Vô Địch Hắc Thương

Chương 134: Nhất oa toàn đoan điệu




Trình Tiếu Phong quả nhiên có chút tài năng. Nếu như nói Diệp Sảng vô sỉ thì Trình Tiếu Phong mới là vô sỉ chân chính. Thằng cha này nghênh ngang tiêu sái đi tới quảng trường trên bãi rác. Người trên quảng trường ngày càng nhiều, đa số là rao hàng buôn bán. Thưởng Thưởng Thực vừa nhìn thấy Trình Tiếu Phong liền bốc hỏa: “Lại là ngươi!”
Trình Tiếu Phong cười hắc hắc: “Nhớ ra ta không?”
Thưởng Thưởng Thực giật mình, bỗng nhiên cười nói: “Huynh đệ, tất cả mọi người đều là cầu tài, ngươi đến làm vậy là vì cái gì?”
Trình Tiếu Phong căn bản là không cho hắn cơ hội giả thích, đột nhiên đứng lên ngửa đầu thét to: “Mọi người mau nhìn a, người này là kẻ lừa đảo. Đcm hắn mang trang bị lừa ta, ta làm...”
Hắn lại dùng cách cũ, người chơi khác trên quảng trường không nghi ngờ bị kinh động đều xông tới. Thưởng Thưởng Thực cùng Trình Tiếu Phong lập tức cãi nhau om xòm. Bất quá đạo hạnh vô sỉ của hằn còn chưa thâm hậu bằng Trình Tiếu Phong. Trình Tiếu Phong là nhân vật cỡ nào không biết xấu hổ, làm một động tác như diễn ảo thuật lôi ra một cái sa ưng, kéo một người chơi chiến sĩ cao lớn thô kệch nói: “Huynh đệ, ngươi bình xét phân xử xem thứ này đến tột cùng là giá bao nhiêu tiền?”
Chiến sĩ đó vừa thấy sa ưng của Trình Tiếu Phong đã là tinh anh cấp 15 lại còn là trang bị biến dị cấp 1, động năng nòng súng lại cao tới 120 điểm nên trong nhất thời cũng không chắc chắn được giá cả của súng này bởi vì hắn còn chưa bao giờ thấy trang bị tốt đến bậc này.
“Cái này sao...?” – Bộ dạng của chiến sĩ nhìn qua ngốc cực kì.
Trình Tiếu Phong bày ra vẻ mặt phẫn nộ: “Con mẹ nó, thằng tạp chủng này bán cho ta 3000RMB!”
“Cái gì?” – Chiến sĩ đó kinh ngạc, lắp bắp kinh hãi. Tuy rằng không đoán chắc giá cả, nhưng mỗi người đều biết được hiện tài dù súng lục có NB thế nào cũng không có khả năng bán được 3000RMB!
“Trời ạ!” – Chiến sĩ đó cảm thấy không thể tin được.
Bên cạnh có người cười nhạo nói: “Đó chính là do ngươi ngốc!”
Trình Tiếu Phong nói như có thực: “Vkl chính là ở điểm này! Hắn ở trên Đào Đào gạt ta nói, là một sản phẩm trong 95 khẩu súng tự động cấp tinh anh trong nước. Chờ lão tử trả tiền hắn mới giao dịch súng lục trong trò chơi với ta. Địa chỉ Đào Đào Võng Ngân của hắn là XXXXX.”
“XXXXX” là địa chỉ hắn thuận miệng bịa ra, nhưng trên Đào Đào cũng có người bán không giữ chữ tín, điều này tuyệt đối không phải là chuyện lạ. Rất nhiều người chơi lập tức quăng ánh mắt đồng tình đến Trình Tiếu Phong, đồng thời khinh bỉ Thưởng Thưởng Thực thật sâu.
Trình Tiếu Phong lại đem thuộc tính cho nhiều người chơi chức nghiệp tay súng xem. Tính khí mấy tay súng này cũng là nóng nảy: “Mẹ kẻ lừa đảo biến! Còn nói cái gì thành tín thu mua. Tặng cho ngưoi mười chữ: có TM rất xa, cổn TM rất xa!” [thực sự thì chỗ này ngu nhân ta cũng không hiểu, TMD thì ta còn hiểu chứ TM thì...tie hand...]
