Vô Địch Hắc Thương

Chương 201: Nguyên lí cơ học




Trung tâm tế đàn hoàn toàn hỗn loạn, ít nhất có mười chiến sĩ đuổi theo Tiêu Dao Tán Tiên. Người của Lục Phiến Môn cũng coi như có đoàn kết, chỉ cần một chiến sĩ bị Tiêu Dao Tán Tiên đánh trúng, một đống đao, thương, côn, bổng liền cùng nhau chào hỏi trên đầu của cô. Tiêu Dao Tán Tiên cũng không dám chọi cứng. Mười chiến sĩ cơ mà, ai dám? Nhưng rõ ràng cô so với Yến Vân thì lợi hại hơn, thân pháp thì phiêu dật, có chút giống như vũ đạo, quẹo trái nửa vòng, chuyển chân vài bước, đồng thời lấy một góc độ quỷ dị đánh một kiếm. Ngay cả góc áo của cô đám chiến sĩ Lục Phiến Môn cũng không chạm tới. Đám triệu hoán sư, nguyên tố sư Kim Tổng Quản căn bản không thể thi triển kĩ năng bởi Tiêu Dao Tán Tiên cứ bay tới bay lui giữa đám người, chỉ có thể đứng lo lo lắng lắng.
Lúc này đám Diệp Sảng đã đuổi tới bên cầu gỗ phía bắc. Đôi Nhị Bức Hỷ Hỷ ngứa tay, chạy theo Tinh Tinh lên cầu gỗ. Lôi Lôi và Yến Vụ không thể tham chiến, chỉ có thể ở một bên xem náo nhiệt.
“Diệp tử, chị level 5 rồi, muốn học kĩ năng Triệu Hồi Độc Xà. Em dạy chị một chút đi!” – Yến Vụ hỏi – “Chị muốn giúp các em.”
Lôi Lôi nói: “Thần tỷ, em dạy chị. Đem sách kĩ năng đặt lên bảng học tập sau đó khởi động, chọn xác nhận là được. Chị thử xem!”
Suốt chặng đường đều là Lôi Lôi bảo vệ Yến Vụ nên Yến Vụ không còn bài xích Lôi Lôi nữa. Yến Vụ thử làm theo Lôi Lôi hướng dẫn, quả nhiên chíu một cái, một con độc xà hoa ban đi ra.
“Kĩ năng này phải luyện tập nhiều mới có thể thăng cấp!” – Lôi Lôi kiên nhẫn dạy – “Nếu không có đủ mana thì có thể dùng Ma Lực Thủy bổ sung. Chỉ cần khai phong đổ Ma Lực Thủy lên bất kì chỗ nào trên cơ thể hoặc uống trực tiếp là có thể bổ sung. Ừm, muốn khai phong chỉ cần dùng sức ấn lên cái nhãn lọ là được.”
“Mùi vị không tệ, còn có chút ngọt!” – Yến Vụ nhấp nhấp miệng, sau đó không ngừng gọi độc xà ra.
Diệp Sảng đứng bên cạnh, thiếu chút hộc máu. Phía đối diện không ngừng giết nhau, khí thế hừng hực, bên này thì luyện tập dùng kĩ năng. Nói ra ai tin?
Lúc này đôi Nhị Bức Hỷ Hỷ đã đến giữa cầu, sau đó hai người liền hạ thấp người xuống. Tinh Tinh cũng làm theo. Ba người không dám tiến lên, sợ bị cận thân. Nhưng Nhị Bức Hỷ Hỷ dùng AUG rất có ưu thế, mở kính nhắm sau đó không ngừng phun đạn. Tinh Tinh bắn Thiết Luyện Tiễn, Hỏa Thương Thiêu Dược dùng G11 bắn từng loạt yểm hộ. Hỏa lực rất mạnh, chỉ đâu đánh đó, đánh ai người đó chết.
