Vô Địch Hắc Thương

Chương 131: Bán trang bị cho người quen




Trong Đệ Nhị Thế Giới, giá trị một thanh chủy thủ không thể nói bằng súng máy, trường cung, pháp trượng được. Loại đạo cụ chuyên dùng cho tay súng này chẳng những cực kì khan hiếm mà lực sát thương cũng đáng sợ dị thường. Bởi điểm đặc biệt lớn nhất của chủy thủ chính là không cần quan tâm đến phòng ngự. Loại bỏ đi một ít kĩ năng cùng đặc thù của đạo cụ thì công kích bằng chủy thủ không cần lo lắng đến việc đối thủ phòng thủ cùng kháng cự, quả thực chỉ như một kích thoáng qua nhưng trí mạng. Dù sao ở phương diện kĩ năng cận chiến của tay súng thật sự là quá yếu, hệ thống đầu não luôn phải đảm bảo sự cân bằng giữa các chức nghiệp.
Chủy thủ M1 (cấp cường hóa).
Yêu cầu chức nghiệp: Tay súng.
Yêu cầu cấp bậc: 25 cấp.
Yêu cầu lực lượng: 110
Lực công kích: 100
Thuộc tính phụ trợ: Tăng cường 10% sát thương.
Thuộc tính như vậy làm Diệp Sảng ngây ngốc cả người. Ai nha má ơi, thế này cũng mạnh mẽ quá đi. Lấy thuộc tính toàn thân của mình hiện tại nếu đâm một nhát thì mức sát thương lớn nhất cũng là tạo ra 230 điểm thương tổn, thực trâu a! Nếu lúc trước ở Tiên Tung Lâm có thanh chủy thủ này thì căn bản là không sợ cái đám gia hỏa Cái Bang kia a!
Diệp Sảng không nghĩ tới nhiệm vụ lần này lại thưởng lớn như vậy, cơ hồ tất cả đều là những món trang bị mà hắn thiếu khuyết nhất. Kiện trang bị cuối cùng là một đôi bao tay lộ nửa ngón tay màu đen, bên trên gắn một cái đầu sói mạnh mẽ. Hiển nhiên đây là một bao tay chiến đấu. Bao tay chiến đấu cũng là một trang bị phụ trợ vô cùng quan trọng của tay súng. Ở Đệ Nhị Thế Giới, tay súng không có những loại trang bị như nhẫn, hoa tai, vòng cổ, hộ vai giống như các chức nghiệp khác. Nguyên nhân rất đơn giản! Ngươi đeo một cái nhẫn đi đấu súng, khi bóp cò thì ngươi nghĩ xem sẽ có hậu quả gì? Nếu là một tay súng bắn tỉa mà lại đeo một cái vòng cổ bảo thạch thô to rồi quỳ rạp dưới đất ẩn nấp một thời gian dài, vậy thì, chúc mừng ngươi thật giống như một mĩ nữ áp bộ ngực to xuống mặt đất vài giờ liền. Ngươi thử tưởng tượng xem nếu như thế thì ngực của ngươi có kháng nghị hay không? Cho nên bao tay chiến đấu này có thể cung cấp các loại tác dụng phụ trợ lớn giống như các loại trang bị như nhẫn, hoa tai, vòng các loại của các chức nghiệp khác.
Kim Võng Lang hộ thủ (cấp cường hóa).
Yêu cầu cấp bậc: 15 cấp.
Yêu cầu chức nghiệp: tay súng.
Yêu cầu mana: 50.
Yêu cầu lực lượng: 100.
Thuộc tính phụ trợ: sức giật: -5%; chỉ số lay động mỗi giây: -2.2% , đề cao tốc độ thuần thục vũ khí; tốc độ: +15%; lực lượng: +5.
Kĩ năng: Phản Thủ Bối Thứ (yêu cầu: kết hợp với chủy thủ).
Bao tay chiến đấu này là thứ tốt, chủy thủ cũng là thứ tốt, phần thưởng trong bao trang bị này đều là thứ tốt! Tuy rằng yêu cầu cấp bậc của bao tay và chủy thủ hơi cao một chút, nhưng mà so ra giá trị của chúng còn cao hơn súng một bậc. Hơn nữa phải biết rằng hiện tại căn bản là không có ai dùng bao tay chiến đấu cùng dao găm liên hợp. Giá trị mấy thứ này cực kì lớn. Quả là bao quà tặng “Đế Chế Kỉ Niệm”, cơ hồ đều là những đồ trong WWII.