Diệp Sảng đếm ngón tay tính toán: “Ồ, đúng là mười chữ nha!”
Thưởng Thưởng Thực lại lâm vào tình cảnh nhân dân công địch [tức là bị úp sọt hội đồng á], sinh ý hôm nay quá tồi tệ.
“Đcm, có phải ngươi thích chết không?” – Thưởng Thưởng Thực trừng mắt nhìn Trình Tiếu Phong.
Trình Tiếu Phong ở chỗ này một mình cuồng mắng loạn chửi không dứt, rất khó nghe. Ba người Diệp Sảng nghe không nổi nữa, thằng ôn này đúng là ác nhân đến quỷ cũng sợ.
Người của phòng làm việc vẫn là có chút kiên nhẫn hơn người. Thưởng Thưởng Thực vẫn không so đo với Trình Tiếu Phong, nhưng hắn không có cách nào ở lại bãi rác. Vì thế hắn đi về phía chỗ đổ rác Thanh Sơn. Đây đúng là việc khiến đám người Diệp Sảng vui vẻ nhất. Ngươi nha đừng đi tìm đồng lõa, bị chúng ta phát hiện ra sẽ thu phục các ngươi.
Cuối cùng Thưởng Thưởng Thực đúng là phải đi tìm người của phòng làm việc. Trong huyệt động khu vực mỏ khai thác trên lưng chừng núi, một đám đông người chơi sinh hoạt của Hoa Tulip đang khai thác quặng. Các ngách động rất nhiều nhưng đám người chơi còn đông hơn, Thưởng Thưởng Thực một trận thét to lại một lượt login logout.
“Diệp Sảng, Tinh Tinh, Hi Hi, hôm nay Phong ca báo thù cho các ngươi!” – Trình Tiếu Phong như diễn ảo thuật lôi ra một tấm thẻ bài điện tử ấn vài cái, sau đó giơ thẻ bài đi vào động.
Tiểu tử này thật đúng là vô sỉ, ánh sáng trên tấm bài thượng tự chói mắt: “Thanh tràng, phản kháng liền giết!”
Mà nơi nào không đi, lại hướng về đám người Thưởng Thưởng Thực đi tới. Đối với quy tắc hệ thống đầu não, Trình Tiếu Phong nắm khá rõ. Trong Đệ Nhị Thế Giới rất dễ rơi vào tình thế bụi danh. Nói thí dụ ngay vừa rồi ở trạm gác hắn được tính là mắng chửi người khác, xác định chắc chắn là sẽ bị bụi danh. Bụi danh bình thường đều phải kéo dài liên tục 5 phút đồng hồ. Như vậy có nghĩa là người khác có quyền lợi hợp pháp công kích ngươi, giết ngươi cũng không bị hồng danh.
Bây giờ Trình Tiếu Phong ngông nghênh tiến vào như vậy, Thưởng Thưởng Thực dù có tính khí tốt cũng không nhẫn nhịn được nữa: “Đại ca, chúng ta không thù không oán, ngươi cứ làm loạn như vậy rốt cuộc là có ý gì?”
Trình Tiếu Phong cũng không nói gì, vô cùng kiêu ngạo nhìn Thưởng Thưởng Thực một chút, lại nhìn tấm bài điện tử một chút, ý tứ của hắn rất rõ ràng: “Mắt ngươi mù? Không thấy tấm bài thượng tự sao?”
Hơn 30 người chơi sinh hoạt của Hoa Tulip đều ở nơi này, bọn họ cũng không sợ bởi nơi này vốn rất ít người so với chúng, những người tới sau tự giác tuân thủ quy củ bất thành văn này. Cho nên họ thấy rất ít người như Trình Tiếu Phong.
Thưởng Thưởng Thực tức giận nói: “Ngươi là người của công hội nào? Cả tên Hà Kim Ngân nữa? Đcm các ngươi, hết lần này tới lần khác đến quấy rối!”
Hắn quên nơi này là khu vực mỏ khai thác, mắng một câu như vậy liền bụi danh. Trình Tiếu Phong không chút do dự ném thẻ bài xuống, đột nhiên móc ra sa ưng.
