Vô Địch Hắc Thương

Chương 311: Hai Chu phóng viên




Tiếng súng AUG vang dội lúc trước đã xác định phương hướng cho đại đội phía sau. Tuy nhiên, tiếng nổ sau đó lại khiến cho trong lòng đại đội trưởng trầm xuống. ‘Nguy rồi, chỉ sợ đại sự không ổn.’ Lại nhìn lại danh sách tử vong trong công hội, ID năm người tiểu đội số 1 bất thình lình xám ngoét, vô cùng bắt mắt. Đại đội trưởng hai mắt trợn tròn. Ôi trời ơi! Đây là thương thủ gì vậy? Đơn thương độc mã toàn diệt tiểu đội 1! Mà từ lúc bắt đầu thay đổi kế hoạch tới nay mới bao lâu? Cùng lắm mới hơn 10 phút! Người này không khỏi quá đáng sợ đi?
Trong lòng đại đội trưởng xẹt qua một bóng ma. Lần này tập đoàn Thần Kiếm đã trêu chọc phải một đại địch trước nay chưa từng có.
“Tiểu đội tinh anh số 2, 3, 4, 5, tiếp tục đuổi về phía Tây cho ta!” – Đại đội trưởng nổi khùng, không thể không sử dụng tinh nhuệ.
Giờ phút này Diệp Sảng vẫn cứ chạy trốn về phía Tây. Tất cả các cuộc chiến lúc trước đều nằm trong kế hoạch của hắn, nhưng vô luận là kế hoạch tinh vi cỡ nào cũng sẽ có lúc xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Bốn tiểu đội tập đoàn Thần Kiếm tiếp thu giáo huấn từ tiểu đội 1, hai tổ hợp một tản ra rất nhanh. Diệp Sảng muốn một mình đánh bại hoặc diệt hết cùng một lúc là một khó khăn rất lớn. Súng bắn chim căn bản không có khả năng tung ra ám thương.
Diệp Sảng nhìn đồng hồ. Kéo dài cuộc chiến như vậy không phải là cách, nhất định phải hoàn thành trong một khoảng thời gian nhất định.
Nghĩ tới đây, Diệp Sảng quyết định mạo hiểm hành động, từ ven rừng chạy ra thật xa. Bất ngờ trên màn hình máy cảm ứng xuất hiện một điểm đỏ. Tâm Diệp Sảng lộp bộp một cái. Chuyện gì vậy? Mình vẫn một mực chạy về phía trước, tại sao lại có địch xuất hiện phía trước? Chẳng lẽ đối phương sớm đã biết hướng hành động của mình? Không hợp lý!
Diệp Sảng lại nhìn màn hình máy cảm ứng nhịp tim. Tần suất lóe sáng của điểm đỏ này rất nhanh, rất rõ ràng là người này đang rất khẩn trương dẫn đến tim đập rộn lên. Diệp Sảng nắm chặt Masada, quyết đoán chạy lên. Thế nhưng điểm đỏ không hề di chuyển.
Khoảng cách kéo gần hơn một chút, Diệp Sảng đột nhiên gia tốc xông lên. Điểm đỏ vẫn không phản ứng. Nhưng lúc này đối phương có muốn phản ứng cũng không còn kịp nữa bởi xu thế của Diệp Sảng không phải là thứ mà người thường có thể phản ứng nổi.
Nòng súng Masada cơ hồ là đặt ngay đầu của đối phương. Nhưng may mà Diệp Sảng không nổ súng, nếu không đối phương sẽ thành oan hồn dưới súng của Diệp Sảng.
“Hà tiên sinh!” – Người nọ nhảy dựng lên, biểu tình hưng phấn muốn chết – “Cậu… cậu… cậu chính là tên sát thủ kia?”
Diệp Sảng cũng ngây cả người: “Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là cậu à? Tại sao lại ở chỗ này? Không sợ chết hửm?”
Cái tên ẩn ẩn núp núp này hóa ra lại là bạn học Chu Tinh Tinh. Chu Tinh Tinh kích động đến suýt ngất: “Oa ha ha, tin hot độc nhất vô nhị, tin hot độc nhất vô nhị a! Lần này ta có thể thăng lên làm chủ biên rồi!”
