Vô Địch Hắc Thương

Chương 157: Trên cây không có ai




Bên này Lạc Hoa Lưu Thủy vẫn còn ngây người, hắc thương của Diệp Sảng đã lại tới. Đây là phát súng thứ năm, khoảng cách thời gian vẫn có chút ngắn. Vốn là nhắm vào một bác sĩ trên xe thồ, nhưng cột năng lượng vẫn không về mo mà cứ nhấp nháy màu xanh lục.
“Ầm ầm!”
Một tiếng vang thật lớn! Hai bình xăng bị cháy! Trên đại lộ lại có một trận nổ lớn.
Tam Xảo vui vẻ nói: “A Ngân, làm rất tốt!”
Tứ Muội bĩu môi: “Lại là tên đào quáng này!”
Lúc này hai trực thăng xoay một vòng sau đó bay về hướng sườn núi nhỏ. Hai cái thang dây vắt vẻo 4 người, chính là hai phong nguyên tố sư, một bác sĩ và Toàn Trí Tiên cầm SMG MP7A1. Còn những người khác đều chạy lên sườn núi. Rất rõ ràng, Tình Thâm Thâm Vũ Mông Mông đại khái đã phát hiện ra phương vị Diệp Sảng ẩn thân.
“Không xong rồi, bọn ả muốn đối phó A Ngân!”
Mao Đại Cô nói: “Đi, theo sát lên sườn núi đó. Nhanh!”
Giờ phút này Diệp Sảng liền trở thành mục tiêu của hai nhóm người. Quỹ tích phi hành của hai trực thăng cũng hết sức cổ quái, tựa như hai mảnh lá bị gió thổi bay tới bay lui. Loại công cụ vận chuyển loại hình lớn của hệ thống đầu não này bình thường đều do trí năng cũ điều khiển, lúc này căn cứ đặc điểm địa điểm, thời tiết, hoàn cảnh, địch nhân cùng quái vật mà chọn một đường bay tốt nhất. Hai phi cơ giống như máy bay ném bom xoay lòng vòng, mục đích chính là để tăng thêm khó khăn khiến Diệp Sảng không thể nhắm trúng.
Súng ngắm khi bắn xuống đất và khi bắn lên trên khác nhau quá lớn. Khi bắn xuống đất, anh có thể lợi dụng vật che chắn hoặc giá súng, nhưng khi hướng bắn lên trời thì hoàn toàn dựa vào thân thể mà chống đỡ. Do thân thể không thể tuyệt đối bất động cho nên tỉ lệ chính xác là vô cùng thấp.
Diệp Sảng vừa thấy trực thăng bay lên liền giơ súng lên canh me. Nhưng mà hai phong nguyên tố sư của Lạc Hoa Lưu Thủy cũng không phải hạng thường, pháp kĩ Thiên Cầu không ngừng loang loáng trên không trung, hào quang càng lúc càng sáng, hoàn toàn tạo thành hai lượng tinh hình chữ thập, hiển nhiên là được tụ hợp năng lượng trong thời gian dài.
“Ta không tin chúng mày vượt quá được hơn 100m!” – Diệp Sảng cười lạnh nói.
Nhưng bất ngờ là hai phong nguyên tố sư không nề hà khoảng cách đó. Hai khỏa Lũ Tích trong suốt từ trên trời giáng xuống. Đây là kĩ năng cấp 30 Lực Phong Đạn, tập hợp tất cả sức mạnh của gió. Trong ngũ đại nguyên tố, uy lực của kĩ năng phong hệ tương đối kém, nhưng nó có ưu thế lớn là có thể truy tung. Bản thân Lực Phong Đạn không có lực sát thương quá lớn, thậm chí còn không bằng Kiềm Vũ cấp 20, nhưng mà Diệp Sảng vẫn biết điều mà tránh nó. Thứ này một khi nổ tung sẽ phá nát mọi thứ tứ phía do áp lực, nguyên lí giống như lôi điện nổ tung vậy, chính là quái vật a.