“Uỳnh” một tiếng trầm đục, thương cơ bắn ra một viên đạn thô to.
Thưởng Thưởng Thực lập tức lăn ra mặt đất, trán bị oanh ra một lỗ máu đáng sợ. Ngươi chơi sinh hoạt căn bản là không có HP, hắn đột nhiên hạ thủ liền giết chết Thưởng Thưởng Thực khiến một đám người chơi bên cạnh còn chưa kịp định thần.
Trình Tiếu Phong rất có phong cách của Diệp Sảng, lập tức động thủ trên thi thể. Thưởng Thưởng Thực lần này lỗ lớn, bị Trình Tiếu Phong lột mất 3 khối tinh quáng độ tinh khiết 33%. Trong hình thức u linh Thưởng Thưởng Thực tức đến hộc máu: “Mất mấy chục đồng mới mua được.”
Trình Tiếu Phong vô duyên vô cớ có được 3 khối tinh quáng, đứng lên giơ giơ sa ưng, cười cợt: “Ta chỉ là phản kháng tự vệ thôi!”
Một đám người chơi Hoa Tulip vẫn không ngờ tay súng này dám động thủ. Một người chơi cầm đầu nhìn như tài liệu sư có lá gan rất lớn, đi tới nói: “Bằng hữu, ngươi...”

“Uỳnh!”
Sa ưng vang lên một tiếng lập tức cắt đứt câu nói của hắn. Tài liệu sư cư nhiên bị một phát súng này bắn bay lên, sau đó rơi xuống sàn thật mạnh, nằm bất động.
Trình Tiếu Phong cười hơ hớ: “Ta là vô địch!”
Người chơi Hoa Tulip có trực giác hôm nay gặp phải kẻ điên. Ba người Diệp Sảng núp ở một chỗ bí mật gần đó thấy rất rõ ràng. An Hi bất mãn nói: “Tên này! Như thế nào ngay cả người chơi sinh hoạt cũng giết?”
Tinh Tinh không đồng tình: “Vậy người khác giết A Nhuế thì sao?”
An Hi bĩu môi, không muốn thừa nhận cũng phải nhận. Cái thế giới này chính là như vậy, cá lớn nuốt cá bé, người yếu đồng tình với người yếu. Có một ngày có thể ngay cả người yếu cũng quay lưng lại với ngươi.
“Bọn họ muốn kêu người?” – Tinh Tinh nhỏ giọng nói.
Diệp Sảng ở bên cạnh cầm lon coca uống: “Không kêu mới là lạ! Đi! Chúng ta ra bên ngoài phối hợp với Phong ca!”
Bạn học Sảng Sảng liệu sự như thần. Đám người Hoa Tulip to gan lớn mật cư nhiên không bỏ đi mà đem Trình Tiếu Phong vây lại. Một đám người cãi nhau loạn xạ ở cửa động. Những người này đem tâm lí đoán chắc Trình Tiếu Phong có giỏi cũng không có khả năng giết hơn 30 người chơi sinh hoạt, nếu không sẽ hồng danh nghiêm trọng đến hộc máu.
Mắng một lúc, quả nhiên dưới chân núi có ba người chơi chiến đấu đi tới gồm hai nam một nữ. Hai người nam là chiến sĩ, người nữ là triệu hoán sư.
“Chính hắn!” – Một đám người chơi sinh hoạt kêu lên, xem ra người mới đến là tay chân của Hoa Tulip.
Trình Tiếu Phong đứng trên mặt đất dương dương tự đắc, hướng Diệp Sảng hét lớn: “Bán tinh quáng 33%. Tự mình ra giá, người nghèo li khai!”
Nghe thấy tiếng hét to ngạo mạn, một đám người suýt chút nữa tức khí mà vỡ bụng. Một khinh giáp chiến sĩ vác đoản kiếm nhịn không được tiến lên lại bị trọng giáp chiến sĩ giơ tay cản lại.
“Vị bằng hữu kia!” – Trọng giáp chiến sĩ chậm rãi đi lên trước vài bước – “Hoa Tulip chúng ta không chọc giận ngươi cái gì, ngươi đây là có ý gì?”