Diệp Sảng lạnh lùng nói: “Bớt nói nhảm đi, đi theo tôi!”
“Được, được, được!” – Chu Tinh Tinh khiêng máy quay đi theo sau mông Diệp Sảng. Hiện tại Diệp Sảng bảo hắn chết hắn cũng nghe. Chuyện tốt ngang trời như vậy tự nhiên rơi xuống đầu hắn, hạnh phúc tới thực sự quá đột ngột!
“Tôi vẫn một mực ở chỗ này chờ sát thủ. Kết quả không ngờ sát thủ lại chính là anh!” – Chu Tinh Tinh rất cơ trí – “Anh yên tâm, tôi đây không phải là người của Bách Độc radio, không có quay trực tiếp!”
Nói lời này xong thì ánh mắt của hắn lộ ra nét bi ai: “Thiết bị của chúng tôi không tốt, công hội rất nghèo nên không mua được nhiều thiết bị quay phát trực tiếp, cũng không trả nổi phí quảng cáo. Hơn nữa, chúng tôi lại thường xuyên bị người của Bách Độc gây khó dễ. Tôi cũng thật vất vả được điều đến kinh đô công tác.”
Diệp Sảng gật gật đầu: “Cậu còn ở đây mà than thở vô nghĩa. Đại đội truy sát phía sau sẽ lập tức tới ngay. Cậu sẽ bị loạn thương mà chết!”
“Một Chu phóng viên ngã xuống còn có thiên thiên vạn vạn Chu phóng viên đứng lên!” – Bạn Chu Tinh Tinh rất chi là hiên ngang lẫm liệt, theo Diệp Sảng băng xuyên rừng.
“Tại sao cậu lại tới được đây?” – Diệp Sảng hỏi.
Chu Tinh Tinh nói: “Tôi ngồi trực thăng của đài truyền hình Sơn Phong tới đây, sau đó ngồi một chiếc cano nhỏ băng qua nhánh sông nhỏ ở phía tây ngoại ô tới chỗ này. Mới đến một lát thì anh tới đây!”
Diệp Sảng giật mình. Thực TM tuyệt xử phùng sinh!
[tuyệt xử phùng sinh: tìm được đường sống trong tình cảnh khốn cùng]
“Vậy người của đài truyền hình Sơn Phong đang ở phía tây ngoại thành hả?” – Diệp Sảng hỏi.
Chu Tinh Tinh trả lời: “Ừ, người của 5 đài truyền hình đều tìm kiếm ở bên kia. Trợ thủ của tôi cũng ở đó.”
Diệp Sảng nói: “Bọn họ có quay phát sóng trực tiếp không?”
Chu Tinh Tinh buồn bực: “Có thì có, nhưng Hà tiên sinh, anh phải chiếu cố anh em của tôi đó nha. Anh qua bên kia cho bọn họ quay trực tiếp. Ngày sau này tôi đây sẽ khổ sở a, trở về sẽ bị ông chủ khấu trừ tiền lương. Đại ca, anh không thể như vậy!!”
Diệp Sảng cắt lời: “Bây giờ cậu cứ ấn theo lời tôi mà làm. Lát nữa tôi sẽ cho cậu ít tin, đảm bảo ngày mai sẽ thăng quan phát tài tán gái ba ngàn không hết!”
“Thật không?” – Chu Tinh Tinh vui mừng quá đỗi.
Diệp Sảng cười: “Đã bao giờ tôi gạt cậu chưa?”
Chu Tinh Tinh gật đầu thật mạnh: “Được, được được!”
Diệp Sảng bỗng nhiên biến hóa nhanh chóng, thay bộ quân phục ra, vũ khí cũng cất đi: “Đưa máy quay phim cho tôi!”
Bên bờ nhánh sông nhỏ phía tây cạnh rừng rậm ngoại thành Bạch Vân toàn là đá cuội. Một đoàn phóng viên đang thảo luận sôi nổi. Bên mép sông còn đậu một đống cano loại nhỏ.
Thực sự thì đám phóng viên này cũng khá thông minh. Sát thủ sau khi vào rừng rậm thì chỉ có hai nơi để đi. Một là bãi đá phía đông. Còn lại chính là dòng sông nhỏ phía tây ngoại thành này. Thay vì mạo hiểm tiến vào rừng rậm thì chi bằng ngồi ôm cây đợi thỏ ở đây. Dù sao thì hai bên đều có người.