Dù sao tầm bắn của nguyên tố sư cũng hữu hạn. Hai khỏa Lực Phong Đạn rơi vào đúng điểm bụi cỏ Diệp Sảng ẩn nấp mà nổ tung, sau đó vô số luồng gió điên cuồng trào ra. Phần phật. Kĩ năng cấp 30 quả nhiên không vừa, uy lực khi nổ tung không hề kém lựu đạn. Bùn đất bị cuộn lên cao hơn 10m. Vô số cỏ cây bị tạc đoạn, bị gió cuốn lên như hai cỗ quái phong xanh biếc. Bên trong lại đánh úp lại hướng Diệp Sảng.
Diệp Sảng thấy nhánh cây trên đương trường trước mặt bị tung bay, hoa hoa lá lá cũng theo sau “long phong phượng vũ” như những mũi tên sắc bén đâm tới khiến Diệp Sảng không thể không nhắm mắt lại. Bùn, đất, cát, quất vào mặt khiến Diệp Sảng đến mở mắt cũng khó.
“Bá bá bá!”
Lưỡi lá cỏ xước cứa qua mặt Diệp Sảng tạo ra từng vết máu nhỏ, “-10” điểm thương tổn bay ra tựa như suối phun.
“Con mẹ nó!”
Diệp Sảng biết đối phương muốn gây nhiễu mình. Nếu là một nhất lưu cao thủ thực lực thâm hậu, thương pháp tinh thủ thì đợi đến khi khoảng cách gần hơn chút nữa sẽ thuận thế ngược gió đứng lên bắn một phát. Nhưng mà thực lực Diệp Sảng đến giờ vẫn chưa đạt tới trình độ đó. Hắn nhìn rừng rậm phía sau, nghĩ nghĩ một chút liền cắn răng quay đầu chạy cuống cuồng vào trong.
Chút biến chuyển nhỏ này quyết định chiến cuộc.
Chung tay với hai nguyên tố sư, tâm lí Toàn Trí Tiên nắm chắc, chỉ cần khoảng cách gần không lo không xử xong sniper này.
Hai trực thăng lướt qua lướt lại hai lần, xác định Diệp Sảng không lên cũng không xuống núi, vẫn còn đang trốn trong phiến rừng này. Vì thế liền buông thang dây, hai nguyên tố sư tạo hộ thuẫn xoáy gió trèo xuống.
Cánh quạt của phi cơ tạo nên gió to ép cho cành lá đổ loạn. Trong tạp âm lớn như thế, Toàn Trí Tiên không có khả năng nhắc nhở hai đồng bạn gì cả. Nhưng mà cô ả có cảm giác là sniper kia hẳn sẽ thừa dịp này đào tẩu. Ý nghĩ này của cô ả cũng có đạo lí, sniper tuyệt đối không để đối thủ áp sát cận thân, một khi bị như vậy sẽ chạy trốn. Tuy cô ả nghĩ như vậy không sai, nhưng cô ả lại sai ở chỗ không biết cao thủ sniper này lại chính là đại vương ám sát Diệp Sảng.
Trực thăng lại bay lên, bay vòng vòng trên không giám sát. Hiện tại Diệp Sảng chính là cá trong chậu, chỉ có thể chờ Lạc Hoa Lưu Thủy giảo sát. Hai phong nguyên tố sư nhảy xuống bụi cỏ. Trong góc bụi cỏ dường như có cái gì đó loang loáng, nhưng hai người cũng không có úy kị mà ỷ mình có hộ thuẫn xông lên đẩy bụi cỏ ra. Vừa đẩy ra liền thấy một khẩu bắn tỉa 98K, bên cạnh còn có mấy bao đạn súng trường màu đen cùng mấy viên đạn vàng óng linh tinh. Hai nguyên tố sư vừa nhìn thấy vậy, phản ứng đầu tiên liền cho rằng sniper vứt súng chạy trốn. Nhưng điều này thật không có lí nha. Hiện tại rất khó kiếm một khẩu súng tự động trên thị trường, sẽ không ai xa xỉ tới mức đem vứt đi cả.
