Vô Địch Hắc Thương

Chương 90: Mùa xuân của xã trưởng?




- Rượu ngon và cà phê, ta uống không hề say, muốn phát tài phát lộc, mau vào Túy Ngân hội…
Diệp Sảng vừa hát vừa đi ra khỏi ký túc xá.
Bảy ngày nghỉ Quốc khánh trôi qua thật nhanh, mỗi ngày Diệp Sảng đều ở trong phòng ngủ hăng hái chiến đấu trong Thế Giới Thứ Hai. Nhưng hôm nay không thể, vì đã tới ngày đi làm, đáng mừng chính là trước khi log out, hồng danh của bạn Diệp Sảng rốt cuộc đã được tẩy trắng. Trong ‘Thế Giới Thứ Hai’ tẩy hồng danh là một việc vô cùng đau đầu, nếu ngươi bị bắt đi ngồi tù thì hồng danh giảm đi rất nhanh, nếu không muốn bị bắt thì chỉ có thể liều mạng đi đánh quái mà thôi, may mắn là giá trị tà ác bị A Ngốc hấp thu, nếu không lấy 100 điểm giá trị tà ác của Diệp Sảng cộng thêm hồng danh, ít nhất cũng phải mười ngày mới hết, nếu mà gặp lại cừu nhân, vậy thì hay ho rồi.
- Ủa, đây không phải trưởng câu lạc bộ sao, sao hôm nay lại rãnh rỗi như vậy a?
Diệp Sảng kinh ngạc phát hiện trưởng câu lạc bộ Bốn mắt hôm nay lại ngồi trong tiệm “Hoa Như Ngọc”.
Phượng tỷ vừa thấy Diệp Sảng đến liền nói:
- Diệp tử, vị Điền đồng học này ở đây chờ ngươi đã lâu, ta đi trước đây.
- Phượng tỷ đi thong thả, thong thả a!
Diệp Sảng phất phất tay.
- Diệp tử!
Bốn Mắt đứng lên, vẻ mặt có chút nghiêm túc.
- Trưởng câu lạc bộ đại giá quang lâm, khó gặp a, thật sự là khó gặp!
Diệp Sảng hư tình giả ý rót cho xã trưởng một cốc nước:
- Có việc gì muốn chiếu cố sao?
Bốn Mắt nói:
- Diệp tử a, ngày kia chính là lễ hội văn nghệ hàng năm do trường tổ chức, ta định…
- Làm chương trình gì sao? Cứ để ta, lần này câu lạc bộ chúng ta cần viết cái gì ngươi cứ việc nói, ta gần đây sáng tác khác nhiều tác phẩm ưu tú, ‘Đêm Đó’, rồi ‘Lại Một Đêm’, ta còn có ‘Tiếp Một Đêm’…
Bốn Mắt ho khan hai tiếng:
- Không phải, Diệp Tử, lần này câu lạc bộ chúng ta không tham gia, không có tiết mục nào biểu diễn cả.
- Vậy sao?
Diệp Sảng tò mò hỏi.
- À.. uhm…Nói như thế nào nhỉ?
Bốn Mắt dường như rất thẹn thùng.
Diệp Sảng ủng hộ hắn:
- Trưởng câu lạc bộ à, có chuyện gì không thể bộc lộ cho huynh đệ ta biết rõ được sao?
Bốn Mắt:
- Ai, ta thật sự không biết phải nói như thế nào.
Diệp Sảng nóng nảy:
- Rốt cuộc là có chuyện gì?
- Ta…Ai…Dạ tiệc ngày kia…Ai!
Bốn Mắt nhìn qua chẳng những thẹn thùng, hơn nữa còn có tâm sự rất lớn nữa.
Đột nhiên một thanh âm băng lãnh vang lên từ đằng sau:
- Ngươi là đàn ông, hà cớ gì cứ ấp a ấp úng, có chuyện cứ việc nói thẳng ra, ta cũng sốt ruột thay ngươi!
Diệp Sảng quay đầu lại thấy, chính là An Hi mặc quần bò cầm gói to gói nhỏ, nét mặt có chút mệt mỏi vừa xuất hiện ở cửa.
- Ta đã trở về!
An Hi mặc dù hơi mệt mỏi, nhưng trở lại cửa hàng quen thuộc vẫn là có chút hưng phấn.
- Trở về thì trở về, có gì đặc biệt chứ?
Diệp Sảng bất mãn, chắc chắn là chuyện của Bốn Mắt có thể mang tới cho mình chỗ tốt, An tỷ trở lại nghĩa là rằng mình làm việc đó không thể thoải mái được nữa.