Bạn Chu Tinh Tinh sau khi tới được bờ cát thì vung tay loạn lên, gào thét: “Tới đây, Em Gái Ngoan Hiền, nhanh lên, tôi tìm được sát thủ rồi! Nhanh lên!”
Cậu ta cố ý gào thật to khiến đám phóng viên của các nhà khác kinh động, cả đám đều khiêng máy quay chạy tới.
“Sát thủ ở đâu?”
“Tiểu Chu, cậu thật không đáng yêu. Muộn rồi mới báo cho mọi người. Ta đây không tóm được hình sát thủ thì tháng này ông chủ sẽ trừ mất 500 điểm của ta. Ta mà thất nghiệp thì sẽ thuê người giết cậu!”
“Chu nhi, hai nhà chúng ta là hàng xóm. Hay là chúng ta hợp tác. Bên tôi có kênh phát trực tiếp, hợp tác là tốt nhất! Cùng lắm thì tôi trả tín dụng cho cậu.”
“Các người nói nhiều quá đấy! Sát thủ ở đâu?”
Chúng phóng viên truy vấn loạn một trận. Khối người uy hiếp rồi dụ lợi khiến Diệp Sảng giả làm lính mới giơ máy quay thầm buồn cười.
Chu Tinh Tinh như thấy chuyện hay nói: “Tôi bất ngờ thấy có một đám người vật lộn ở trong rừng bên kia. Có người đội mặt nạ chống độc, mặc trang phục đen. Tọa độ là… ta xem đã… đúng, là 309.82 ngoại thành phía tây. Không sai, chính là nơi này! Tam Oa, mang đồ đi theo tôi!”
Chúng phóng viên vừa nghe tọa độ thật kỹ xong, còn chưa để ý gì, không hỏi Chu Tinh Tinh tình hình thế nào đã nhấc đống thiết bị lên chạy đi, coi bộ còn khẩn trương hơn đại đội truy sát của tập đoàn Thần Kiếm.
“Tất cả lên hết cho ta!”
“MB, mi theo ta định cướp hửm? Ta muốn thu tin yên ổn!”
“Ta chuyên mi MB. Ta tìm hiểu mi MB. Sát thủ người ta sẽ một phát bắn chết mi MB!”
“Các người đã đủ chưa? Hiện tại là mấy giờ rồi? Không cần ngủ hả?”
“Cái mụ mập chết bầm, đi nghỉ ngơi đi!”
Mắt thấy đoàn phóng viên đi xa, Diệp Sảng hỏa tốc thay sang không quân phục SAS, giơ súng lên liền nhảy lên cano.
Em Gái Ngoan Hiền vừa nhìn thấy Diệp Sảng liền ngây ra: “Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi…”
Cô nàng nói cả buổi ngoài “ngươi” ra không nói gì khác, không biết là bị dọa sợ hay chỉ giật mình mà thôi.
Chu Tinh Tinh nói: “Đừng ngốc ngây ra đấy. Hà tiên sinh chính là sát thủ, đồng ý cho chúng ta phỏng vấn. Còn không máu lái cano, đi về phía cửa cảng Bạch Vân!”
Em Gái Ngoan Hiền không “ngươi” nữa, gạt chân ga liền lái cano ra giữa sông, vọt một cái chạy như mũi tên nhọn. Sau đó, trong trời đêm xuất hiện một chiếc Bumble Bee. Thần Kiếm Vương Tử cùng một hàng những nhân vật cấp cao phi tới. Bọn họ biết các phóng viên mới là binh đoàn trinh sát lợi hại nhất.
Dù sao Phương Nhã Văn cũng là phụ nữ, tâm vẫn mỏng manh yếu đuối. Kênh phát sóng trực tiếp của đài truyền hình Sơn Phong rất nhanh liền xuất hiện hình ảnh Chu Tinh Tinh lừa gạt mọi người vừa rồi.
“Chậm đã, xem phóng sự trực tiếp của đài Sơn Phong!” – Phương Nhã Văn quyết đoán hô lên.
Tô Kỳ Nhĩ buồn bực: “Thi tỷ lại làm sao?”