Vốn lấy được nhiều trang bị như vậy thì hẳn là vui vẻ mới phải, bất quá Diệp Sảng lại lâm vào trầm tư.
Từ sau khi ra khỏi Nguyệt Lượng thôn, hắn trộm đạo, lừa gạt được không ít trang bị, thực lực cũng tăng rất nhiều. Nhưng điều này lại khiến trong khoảng thời gian này hắn càng ngày càng lực bất tòng tâm, chính là vì thực lực của hắn lại tăng nhanh.
Ban đầu hắn luôn cộng điểm thuộc tính vào nhanh nhẹn, hiện tại thuộc tính nhanh nhẹn rất biến thái, chạy trốn giữ lại cái mạng cũng không thành vấn đề. Nhưng vấn đề chính là ở điểm đó –lực công kích thì sao? Ví dụ như với siêu cấp shotgun, lực sát thương của mình quả thật quá yếu nhưng ít ra vẫn còn có thể dùng trong trường hợp “bình nguyên du kích thủ”. Nhưng cái này cũng cần có lực lượng a, mà điểm yếu về lực lượng lại chính thức lộ ra trong nhiệm vụ lần này, thật tỷ như M4.
[bây giờ anh mới nhận ra sao :3, lực sát thương đã yếu lại còn nhanh kkk]
Sức giật của M4 khi nổ súng thì miễn cưỡng cũng có thể thích ứng được. Nhưng phải biết rằng khi nổ súng thì phản chấn tác động lên cơ rất lớn dẫn đến ảnh hưởng tới đường bay của đạn. Nên nếu ngươi muốn khống chế tốt quỹ đạo của đạn thì trước nhất phải khống chế được sự tác động lên cơ của phản chấn. Mà cái này thì cần tới lực lượng! Mãi đến khi sử dụng tới 98K mới biết lực lượng quả thực trở thành vấn đề trí mạng. Cột năng lượng, sự chớp lên lũy thừa thay đổi màu sắc của cột năng lượng cùng lực lượng có quan hệ trực tiếp với nhau. Hiện tượng này nêu lên một vấn đề: thực lực phải được tăng lên toàn diện! Đương nhiên ngươi có thể cho rằng biến thái ở một phương diện năng lực nào đó thì đã là một cao thủ, nhưng đừng quên rằng nếu đối mặt với một cao thủ bậc nhất chân chính thì sẽ không có khả năng người ta để ngươi có cơ hội tìm ra sơ hở. Ngươi càng có nhiều trang bị tốt, thuộc tính càng phải được đề cao toàn diện, không thể mỗi thuộc tính một kiểu.
Hiện tại Diệp Sảng đã lĩnh ngộ được điểm này. Hắn lấy chính mình ra làm ví dụ, nếu bây giờ không đem thuộc tính lực lượng, mana, cảm giác tăng lên thì bốn kiện trang bị này sẽ trở thành đồ phế thải trên tay hắn. Xem xem cái Kim Võng Lang hộ thủ này, không phải là bắt buộc hắn phải tăng mỗi thuộc tính lực lượng, mana thêm 3 điểm thuộc tính sao? Bất quá nếu thế này cũng không làm được thì chẳng phải là có được nó trong tay mình cũng vô nghĩa sao? Vạn nhất sau này lại lấy thêm được một cỗ đại pháo thì chẳng phải là điểm lực lượng càng trở nên trọng yếu sao? Là một thằng đàn ông chân chính, quan trọng nhất không phải là bình thường súng mạnh mẽ thế nào, mà quan trọng nhất là trong cuộc chiến uy thế của nó như thế nào!
[“Vạn nhất sau này lại lấy thêm được một cỗ đại pháo thì chẳng phải là điểm lực lượng càng trở nên trọng yếu sao? Là một thằng đàn ông chân chính, quan trọng nhất không phải là bình thường súng mạnh mẽ thế nào, mà quan trọng nhất là trong cuộc chiến uy thế của nó như thế nào!”
