Vô Địch Hắc Thương

Chương 222: Nguyên tố chi hà




Hai người Diệp Sảng lần mò khoảng 1 giờ. Kim đồng hồ đã chỉ tới 22 giờ đêm. Mặc dù trong địa đạo không có xuất hiện một lối rẽ nhánh nào nhưng cũng hun hút không thấy cuối. Mà điểm chết người là bảng đoàn đội không ngừng thông báo có người rời khỏi tiểu tổ. Trong thông tấn khí không ngừng có tin gửi từ Ma Lạt Trư Đầu và Chơi Xong Chưa. Nhắn tin quả nhiên là nhắn tin, cũng chỉ có hai chữ: cơ quan! Cũng có nghĩa là, các con đường mà đám Đào Kim chọn tới chơi không ngừng có cơ quan như liên hoàn rắm. Qua một hồi nữa, hệ thống hỗ trợ game thủ lại thông báo tín hiệu bị cản, không thể nhận tin nữa. Diệp Sảng và Yến Vân triệt để mất liên lạc với những người khác.

“Mẹ nó, mũ game chính là mẹ ghẻ a!” – Diệp Sảng rất là bất mãn với kiểu thiết kế này của công ty game.

Yến Vân: “Có lẽ hai cô gái kia dùng khoang dưỡng cao cấp. Họ có thể gửi tin nhắn cho chúng ta!”

Diệp Sảng vừa đi thêm vài bước, quả nhiên thông tấn khí của Yến Vân nhận được tin của Bắc Thần Tuyết: “Chúng ta phải giết một người là Dương Ca, các người tốt nhất là không được nhúng tay!”

Diệp Sảng cười nói: “Họ cũng rất tự tin!”

Yến Vân cười lạnh: “Đừng nói là giết được đối phương, có khi lại bị đối phương giết ngược lại!”

Hắn cúi đầu nhắn tin. Nhưng kính game của hắn cũng là hàng rẻ mà Diệp Sảng tặng, căn bản không thể trả lời được. Yến Vân cũng tức giận đến mức đập luôn thông tấn khí (*) lên vách tường: “Đệt con mẹ nó hàng nát. Lão tử mà có tiền sẽ mua nhị đại hoàng kim khoang dưỡng!”

[Mị đang nghĩ có nên đổi cái này thành điện thoại không nữa, hay là hòm thư thôi? Nhưng hòm thư thì không phải là vật chất thật, không thể cầm mà nện được, mọi người nghĩ ra cái gì thì cho Mị ý kiến đi]

Diệp Sảng cười nói: “Ừ, muốn mua thì mua 2 cái, tặng tôi một cái!”

Hai huynh đệ bọn họ vừa cười cười mắng mắng vừa lò dò đi về phía trước. Lại khoảng 20 phút sau, ngay cả bản đồ cũng không hiện lên trong bảng hỗ trợ game thủ. Nhưng Diệp Sảng lại nghĩ hai người bọn họ đã đi vài km, thế mà lại không tới cuối, chỉ sợ quy mô của di chỉ này rất lớn, lớn kinh người.

“Không có đường nữa rồi!” – Yến Vân bỗng nhiên nói.

“Làm sao vậy?” – Diệp Sảng sờ vách len lên phía trước.

Ngang trước mặt là một tảng thạch bích, hoàn toàn phong kín lối đi.

“Tử lộ?” – Diệp Sảng chần chờ nói.

“Chắc thế!” – Yến Vân dùng chủy thủ nạy nạy cạo cạo lên thạch bích. Nạy được vài cái, thạch bích cứ thế mà đổ. Hóa ra đây là một khối đá phiến.

Trong nháy mắt thạch bích đổ xuống, bỗng có một cỗ cường quang bắn vào từ bên ngoài. Hai người không chịu nổi loại ánh sáng mạnh đột nhiên xuất hiện này, đều nhắm hai mắt lại. Hồi lâu sau, họ mở mắt. Hai huynh đệ bọn họ bị tình hình trước mặt khiến cho rúng động.

Bên ngoài là một động quật quy mô phi thường to lớn. Nơi này hoàn toàn không thể dùng động quật bình thường để hình dung. Đây căn bản là một không gian rộng lớn nằm dưới đất.