Phương Nhã Văn chỉ vào màn hình: “Các người xem phóng viên này, một phóng viên sao lại mặc trang phục thế này? Hơn nữa ngay cả thẻ công tác cũng không có?”
Về mặt này, Phương Nhã Văn quả thực rất mẫn cảm. Vẻ đẹp của cô ta vẫn là đối tượng truy đuổi của các tạp chí lớn. Phóng viên như thế nào? Phỏng vấn thế nào? Đài truyền hình nào? Cô ta chỉ cần liếc một cái là nhìn thấu. Tr𝒖yệ𝑛‎ hay?‎ Tì𝑚‎ 𝑛gay‎ 𝐭ra𝑛g‎ chí𝑛h‎ ﹛‎ TrU𝑚Tr𝒖ye‎ 𝑛﹒𝒗𝑛‎ ﹜
Hình ảnh chỉ thoáng đảo qua khuôn mặt Diệp Sảng, Phương Nhã Văn kêu lên: “Phóng viên này chính là do Hà Kim Ngân ngụy trang. Hắn chạy theo thủy đạo!”
Thần Kiếm Vương Tử hít một hơi lãnh khí: “Thực con mẹ nó giảo hoạt. Tên này thực sự là quá gian xảo. Thông báo cho đội trinh sát mau chóng dẫn chó đến cảng Bạch Vân chặn Hà Kim Ngân lại. Hắn chạy theo nhánh sông phía tây ngoại thành. Mặt khác báo cho đơn vị không quân lần nữa tập hợp tới tiểu cảng Bạch Vân!”
Mệnh lệnh của Thần Kiếm Vương Tử truyền cũng không kịp, bởi cho dù bọn hắn phát hiện được hành tung của Diệp Sảng nhưng đám đại đội trưởng cũng không có khả năng đuổi tới nơi. Anh ở trong rừng rậm có thể chạy nhanh hơn người ta cưỡi cano lướt trên mặt nước không?
Nhưng mà cano nhỏ của Chu Tinh Tinh lại không có khả năng tiến về tiểu cảng Bạch Vân phía trước. Vì sao? Là bởi bây giờ Diệp Sảng là siêu cấp đại hồng danh, trong khi đó NPC thủ vệ ở tiểu cảng vùng ngoại ô tuy rằng không chủ động bắt người, nhưng chỉ cần anh dám đi vào sẽ bị giết ngay. Hơn nữa nơi này còn được thiết kế hệ thống phòng ngự, tên nào dám công kích đều sẽ bị oanh tạc. Vì vậy, Diệp Sảng nhất định phải rời cano vào thời điểm thích hợp nhất, vòng qua cảng Bạch Vân sang con sông lớn Bạch Vân ở hướng đông. Chuỗi hành động đó ít cũng tiêu hao hết 10 phút đồng hồ, đủ để đại đội Thần Kiếm đuổi tới.
Cano đã dừng lại. Cảng Bạch Vân cách 300 mét ở phía trước đèn đuốc sáng trưng giữa trời đêm.
“Đi!” – Diệp Sảng bưng súng phát lệnh.
Em Gái Ngoan Hiền nói: “Đợi chút! Cano này là đồ đi thuê, để tôi vào cảng trả, bằng không 10 tín dụng phí thế chấp sẽ mất!”
Diệp Sảng thật muốn đá cho cô nàng một cước: “So với lợi nhuận tin tức lát nữa hai người thu được đăng vào ngày mai thì cái nào hơn? Cầm số tiền các người kiếm được đủ để mua hơn 10 chiếc cano nát này!”
Em Gái Ngoan Hiền còn đang do dự, Chu Tinh Tinh đã kéo cô bỏ chạy. Chạy chưa được 3 phút thì vô số người của tập đoàn Thần Kiếm đã mờ mờ dũng mạnh chạy ra từ rừng cây. Đoàn người đông đúc phủ kín một mảng lớn bãi sông. Tuy nhiên Diệp Sảng lại một lần nữa toàn thân trốn ra giữa một đại đội bao vây hơn ngàn người, hơn nữa còn chạy tới bãi sông phía đông trước mắt bao nhiêu người.
“Đuổi! Đuổi theo cho ta! Hôm nay nhất định phải đuổi chết tên tiểu tử này mới thôi!” – Thần Kiếm Vương Tử phẫn nộ không thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.