Trình Tiếu Phong không để ý đến hắn, tiếp tục trâu bò: “Không mua quáng lão tử thì li khai.”
Sắc mặt trọng giáp chiến sĩ thay đổi, nhưng hắn không ra tay. Khinh giáp chiến sĩ thật sự là không nhịn được, đột nhiên lủi tới, huy kiếm lên. Diệp Sảng có hơi chút ngạc nhiên, chiêu này hắn dùng là “Phản Thủ Kiếm”, thế mà tư thế ra tay rất quái lạ. Đoản kiếm của hắn dán vào tay, cảm giác tựa như nhất câu quyền tà đánh vào bụng dưới Trình Tiếu Phong.
Vẫn nói nhất tấc đoản nhất tấc hiểm. Loại công kích này Diệp Sảng quen từ lúc gặp lũ Tiểu Đao hội [ai không nhớ Tiểu Đao thỉnh quay lại chương 7 để nhớ lại nha]. Nếu ngươi nhường nhịn, hậu chiêu liên miên đã tới không ngừng rồi. Ngươi là một tay súng đã bị cận công lại bị liên kích thì cho dù ngươi có bản lĩnh nghịch thiên cũng không phát huy được.
Người chơi phòng làm việc ra tay so với người bình thường quả nhiên có kinh nghiệm hơn. Ai ngờ Trình Tiếu Phong không né mà cư nhiên đối kháng một kiếm này.
“Xuy” một tiếng, y phục tác chiến bị thủng một lỗ ở ngay bụng dưới, hồng thương trị số: “-158!”
Lực công kích của khinh giáp chiến sĩ tuyệt nhiên không yếu, nhưng vì hắn có kinh nghiệm phong phú nên khi thấy đối phương là một tay súng lại dám chọi cứng với chiến sĩ, hắn thấy rất khác thường. Hắn hơi ngây người, Trình Tiếu Phong phi thường phong cách nâng sa ưng lên nhưng không nổ súng, mà là để nện vào ngực đối phương.
“Phốc phốc phốc phốc phốc!”
Hồng thương trị số:
-58!
-58!
-58!
-58!
-58!
Người Hoa Tulip thực không dám tin vào mắt mình. Một đập này của tay súng lại tạo ra hơn 400 điểm thương tổn? Đây là sao?
Tại sao lại thế bọn họ không biết được. Bọn họ chỉ biết là khinh giáp chiến sĩ lập tức nằm bất động trên mặt đất, mắt trợn trừng. Xem qua chỉ biết là đã bị giết rồi!
Một cú nện bằng báng súng đem khinh giáp chiến sĩ miểu sát, cái này... nếu không phải tận mắt chứng kiến, ai dám tin?
Lệ khí trên mặt trọng giáp chiến sĩ càng lúc càng nặng. Ai ngờ Trình Tiếu Phong cười lên ha hả: “Rất thực, rất thoải mái!”
Rốt cục cũng vẫn là cựu binh có kinh nghiệm của phòng làm việc, trọng giáp chiến sĩ đột nhiên bừng tỉnh. Đối phương một mình dám đến gây chuyện thì tất nhiên là có bản lĩnh hơn người, mà cũng có nguyên nhân. Những việc này không thể vô duyên vô cớ mà xảy ra.
“Bằng hữu, Tulip chúng ta cùng ngươi không thù không oán đi? Ngươi có yêu cầu gì cứ nói!”
Trình Tiếu Phong mười phần thần khí: “Một mình đấu vẫn là ta không thể 1V2, hai người các ngươi tự tuyển.”
Trọng giáp chiến sĩ cùng triệu hoán sư liếc mắt nhìn, trao đổi một chút qua ánh mắt. Trọng giáp chiến sĩ bỗng nhiên cười: “Được, ta tới lĩnh giáo cao chiêu của các hạ!”
Lời này vừa nói xong, người ra tay trước lại là triệu hoán sư. Thật âm hiểm!
Đoản kiếm trong tay nàng vung lên, một con lam quang phi điểu xuất hiện, “bá” một cái bay thẳng tới trước ngực Trình Tiếu Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.