Ba người cũng không đánh người khác mà tập trung bắn đám chiến sĩ đang vậy công Tiêu Dao Tán Tiên. Nguyên nhân rất đơn giản. Chiến sĩ không thể hạ thấp người hay nằm xuống nếu không sẽ bị Tiêu Dao Tán Tiên xử lí. Mà không ai thì muốn bị đâm cả. Ba người vừa ra tay, nháy mắt đã có ba chiến sĩ tử trận. Áp lực trên Tiêu Dao Tán Tiên nhất thời giảm đi.
Kim Tổng Quản sốt ruột. Nếu tiếp tục như vậy, khi đồng hồ cát chảy xong, rất có thể đối phương đã diệt sạch đoàn người của mình.
“Phá cầu cho ta!” – Kim Tổng Quản ra lệnh.
Lập tức có một khinh giáp chiến sĩ xông lên vách đá như gió lốc, giơ kiếm lên chém dây thừng.
“Đừng hòng!” – Tinh Tinh quyết đoán đứng dậy, kéo căng dây cung, bắn Nhị Liên Tiễn.
“Sưu sưu.”
“-510!”
“-510!”
Nếu bàn về tài bắn cung, nơi này không ai chuẩn bằng Tinh Tinh. Hai đầu gối của khinh giáp chiến sĩ khụy xuống. Giữa trán cắm hai cây Thiết Luyện Tiễn. Máu chảy ròng ròng khắp mặt.
“Mau mau qua đi!” – Diệp Sảng hô to lên.
Ba người bọn Tinh Tinh cũng hiểu ý đồ của đối phương, nhanh chóng đứng dậy xông về phía đối diện. Cầu mà đứt, có 10000HP cũng phải chết.
Kim Tổng Quản nổi giận: “Lên hết cho ta!”
Lần này có ba chiến sĩ chạy tới vách đá. Đôi Nhị Bức Hỷ Hỷ nóng nảy, bưng súng lên cuồng quét. Đạn của AUG và G11 bay dưới ánh sáng, ai cũng thấy rõ, trông như bắn laser trận chiến Star Wars. Hai khẩu súng trường đột kích khi bắn, uy thế không thể xem thường. Đường đạn giống như một chiếc lưới cá bay tới. Ba chiến sĩ không thể không nằm xuống né tránh. Bản thân uy lực của đạn có lẽ không bằng một đao một kiếm, nhưng chỉ cần bị trúng một viên khụy xuống, đạn ở phía sau sẽ lao tới như mưa rơi. Đó chính là sự lợi hại của súng trường đột kích.
Ba chiến sĩ phủ phục xuống, sau đó trèo sang mép vách đá đen, cảm giác giống như “phi đoạt lô định kiều”.
“Phanh!”
Một chiến sĩ bỗng nhiên ôm đầu gào thét, sau đó tứ chi vùng vẫy, hiển nhiên đã bị trúng đạn.
Theo hướng tiếng súng nhìn lại, sau một tảng đá phía xa xa, sa ưng quay vòng vòng trên đầu ngón tay Yến Vân, quay một vòng nữa rồi dừng lại.
“Phanh!”
Lại một tiếng súng nữa. Kim Tổng Quản triệt để hoảng sợ. Thương thủ này có chút hoa lí hồ sao, nhưng thương pháp không phải là quá biến thái đi?
Phát súng thứ hai của Yến Vân lại bắn trúng thái dương của một chiến sĩ. Tiếc là không có tạo ra lục thương. Tầm bắn của sa ưng và thuộc tính viễn trình của hắn cũng có hạn. Chiến sĩ đó không chết. Nhưng đôi Nhị Bức Hỷ Hỷ lại bắn súng khiến cho cát đất bên vách núi bay loạn. Đuờng đạn không ngừng như cuộn sóng dâng lên, “xẹt xẹt” bay qua, xẹt qua lưng chiến sĩ đó như liềm cắt rạ. Toàn thân chiến sĩ mềm nhũn, nghiêng người một cái. Chết!”
