Vô Địch Hắc Thương

Chương 152: Ai bảo ngươi đâm vào lão tử!




Diệp Sảng nhìn Tam Xảo, Tam Xảo nhíu nhíu mày lắc đầu, ý là nàng cũng không biết những người này. Diệp Sảng lặng lẽ đưa tay vào trong túi Càn Khôn, nhưng Tam Xảo lại đè tay hắn xuống, dụng ý là cạnh mình toàn người mới, đừng động thủ.
"...6 ...5 ...4 ...3..." - Trọng giáp chiến sĩ lạnh lùng đếm.
Tam Xảo tiến lên cười xòa nói: "Vị tiểu ca này, chúng ta lập tức đi là được chứ gì?"
Trọng giáp chiến sĩ hừ lạnh: "Coi như ngươi thức thời, một đám rác rưởi!"
Một đám người Hồng Nữ bang vừa thấy tình hình này cũng liền biết đây chính là thanh tràng* trong truyền thuyết, thật muốn đánh. Cái hại trước nhất là đám người mới sẽ chịu thiệt cho nên Tam Xảo vẫn nhẫn nhịn, kêu gọi một đám người đang xám xịt lui ra ngoài. Trên xe máy kéo, một game thủ nữ không nhịn được oán giận nói:
"Tam tỷ, không phải ngươi nói có hộ giá và hộ tống sao? Thằng kia kiêu ngạo như vậy tỷ còn để yên cho hắn?"
[*thanh tràng: cướp địa bàn, lãnh địa...]
Diệp Sảng cau mày nói: "Ngươi thì biết cái gì! Tam tỷ không muốn các ngươi chết ở trong này, chứ ngươi tưởng chúng ta thật sự sợ hắn sao?"
Cô gái kia bĩu môi, không nói gì thêm nhưng nhìn biểu tình xem ra vẫn còn chưa phục lắm. Đương nhiên gặp chuyện như vậy thì bất kì ai cũng sẽ không thấy khoái trá, Tam Xảo sắc mặt trịnh trọng nói: "Mọi người hãy nghe ta nói vài câu! Hồng Nữ bang chúng ta không muốn làm liên lụy người vô tội. Vẫn theo như quyết định lúc trước, trước tiên ta đưa mọi người vào trong thôn, nơi này cứ để chúng ta xử lí, mọi người không cần quan tâm!"
Nàng vừa nói như thế, đám người mới mà không cao hứng thì cũng chỉ có thể đến vậy là cùng. Diệp Sảng lạnh lùng nói: "Tam Xảo, anh không quay về! Anh ở lại!"
Tam Xảo hiểu ý, gật đầu: "A Ngân, anh tự mình cẩn thận một chút. Em đi thông tri các tỷ muội khác!"
Máy kéo lái đi rất nhanh, trên mặt Diệp Sảng nhanh chóng bao trùm một tầng hàn khí: "Ngày nay thế đạo thay đổi, cư nhiên còn có người đến thanh tràng khu vực mỏ khai thác!"
"Ngươi tính đối phó với chúng như thế nào?"
Diệp Sảng giật mình nhìn lại: "Tại sao ngươi không trở về đi?"
Ngược lại Lôi Lôi rất trấn định: "Ta muốn xem náo nhiệt một chút!"
Diệp Sảng hết chỗ nói: "Ở đây rất nguy hiểm, ngươi vẫn nên trở về thôn đi!"
Lôi Lôi không nhịn được nói: "Không sao, ta là tân thủ cấp 1, có chết cũng vậy, không sao cả!"
Diệp Sảng nói: "Ngươi tự mình đi tìm một chỗ nấp đi."
Lôi Lôi gật gật đầu: "Ngươi cũng cẩn thận một chút, trọng giáp chiến sĩ này không kém, phòng ngự của hắn có thể hơn 35 điểm!"
"A?" - Diệp Sảng ngạc nhiên.
Lôi Lôi trầm giọng: "Ngươi xem bộ giáp hắn mặc trên người không?"
"Ừ?" - Diệp Sảng gật gật đầu.
Lôi Lôi nói tiếp: "Đồ hắn mặc tên là Thiên Khí Bảo Giáp, có kĩ năng cường hiệu chống lại nguyên tố phong. Nếu như là cấp tinh anh thì có thể ngăn cản hai loại công kích nguyên tố, ít nhất cũng giảm bớt 10% công kích. Còn nếu là biến dị thì cao nhất có thể giảm 30%!"
