết được? Rõ ràng mình không có nói cho ai biết nên tuyệt đối không có khả năng là Yến Vân nói cho nàng biết. Hay là công ty trò chơi tiết lộ?
Thực lực của Phương Nhã Văn không hề kém, nhưng về phương diện tốc độ động tác thì không có khả năng vượt qua được Diệp Sảng nên liên tục chém trượt. Diệp Sảng dùng Xà Đảm Xuyên Bối Dịch bổ sung HP, lẻn đến góc chết phía nam.
Thế cục cuộc hỗn chiến trong cơ khố hiện tại vô cùng rối ren. Tinh Tinh vừa thấy Diệp Sảng bị Thi Phi Vũ trảm một kiếm, còn tưởng không cứu được Diệp Sảng, phải lự bất tòng tâm. Phương Nhã Văn giương kiếm lên chỉ Diệp Sảng, cười lạnh nói: “Ngươi giết nhiều người của công hội ta như vậy, lại còn muốn tặng thư tình này nọ. Thật quá trẻ con!”
Diệp Sảng biết tình hình căng đến mức này thì có giải thích bao nhiêu cũng vô dụng: “Người làm sao biết ta?”
Phương Nhã Văn vẫn lạnh lùng: “Ngươi một bước hai bước đều giết người của ta! Ngươi còn muốn ta để ý tới ngươi sao? Ngươi không xứng! Hôm nay thù cũ nợ mới tính hết ra!”
Diệp Sảng chất giọng trầm lại: “Ngươi tưởng ngươi tốt đẹp hay ho lắm hay sao? Cái ngữ như ngươi có cho ta cũng cóc thèm!”
Phương Nhã Văn giận tím mặt liền vung kiếm. Lạc Hoa Lưu Thủy của nàng nếm qua quá nhiều tổn thất dưới tay Diệp Sảng. Có điều quả thật nàng chưa bao giờ cho Diệp Sảng cơ hội, luôn là từng bước buộc Diệp Sảng phải phản công, nhưng chưa lần nào khiến hắn bị thảm bại.
Alice ở phía xa xa thấy hết thảy, biết rằng nhiệm vụ đã đến thời điểm quan trọng. Độc dược của Thập Bộ Sát Nhất Nhân thật lợi hại, cả người nàng như vô lực, tinh thần cùng cảm giác đều kiệt quệ. Alice cắn răng, cố gắng lê thân mình tới gần công tắc nguồn.
“Mau ngăn ả người Mĩ kia lại!”
Thập Bộ Sát Nhất Nhân đứng lên hô to. Tuy nhiên hắn nói xong thì cũng đã muộn mất rồi. Alice dùng toàn bộ chút sức tàn của mình, “đoàng” một phát họng súng phun ra lửa. Hộp gỗ bị viên đạn làm vỡ tan tành thành vô số mảnh nhỏ. Alice ném khẩu súng sang một bên, cả người bổ nhào lên trên công tắc nguồn, hai tay gắt gao ôm lấy. Nàng lợi dụng sức nặng thân thể để mở được công tắc nguồn.
“Ông!”
Toàn bộ sân bay bị nổ lớn, công tắc nguồn bị nàng đè xuống.
“Tiểu Alice, ngươi làm rất đẹp. Tuyệt vời!” – Tinh Tinh hết mực vui mừng.
Cổng mở ra, phía sau không phải chỉ là một cái tế đàn mà là vách tường tự động dâng lên làm xuất hiện một căn phòng thủy tinh, bên trong là một cái phi cơ khổng lồ, tạo hình cổ quái. Diệp Sảng lập tức hiểu ra. Theo như lời của Trà Viên Tỷ Tỷ thì đây là căn cứ bí mật của Nazi. Vậy thì cái phi cơ này chắc chắn là sản phẩm tiên tiến nhất.
“Tránh ra!!” – Nhất Đại Nữ Hoàng bỗng nhiên kêu lớn.
Tránh được mới là lạ. Yến Song Song đơn độc vung kiếm tàn nhẫn đâm thẳng vào bụng Alice.
“Phụt!”
Máu tươi phun ra như suối, mặt đất xung quanh nhuộm một màu đỏ tươi, trông vô cùng kinh dị.
Hoàng thương trị số: “-400”
“Aliceee!!” – Tinh Tinh là người đầu tiên xung huyết.
“Đi tìm chết đi!!” – Yến Song Song hét lớn một tiếng, tiếp tục đâm một kiếm thứ hai, kiếm thứ ba, thứ tư liên tiếp đâm tới, kiếm đâm liên tục không nhìn rõ ảnh kiếm. Alice khẳng định hi sinh vinh quang tại nơi này. Nhưng Yến Song Song đã xem nhẹ nữ game thủ Mĩ quốc này. Alice biết được nàng không thể qua được nhiệm vụ này, nhất định sẽ hi sinh ở đây. Trước khi sinh mệnh mất đi vài giây, nàng rống to lên: “Hà, rời khỏi nơi này đi!”
Ngay sau đó nàng làm ra một hành động không ai tưởng tượng được. Hai tay nàng bắt chặt lấy kiếm của Yến Song Song, tay bị rạch rách một đường, máu lập tức chảy ra. Yến Song Song ngẩn người, nàng không hiểu đối phương có ý gì? Muốn chết? Giãy dụa?
Vẻ mặt Alice tựa như mặt quỷ, vết máu trên mặt vặn vẹo làm lộ ra tia hung ác, thanh âm trầm thấp dị thường: “Chết!”
Tiếng nói vừa dứt, một tiếng “ầm” vang lên đinh tai nhức óc. Thi thể Alice cùng Yến Song Song đều bị nổ bay lên cao sáu, bảy mét. Hóa ra trước khi chết, Alice đã mở chốt một quả lựu đận, ai giết nàng nàng sẽ cùng đồng quy vu tận. Phát nổ này thật sự như sét đánh không kịp bịt tai, tất cả mọi người đều không phản ứng được. Mảnh vỡ bắn ra làm ba nữ chiến sĩ gần đó trọng thương. Yến Song Song chết ngay tại chỗ, xuất hiện hồng thương trị số: “X” [chỗ này không thấy có cái gì, chỉ có hai dấu ngoặc nháy ==]. Có lẽ một mình nàng ta lãnh trọn quả lựu đạn.
Alice chết thảm, hai mắt Tinh Tinh cô nương đỏ au. Tuy rằng bình thường đi cùng nhau, Alice ăn nói có chút không đạo lí, nhưng dù sao nàng cũng là đồng bọn của mình. Đồng bọn vì cứu chiến hữu mà tự bạo hi sinh, tình cảm này làm người ta đau lòng khôn tả. Không thể để nàng hi sinh uổng công như vậy, Tinh Tinh liền chạy nhanh về hướng tế đàn.
Khi Tinh Tinh phản ứng lại thì Diệp Sảng đã sớm ra ngoài rồi. Trà Viên Tỷ Tỷ dùng hộ thuẫn chắn vô số đạn đi về phía trước. Còn Kiếm Thập Tam thì cứ một kiếm đánh một viên. Diệp Sảng rốt cục cũng xuất thủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.