“Chặt đứt cầu gỗ!” – Kim Tổng Quản thực sự nổi giận.
Hai chiến sĩ còn lại lập tức đứng lên, điên cuồng xông tới.
“Còn dám đứng lên?” – Tinh Tinh thích nhất kẻ địch nổi điên.
Vào lúc hai chiến sĩ vọt tới vách núi, hỏa lực của ba ngườì đám Tinh Tinh lại tới như bão. Hai chiến sĩ liền vui vẻ ném đao, nằm ngủ.
Chiến sĩ xông lên căn bản hoàn toàn vô dụng. Kim Tổng Quản giận dữ: “Nguyên tố sư đâu? Động thủ! Đốt cầu cho ta!”
Hỏa nguyên tố sư ở phía xa xa lập tức chạy tới. Vừa chạy vừa huy động pháp trượng
“Oanh ba!”
Tiểu tử, 98K chờ ngươi đã lâu rồi. Chỉ số lay động là 0, bắn ra chuẩn đến đáng sợ.
Nguyên tố sư còn đang ngưng tụ pháp lực. Kết quả một thương này cách xa thiên sơn vạn thủy vẫn khiến cho pháp trượng rơi khỏi tay. Hắn ngẩn ngơ. Nếu bị trúng phát đạn vào người, khẳng định chỉ có chết.
Thực ra Diệp Sảng không phải không muốn miểu sát hắn. Chẳng qua Diệp Sảng sợ hắn mở hộ thuẫn nên mới bắn pháp trượng. Lực lượng của nguyên tố sư làm sao có thể cản được lực đạn của 98K. Đến lúc nguyên tố sư xoay người lấy lại pháp trượng, Yến Vân ở xa xa đang bị mấy chiến sĩ bao vây chặn đánh ở phía sau tảng đá đột nhiên tung người nhảy lên, ở trên không trung bắn một phát.
Trên thân nguyên tố sư quả nhiên có Hỏa Diễm Thuẫn. Đừng tưởng hai phát súng này yếu kém mà hãy thấy sự ăn ý của Diệp Sảng và Yến Vân. Không thể nghi ngờ, họ muốn nói cho Tinh Tinh biết người này không thể bị miểu sát được.
“Hây!” – Kim Tổng Quản chuẩn bị chỉ huy thần ưng công kích. Hơn nữa Vô Tình đã bắt đầu vung vẩy pháp trượng.
“Mệ!” – Qua kính nhắm, Diệp Sảng thấy rõ kĩ năng phong hệ này cho dù không thể hất ba người Tinh Tinh đi nhưng cầu gỗ sẽ bị lắc lư kịch liệt khiến bọn họ té xuống.
“Nắm chắc!” – Diệp Sảng hô to.
Tinh Tinh biết Diệp Sảng hô như vậy nhất định có nguyên nhân: “Nắm lấy dây thừng!”
Đôi Nhị Bức Hỷ Hỷ làm theo. Diệp Sảng quyết đoán vứt bỏ súng đứng dậy: “Đồ đệ, chặt dây thừng! Đừng hỏi vì sao!”
Lôi Lôi cũng rất nghe lời, không nhiều lời vung kiếm. Dây thừng mặc dù thô nhưng cũng không thể chịu được khi bị vũ khí tinh anh chém.
“Crắc… crắc…”
Hai dây thừng bên ván gỗ tạo cầu bắt đầu rạn đứt từ đầu phía Diệp Sảng. Lôi Lôi lại lần nữa chịu phục Diệp Sảng. Nếu đầu dây thừng này đứt, cầu gỗ liền rơi xuống, quật về phía vách núi đối diện. Ba người bọn Tinh Tinh đã sắp tới đầu cầu bên đó, chỉ cần nắm lấy dây thừng thì vòng cung rớt xuống của bọn họ cũng không quá lớn, có thể bám vào vách vực sau đó ném câu trảo đu lên cũng không phải việc gì khó.
