Vô Địch Hắc Thương

Chương 57: Băng Phong cốc




Thật không ngờ rằng mọi chuyện đôi khi quá trái ngược. Quá trái ngược ở chỗ trong huyệt động thì tan hoang đổ nát nhưng ra ngoài lại giống như thế ngoại đào viên. Nơi này giống như một đỉnh núi tuyết, mây trắng uốn lượn tứ bề, cầu nhỏ nước chảy róc rách, băng tuyết rơi thành đống, đất rộng mênh mông. Trên mặt đất phủ đầy tuyết có một tòa băng cung nhỏ như ở Châu Âu. Mặc dù không to nhưng sự hiện diện của nó trên cánh đồng tuyết cũng tạo nên một cảnh tượng huyền ảo khác lạ. Mặc kệ đây là nơi nào, chỉ có thể xác định được một chút, chỗ này tuyệt đối không phải là đỉnh tuyết phong. Bản đồ trong Thế Giới Thứ Hai thật kỳ diệu, có thể nói không chừng đây là một không gian bốn chiều. Ngay lập tức Diệp Sảng nghe được giọng nói rất quen thuộc:
“Chiến sĩ kiên cường, du hiệp lưu lạc, tay súng dũng cảm, bác sĩ vĩ đại. Các người đã tiến vào nơi pháp bảo của Tiên Tung lâm, bản đồ Băng Phong cốc chính thức khởi động từ bây giờ!”
Ta ngất!
Đào bới cho cố, không ngờ chui vào được nơi có pháp bảo.
Bọn Phản Thanh Phục Minh lập tức kích động:
- Dương danh lập vạn
Chỉ cần một ngày
Một trận chiến thắng
Vô địch là ta!
Nói xong hắn sửa soạn lại áo xống, ném cái cuốc sang một bên, rút giáo câu liêm ra.
Diệp Sảng và Tinh Tinh cũng lâm vào trạng thái khẩn trương. Sự lợi hại của nơi có pháp bảo hai người bọn họ hiểu rất rõ.
- Mọi người đừng lộn xộn, phía trước nơi có pháp bảo thường có bẫy rập, cẩn thận một chút!
Tinh Tinh hô lớn.
- Bẫy rập? Bẫy rập gì?
Tây Môn Xuy Ngưu không phục:
- Ta chính là hảo thủ phá bẫy đây!
- Ồ?
Hai mắt của Diệp Sảng và Tinh Tinh cùng mở lớn:
- A Ngưu chẳng lẽ ngươi lại có phát minh mới?
- Không sai!
Tây Môn Xuy Ngưu lấy từ trong túi Càn Khôn ra một bao tảng đá, nhìn bề ngoài có điểm giống đá hoa cương
- Đây là thiết bị thăm dò quái vật, nó có thể trinh sát quái vật ẩn núp gần đây một cách hiệu quả. Nó là phát minh mới sáng chế của ta.
Nhất Đại Nữ Hoàng:
- Xin hỏi lực công kích của nó là bao nhiêu?
Tây Môn Xuy Ngưu:
- Nó không công kích trực tiếp, hệ số công kích bằng 0!
Đại Hán Thiên Tử:
- Vậy nó dò xét quái vật thế nào?
- Hỏi rất hay!
Tây Môn Xuy Ngưu cầm lấy một cục đá ném vào dòng sông băng trước mặt. Bùm một tiếng, mặt nước nở ra một đóa hoa sóng nho nhỏ rồi không hề có động tĩnh gì nữa, Tây Môn Xuy Ngưu mười phần tin tưởng:
- Trong sông không có quái vật!
Nhất Đại Nữ Hoàng:
- Quả là đồ tốt!
Đại Hán Thiên Tử:
- Thật là phát minh thiên tài!
Tây Môn Xuy Ngưu vung tay ném mạnh một cục đá sang đồng tuyết đối diện:
- Bên kia cũng không có quái vật!