[đọc từ đầu tới giờ cứ liên tưởng Yến Vân và Diệp Sảng với Trương Khởi Linh và Ngô Tà đang đi đạo mộ trong Đạo Mộ Bút Kí ý]

Động quật này là một hình hộp chữ nhật tiêu chuẩn. Tất cả mặt đất, vách tường đều do đá phiến bằng phẳng màu ám nâu đúc thành. Chỉ nhìn thuần một loại màu này thôi liền làm cho người ta cảm thấy một loại cảm giác thần bí khó lường. Một con sông dài ước chừng 400m, rộng 10 mét từ dưới đất trào ra, chảy qua mặt đất, chảy về phía bên kia. Cũng có nghĩa là động quật hình hộp chữ nhật này chỉ riêng chiều dài đã hơn 400m. Đủ thấy quy mô của nó rất lớn. Mà thần kì nhất cũng là con sông này. Nước sông tỏa ra năm loại hào quang: hồng, lam, bạch, lục, tử, ngăn đôi động quật thành hai phần.

[hồng ở đây là đỏ]

Loại cường quang mà vừa khiến hai người bọn Diệp Sảng nhắm mắt lại chính là năm màu phát ra từ con sông này. Cường quang khiến toàn bộ động quật sáng như ban ngày. Trên vách tường tứ phía động quật đều được khảm khuôn mặt cổ to lớn, trông qua hoàn toàn giống với Faraoh ở dòng thác ngầm khu Thần Kiếm Đàn lần trước. Nhưng cái này này lớn, mà khuôn mặt càng thêm sinh động. Xa xa nhìn lại tựa như khuôn mặt người thật. Vị trí của Yến Vân cùng Diệp Sảng nằm ngay trên vương miện trên đỉnh đầu khuôn mặt Faraoh. Nhìn qua hai người bọn họ tựa như hai tiểu giao tử trên vương miện. Mà mặt Faraoh cách mặt đất ít nhất cũng gần 100m. Kích cỡ của nó so với cái động quật này liền giống như một chiếc đèn treo tường trong phòng ngủ vậy.

Mặt đất cũng không sáng lắm. Dường như có rất nhiều khe rãnh. Phía dưới vách tường dường như còn khảm bánh răng lớn. Nhưng bánh răng lại không có dây kéo các thứ linh tinh. Mặt đông là lối vào không gian này. Hình như đây là một tòa cung điện đã sụp đổ. Tuy rằng đã nhìn không ra diện mục vốn có nhưng toàn bộ bức tường vẫn hiện ra hình thức ban đầu. Xác định đây là một tòa thần miếu cổ bởi lối ra vào chính là một cái cửa bằng đá nhỏ. Xa xa nhìn lại bên ngoài cửa là một màu đen sì sì, rõ ràng là huyệt động…

Di chỉ quỷ dị dưới đất này chẳng những rộng lớn mà còn âm trầm khủng bố tinh thần. Vì cái gì mà tự nhiên hình thành một thánh địa thần bí như vậy?

Hai người Diệp Sảng ghé vào trên đầu mặt Faraoh, trợn mắt há mồm. Điều này thật sự rất làm dao động lòng người. Quả nhiên Đệ Nhị Thế Giới vô tận, anh không phải không đi được hết mà là chỉ sợ anh không thể tưởng tượng nổi.

Tuy nhiên, giờ phút này, trên mặt đất đang có người! Không ai khác ngoài đám Phủ Đầu Bang. Bọn chúng đứng loạn thất bát tao, sơ sơ cộng lại cũng có ít nhất mấy trăm người, nhìn qua tựa như vô số con kiến đang bò tràn trên mặt đất. Trên đầu mỗi người đều lóe lên dấu hiệu công hội. Diệp Sảng cùng Yến Vân tất nhiên cũng nhìn thấy nhóm đứng đầu bọn Thập Bộ Sát Nhất Nhân, Dương Ca, Chim Trĩ. Dường như bọn chúng đang hét lớn cái gì đó. Trong động quật ầm ĩ tiếng người, huyên náo nhộn nhịp.

Hai người bọn Diệp Sảng ghé vào phía trên khuôn mặt vẫn không nhúc nhích, không muốn bị bại lộ.

“Tôi đoán nơi này nhất định có boss, mà boss đã bị bọn họ tiêu diệt rồi!” – Yến Vân phân tích.

“Vì sao?” – Diệp Sảng hỏi.

Yến Vân: “Ông xem, trên mặt đất có rất nhiều dấu vết bừa bãi, nhìn kĩ thì rất nhiều vết là vết chém của đao kiếm. Còn có, cái thần miếu này không giống bị sập từ niên đại cửu viễn nào mà là bị năng lượng nguyên tố cường đại phá.”