Ba người đám Tinh Tinh thét chói tai, va vào vách đá, nhưng lực va đập không lớn nên không bị làm sao. Nhưng trong nhất thời Kim Tổng Quản không nghĩ ra nguyên lí cơ học này, chỉ huy mọi người đánh Yến Vân.
Yến Vân luyện “địa thang công” cũng hoàn hảo như Diệp Sảng. Có thể thấy đao quang kiếm ảnh đã khiến tảng đá chôn vùi Yến Vân bên dưới, nhưng chẳng bao lâu sau, Yến Vân lại lăn ra ngoài từ trong đám người. Hắn không lăn đi nơi khác mà lăn về phía vách đá mạn bắc. Khoảng đất trống phía đó hoàn toàn nằm trong phạm vi hỏa lực của 98K của Diệp Sảng.
“Oanh ba!”
Tiếng súng kéo vang. Một chiến sĩ ngẩng đầu lên, đạn xuyên qua não.
“Oanh ba!”
Chiến địa bác sĩ MM bị trúng đạn, bị nhất thương phong hầu, lảo đảo lòng vòng ngã xuống.
“Oanh ba!”
Tiếng 98K vang lên rất nhanh. Đó cũng là kĩ thuật Diệp Sảng học từ Demon. Hiện tại độ thuần thục 98K đã đến 50%. Các thao tác đổi đạn, kéo chốt, lui thân vừa nhanh chóng lại lưu loát, so với hồi còn ở Nguỵêt Lượng thôn, Diệp Sảng quả thật tiến bộ quá nhiều, hoàn toàn giống như là hai người khác nhau. 98K cơ hồ là thương yếu nhân mệnh. Đương nhiên, vận khí tốt vẫn luôn thủy chung theo hắn. Dưới ánh nắng, độ ẩm thấp, cơ bản không có gió, 98K chỉ đâu bắn đó, không cần tính toán các loại tham số linh tinh.
Ở phía bên kia, Tiêu Dao Tán Tiên kéo theo đại bộ phận chủ lực của Lục Phiến Môn. Vô luận người nào, chức nghiệp gì cũng không làm gì được cô. Về phần đánh lâu dài? Ai dám cùng chiến sĩ đánh lâu?
Kim Tổng Quản vẫn còn đang nghĩ đối sách bóp chết bọn tiểu cường Diệp Sảng, lúc này tia cát mịn trong đồng hồ cát cuối cùng cũng chảy hết. Dị biến xuất hiện.
Đại địa bắt đầu chấn động. Vách núi bốn phía rung chuyển. Tựa hồ trọn cái sơn cốc đều loạng choạng, biên độ lay động to lớn, tầm nhìn mỗi người cũng lung lay.
“Đã xảy ra chuyện gì?” – Yến Vụ sợ hãi. Tình cảnh này giống động đất.
Diệp Sảng cũng đứng không vững, người phải quỳ rạp xuống đất. Yến Vân liều lĩnh xông về phía bệ tế ở trung tâm tế đàn. Kim Tổng Quản phát hiện ra, lập tức hét lên: “Ngăn hắn lại!”
Mọi người vừa nghiêng đầu, tất cả đều há to miệng. Bệ tế đang dần dần chậm rãi sụt xuống đất, dường như là do cơ quan nào đó. Đồng hồ cát “đinh đinh” vỡ nát. Cát mịn bên trong bay ra, biến thành vô số lốm đốm ngũ quang thập sắc, vây quanh bệ tế “bay múa”. Dường như là do lực lượng nào đó sắp chui lên từ dưới đất mà ra. Tình hình này khiến cho vùng đất nguy hiểm này tăng thêm một phần sắc thái quỷ dị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.