Diệp Sảng ngẩn ngơ: "Sao ngươi biết?"
Lôi Lội đột nhiên cảm thấy mình đã nói nhiều, vội nói: "Ngươi tự cẩn thận, ta đi nấp!"
Nói xong nàng liền chạy đi. Diệp Sảng cũng không có nghĩ gì nhiều. Hiện tại hắn đang khó chịu, lần đầu tiền gặp phải loại chiến sĩ như vậy. Chơi game đã lâu nhưng còn chưa có ai gọi hắn là rác rưởi, kể cả năm đó hắn thiếu ăn thiếu uống cũng chưa bao giờ bị mắng "biến đi đồ thái điểu" hay "cút đi đồ rác rưởi" cả!
Diệp Sảng phiêu phiêu trở lại cửa khu mỏ. Lần này hắn thấy rõ có 30 game thủ sinh hoạt đang đào quáng, hơn 10 game thủ chiến đấu, các chứ nghiệp lớn đều có, trong đó trọng giáp chiến sĩ là đầu lĩnh.
"Huynh đệ, xưng hô như thế nào a?" - Diệp Sảng làm bộ lấy ra một điếu thuốc.
Trọng giáp chiến sĩ vạn lần cũng không nghĩ Diệp Sảng dám một mình quay trở lại, con mắt thẫm lại: "Ta nói lại lần nữa, tránh xa một chút! Ngươi nghĩ ngươi là ai?"
Diệp Sảng cười hì hì nói: "Huynh đệ, không nên sinh bất hòa, nên giữ hòa khí a, xin bớt giận. Ta là người của Lạc Hoa Lưu Thủy, cho ta chút mặt mũi đi!"
Sảng Sảng quả nhiên đủ bỉ ổi, vu oan giá họa vẫn luôn là sở trường của hắn, không nói Túy Ngân Kiếm mà đổi thành Lạc Hoa Lưu Thủy. Ai ngờ trọng giáp chiến sĩ ban đầu ngẩn ra, sau đó cười lên ha hả, liền đó trên đầu hắn hiện ra dòng chữ: "Thiếu Gia Túm Túm - Lạc Hoa Lưu Thủy".
Diệp Sảng bỗng nhiên cũng cười, thật đúng là con mẹ nó trùng hợp. Lão tử đang lo không muốn giết người vô tội lung tung. Tốt lắm, chính các ngươi dâng mình đến cửa, còn con mẹ nó lưu tên. Cái loại người thế này có cường đại thế nào cũng có hạn.
Diệp Sảng cười xòa làm lành: "Kì thật ta cùng lão đại Thi Phi Vũ của các ngươi rất thân quen, chúng ta thường ở một chỗ cùng pha trà đàm đạo."
Thiếu Gia Túm Túm cười ha ha: "Chỉ bằng cái loại ngươi cũng xứng cùng lão đại chúng ta có quan hệ này kia. Thật là một con cóc ghẻ!"
Nếu hắn biết được sự thật Diệp Sảng đã từng giết sống Phương Nhã Văn thì chỉ sợ hắn không còn cười nổi nữa.
"Ai cóc ghẻ ai thiên nga còn chưa rõ đâu!" - Diệp Sảng ngoài cười nhưng trong không cười, vừa nói vừa quay đầu bước đi.
Một đám người Thiếu Gia Túm Túm cươi hô hố: "Cư nhiên hôm nay lại gặp một tên đại ảo tưởng, giả mạo người bản bang. Ha ha ha. Đi nhanh đi, lão tử đỡ phải phí sức giết ngươi."
Bạn học Sảng Sảng không còn là con gà sợ chết trước kia, muốn thu phục bọn ôn thần này hắn cũng đã có biện pháp. Các ngươi đã làm cho tiểu ca ta mất hứng, hôm nay tiểu ca ta liền cho các ngươi có đến mà không có đi!
Lôi Lôi ở trên sườn núi nhỏ thấy rõ Diệp Sảng vừa không mắng chửi vừa không đánh nhau mà một mực vùi đầu bước đi, biểu tình dường như là đang trầm tư. Lôi Lôi liền buồn bực, nàng có ấn tượng rất sâu đối với Diệp Sảng. Diệp Sảng tuy không phải là một nam nhân có khí khái vương bá nổi trội gì, nhưng tuyệt đối cũng không phải là loại nhu nhược, không có khả năng cứ để cho người ta khi dễ* như vậy.
