Vô Địch Hắc Thương

Chương 170: Đệ Nhị Chiến Khu




áy kéo chạy bình bịch trên cánh đồng hoang vu. Địa hình ven đường rất giống với bình nguyên cát vàng ở Bắc Mĩ, lại có thêm cả từng khóm xương rồng khiến cho người ta càng cảm thấy u tịch.
“Hỷ Hỷ tỷ, hóa ra công hội các người lại tốt bụng, hào phóng như vậy, không ngờ lại mang bảo thấp khiết đi đón người ta, thật không hổ là Âu Châu Tân Quý!” – Diệp Sảng ngồi ở hàng ghế phía sau, cố ý cường điệu ba chữ “bảo thấp khiết”.
Nhị Bức Hỷ Hỷ tức giận đến mức gần phát điên. Đại Hồ Tử quay đầu lại nói: “Các thứ các người cần cung cấp đều ở trong rương, tự phân chia cho nhau. Tôi chỉ đưa mọi người đến Tân Bác Lãng, việc của tôi chỉ đến đó, tìm Kiến Bang Lệnh là việc của mọi người.”
Cái “thứ các người cần cung cấp đều ở trong rương” khiến cho Nhị Bức Hỷ Hỷ buồn bực không thôi. Thần Long Giáo thật là keo kiệt, chỉ cấp cho mỗi người một ít thuốc bổ hạng cùi, nước khoáng, bánh bích quy, la bàn, đao kiếm thô sơ cộng với một dụng cụ sinh hoạt là câu trảo.
Đại Hồ Tử cười lạnh: “Đừng tỏ ra cái thái độ không hài lòng đấy. Là người ngoại bang, được đối đãi như vậy là tốt rồi. Thời gian sau này không phải là đi luyện cấp, mà là tới chiến trường. Không cần biết các người giết ai, chỉ cần nhớ là tự mình cẩn thận một chút. Đương nhiên, tôi cũng còn cần phải cảm ơn các người một câu.”
Suốt chặng đường Chu Tinh Tinh lúc nào cũng bưng máy quay mini quay quay chụp chụp rất nhiệt tình. Diệp Sảng nhìn bảng công cụ hỗ trợ game thủ. Trên bản đồ chỉ toàn là một mảng đen kịt. Đệ Nhị Chiến Khu chắc hẳn không tự động hiện lên bản đồ, chỉ có game thủ tự thám hiểm mới từng chút hiện dần lên.
Trong Đệ Nhị Chiến Khu, nếu muốn logout thì phải thoát khỏi trạng thái chiến đấu trước đó 1 giờ. Rõ ràng là khi đó độ nguy hiểm sẽ tăng gấp bội.
“Hiện tại giáo chủ của chúng ta đầu tư ngân sách kích hoạt hình thức hành hội loại quốc gia suốt 7 canh giờ liên tục. Mỗi lần các người tiêu diệt được một tên bên địch sẽ đều thu được 5% exp, ngược lại nếu trong thời gian đó mà chết thì cũng rớt lượng exp tương ứng.”
Đại Hồ Tử giải thích: “Nhưng để bảo đảm hơn, ta khuyên các người tốt nhất nên tổ đội lại với nhau. Không được hành động ngay khu chiến trường trước mặt này. Nếu đi theo đường vòng bên cạnh này vẫn có thể tiến vào thành Thiên Không.”
Diệp Sảng thấy trên đầu mỗi người đều có hai kí hiệu bay lơ lửng, một cái là hình con rồng nhỏ tượng trưng cho Thần Long Giáo, một cái là ngũ tinh đồ án tượng trưng cho khu Trung Hoa. Điều mà Đại Hồ Tử nói cũng có điểm có lí, tuy nhiên lại chỉ làm cho người ta thêm cảm giác khẩn trương. Nhưng mà lần này Diệp Sảng đã chuẩn bị tươm tất, cóc có sợ cái gì cả.
Rất nhanh, máy kéo đã chạy tới Tân Bác Lãng rồi dừng lại. Nơi được gọi là Tân Bác Lãng chính là một cánh đồng hoang vu trên một cái ngã ba đường.
“Trước mặt là một mảnh chiến trường, bên phải là sa mạc, bên trái là rừng cây!” - Đại Hồ Tử giải thích – “Ta thấy các người chọn xuất phát từ mảnh rừng này là thích hợp nhất!”
“Oke, vậy thì đi!” – Nhị Bức Hỷ Hỷ cho rằng bây giờ mình đã có AUG cao cấp trong tay, căn bản là chẳng có gì phải sợ. Còn Diệp Sảng càng không có vấn đề gì, trên tay tên tiểu ca đó là AK, gặp phải loại địa hình này thì giống như cá gặp nước, còn phát huy tốt hơn AUG của cô N lần. Diệp Sảng không sao, Lôi Lôi cũng vì thế mà càng chẳng phải lo gì, hơn nữa cô ta mới level 1, có chết cũng chả sao.
