Vô Địch Hắc Thương

Chương 313: Định luật tử vong của ma quỷ




Hạ Luyến Băng đầu tư kẻ hủy diệt giúp bạn Sảng Sảng được một phen thật phong cách. Một ưu thế lớn của khẩu súng này chính là lượng đạn cơ bản như vô hạn. Thứ hai chính là tầm bắn 300 mét của nó. Với tốc độ di chuyển cao của cano trên sông, đại đội của tập đoàn Thần Kiếm căn bản không còn cách nào để đuổi lên kịp. Đừng nói là không lên tới nơi được, ngay cả nguyên tố sư, cung thủ, thương thủ cũng không phát kích được.
Trên mặt sông không ngừng bùng cháy. Không ít cano bị lật. Trọn một khúc sông Bạch Vân trên cơ bản chỉ còn lại mỗi tiếng bùm bùm không ngừng của kẻ hủy diệt.
Diệp Sảng quét loạn một lúc, không nhắm vào cano mà chọn người.
Đường đạn của kẻ hủy diệt tuy rất hỗn loạn, bắn liên tục đối với súng trường mà nói, diện tích che phủ của đường đạn quả thực quá to lớn, nhưng đối với bắn trên sông thì lại như một cây thiết côn, quét kẻ nào liền ngã kẻ đó, còn nếu tập trung vào một mục tiêu nhất định thì xong, mục tiêu sẽ ăn liền bảy, tám viên kẹo!
Truy binh trên cano phía sau cứ liên tiếp rơi xuống nước. Nếu cano bị nổ tung thì người sẽ trực tiếp bị chết.
Trên đoạn đường truy kích này, tập đoàn Thần Kiếm tiền mất tật mang. Suốt dọc sông, hơn 50 người đã chết trong tay Diệp Sảng. Xem ra Diệp Sảng đừng mơ rửa sạch được hồng danh.
Hiện tại Thần Kiếm Vương Tử đã không đơn giản chỉ phát hỏa mà đã mất luôn cả lý trí. Lúc này hắn giống như một con bạc thua đỏ mắt, không tiếc gì mang toàn bộ tính mạng của người phe mình ra đặt lên bàn. Đêm nay, vô luận là phải trả cái giá đến độ nào cũng nhất định phải giết chết Diệp Sảng.
Cano vẫn chạy băng băng trên mặt sông. Bắc Thần Tuyết nhìn chằm chằm về phía trước: “Ngân ca, phải kiên trì được 10 hút. 10 phút sau chúng ta mới có thể tiến vào cảng lớn.”
Lúc này Diệp Sảng không muốn làm loạn nữa. Thứ khó đối phó thật sự đã tới! Trong trời đêm lóe lên không ít ánh đèn. Phi cơ Bumble Bee của tập đoàn Thần Kiếm rốt cục cũng tập trung được mục tiêu, bay nhanh đuổi theo. Chuyện bị bắt kịp chỉ còn là chuyện vài phút nữa. Nhưng phán đoán của Bắc Thần Tuyết lại hơi sai. Bởi, trong hơn 10 chiếc phi cơ trên trời có phân nửa là của các tạp chí, đài truyền hình trong kinh đô. Phi cơ chính chủ Thần Kiếm chỉ có 5 chiếc.
Trong đầu Phương Nhã Văn cuối cùng cũng vỡ nhẽ. Cô biết quy mô truy sát của đám truy binh tập đoàn Thần Kiếm dù lớn, nhìn qua tuyệt đối oai phong, trang nghiêm túc mục, khí thế ngồn ngộn, nhưng trên thực tế, ngoại trừ cái thế bên ngoài thì căn bản là chẳng tạo nên được tác dụng gì. Cao thủ chân chính, dù là đứng bất động một chỗ cũng có thể lật đổ thiên quân vạn mã của mi.
Cao thủ chỉ có thể cho cao thủ đi đối phó. Trên 5 chiếc Bumble Bee đều là tinh nhuệ, chính là đám người Thần Kiếm Vương Tử, Phương Nhã Văn, Nhất Chưởng Sát Nhân!
“Đàn ông đích thực, nhìn ngực đầu tiên, dám có gan đối mặt với nhân sinh!” – Diệp Sảng hăng hái, điều khiển nòng súng kẻ hủy diệt nhắm lên trời, miệng nói chắc nịch – “Đàn ông chưa từng bắn (trực thăng) thì không thể coi là đàn ông đích thực!”