[*khi dễ: gây chuyện, bắt bẻ, làm khó dễ]
Diệp Sảng vừa đi vừa chìm sâu vào trầm tư. Bỗng "uỳnh" một tiếng trầm đục, Diệp Sảng ngã cái rầm ngồi bệt lên mặt đất. Một đám người ở trước cửa khu mỏ khai thác cười không dứt, Thiếu Gia Túm Túm lại càng cười đến đau bụng. Nguyên lai Diệp Sảng chỉ lo vùi đầu đi đường, không cẩn thận đâm đầu vào một cái xe vận tải bảo hiểm phía trước.
"Ta x con mẹ ngươi này, ngay cả ngươi cũng khi phụ ta!" - Diệp Sảng nổi giận, đứng lên liền đấm đá cái xe tải một trận.
Thiếu Gia Túm Túm cười đến thiếu chút nữa đứt cả hơi: "Đã từng gặp qua thằng đần, nhưng chưa thấy thằng nào vừa đần vừa ngu như vậy!"
Diệp Sảng đấm đá một lúc, dường như cảm thấy chưa hết giận, vung tay một cái, khẩu shotgun siêu cấp xuất hiện. Hắn xông lên bắn một cái khoe khoe khoang khoang, đường đạn khẩu shotgun cỡ nào bá đạo.
"Đinh đinh" một tiếng giòn vang. Kính chắn gió thủy tinh vỡ tung, thủy tinh rơi đầy trên mặt đất. Thiếu Gia Túm Túm vốn đang cười, sau khi nhìn thấy một màn như vậy, bộ mặt đang cười điên dại chưa kịp điều chỉnh, lập tức đứng ngây ra như phỗng.
"Xông lên! Xông lên! Xông lên!"
Khẩu shotgun siêu cấp liên tục khai hỏa, kính phản quang trên xe đều bị bắn bay. Diệp Sảng hướng về phía xe tải mắng to: "TMD, ai bảo ngươi đâm vào lão tử, ai bảo? Lão tử đánh chết ngươi!"
"Mẹ..." - Thiếu Gia Túm Túm hú lên quái dị - "Lên! Đánh chết hắn!"
Lập tức có hai khinh giáp chiến sĩ lướt ra ngoài như gió lốc, vung hai thanh đao lao thẳng tới Diệp Sảng.
Nói thật, đã từng là một lập trình viên, từng xem chiến đấu qua màn hình, nhưng bây giờ chính mình cùng ở trong đó, độ chân thật tự nhiên không thể coi như nhau. Thấy hai khinh giáp chiến sĩ lướt lên với khí thế cùng tốc độ thế này, Lôi Lôi âm thầm đổ mồ hôi lạnh thay cho Diệp Sảng. Nàng không biết một thương thủ như Diệp Sảng sẽ đối phó với hai người chức nghiệp cận công thế nào.
Nàng đương nhiên không biết được bởi nàng không thể rõ thuộc tính nhanh nhẹn của Diệp Sảng được hắn sử dụng tới mức thần thánh thế nào - 350 điểm, mỗi giây bật đột phá 25m, khoảng cách giữa xe hàng và cửa khu mỏ trái phải 100m cũng không thành vấn đề to tát. Hai chiến sĩ vừa động, Diệp Sảng đã nhanh hơn động thân trước. Hắn cư nhiên chạy về phía hai người kia nghênh đón, tốc độ như tia chớp xẹt ngang.
"Ba" một tiếng, một chiến sĩ bên phải vọt lên trước tiên, một tia máu mũi phụt ra đồng thời một con số thương tổn bay thẳng lên trời, "bình nguyên du kích thủ" nện ra vừa ngoan độc vừa chuẩn xác. Chiến sĩ đó ngây ngốc bất động tại chỗ, phỏng chừng con mắt đã hoa hết cả rồi. Sự tình biến hóa khiến tất cả mọi người ở hiện trường đều trợn mắt líu lưỡi. Thiếu Gia Túm Túm cũng không biết chuyện gì xảy ra. Lôi Lôi biết rõ số liệu thuộc tính lẫn kĩ năng toàn thân Diệp Sảng cũng không khỏi ngây người, trình độ phán đoán của tên này quả nhiên thuộc hàng nhất lưu. Bóng người lần lượt thay đổi liên tục, mà đột nhiên xuất thủ cũng vừa phải, thật phải tận mắt nhìn thấy mới có lãnh hội được bao nhiêu tinh diệu trong đó.