Diệp Sảng dùng ống nhòm nhìn kĩ. Yến Vân phân tích không sai. Toàn bộ bức tường thần miếu bị đổ vỡ, nhất là kẽ nứt gãy trên các cột trụ bị cháy đen, hiển nhiên là bị hỏa thiêu, có vết lại như bị lợi khí chặt đứt. Cột đá thô như vậy, bảo kiếm tầm thường nào có thể cắt đứt được? Rõ ràng chính là kĩ năng điện hệ. Tầng 2 của thần miếu bị nứt vỡ, trên bình đài khắp nơi là cát đá vụn. Hiển nhiên là do kĩ năng hệ phong…

Diệp Sảng kinh ngạc nói: “Ông nói là bọn họ đã tiêu diệt được con boss?”

Yến Vân nhìn phía dưới, trên mặt lộ ra nét trầm tư: “Chắc ông vẫn còn nhớ tài liệu sư chuyên gia súng ống đạn dược lúc close beta chứ?”

“Đương nhiên nhớ rõ!” – Diệp Sảng đáp.

Đó là một trong những bằng hữu tốt nhất của hai huynh đệ bọn họ hồi close beta. Chỉ là gần đây người ấy đã mai danh ẩn tích, cũng không biết là không chơi nữa hay là đã sửa lại nick name. Chuyên gia súng ống đạn dược này có kiến thức rộng, tri thức phong phú. Hai huynh đệ Diệp Sảng đều phải ngưỡng mộ.

Yến Vân nói: “Trước kia người ấy đã tán gẫu qua với tôi, nói rằng Đệ Nhị Thế Giới có rất nhiều chỗ thần bí. Bởi vì thật sự game thủ rất khó đạt tới, cho dù có đôi khi tìm ra nhưng sức lực, thuộc tính cũng đã cạn kiệt hết. Cho nên hệ thống sắp đặt điểm tiếp tế tự nhiên.”

“Ồ?” – Diệp Sảng ngạc nhiên – “Tôi chơi lâu như vậy những cũng chưa nghe qua hệ thống sẽ tiếp tế cho game thủ, trừ lính mới nhập phục!”

Yến Vân cười nói: “Nhiều chuyện ông không biết lắm. Ông xem dòng sông ngũ sắc này. Nếu tôi đoán không sai thì đây chính là Nguyên Tố Chi Hà trong truyền thuyết!”

“Nguyên Tố Chi Hà?” – Diệp Sảng tò mò.

“Không sai, nhất định là Nguyên Tố Chi Hà!” – Yến Vân như có điều uy nghĩ – “Năm loại màu sắc của nước sông kì thật chính là màu tượng trưng cho thủy, hỏa, phong, điện, quang. Đó cũng là điều người ấy nói cho tôi biết. Hắn nói hắn đã từng nhìn thấy qua. Vốn tôi còn không tin cho lắm, nhưng hiện tại thì hoàn toàn tin!”

Diệp Sảng nói: “Ừm?”

Yến Vân: “Nguyên Tố Chi Hà chính là điểm tiếp tế đầu tiên của hệ thống. Chủ yếu là cung cấp cho nguyên tố sư. Nước sông tuy không thể uống để giải khát nhưng nó lại giống như Ma Lực Thủy, uống vào có thể khôi phục 300 điểm mana. Mà sau khi uống nước này vào có thể nâng hạn mức cao nhất của mana thêm 100 điểm trong một thời gian ngắn. Trong thời gian đó, lực công kích cùng tầm bắn của nguyên tố sư đều tăng mạnh. Nhưng chức nghiệp khác uống vào thì không có hiệu quả đó. Chỉ là thứ này không được phép mang ra ngoài.

Diệp Sảng nghe xong hoảng sợ: “Ông nói thế, vậy ở nơi quỷ quái này thì nguyên tố sư chẳng phải là vô địch sao?”

Yến Vân cười: “Ông không tin à? Nếu không thì đi xuống uống chút thử xem?”

Diệp Sảng cười cười: “Tôi nghĩ vẫn là tin thì tốt hơn!”