Nghe nói thế, ba nàng Bắc Thần Tuyết, Hạ Luyến Băng cùng Em Gái Ngoan Hiền đều ửng đỏ cả người, cảm giác nóng như lửa đốt.
“Rầm rầm rầm phanh…!” – Đạn của kẻ hủy diệt phi như vũ bão lên trời.
Nhưng mà, trực thăng đâu có dễ bắn như thế. Loại hàng cao cấp do chủ thành cho thuê sẽ không thèm so sánh với cano dã ngoại cùi. Nếu muốn chọi đầu thì trừ phi anh có siêu vũ khí hạng nặng hay kĩ năng siêu cấp, nếu không thì sẽ chẳng làm nên chuyện gì.
Chỉ thấy kính chắn gió trước khoang điều khiển binh binh bang bang tóe lửa. Nhưng một vết xước cũng không thấy. Nếu muốn bắn rơi trực thăng thì chỉ có hai khả năng. Một là phải có đạn của SVD trong đại chiến trên biển. Một thương xuyên thủng kính cường lực, hạ gục người điều khiển. Thứ hai là học theo Demon, một thương bắn trúng thanh xoắn ốc trục cánh quạt. Nhưng với tình hình di chuyển trên mặt nước thế này, đừng nói là với thương pháp siêu sao của Diệp Sảng, cho dù là Demon đang ở đây cũng chỉ có thể vọng cơ than thở.
“Kiên trì 8 phút!” – Khẩu khí của Bắc Thần Tuyết lạnh lùng dị thường.
5 chiếc Bumble Bee xếp ngang trên tầng thấp lướt đến. Ngón tay Diệp Sảng bóp cò đến phát đau.
Cano tựa như con sâu nhỏ đang trốn chui trốn nhủi trên mặt sông. Bumble Bee trên bầu trời tựa như diều hâu đánh úp. Cửa hai bên trên mỗi chiếc đều đã mở ra, ngay đó xuất hiện thương thủ vác súng các loại.
“Gục xuống!” – Bắc Thần Tuyết mạnh mẽ vặn tay lái một cái. Cano rẽ vào đoạn cua gấp.
Vừa mới cua xong, vô số đạn lập tức nối gót đánh bọt nước bắn lên tứ phía mặt sông. Hơn hai mươi cỗ hỏa lực tuyệt đối mạnh hơn kẻ hủy diệt rất nhiều cùng ra tay, không may bị quét trúng thì toi đời.
“Chị!” – Hạ Luyến Băng kinh hô.
“Chịu được!” – Áo chẽn nhỏ của Bắc Thần Tuyết đỏ một mảng lớn. Thế nhưng, cô nàng cư nhiên không xoay người gục xuống. Nhưng trên thực tế thì cô cũng không dám. Nếu cô không điều khiển cano thì mấy chục chiếc phía sau sẽ đuổi kịp trong khoảnh khắc.
Hạ Luyến Băng vỗ nhẹ một bó thuốc lên lưng Bắc Thần Tuyết, ngẩng đầu nhìn lên phía trên.
Năm chiếc Bumblebee xoay một vòng, sau quay đầu lao thẳng đến. Thương hỏa ở cửa khoang lại bắt đầu nhảy múa.
“Ba ba ba ba ba…”
Vô số đạn kéo theo lửa đánh úp lại, quả là hoành tráng, quả là khốc liệt.
“Cẩn thận!” - Bắc Thần Tuyết hô. Lần này cô không thể không chúi xuống, ghé vào sau tấm thép, một tay nắm tay lái.
“Đinh” một tiếng giòn vang. Kính chắn gió của cano lập tức biến mất không thấy tăm hơi, đủ thấy hỏa lực mạnh tới nhường nào.
Vận khí cức chó của Chu Tinh Tinh tốt vô cùng. Hắn không có kinh nghiệm chiến đấu, tốc độ nằm xuống cũng chậm vô cùng. Một viên đạn bắn chiếc mic trên tay hắn thành nửa đoạn sắt vụn bốc khói, thành ra dụng cụ bắn rap của hắn không còn nữa. Hắn thầm nghĩ, nếu đạn chỉ cần lệch nửa li thì hắn chắc chắn sẽ phó thác cho hậu thế: “Ta chết rồi sẽ còn có người nối dõi!”
“Cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp!” – Hạ Luyến Băng nóng nảy, đứng lên quơ lấy kẻ hủy diệt, điều chỉnh hướng xong điên cuồng bắn phá phía sau. Cano trên sông bị hỏa lực mạnh áp chế, nhưng đa số đều đã tiến vào phạm vi 250 mét nên thương thủ bắt đầu đánh trả. Vô số đạn bắn vào tấm chắn của kẻ hủy diệt. Tay của Hạ Luyến Băng dần mỏi nhừ.
“Cứ như vậy chúng ta sẽ bị bắt kịp!” – Bắc Thần Tuyết hét lớn.
Chu Tinh Tinh hiên ngang lẫm liệt đứng lên: “Không sao, tôi có cách!”
Diệp Sảng mở to hai mắt nhìn. Một phóng viên như cậu thì có cách gì?
“Em Gái Ngoan Hiền, chúng ta cũng đã quay chụp đủ rồi. Đem trang bị lên, chúng ta đi!” – Chu Tinh Tinh tràn đầy tự tin.
Em Gái Ngoan Hiền có chút không cam lòng, nhưng tình hình lúc này thật sự rất nguy hiểm, nếu còn không đi thì chỉ sợ hai cái mạng nhỏ của bọn họ sẽ ra đi ở đây.
“Ha ha, tin hot độc nhất vô nhị, tin hot độc nhất vô nhị a!!!” – Bạn Chu Tinh Tinh vung tay hô to. Mỗi lần hắn vớ phải phi vụ quay phim tại hiện trường nguy hiểm nào đó, bản thân hắn cũng sẽ gặp chuyện không may theo. Nhưng lần này, hắn thật sự tin chắc rằng bản thân có thể toàn thây trở về.
“Tùm”.
Chu phóng viên khiêng theo một bao nghĩa vô phản cố trên lưng nhảy xuống sông. Em Gái Ngoan Hiền lặn sâu xuống nước theo bạn Chu khiến trọng lượng của cano giảm đi một lượng lớn, tốc độ lập tức nhanh hơn rất nhiều.
*nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không được chùn bước, đạo nghĩa không cho phép chùn bước.
“Anh em tốt, rất nghĩa khí!” – Diệp Sảng cảm thán – “Quả nhiên là phóng viên có đạo đức. Cầu thượng đế phù hộ người anh em lên bờ thành công!”
Diệp Sảng còn chưa cảm thán xong thì 5 chiếc Bumble Bee trên không lại lần nữa quay đầu. Súng máy bùm bùm quét xuống. Phóng viên Chu ở một chỗ âm thầm cảm khái may mà mình cuối cùng cũng không chết, ai ngờ đạn của ít nhất 3 khẩu FN xẹt qua mặt sông. Mặt sông nổi lên một mảng máu loãng.
Bả vai bạn Chu bị bắn thành tổ ong vò vẽ, ít cũng trúng 10 viên đạn. Bạn Chu Tinh Tinh lại lần nữa chết vô cùng hiên ngang.
Em Gái Ngoan Hiện lặn xuống nước rất sâu, may mắn nhặt về một cái mạng, nhìn lại liền không nhịn được mà thở dài: “Chu ca ơi Chu ca, thật đúng là anh dính cái dớp vận xui ma quỷ rồi. Cứ mỗi lần đi thực nghiệm hiện trường liền chết không tránh được. Nếu anh có khinh công hay thuật độn nước thì đã không xảy ra chuyện như vậy!”
Hai phóng viên nhảy sông, ba người Diệp Sảng lại bắt đầu điên cuồng chạy trốn.
Tuy nhiên, lúc này viện quân đã tới. Không trung phía đông đồng thời xuất hiện một loạt tia sáng lóe lên. 3 chiếc Bumblebee gào thét lao đến, phi sát mặt sông, mỗi chiếc cửa khoang đều mở ra. Yến Vân oai hùng cầm SVD của Diệp Sảng trong tay, đứng ở cửa la lớn:
“Diệp tử, ngại quá, đến hơi muộn một chút. Nơi này cứ giao cho bọn tui, ông đi trước đi!”