Rầm một tiếng, Diệp Sảng và Tinh Tinh ngã lăn đùng ra đất.
Lão Đại gật đầu nói:
- Ờ … không tệ, một khi đã không có quái vật. Vậy A Ngưu ngươi tiến lên dò đường, chúng ta đoạn hậu!
Tây Môn Xuy Ngưu vừa nghe miễn cưỡng nở nụ cười xấu hổ:
- Lão Đại, chuyện dò đường là sở trường của A Ngân. Ta đoạn hậu thì tốt hơn, ngươi cũng biết kinh nghiệm đoạn hậu của ta rất phong phú mà.
Lão Đại nói:
- Một khi đã không có quái vật thì ngươi sợ cái gì?
- Ta không sợ!
Tây Môn Xuy Ngưu vì sĩ diện, đi về phía Băng cung.
Phát minh của Tây Môn Xuy Ngưu quả là không tồi, nơi này quả thật không có quái vật. Nhưng có một chuyện lạ, khi hắn vừa băng qua cây cầu đá trên sông băng, mọi người đều có cảm giác tiết trời như đang lạnh dần đi.
Tây Môn Xuy Ngưu rùng mình:
- Sao lại có chuyện quái đản thế này?
Diệp Sảng ở phía sau hô to:
- A Ngưu, ngươi liều mạng đi lên trước đi, đừng quay đầu lại!
Tây Môn Xuy Ngưu vừa nghe Diệp Sảng nói vậy, liền biết ngay phía trước có vấn đề. Tên tiểu tử kia muốn chơi xỏ mình đây mà. Vì thế hắn tăng tốc đi nhanh hơn cả con ốc sên. Khi Tây Môn Xuy Ngưu đi hết cây cầu, cả cánh đồng tuyết bỗng nhiên nổi gió, hắn tiến lên một bước, sức gió càng tăng thêm. Đi được hơn mười bước, gió tuyết lạnh đến thấu xương quả thật khiến người ta không thể nào mở mắt được, thậm chí tiếng gió rít gào bên tai còn giống như tiếng quái vật đang kêu. Tây Môn Xuy Ngưu sợ quá, vội vã cắm đầu chạy về.
Lão Đại bất mãn, nhíu mày nói:
- A Ngưu, sao ngươi sợ chết thế?
Tây Môn Xuy Ngưu nói:
- Không phải đâu lão Đại, bụng ta hơi đau, đầu ta hơi nhức. Có kẹo cao su không, ta cần nâng cao tinh thần..
- À, ngươi cần kẹo cao su hả? Ta có đây!
Tinh Tinh lập tức lấy ra một hộp kẹo cao su.
Tây Môn Xuy Ngưu sặc máu:
- Tinh Tinh cô nương à, không ngờ thứ đồ chơi này mà cô cũng có, ta nghĩ ta…
Phản Thanh Phục Minh dựng thẳng giáo câu liêm, hiên ngang lẫm liệt:
- Một khi Tây Môn huynh đã không khỏe thì để tại hạ đi dò đường cho!
Tây Môn Xuy Ngưu vừa nghe cảm thấy mình vừa được đại xá, cảm động đến nỗi rơi nước mắt:
- Phản huynh, tất cả nhờ vào ngươi, hức hức hức!
Nhất Đại Nữ Hoàng lôi ra một đôi găng tay đấm bốc rồi mang vào nhưng sắc mặt vẫn có chút tái xanh, tất cả mọi người đều biết đây là nơi có pháp bảo, không thể đùa giỡn:
- Đại ca gan lớn hơn người, khiến tiểu muội vô cùng khâm phục, tiểu muội sẽ ở phía sau hò hét trợ uy cho Đại ca.
Đại Hán Thiên Tử:
- Đại ca xuất hiện
Ai dám tranh hùng
Đầu trâu mặt ngựa
Tất cả chạy hết
Đại ca anh minh thần vũ, dũng mãnh diệt gọn!