Yến Vân tiếp tục nói: “Cho nên tôi nghĩ boss nơi này nhất định miễn dịch với công kích vật lí hoặc miễn dịch với độc dược gì gì đó. Con boss đó ít nhất cũng đặc cấp trở lên, mà sẽ không thấp hơn cấp 40. Ông xem trong bản đồ, nơi này lớn như vậy, boss tuyệt đối sẽ không yếu. Nhất định phải là nguyên tố sư cao công mới có thể đả động, nếu không hệ thống đầu não thiết trí điểm tiếp tế ở đây chẳng phải là cho game thủ tiện nghi quá lớn sao?

“Ừ, có lí!” – Diệp Sảng khen ngợi. Đầu óc của Yến Vân lúc nào cũng tốt.

“Khoan đã, không đúng!” – Diệp Sảng nghi ngờ nói – “Không phải ông nói các điểm tiếp tế sẽ được thiết trí ở nơi thần bí sao? Chúng ta tiến vào dễ dàng như vậy thì không hợp lí chút nào!”

Yến Vân cười khổ: “Núi đá và lâu đài vừa nãy, bọn họ đã đến đó từ sớm. Khẳng định quái có không ít. Nếu phải thanh tràng, người nhiều như vậy nhất định đã diệt sạch rồi. Sau đó chúng ta vốn ngạo mạn, nhảy xuống địa đạo. Tôi cảm thấy mỗi đạo đều có thể thông đến nơi này, chỉ là có bao nhiêu cơ quan mà thôi. Ông chớ quên định luật cân bằng của hệ thống. Ít cơ quan bẫy rập, đường chắc chắn dài. Cơ quan, bẫy rập phức tạp, đường khẳng định sẽ ngắn. Bọn họ có nhiều người thế mà có thể đi vào, tuyệt đối là đã đi con đường khá xa. Nhưng con đường đó đủ an toàn. Tuyến đường này của chúng ta, nếu đổi lại là người khác đi vào, khẳng định sẽ cho rằng là ngõ cụt. Chúng ta cũng xui đủ rồi, dù sao cũng phải có vận khí một lần đi?”

May là tối nay Lôi Lôi không ở đây, nếu không khi nghe thấy Yến Vân phân tích như vậy, cô sẽ bội phục muốn chết.

Diệp Sảng nhìn Nguyên Tố Chi Hà phía dưới: “Theo như ông nói thì boss hẳn đã bị diệt lâu rồi?”

“Bị diệt rồi!” – Yến Vân nói vô cùng chắc chắn.

“Vậy bọn họ còn chờ ở đây làm gì?” – Diệp Sảng lại hỏi.

Yến Vân trầm mặc một hồi lâu mới nói: “Nguyên nhân chỉ có một. Nơi này căn bản không phải là điểm cuối! Thấy Chim Trĩ không? Đám chiến sĩ kia đang tìm cái gì trên tường? Phỏng chừng là đang tìm cơ quan.”

Diệp Sảng thở hắt ra. Đây mới là mục đích thám hiểm thật sự của Yến Vân. Hắn làm sao có thể để mấy chục tín dụng của Phạm tiên sinh kia vào mắt? Thực ra hắn muốn tìm bảo tàng bí ẩn. Cho dù không tìm thấy bảo tàng hay boss thì cũng phải biết được con đường. Mặc dù không biết đường cũng phải đục nước béo cò, lợi dụng phát tài kiếm hời. Mẹ ôi, Đệ Nhị Thế Giới cũng là Tiền Tài Thế Giới…

Hai huynh đệ bọn họ tiềm phục ở chỗ cao nhất, nhìn tình hình phía dưới, phân tích mục đích chuyến đi này của Phủ Đầu Bang. Nhưng vấn đề bây giờ là phía dưới có mấy trăm người, muốn vượt qua đám thiên quân vạn mã này cũng không phải chuyện Diệp Sảng và Yến Vân có thể làm.

Diệp Sảng thu hồi 98K, lắc đầu nói: “Không được. Quá xa! Đã vượt ra khỏi tầm bắn. Từ đây tới đó cũng 500m.”

Yến Vân cười khổ: “Thứ 98K rách nát này có tầm bắn quá ngắn. Chờ sau khi xong nhiệm vụ này, ngày khác ca ca kiếm hai thanh hảo thương đến chơi với đệ. Hai cô gái kia còn có “kẻ hủy diệt”.”

[ồ, ra là Vân ca ghen tị với hai tỷ muội nhà kia, ha ha.]

Lúc này đám người phía dưới đột nhiên xôn xao. Diệp Sảng mau chóng giơ ống nhòm lên: “Chuyện gì vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.