Kì thật đây chính là một sự nhầm lẫn tai hại. Con đường mà Đại Hồ Tử chỉ thực ra lại chính là một khu chiến trường hung hiểm nhất. Trước đó đã có hơn 30 tiểu đội tiến vào con đường này, nhưng cho tới giờ vẫn chưa có một đội nào còn sống mà trở ra.
Chẳng qua Đại Hồ Tử thấy Nhị Bức Hỷ Hỷ mang theo đại thương liền cho rằng nhóm này nhất định là mạnh hơn người, vì thế liền chỉ họ đi con đường này. Tuy nhiên không phải là hắn chỉ loạn, thực ra cấp trên đã có ý muốn các đội cao thủ phải được sắp xếp xen kẽ xung quanh chiến trường trung tâm.
Nhóm người từ từ tiến vào mảnh rừng. Cái nơi quỷ quái này căn bản là đến một con đường mòn của mòn để đi theo cũng không có, chỉ có thể dựa vào la bàn và bản đồ để đi. Toàn bộ rừng cây vô cùng ẩm ướt, u ám, một tia sáng nhỏ cũng rất hiếm hoi khiến cho người ta cảm thấy vô cùng áp lực. Đi chưa bao xa lại đụng phải một đám tiểu quái level 30. Đám mãng xà này không giống với đám xà trên Thiên Xà Lĩnh. Chúng chẳng những thô to mà đến phương thức công kích cũng rất quái lạ: bất ngờ bổ dựng lên rồi quật đuôi đả thương người.
Trong đám người Nhị Bức Hỷ Hỷ dẫn theo có một trọng giáp chiến sĩ nhất giai, level 30, tên là Thiết Chúng Tây. Người này nhìn sơ qua coi như có thực lực, toàn thân trang bị áo giáp bằng thép tinh luyện, phòng ngự lên tới 70, khi bị đuôi mãng xà quật phải cũng không có phát nào mất đi 100HP. Vì thế Chúng Tây liền có nhiệm vụ dẫn đầu ngạnh kháng. Trong khi đó thì bác sĩ đi ở phía sau, điên cuồng buff máu. Hỏa nguyên tố sư thì đi ở phía sau, thỉnh thoảng lại phóng tường lửa lên phía trước thiêu lũ xà. Do đó, trong rừng chẳng mấy chốc liền loang loáng từng trận ánh lửa, khói cuồn cuộn từng cột. Không chỉ thế, sau khi nguyên tố sư phóng hỏa, cái không khí ẩm ướt, mốc meo liền từ từ bốc lên mù mịt, ngột ngạt, kết hợp với tầng sương mù sẵn có trong rừng khiến cho người ta có cảm giác không thoải mái một chút nào.
Cứ phóng hỏa thiêu rắn như vậy bảy, tám lần, Lôi Lôi liền trực tiếp thăng tới level 4, số điểm thuộc tính có được đều đem chia đều ra. Còn số da và mật rắn lại chẳng có ai thèm đi nhặt do túi Càn Khôn của mọi người đều đã lưng lưng.
“Hỷ Hỷ tỷ, nghe tôi nói. Cứ đốt như vậy tôi thấy không phải là cách hay cho lắm!” – Diệp Sảng đề nghị.
Nhị Bức Hỷ Hỷ lạnh lạnh: “Vậy anh nói xem, thế nào mới hay?”
Diệp Sảng giải thích: “Đến bây giờ chúng ta may mắn chưa gặp phải địch nhân. Chúng ta đốt lửa lớn thế này chẳng phải là dẫn chúng tới sao?”
Nhị Bức Hỷ Hỷ tức giận nói: “Nhiều rắn như vậy thì phải làm thế nào? Anh ăn được hả?”
Diệp Sảng nhún nhún vai: “Tôi nói vậy thôi!”
“Ta lên, sợ cái lông gì?” – Hỏa Thương Thiêu Dược xách súng trường G11 tiến lên.
“Cẩn thận một chút!” – Nhị Bức Hỷ Hỷ nhắc nhở.
Hỏa Thương Thiêu Dược bước đi thận trọng, miệng ngậm điếu xì gà, lưng khom xuống, tay ghìm súng, thoắt ẩn thoắt hiện, tới tới lui lui sau tán lá tươi tốt, nhìn qua còn tưởng dân nằm vùng ở đây, ai dè vừa đi chưa bao lâu đã bị hụt chân, nửa cẳng chân thụt xuống một cái hố nhỏ. “Cạch” một tiếng, xem ra Hỏa Thương Thiêu Dược đã giẫm phải cái gì đó. 