Lại hơi ngây người, hai người lại phát hiện mấy viên đạn nằm lung tung kì thật lại sắp xếp có quy luật, cứ cách vài bước lại có vài viên nằm lăn lóc tạo thành một hướng đi. Dọc theo hướng sắp xếp thấy một cái “cửa”, sâu sâu bên trong còn thấy như có tia hồng quang. Tiến lên vài bước nữa, hai người liền thấy chỗ đó đặt một thẻ điện tử chiếu phim, chiếu lên cây năm chữ “trên cây không có ai” sáng rõ. Hai người không hề nghĩ ngợi gì liền gần như đồng thời ngẩng đầu lên xem. Thứ nhìn thấy tựa như một đoạn nòng súng. Nòng súng u ám chĩa đối diện đầu bọn họ, nháy mắt thương hỏa xối ra điên cuồng.
“Ba ba ba ba ba ba!”
Ánh lửa chiếu sáng gần như toàn bộ rừng cây (nói quá không vậy (-__-)). Mặt Diệp Sảng cũng do đó mà lấp lóe.
“Đinh đinh đinh đinh đinh đinh!”
Hỏa tinh loạn bão trên hộ thuẫn. Trước hỏa lực cường đại trước mắt, hộ thuẫn cũng không thể chịu đựng được nữa. “Đinh đinh” một tiếng liền bị nghiền nát. Sau đó một nguyên tố sư bên trong bị trúng bốn viên đạn vào mặt, đầu liền nở bông, thi thể mềm nhũn ngã xuống.
Ám chiêu này kì thực là lợi dụng chính nhược điểm lòng người. Nói trắng ra chính là do anh không có kinh nghiệm phong phú. Đã nói “trên cây không có ai” rồi, anh lại còn ngẩng đầu lên làm cái gì? Anh đã ngẩng đầu lên thì liền coi như anh bán rẻ cái mặt của mình thôi.
Thời điểm nguyên tố sư còn lại còn chưa phản ứng kịp, Diệp Sảng đã lắp thêm đạn “két” một cái. Nguyên tố sư kinh hãi quá độ lại đâm ra trấn tĩnh, vung vẩy pháp kĩ liền bắt đầu tụ lực. Ý tưởng này cũng rất tốt, chờ sau vài giây khi ngươi đổi đạn, kĩ năng của lão tử đã đánh nát ngươi rồi.
Nhưng dị biến lại xuất hiện, Diệp Sảng như tia chớp ném súng sang một bên, tay lại vung lên, trong nháy mắt đã cầm một khẩu khác. Hai đồng tử của nguyên tố sư chợt co rút lại, nhưng bây giờ đến há mồm lè lưỡi cũng không kịp nữa. Uy lực tuy rằng không bằng 98K, nhưng lại bắn được nhanh và nhiều phát hơn. Hộ thuẫn trong nháy mắt ăn mười phát, sau đó nát bét.
Cô ả không những không làm tàn đời Diệp Sảng được, ngược lại còn bị Diệp Sảng nghiền chết! Trong nháy mắt trước khi pháp kĩ kĩ năng Thiên Cầu được bão tố phóng ra, mặt nguyên tố sư đã bị đánh thành tổ ong vò vẽ, máu bắn ra nhuộm đỏ một mảng lớn cỏ cây.
“Ối, con mẹ nó!” – nguyên tố sư không cam lòng nằm trong vũng máu.
Hai mãnh nhân level 30 trong nháy mắt đã bị Diệp Sảng – một thương thủ giết chết, đã vậy lại còn trong tình trạng có hộ thuẫn bảo vệ. Chuyện này mà nói ra thì ai dám tin?
Kì thật Diệp Sảng không có thể đổi súng nhanh như vậy. Chẳng qua là trước đó hắn đã lấy ra treo ở một bên, cho nên ngay cả tên ngốc cũng có thể thay súng trong một giây. Cho nên mới nói, có những lúc cứ theo quy tắc không phải là sống, trái quy tắc là chết, mà đôi khi trong chiến đấu, liều mới là đạo lí, trang bị cùng kĩ năng cũng chỉ là đồ bỏ.