Chiến sĩ bên trái không kịp thu thế, lập tức lao ra thật xa. Hắn ngây ngẩn cả người, không ngờ rằng Diệp Sảng lại đem khẩu shotgun nhét vào trong túi Càn Khôn. Diệp Sảng miệng hét lớn một tiếng: "Không được nhúc nhích!"
Chiến sĩ sợ tới mức vội vàng gục xuống bởi Diệp Sảng thừa dịp lúc hắn còn ngây người đã lôi ra một thanh trường thương M4 đen nhánh bóng loáng từ trong túi Càn Khôn.
"Ngươi dám đâm vào ta, ta liền bắn ngươi!"
Diệp Sảng ngậm Hồng Tháp Sơn, ghìm súng, phi thường tiêu sái bóp cò.
"Ba ba ba ba~"
Thương cơ M4 xoáy ra một loạt đạn vàng óng. Chiến sĩ ngẩng đầu nhìn lên, thiếu chút nữa tức ngất. Diệp Sảng bưng trường thương hướng xe hàng loạn quét bùm bùm một trận. Thân xe bị bắn binh binh bang bang rung động, đốm lửa văng khắp nơi, mấy phát đạn cuối cùng lại bắn trúng lốp xe. Lốp chiếc xe này thuộc loại chuyên dụng cho xe có tải trọng lớn, bình thường vũ khí không thể đánh thủng, có thể thấy hỏa lực của M4 quá mạnh mẽ mãnh liệt, hai phát đạn đã khiến một cái lốp của xe hàng xì hơi. Không những thế trong lúc loạn bắn miệng Diệp Sảng còn lẩm bẩm: "Các người đừng nghĩ xen vào, hôm nay ta không giáo huấn cái xe này tử tế một chút nó sẽ không biết được sự lợi hại của ta! Đừng kéo ta!"
Lần này có thế nào Thiếu Gia Túm Túm cũng không cười nổi. Một chiếc xe vận tải đang ngon lành bình thường đã nháy mắt bị Diệp Sảng phế nát, tất cả đều là tiền nha.
"Ta không kéo ngươi, ta chém ngươi!"
Hai chiến sĩ lại đánh tới. Hai thanh đao lại hai bên tả hữu đan xen nhau đâm vào đầu Diệp Sảng. Tâm Lôi Lôi lại nhảy lên, mắt thấy hai thanh đao đã sắp bổ đầu Diệp Sảng thành quả dưa hấu. Kết quả là "bá" một tiếng, Diệp Sảng tiêu thất không thấy đâu, hai chiến sĩ bổ vào không khí. Hiển nhiên là Tự Vệ Tiềm Hành. Diệp Sảng sớm đã đi đến một cái xe khác ở bên. Chờ hai chiến sĩ lấy lại tinh thần truy đuổi đến đây, hắn cũng đã thay một băng đạn mới.
"Các ngươi không được cản ta! Hôm nay ta phải giáo huấn đám xe này!" - Diệp Sảng nói rất chắc chắn.
Hai chiến sĩ sao lại có thể để Diệp Sảng phá hư phương tiện đi lại của bên mình. "Oa nha nha" kêu gào lên lại đánh tới.
"Ba ba ba ba ba~"
Thương cơ M4 xoáy ra một loạt đạn, xác đạn rơi xuống đất đinh đinh đang đang khoan khoái nhảy tưng tưng. Chiến sĩ bên phải lại ngây ngươi bất động tại chỗ, không phải không động, mà là không dám động bởi chiến sĩ bên trái đã "phốc" một cái quỳ rạp xuống mặt đất. Tên hỗn đản Diệp Sảng ngoài mặt là bưng súng nhắm vào xe tải mà bắn, nhưng trên thực tế lại đột nhiên chuyển hướng phun một loạt đạn lại đây. Chiến sĩ bên trái trúng năm phát đạn vào ngực trọng thương, chỗ đó liền huyết nhục mơ hồ, HP vốn không tới 500 điểm liền ngã xuống mặt đất đánh một giấc nồng say.
Tim Lôi Lôi đập rộn lên, lần đầu tiên nàng tận mắt trực tiếp chứng kiến cục diện giết người. Kích thích! Rất kích thích!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.