“Cẩn thận, đừng nhúc nhích!” – Lôi Lôi đột nhiên hét lớn một tiếng.
Diệp Sảng bị tiếng hét làm cho giật mình, hoảng sợ: “Sao thế?”
Sắc mặt Lôi Lôi trở nên ngưng trọng: “Giẫm phải địa lôi rồi!”
Hỏa Thương Thiêu Dược nháy mắt liền sợ hãi: “Không phải chứ?”
“Chắc chắn!” – Lôi Lôi bước lên trước vài bước – “Loại âm thanh này tôi đã nghe qua rồi, là của “phản bộ binh khiêu”!”
Thấy vẻ mặt của cô nghiêm túc, Nhị Bức Hỷ Hỷ cũng biết người ta không hề nói đùa: “Địa lôi là gì? Uy lực có mạnh không?”
Lôi Lôi tiến thêm vài bước rồi ngồi xổm xuống: “Đủ đem toàn bộ chúng ta nổ bay lên trời gặp lão thiên!”
Cả đám người đồng loạt hít một hơi khí lạnh. Tuy nhiên Hỏa Thương Thiêu Dược còn có chút ngờ vực. Lôi Lôi ngồi xuống bên cạnh hắn, không quay đầu lại, chỉ vươn tay về phía Diệp Sảng: “Xẻng!”
Diệp Sảng lập tức đem chiếc xẻng công binh mới mua hôm nay đặt lên tay Lôi Lôi. Lôi Lôi cẩn thận dùng xẻng đào trái đào phải. Chẳng mấy chốc, địa lôi liền hoàn toàn lộ ra trước mắt mọi người.
Một khỏa địa lôi hình giống cái đĩa tỏa ra màu xám bạc của kim loại đang bị Hỏa Thương Thiêu Dược giẫm ngay giữa trung tâm. Đến lúc này Hỏa Thương Thiêu Dược mới thực sự sốt ruột.
Lôi Lôi nói: “Đây là 03M, loại địa lôi đa chức năng được Liên Xô cũ sản xuất. Một khi anh nhấc chân lên, địa lôi sẽ bắn lên cao 1.5 đến 2m, sau đó mới nổ tung trong không trung. Những mảnh mìn lạc sẽ gây ra sát thương. Bán kính phạm vi sát thương lên tới 25m, uy lực ít nhất cũng tạo ra trung bình 150HP. Hiện tại tất cả chúng ta đều trong vòng sát thương trí mạng…”
Vừa nghe Lôi Lôi nói vậy, Hỏa Thương Thiêu Dược liền cảm thấy chân nhũn ra, run lẩy bẩy: “Làm thế nào bây giờ?”
Lôi Lôi quan sát hồi lâu mới nói: “May là kĩ thuật của tên tài liệu sư chế ra cái này không cao. Sư phụ, cho đồ đệ mượn chủy thủ một chút!”
Diệp Sảng vội vàng đem M1 đặt vào tay Lôi Lôi. Lôi Lôi nhíu mày: “Cái này không được, quá dày. Những người khác có không?”
Nhị Bức Hỷ Hỷ vội vàng rút chủy thủ của mình ra. Trước mặt Lôi Lôi liền bày ra ba chiếc chủy thủ, trong đó có K57 của Thụy Sĩ. Lôi Lôi nhẹ nhàng đem mũi K57 từ từ len vào khe tiếp xúc giữa đế giày và địa lôi, sau đó chậm rãi lấy ra khỏi hố, không dám buông lỏng tay, cuối cùng lấy dây thừng do Thần Long giáo cung cấp buộc cả chủy thủ và địa lôi lại rồi treo lên cành cây khô. Rốt cuộc thì đồ do Thần Long giáo cấp cho cũng có chút tác dụng. Sau khi mọi người tản ra xa mấy chục mét, Nhị Bức Hỷ Hỷ mới nâng thương bắn đứt sợi dây thừng.
“Uỳnh uỳnh”.
Tiếng nổ vang kinh thiên động địa, đám lửa được tạo ra xé rách không khí âm u trong rừng. Vô số cành cây nhỏ bị mảnh mìn lạc lia đứt bay tán loạn. Nếu như những mảnh mìn này bắn phải người… nếu không phải là game thủ nhị giai, tam giai thì chắc chắn bị nổ thành cái bánh quai chèo. 
Hỏa Thương Thiêu Dược quỳ rạp trên mặt đất, mồ hôi lạnh vã ra như suối, lấy ra một cái bình nhỏ tu ừng ực. Diệp Sảng nhíu mày: “Rượu đế à?” 