Thời điểm trực thăng lượn vòng thứ năm trên không trung, rốt cục Toàn Trí Tiên cũng phát hiện ra Diệp Sảng, còn hai đồng bạn thì đã nằm chổng vó trong vũng máu tự bao giờ. Toàn Trí Tiên vừa cuống vừa tức, vừa sợ vừa giận. Cô ả không nghĩ tới hôm nay sẽ đụng tới tên sát sinh Diệp Sảng này. Diệp Sảng thật như âm hồn bất tán. Ngươi ở nơi nào hắn liền ở đó, ngươi làm chuyện gì hắn liền phá chuyện đó.
“Hà Kim Ngân, đi tìm chết đi!” – Toàn Trí Tiên hét lớn một tiếng, bao súng trong tay tự động khai hỏa. Đạn “sưu sưu sưu” lao tới, trên mặt cỏ xuất hiện một vệt đạn dài.
MP7A1 cũng là một sản phẩm đỉnh cao của công ty. Cây súng này nhỏ bé, tiện lợi. Uy lực tuy có hơi kém cỏi một chút, nhưng bù lại nó có nhiều công năng phụ trợ. Tỷ như nó có thể sử dụng đạn 4.6x30mm. Trong phạm vi nhất định, lực sát thương vô cùng lớn, có thể xuyên thấu một tầng chướng ngại vật bình thường.
Trực thăng lại một lần xẹt qua đỉnh đầu. Diệp Sảng liều mạng quay cuồng trong bụi cỏ. Diệp Sảng sớm đã kinh qua thương pháp của Toàn Trí Tiên. Tám phát đạn lần lượt xoáy từ trên không trung xuống mài mất 240HP của Diệp Sảng. May là hắn có y phục tác chiến Kevlar cao phòng, nếu không vừa rồi hẳn là đã bị Toàn Trí Tiên đưa đi thưởng trà với Diêm Vương rồi. Diệp Sảng tránh ở dưới một cây cổ thụ thở dốc, trước ngực toàn là máu tươi, y phục tác chiến đầy lỗ đạn. Diệp Sảng đau lòng muốn chết. Bất quá việc cấp bách bây giờ là lập tức cất bớt vũ khí. Trực thăng vẫn lượn lờ phía trước, mà Toàn Trí Tiên cùng với thầy thuốc kia cũng đã xuống.
Toàn Trí Tiên đã nhiều lần bại dưới tay Diệp Sảng, điều này luôn khiến cô ả buồn bực không thôi. Lần trước bị Diệp Sảng loạn thương bắn chết trong Đệ Tam Đế Chế nên cô ả đã rút ra kinh nghiệm xương máu. Khi xem lại video chiến đấu, cô ả cảm thấy Diệp Sảng là loại thương thủ triền đấu, thêm nữa tốc độ lại nhanh. Nếu như sử dụng vũ khí uy lực lớn sẽ không dễ dàng mà thu phục được Diệp Sảng. Thế nên vừa hay gần đây kiếm được MP7A1, không sợ không làm thịt được tiểu tử này.
“Hà Kim Ngân, lăn ra đây!” – Toàn Trí Tiên bưng súng, hét vào trong rừng cây.
Diệp Sảng đương nhiên không ngu gì mà lăn ra. Toàn Trí Tiên dám có gan gây ồn ào như vậy ắt có nguyên nhân. Nguyên nhân chính là tiếng chém giết dưới chân núi càng lúc càng lớn, càng rõ ràng. Hiển nhiên là khoảng cách từ đám Lạc Hoa Lưu Thủy tới đây mỗi lúc một gần. Diệp Sảng dù sao cũng là lần đầu tiên một mình đối mặt với nhiều địch nhân như vậy, kêu không khẩn trương là giả. Ừ thì là vô cùng kích thích, nhưng mà bây giờ không thể chạy a. Vừa khi chạy ra ngoài, không được rừng cây che giấu thì sẽ hoàn toàn bị bại lộ dưới sự giám thị của trực thăng. Khi đó mới gọi là mèo vờn chuột chân chính.
‘Này này xú nãi nương, cô đâu rồi a?’ – Diệp Sảng suy nghĩ đối sách trong nguy cấp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.