Vô Địch Hắc Thương

Chương 192: Sảng Sảng thuê phòng




Cả ngày Diệp Sảng lêu lổng ở trong game, không làm gì cả, nhiệm vụ cũng không đi nhận cái nào. Thực ra không phải không làm mà không có tâm tư chơi game. Đại sự còn chưa giải quyết, làm sao có thể an tâm du sơn ngoạn thủy?
Đổi 1500 tín dụng quả thực đã khiến Thần Tài hao tâm tổn khí rất nhiều. Không phải hắn không có đủ tiền mà là các đầu mối, mắt xích rất phức tạp. Thần Tài không dám đổi hơn 500 tín dụng một lần nếu không sẽ bị hệ thống rờ tới. Một khi phát hiện anh giao dịch phi pháp, hệ thống sẽ nhận định anh chiếm đoạt tài sản phi pháp, thậm chí cho rằng anh là lừa đảo. Trong game, hệ thống chính là thượng đế. Nó sẽ tự động điều động Tứ Nha Đầu tróc anh vào tù tám, mười ngày. Đó chính là rào cản hạn chế game thủ giao dịch NDT. Nói đơn giản là anh có làm tội gì cũng tuyệt đối đừng để tí ti ánh sáng chiếu phải. Anh muốn giao dịch phi pháp, ta đây cũng muốn xử anh một cách phi pháp. Ai xui xẻo thì cứ ngậm đắng nuốt cay mà chịu.
Nhưng trên có chính sách, dưới có đối sách. Thần Tài nhanh chóng phong tỏa quan hệ của mình, liên hệ người mua người bán sau đó logout chuyển tuyến. Khoảng hơn nửa ngày mới đổi xong 1500 tín dụng. Diệp Sảng không có tài khoản Đào Đào. Thần Tài lại phải tự mình chạy ra ngân hàng. Nhưng kiếm được tiền thì ai chả vui, Thần Tài không quản. Cho nên mới nói kiếm tiền qua game cũng không đơn giản như người ta tưởng. Cụm từ “game thủ chuyên nghiệp” đối với Diệp Sảng mà nói vẫn còn là một danh từ xa xôi.
Chạng vạng tối, Diệp Sảng logout sau đó chạy ra cột ATM kiểm tra, quả nhiên đã có hơn 14000NDT trong tài khoản. Đây là lần đầu tiên Diệp Sảng chuyển tiền đen, cũng là lần đầu tiên Diệp Sảng kiếm tiền qua game. Vốn nên cao hứng mới phải, nhưng Diệp Sảng lại chẳng thấy vui vẻ gì. Lại nhớ lúc trước Trình Tiếu Phong mua trang bị của mình đều là do An Hi dẫn dắt. Không biết vì sao, Diệp Sảng thấy có chút thương cảm. Hai năm trời làm chung một chỗ, bây giờ lần đầu tiên không gặp đối phương, Diệp Sảng cảm thấy không quen. Hắn hạ quyết tâm, trước tiên tạm gác chuyện này lại, giờ tìm phòng trước đã. Cứ ở đến ngu người trong kí túc xá trường mãi cũng không được. Chẳng lẽ lại đợi đến lúc bọn họ đuổi mới đi.
Ngày hôm sau Diệp Sảng phá lệ không vào game, tới Đại học công nghiệp ở nội thành Giang Thành kéo Diệp Đình đi. Quả nhiên bạn học của Diệp Đình có phòng cho thuê. Nhưng Diệp Sảng nhìn thoáng qua liền gạch luôn. Cả gian phòng có 3 ngăn, tổng diện tích chưa tới 100m vuông, mà đã có 3 đôi nam nữ ở rồi, vốn đã chen chúc. Bây giờ Diệp Sảng lại chen vào nữa, nói không đùa chứ chẳng nhẽ lại đến đây làm trọng tài không công, đêm đêm phán xem đôi nào khỏe, đưa đẩy nhau lâu hơn?
“Anh, vậy giờ tính sao?” – Diệp Đình lo lắng.
Diệp Sảng đứng dưới lán chờ xe buýt, phất tay: “Không sao, bạn game của anh cũng giới thiệu vài chỗ. Giờ anh đi xem!”
“Em không đi cùng anh được, chiều nay có bài kiểm tra!” – Diệp Đình nói – “Thiếu tiền thì gọi em!”
“Ừ!” – Diệp Sảng lại nhảy lên xe buýt.
Dựa theo địa chỉ Tinh Tinh đưa cho, Diệp Sảng tìm. Phòng của bạn cô ở khu nam Giang Thành, xem như là ngoại thành. Ở đây là khu xanh hóa, còn có điểm du lịch, tiếp giáp là Tinh Nam Hà tình thơ ý họa. Chỗ này đừng nói thuê phòng, một căn chung cư bình thường nhất cũng 2 vạn RMB. Tiền thuê khẳng định không ít. Nhưng Tinh Tinh đã nói bảo là Tinh Tinh giới thiệu thì sẽ được giảm một nửa, hời như thế tội gì không thử.