Hỏa Thương Thiêu Dược nói không nổi, chỉ khẩn trương gật gật đầu. Nhị Bức Hỷ Hỷ cũng nhẹ nhõm quệt đi dòng mồ hôi lạnh. Đến giờ cô mới hiểu tại sao Diệp Sảng lại nhất quyết đòi dẫn cô tân thủ này bên mình. Đây hiển nhiên là chuyên gia nha. Nếu lần này không có cô ta, đám người bọn họ chắc chắn cũng sẽ giống như các tiểu đội trước, có vào mà không có ra, có đi mà không có về a!
“Cám ơn!” - Rốt cuộc Nhị Bức Hỷ Hỷ cũng nhận thua.
Lôi Lôi đi lấy lại chủy thủ, sắc mặt từ đầu chí cuối đều rất nghiêm túc: “Từ sau chúng ta phải cẩn thận hơn.”
Diệp Sảng cảm thấy có gì đó không ổn. Đối thủ lần này thật sự là tuyệt đối không đơn giản. Vốn tiểu đội này của mình có thể nói là không hề bình thường, có thể coi là lợi hại, ít nhất thì về phương diện trang bị không hề kém chút nào, nhưng không ngờ đối phương trước đó đã chôn địa lôi ở đây đón sẵn. Chỉ riêng việc có thể chế ra địa lôi cũng đã rất khủng khiếp.
“Không hay rồi, phía trước 100m có người!” - Một triệu hoán sư MM trong đội bỗng nhỏ giọng nói.
Diệp Sảng hô: “Mọi người mau nằm xuống, không được lên tiếng!”
Quả nhiên từ trong rừng sâu có 6 người từ từ xuất hiện, thuần một màu tóc vàng, mắt xanh, sống mũi cao, người cao to, miệng quang quác nói “tiếng chim”. Tuy rằng Diệp Sảng nghe không hiểu đây là tiếng nước nào, nhưng ý đồ của đám người đó thì hắn nắm rất rõ. Bọn chúng ở phía xa ẩn nấp, khi nghe thấy tiếng địa lôi nổ tung liền xác định là có game thủ Trung Quốc bị mìn nổ, sau đó sẽ lại đây bới thi thể. 
Cầm đầu đám người là một gã thương thủ mặc quân trang màu xanh đậm, trên tay mang theo một khẩu súng. Thấy địa lôi nổ tạo thành một cái hố sâu, sau đó phát hiện tứ phía không hề có một thi thể nào, sắc mặt của tên đó lập tức thay đổi, kêu to lên.
Hiển nhiên, ám sát người không thành, người bị ám sát chắc chắn sẽ là chính mình.
Trong rừng đột nhiên vang lên tiếng súng dày đặc. Đầu tiên là tiếng G11 của Hỏa Thương Thiêu Dược. Tên này hẳn là bị chuyện mới rồi làm cho tức giận, ba phát đạn phát nào cũng âm độc, hoàn hảo nằm trọn trên mặt đối phương khiến cho mặt hắn ta nở hoa rực rỡ.
AUG của Nhị Bức Hỷ Hỷ và AK47 của Diệp Sảng tạo thành hai cỗ hỏa lực cực kì hung hãn, đan xen nhau càn quét, nháy mắt đã quật ngã ba tên. Những người còn lại thì phóng ra Hỏa Viên, Băng Thứ, Quang Tiễn, Toàn Phong, triệu hồi diều hâu (*)… Các kĩ năng hoa hoa lệ lệ giống như một làn sóng ngũ quang thập sắc cuồn cuộn hết lớp này đến đợt khác, chớp mắt đã nhấn chìm sáu game thủ ngoại quốc, ngay cả một tiếng than âm ỉ cũng chưa kịp hé môi phát ra. Sáu thi thể nằm thẳng trên mặt đất.
[(*) Hỏa Viên: tường lửa, định để Hỏa Lũy nhưng mà lũy là bức tường cao, to, dày, uy nghi tóm lại là như tường thành, trong trường hợp này để là Viên thì hợp hơn (tường chắn loại nhỏ nhỏ, bình bình)
Băng Thứ: thứ là gai, dằm, xương nhọn… Băng Thứ là gai băng.
Toàn Phong: cơn lốc (gió)
Diều hâu: định để Hán Việt như mấy cái kia nhưng chỉ có mỗi chữ “điêu”, mà mọi người thì thường quen “điêu” là chỉ chim cò chung chung, nên đành để diều hâu cho đỡ bị nhầm.]
Diệp Sảng có chút kinh ngạc. Người do Nhị Bức Hỷ Hỷ mang đến quả thật không hề kém. Tuy rằng không phải tất cả đều nhất giai nhưng các kĩ năng cơ bản đều đem luyện rất vững chắc. Mấy nguyên tố sư có kĩ năng, khả năng phản ứng cùng tốc độ ra tay rất nhanh, căn bản là không để cho đối phương kịp trở tay. Xem ra tiểu đội này hợp tấn công hơn phòng thủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.