Thấy Diệp Sảng một bộ vô tâm vô phế, An Hi trợn mắt lên:
- Tôi vốn là có quà cho cậu, nhưng không ngờ cậu lại có thái độ như vậy, quên đi, tôi giữ lại một mình ăn dần!
Vừa nghe là có ăn Diệp Sảng liền vội vàng tiến lên giúp An Hi xách hành lý:
- An tỷ, cô đi đường có mệt không, để tôi xách va li giùm cho, tôi rót nước cho cô nhé, ngồi đi, ngồi đi…
An Hi vừa bực mình lại vừa buồn cười, mở ra một cái túi du lịch, ném cho Diệp Sảng hai hộp:
- Đây là đặc sản quê tôi, nếm thử một chút đi, loại hương vị này chắc cậu chưa từng được ăn đâu.
Diệp Sảng hai mắt sáng lên:
- Oa ha ha, không ngờ là thịt bò ngũ vị hương của Tứ Xuyên, ta yêu An tỷ, An tỷ vạn tuế!
An Hi cười bất đắc dĩ:
- Cậu chỉ biết ăn là giỏi.
An Hi vừa đến, trong cửa hàng tựa như ấm áp lên nhiều, chỉ cần nàng ở trong quầy hàng này, ngay cả hoa tươi nhìn qua cũng có vẻ vô cùng lịch sự và tao nhã. Vì thế Bốn Mắt mở miệng nói:
- Diệp Tử, An Hi, kỳ thật ta…Ta hôm nay là tới đặt hoa hồng.
- Đặt hoa hồng?
Diệp Sảng cùng An Hi tò mò hỏi.
- Tặng ai sao?
Diệp Sảng hỏi ngớ ngẩn.
- Tán cô nào à?
An Hi biết Bốn Mắt chính là một lão quang côn ngàn năm (ý nói là già rồi mà chưa có người yêu - sao giống mềnh thế ), chẳng lẽ mùa xuân trong truyền thuyết của trưởng câu lạc bộ vĩ đại của chúng ta đã tới rồi sao?
- Phải!
Bốn Mắt sửa kính mắt, hắn cố gắng ổn định lại tâm tình.
- Ngươi muốn đặt bao nhiêu?
An Hi cũng không thèm thay quần áo, nhưng tư thế thu tiền sẵn sàng xuất hiện.
- 11 đóa hoa hồng đi.
Bốn Mắt có chút khẩn trương.
Dù sao cũng là nhân viên cửa hàng bán hoa tươi, vùa nghe 11 đóa hồng An Hi liền hiểu ý nghĩa của nó, nàng mở to hai mắt:
- Ngươi thật sự là theo đuổi nữ sinh a?
Bốn Mắt lập tức đỏ mặt, Diệp Sảng thì thất vọng, trưởng câu lạc bộ ơi trưởng câu lạc bộ, cứ tưởng rằng ngươi muốn dẫn huynh đệ ta ra ngoài mời ăn uống cái gì, hóa ra là thỏa mãn thú tính của ngươi, ngươi thật là không tốt a, ngươi quả thật là không tốt!
- Điền trưởng câu lạc bộ, ngươi tặng ai vậy? Ta hỏi vậy không phiền chứ, ta thật sự là rất tò mò!
An Hi cười nói.
Bốn Mắt liền cà lăm:
- Tặng…Tặng Phương…Phương Nhã Văn!
Diệp Sảng lại mở to hai mắt:
- Ai nha má ơi, không ngờ ngươi muốn khiên chiến khó khăn cực đại của Đại học Giang Thành chúng ta?
An Hi cũng giật mình nói:
- Không phải nói Phương Nhã Văn kia rất ít lộ diện ở trong trường học sao?
Bốn Mắt đáp:
- Dạ tiệc ngày kia nàng sẽ lên đài biểu diễn.
Diệp Sảng nói:
- Ách..Ta hiểu rồi, ngươi muốn nhân dịp này tặng hoa để thổ lộ với người ta sao?
Bốn Mắt vô cùng chột dạ, cũng không dám nhìn Diệp Sảng, nhưng Diệp Sảng lại cười ha ha:
- Trưởng câu lạc bộ à, ta tuyệt đối ủng hộ ngươi, nếu ngươi thành công, cũng không nên quên công lao của chúng ta a, Hồng Tháp Sơn ít nhất ngươi cũng phải tặng ta 1 tút.