“Số 188 đường Đào Nguyên.” – Diệp Sảng đứng giữa đường như thằng ngốc, nghi ngờ có phải Tinh Tinh trêu chọc không.
Ví dụ, số 180 đường Đào Nguyên là một khu chung cư lớn. Từ số 185 đường Đào Nguyên đi về phía trước khoảng 500m là một tiệm cà phê. Đến lúc mặt Diệp Sảng chảy mồ hôi ròng ròng rốt cục cũng thấy số 188. Hắn phát hiện đây là một căn biệt thự hoành tráng, tinh xảo. Biệt thự này chung đường với Tinh Nam Hà.
“Đinh đông… đinh đông…” – Diệp Sảng bất an ấn chuông cửa màu rám nắng. Một người trung niên mặc chế phục cảnh sát màu đen đi ra.
“Xin chào. Cậu tìm ai?” – Cảnh sát hỏi.
Diệp Sảng ngạc nhiên: “Tôi tới thuê phòng!”
Cảnh sát nhìn Diệp Sảng chằm chằm: “Xin lỗi, nơi này không cho thuê phòng!”
Tinh Tinh sớm đã mách nước cho Diệp Sảng: “Tinh Tinh giới thiệu tôi tới!”
Cảnh sát dùng ánh mắt kì quái nhìn Diệp Sảng, cảnh giác: “Có mang điện thoại theo không?”
Diệp Sảng khẩn trương: “Có.”
“Cho tôi mượn một chút!” – Khẩu khí cảnh sát uy nghiêm.
Diệp Sảng vội đưa chiếc điện thoại kiểu cũ cho hắn. Cảnh sát bấm một dãy số, sau đó nhấn gọi, rồi không ngừng gật đầu, nói gì đó. Hồi lâu sau, hắn lại nhấn nhấn vài cái trên điện thoại rồi mới trả lại cho Diệp Sảng: “Tôi là nhân viên quản lí nơi này. Mời cậu đi theo tôi!”
Diệp Sảng bừng tỉnh đại ngộ. Tên này là người phụ trách trông coi ở đây. Vừa nãy hắn nói chuyện với Tinh Tinh, sau đó xóa nhật kí cuộc gọi đi
“Nơi này chủ nhân không ở, tôi toàn quyển quản lí. Nếu cậu thấy được thì lập tức có thể dọn đồ tới đây.” – Thái độ của cảnh sát tốt lên không ít, giới thiệu cũng chuyên nghiệp.
Căn biệt thự này khiến cho Diệp Sảng mở rộng tầm mắt. Chắc chắn bạn của Tinh Tinh là kẻ có tiền. Đồ dùng gì cũng quý giá tinh xảo, nói “điểu ngữ hoa hương” để hình dung thì hơi tục. Có điều tất cả các hệ thống và thiết bị điện tử ở đây đều dùng công nghệ hiện đại tiên tiến nhất.
Mãi Diệp Sảng mới thốt lên một câu: “Nơi này… nơi này, tôi không trả nổi tiền thuê!”
Cảnh sát cười cười: “Cũng phải. Nơi này không có ai ở, nhưng thiết bị, đồ dùng không phải người bình thường có thể trả nổi!”
Diệp Sảng là người bình thường sao? Tất nhiên không phải! So với người bình thường, hắn có lẽ còn không bằng. Ăn mặc thô tục, chỉ riêng cái điện thoại thôi cũng không biết là đồ cổ thời nào. Huống chi hắn đã quen sống tự do, ở nơi này nhất định sẽ cảm thấy bức bối, gò bó. Nhưng Diệp Sảng có một điểm khác với người khác. Đó là đôi bàn tay. Tay hắn giống như tay con gái, tinh tế, thon dài, móng tay cắt tỉa gọn gàng. Từ đầu tới cuối cảnh sát một mực quan sát đôi tay của hắn. Đôi tay này sạch sẽ, chỉnh tề. Viên cảnh sát biết rõ chỉ có một số người đặc biết mới đặc biệt bảo vệ đôi tay mình như thế.
Cảnh sát đưa Diệp Sảng tới cổng thì thản nhiên nói: “Tinh Tinh với cậu có quan hệ thế nào? Không ngại nói cho tôi một chút?”
Diệp Sảng: “Là bạn tốt trong game.”
“Ồ.” – Cảnh sát nhàn nhạt đáp.
“Tôi đi, hẹn gặp lại!” – Diệp Sảng chậm rãi xoay người bước đi.