[hè hè hè, nguyên tác nó thế đấy ạ, ai hiểu được đến đâu thì hiểu a :v ]
Nghĩ đến đây, Diệp Sảng có chút hơi không thoải mái. Hắn thu hồi trang bị sau đó đi ra ngoài. Thưởng Thưởng Thực vừa thấy Diệp Sảng đi ra, lập tức vọt lên: “Đại ca, được thưởng cũng hậu hĩnh lắm? Có tính bỏ đi cái gì không ha?”
Diệp Sảng giật mình, thật vừa hay nha! Đem mấy thứ kia ra thử xem, xem nó đáng giá bao nhiêu tiền?
“Lại đây nói chuyện!” – Diệp Sảng hướng phía hành lang địa sảnh phục vụ mà đi.
Thưởng Thưởng Thực vừa nghe khẩu khí hắn liền biết có thứ hấp dẫn, liền chạy nhanh theo. Diệp Sảng đem hộp súng lôi ra. Thưởng Thưởng Thực nở nụ cười, biểu tình không giật mình cũng không thất vọng, chỉ là ánh mắt phát ra một tia lạnh lạnh.
“Súng này thế nào?” – Bạn học Sảng Sảng quả thực không có tí đầu óc kinh doanh nào.
Thưởng Thưởng Thực nhìn nhìn thuộc tính ít nhất cũng vài phút mới chậm rãi nói: “Đại ca quả thật là cao thủ, hơn nữa không phải là cao thủ bình thường.”
Hắn không nhắc đến trang bị, trước tiên phải vỗ mông ngựa cái đã. Vẻ mặt của Thưởng Thưởng Thực rất nghiêm trang khiến cho Diệp Sảng rất là thích thú, đây cũng chỉ bình thường thôi, ca còn mạnh hơn kìa.
“Ngân ca là cao thủ đánh ra được trang bị tốt nhất trong số những người suốt tối qua a.”
Thưởng Thưởng Thực tiếp tục cảm thán, sau đó nghiêm mặt nói: “Đầu tiên có thể khẳng định đây là súng tự động, giá ít nhất cũng phải là 350, bởi vì hiện tại súng tự động quá ít. Tiếp theo đây là vũ khí cấp tinh anh, động năng họng súng cao đến 40, uy lực rất lớn, giá thêm 250 nữa. Mà điểm ưu tú nhất chính là ở phía trước có hai cột năng lượng bên trên, mà yêu cầu cấp bậc lại rất thấp, chỉ có 10, đây là ưu thế lớn, giá có thể cộng thêm 200.”
Thưởng Thưởng Ăn quả nhiên là thương nhân, mới nhìn có thể nói hết tất cả những ưu điểm của súng mà người bình thường khó mà nhìn ra được. Kiến thức về trang bị vốn rất khó học, Diệp Sảng không thể không phục. Thương nhân mà còn không am hiểu thị trường thì làm sao có thể làm ăn được!
“Vậy súng này ngươi ra giá bao nhiêu?” – Diệp Sảng nhịn không được liền hỏi.
“Thưởng Thưởng Thực chậm rãi vươn ngón tay ra: “800 nhân dân tệ. Bán hay không?”
Diệp Sảng lắp bắp kinh hãi, lập tức gật đầu: “Bán!”
Thưởng Thưởng Thực lộ ra một tia cười gian không dễ thấy: “Ngân ca, vậy thì ta cho ngươi địa chỉ Đào Đào Võng Ngân. Trước tiên ngươi lên ghi lại số tín dụng của ta. Nếu ngươi cảm thấy được thì chuẩn bị tốt rồi lại login báo ta một câu. Ta ở trong này cả sáng nay!”
Diệp Sảng lập tức logout không hề nghĩ ngợi. Hiện tại hắn chính là một tên tiểu cường. Cái này vô dụng đối với mình nhưng lại bán ra được hẳn những 800RMB*, là hơn nửa tháng tiền lương a! Chân bạch kim ngân a! Oa ha ha, lần này ta phát tài rồi!
[RMB=NDT, cho nên chỗ thì ta dùng RMB, chỗ lại NDT, mọi người đừng thắc mắc]
Cảm tạ quốc gia! Cảm tạ cha mẹ! Cảm ta CCTV!