Lá gan của Phản Thanh Phục Minh lớn cái rắm, thật ra hắn cũng chả có kinh nghiệm gì, chỉ có điều hắn dò đường thì tốt hơn thật, vì máu của hắn hơn 400 điểm. hệ số an toàn tương đối cao. Vả lại Tây Môn Xuy Ngưu là bác sĩ, tuy rằng bác sĩ này không khí giới không thuốc men không có kỹ năng nhưng nếu lát nữa BOSS xuất hiện thì hắn cũng có thể giúp hạ độc.
Tình cảnh sau khi Phản Thanh Phục Minh đi lên cầu cũng giống như Tây Môn Xuy Ngưu, gió tuyết không chỉ mạnh lên mà thời tiết cũng thay đổi theo chiều hướng xấu đi, ánh sáng cũng tối dần. Diệp Sảng và Tinh Tinh cũng lo lắng, tuy nơi này chưa thấy quái vật xuất hiên nhưng e là nguy hiểm cũng không bình thường.
- Đại ca uy vũ, Đại ca anh minh, Đại ca vô địch!
Trong tiếng hò hét trợ uy của Nhất Đại Nữ Hoàng và Đại Hán Thiên Tử, Phản Thanh Phục Minh kiên trì tiến lên.
Nhiệt độ không khí chợt hạ thấp, một đám sáu ngươi Diệp Sảng cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, nhìn lại bảng thuộc tính, kháng lực đã về 0. Kháng lực của người chơi chính là năng lực phòng ngựu đối với thủy, hỏa, phong, điện, quang. Kháng lực này giảm xuống nghĩa là có nguyên tố năng lượng trong không khí dao động, mà nhiệt độ không khí giảm rõ ràng là do nguyên tố thủy đang đông lại. Ngẩng đầu lên, đã thấy Phản Thanh Phục Minh lui trở lại, toàn bộ lông tóc trên người nhiễm một lớp băng mỏng, môi cũng tím đen, hàm răng run lập cập:
- Lạnh, lạnh, lạnh…lạnh lạnh..q..úa
Hai người Nhất Đại Nữ Hoàng sợ hãi, vội lấy một cái áo khoác dày mo đắp lên người Phản Thanh Phục Minh, cả hơn hai phút mà hắn vẫn không phục hồi lại được.
Lúc này, lão Đại, Tinh Tinh, A Ngưu ba người đều nhất tề nhìn chằm chằm Diệp Sảng. Diệp Sảng giả ngu:
- Có chuyện gì thế?
Lão Đại nói:
- Có câu Tìm bảo mười ngày, dò đường một giờ. A Ngân, ngươi lên đi!
Nơi này chắc chắn có vấn đề. Diệp Sảng sợ chết nên lắc đầu quầy quậy:
- Lão Đại, A Ngưu bụng hết đau, đầu hết quay cuồng..
Lão Đại lập tức cắt lời hắn:
- A Ngân, lần này ngươi dò đường thành công, ta sẽ thăng chức cho ngươi, cho người làm bộ quản lý thị trường…
Tinh Tinh nghiêm nghị nói:
- A Ngân, ngươi nhanh nhẹn cao, mặc thêm hai cái áo ấm. Có việc gì thì chạy, ta sẽ yểm trợ người!
Nói xong nàng giơ Chu tước cung đỏ hồng lên.
- Vẫn là Tinh Tinh cô nương tốt nhất a!
Trên người Diệp Sảng mặc một cái áo bông, hai cái áo lạnh, quấn thêm một cái khăn len, người tròn vo như một con gấu mèo. Với nhanh nhẹn và phụ trọng của hắn, thì tốc độ cũng không giảm đi bao nhiêu. Nhưng mà động tác tay chân toàn thân hơi cứng nhắc.
- Hôm nay vận may của ta tốt như vậy, nếu lỡ rơi ra pháp bảo cấp cường hóa thì sao?
Tim Diệp Sảng đập thình thịch, chậm rãi tiến lên cầu đá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.