Diệp Sảng ngẩng đầu nhìn lên. Trên ba chiếc trực thăng toàn là người của mình. Yến Vân, Cầm Nữ Vương, Nhị Bức Hỷ Hỷ, Hỏa Thương Thiêu Dược, Chơi Xong Chưa… tất cả đều là mãnh nhân hệ du hiệp đang đứng ở cửa.
Bắc Thần Tuyết thấy Yến Vân xuất hiện lập tức sáng ngời hai con mắt. Cô biết lần này đến lượt đối phương kêu khổ rồi. Dù sao thì cao thủ cũng có bản lĩnh siêu nhân.
Hiện tại Yến Vân tràn đầy sinh lực, chờ Diệp Sảng cũng đến sốt ruột. Hắn lo lắng cho Diệp Sảng, nhưng bây giờ thấy Diệp Sảng vẫn an toàn nên hắn không lo nữa mà ngược lại rất an tâm ngẩng đầu: “Cờ Lê, lên đi!”
Hiện tại tình hình đã loạn tới cực hạn. 3 chiếc Bumblebee nghênh diện thẳng tới 5 chiếc của đối phương, nhìn qua tựa như 8 con diều hâu đâm nhau. Đương nhiên là không có khả năng 8 chú sẽ húc nhau thật mà chỉ đan xen lẫn nhau. Tuy nhiên, trong nháy mắt đó, tiếng SVD liên kích vang lên giữa tiếng rít gào lặng lẽ của Desert Eagle. Trên phi cơ của Thần Kiếm có người phát ra tiếng kêu gào thảm thiết, sau đó có mấy cái bóng đen từ trên trời rơi xuống sông nghe tùm tùm.
Không sai, tiếng SVD chính là do Yến Vân. Chỉ có hắn mới thực hiện ra thương pháp có độ khó cao như vậy. Yến Vân không khỏi cười lạnh một cái: “Giết loại hàng này thực con mẹ nó lãng phí đạn!”
Cầm Nữ Vương đặc biệt thích cái sự ngoan độc này của Yến Vân: “Cậu có bản lĩnh giết nhiều người như vậy, lần sau ra khơi ta sẽ khuyên Cơ ca cho người thành tàu phó!”
Yến Vân cười nhạt: “Chuyện này có đáng gì. Cờ Lê, quay đầu!”
Dùng sa ưng chính là Chơi Xong Chưa. Con hàng này dám dùng súng lục bắn người, hơn nữa lại chuẩn như vậy, hiển nhiên cũng mang tới hàng tốt. Dám đơn thân độc thương với nó, bét cũng là cấp truyền kỳ.
Chơi Xong Chưa cùng Lạc Hoa Lưu Thủy kết thù kết oán đã lâu, lúc này còn có phần càn rỡ hơn cả Diệp Sảng và Yến Vân. Không biết hắn kiếm được cái loa bự ở đâu ra, đứng gầm thét giữa trời đêm: “Thi Phi Vũ, đồ đũy đê tiện, theo Ma Lạt Trư Đầu đi bán hoa ở kinh đô có thấy mất mặt không hả? Loại đàn bà dâm đãng như cô có cho ta chịch ta cũng không thèm. Gia đang ở ngay đây, thằng nào không sợ chết thì tới đây. Gia đây hôm nay sẽ dùng súng chơi chết chúng bây…”
Phương Nhã Văn tức điên đến muốn nổ phổi. Trước giờ chưa có kẻ nào dám dùng thứ ngôn ngữ cấp thấp như vậy để mắng ả. Nhưng hiện tại ả chỉ có thể đứng nhìn người ta. Đã là chiến sĩ lại còn NB, không thể bay lên trời giết người ta được.
Thần Kiếm Vương Tử rít lên với phi công: “Không cần để ý tới bọn chúng, đuổi theo Hà Kim Ngân!”
Yến Vân cũng gào lên: “Túy Hoa, em đi bảo hộ sư phụ mình đi. Chúng ta sẽ đối phó với bọn t*ng trùng xông não trên đám cano phía sau. Thật đúng là trong núi không lão hổ, hầu tử xưng bá vương. Năm đó lúc tiểu gia ta đây tiếu ngạo giang hồ, chúng mày con mẹ nó còn đang nhặt ve chai đi bán ở thôn tân thủ. Cờ Lê, quay đầu!”
Cơ Lê lái trực thăng vung đuôi một cái. Bumblebee lao xuống phía mấy chục chiếc cano phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.