Viên cảnh sát đột nhiên ra tay như chớp, gập khuỷu tay đè lên gáy Diệp Sảng. Diệp Sảng chậm rãi xoay người lại: “Sao vậy?”
Cảnh sát ngẩn ngơ: “Tôi mới thấy có con sâu trên gáy cậu nên hất đi hộ!”
“Cám ơn!” – Diệp Sảng không thèm để ý, tiếp tục đi ra.
Cảnh sát nhìn bóng lưng Diệp Sảng, ánh mắt phức tạp, miệng lẩm bẩm: “Từ khi nào Tinh Tinh lại có bạn như thế?”
Lại xem phòng thất bại. Diệp Sảng chỉ có thể đi vào nội thành đi tìm địa chỉ Nhị Bức Hỷ Hỷ cho. Dựa theo thông tin Nhị Bức Hỷ Hỷ cho, Diệp Sảng gọi điện cho chủ nhà trước. 
Đầu dây bên kia là một giọng nam hào sảng: “A, hóa ra là người do đôi Nhị Bức Hỷ Hỷ giới thiệu. Ha ha. Chúng tôi là bạn học thời trung học. Nhiều năm rồi nhưng quan hệ không tệ. Được rồi, cậu đến khu chung cư Hương Sơn. Tôi đợi.”
Chung cư Hương Sơn nằm ở nơi khá thanh u, cũng ở ngoại thành nhưng ở khu tây. Chủ nhà này rất nhiệt tình, cũng rất mập, hình thể nhác qua khá đáng sợ, nhưng thực ra lại là một quả trứng gà: “Ha ha, tôi là Vương Nghị Mẫn, nhưng gọi Vương Đản Đản là được rồi. Mọi người thường gọi tôi như thế.”
Vương Đản Đản khiến cho Diệp Sảng có ấn tượng tốt. Diệp Sảng theo hắn vào chung cư. Mặc dù điều kiện của khu chung cư này không bằng căn biệt thự kia nhưng không tệ. Phòng của Vương Đản Đản ở lầu 16, có hai gian phòng ngủ, tổng cộng 80m vuông, đều đã trang hoàng lại. Thiết bị gia dụng, đồ điện linh tinh không thiếu cái gì. Quan trọng nhất là vẫn chưa có ai đến đặt ở đây. Diệp Sảng rất vừa lòng.
Vương Đản Đản rất thống khoái: “Vì chuyện công tác nên tôi không ở đây, cũng ít khi ghé qua. Giá tiền vốn 2000 nguyên một tháng, nhưng cậu là bạn Nhị Bức Hỷ Hỷ nên tôi lấy 1500 thôi. Nếu thuê cậu phải trả trước tiền thuê nửa năm là 8000.”
Giá này thực sự khá rẻ, bình thường một phòng như vậy muốn có giá thế này là không tưởng. 
Nhưng Diệp Sảng vẫn còn chút buồn: “Tốt thì tốt thật, nhưng một mình tôi ở phòng lớn thế này cảm thấy khá phí. 
Vương Đản Đản cười ha ha: “Đừng lo. Vừa hay có một người gọi điện thoại tới muốn thuê phòng. Nếu hai người cùng muốn thuê thì có thể chia tiền phòng ra cũng được mà.”
“Ế?” – Diệp Sảng đáp ứng. Tự mình trả hết tiền phòng thì quá sức. Bây giờ có người đến chia sẻ thì may quá, có thể tiết kiệm ít tiền. Việc còn chưa có, có thể tiết kiệm bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu. Hơn nữa, đi thuê phòng cũng là tuyển chủ nhà. Chủ nhà tốt thì cái gì cũng tốt. Phòng tốt nhưng chủ nhà không tốt thì sau này phiền não nhiều. 
Vương Đản Đản cùng Diệp Sảng đứng hút thuốc ngoài ban công. Vương Đản Đản như cái máy nói, nói chuyện đông chuyện tây, trên trời dưới biển không ngừng. Nhưng Diệp Sảng nhìn ra hắn là người tốt.
Đợi khoảng một giờ sau, chuông điện thoại của Vương Đản Đản vang lên.
“Ha ha, người đó đến rồi, hiện tại đang ở dưới lầu, lên ngay bây giờ. Ngại quá, để cậu phải đợi lâu.”
Diệp Sảng xua tay: “Đừng nói thế, tôi cảm kích anh còn không hết.”
“Tinh~”
Chuông cửa vang lên. Vương Đản Đản chạy ra mở cửa. Người bên ngoài đi vào, kéo theo một cái vali.
Thấy người này, điếu Hồng Tháp Sơn liền rơi xuống đất: “Mẹ nó, không phải chứ? Sao trùng hợp thế?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.