Sau khi logout, Diệp Sảng nhiệt huyết sôi trào mạnh mẽ thẳng tiến đến quán internet. Đi được nửa đường hắn liền bừng tỉnh, mẹ nó, lão tử không ngu a! Giao dịch cái chim a! Nhưng mà người ta ít nhất cũng mua với giá 800, cơ hội này không thể bỏ qua. Nghĩ nghĩ một lúc, Diệp Sảng lôi di động ra:
“Hây, An tỷ sao? Ta Diệp tử đây, ngươi có đăng kí tài khoản Đào Đào Võng Ngân phải không? Ta muốn bán trang bị ra, có người ra giá với ta là 800 nhân dân tệ. Ngươi có mua hay không? Cái gì? Ngươi có hả? Vậy thì tốt quá! Mau tới đây đi, ta đợi ở Ngưu Tẩu!”
Chưa tới 10 phút sau, An Hi đi tới, hai mắt sưng mòng, hiển nhiên là bị Diệp Sảng lôi dậy từ trong mộng.
“Mới sáng sớm ngươi bán trang bị cái gì? Ngươi phát tài rồi?” – An Hi xoa xoa mắt hỏi.
Diệp Sảng kích động đến cả người phát run: “Đúng là phát tài rồi! 800RMB a! Người đó ra 800RMB a!”
An Hi trừng mắt: “Ngươi đúng là chẳng có tiền đồ! 800RMB đã làm ngươi kích động như vậy rồi?”
“Đi một chút, lên mạng xem!” – Diệp Sảng xông vọt vào Ngưu Tẩu.
Dựa theo địa chỉ Thưởng Thưởng Ăn cung cấp, số uy tín tín dụng của “Phòng làm việc hoa Tulip” ở Đào Đào Võng Ngân quả nhiên rất cao. Điểm uy tín tín dụng tổng cộng là hơn 1700, tương đương với hơn 1700 lượt giao dịch, trong đó giao dịch trang bị trong Đệ Nhị Thế Giới có tới hơn 1000 kiện. Quả nhiên là thành tín thu mua nha. Diệp Sảng cảm giác cơ hội đã tới, không thể tin được đúng là chơi game cũng có thể kiếm tiền. Chậc chậc, nhân phẩm của ca đúng là tốt miễn bàn.
“Ngươi bán trang bị gì mà 800NDT?”
Bạn học Sảng Sảng quả thực rất kích động, chân thật một lèo nói ra thuộc tính. Vì thế An Hi nhất thời hoàn toàn tỉnh ngủ: “Ngươi thật ngu ngốc!”
“Vì sao?” – Diệp Sảng ngạc nhiên.
An Hi tức giận đến không giữ được bình tĩnh: “Mấy ngàn đồng bị ngươi bán tống bán tháo đi không biết bao nhiêu. Ngươi ngươi ngươi... Ngươi có biết hiện tại ở khu Tịch Tĩnh có bao nhiêu người có súng tự động hay không?”
Vẻ mặt Diệp Sảng mê man: “Bao nhiêu?”
An Hhi hai mắt dại ra, mặt tái đi: “Ta cho ngươi biết, cộng lại giỏi lắm mới có ba vị thôi. Thế mà một khẩu súng tự động cấp tinh anh cư nhiên lại bị ngươi bán tống bán tháo với giá 800. Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi...”
Nàng chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép, nửa ngày không nói hết một câu, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh. Diệp Sảng chần chừ nói:
“An tỷ, ý của ngươi là... người kia lừa ta ra giá 800NDT?”
Thấy biểu tình Diệp Sảng không khác gì tiểu bạch, An Hi càng tức giận: “Theo như một câu nói của người Tứ Xuyên thì ngươi đúng là tiểu tử thối, tiểu tử ngốc, óc heo!”
Trong nhất thời Diệp Sảng tâm loạn như ma: “Giang hồ hiểm ác! An tỷ, vậy thì súng này có thể bán bao nhiêu?”
An Hi tức giận nói: “Chi bằng ngươi bán cho Trình Tiếu Phong. Ta dám cược thứ này ở khu Tịch Tĩnh ta thì hắn phải ra 2500NDT.”
Diệp Sảng hít một sâu một ngụm Vương Bát khí, vẻ mặt kiên quyết: “Được, bây giờ ta sẽ gọi cho hắn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.