An Hi thở dài, danh nhân trong Đại học Giang Thành cũng không thiếu, nhưng mà có rất nhiều chuyện liên quan với Phương Nhã Văn, ví dụ kinh điển nhất chính là hai năm trước, nàng đã gặp qua Phương Nhã Văn ở chỗ cách khá xa của hàng ‘Hoa Như Ngọc’. Mặc dù An Hi tự phụ mình cũng xinh đẹp, nhưng mà sau khi thấy Phương Nhã Văn cũng không khỏi có chút ghen tị, lúc ấy còn có ông chủ mập và Phượng tỷ thấy nàng, ông chủ mập thấy nàng nước miếng liền chảy tong tong, vì chuyện này mà Phượng tỷ thiếu chút nữa cãi nhau với hắn. Theo lời đồn Phương Nhã Văn quốc sắc thiên hương, gia cảnh hiển hách, người theo đuổi vô số, nhưng không một ai có thể thân cận, muốn theo đuổi một con BOSS cấp nghịch thiên như vậy, An Hi cảm thấy Bốn Mắt nên tẩy trắng hàm răng vàng kia trước, nếu không thì một chút tiềm chất cũng không có.
- Ngươi xác định ngày kia nàng sẽ lên trình diễn ở dạ tiệc sao?
Diệp Sảng truy vấn.
Bốn Mắt gật đầu kiên định:
- Ta đã hỏi qua Yến Song Song rồi, hôm Quốc khánh nàng nói cho ta biết, lần này là do lãnh đạo mời nàng diễn, ngày kia chắc chắn nàng sẽ đến!
Diệp Sảng thầm kêu một tiếng ta khinh bỉ ngươi, thì ra hôm Quốc khánh đó hẹn đội lễ nghi ăn cơm là giả, pha chế rượu cũng là giả nốt, hỏi thăm tin tức mới là thực a, trưởng câu lạc bộ à, ngươi dụng tâm thật khổ công a, trụ cột công tác cũng là rất vững chắc, huynh đệ ta thật khâm phục.
Nhưng nhắc tới Yến Song Song, Diệp Sảng lại có chút chột dạ, mà Bốn Mắt lại phá hư chuyện ngươi:
- Diệp Tử, ta không phải giới thiệu ngươi đi công ty Đại Giang Đông sao? Mấy ngày nay vì sao ngươi lại không tới vậy?
- A?
Diệp Sảng giật mình:
- Khụ khụ, việc này a, có chút không tiện, ta cách khu Hoàng Kim quá xa.
An Hi cũng có chút hứng thú:
- Đúng rồi, Diệp Tử, nick của ngươi ở trong ‘Thế Giới Thứ Hai’ là gì?
- Này, tên gì a, ha ha, vấn đề này thật sự là, ha ha…
An Hi hoài nghi giống như theo dõi hắn:
- Rốt cuộc tên là gì, có gì buồn cười chứ?
Diệp Sảng thầm nghĩ ID của ta nhất định không thể bại lộ, nếu không ta có thể bị người ta đao trắng đâm vào đao đỏ rút ra a, người theo đuổi Yến Song Song không phải ít, cho dù người ta không giết được ta, nhưng trong trò chơi còn không bị đuổi tới chết đi sống lại sao? Như vậy thì chẳng phải là làm chậm kế hoạch phát tài rồi?
May là lúc này Bốn Mắt nói:
- Diệp Tử, An Hi, các ngươi làm đi, ta đi trước đây, ngày kia 7 giờ tối ta tới lấy hoa được chứ?
- Được, trưởng câu lạc bộ đi thong thả! Bảo trọng a!
Diệp Sảng lại phất tay.
Nhìn theo bóng dáng Bốn Mắt, An Hi đột nhiên nói:
- Ngày kia ta cũng đi dạ tiệc thường niên kia, tiện thể nhìn xem Phương Nhã Văn một chút!
- Ngày kia không bán hàng sao?
Diệp Sảng hỏi.
An Hi đáp:
- Cùng lắm thì chúng ta đóng cửa trước một giờ là được!
Diệp Sảng chần chừ nói:
- An tỷ này, dường như là nam nhân mới thích nhìn mỹ nữ chứ, cô là một nữ nhân đi xem mỹ nữ làm gì?
An Hi trừng mắt nhìn hắn:
- Cậu thì biết cái gì, mỹ nữ ai chả thích nhìn, điều này là không phân biệt nam nữ già trẻ a, ngắm mỹ nữ dưỡng mắt a, ta muốn nhìn cũng là chuyện bình thường!
Diệp Sảng đánh giá nàng từ trên xuống dưới:
- Ừm, một khi đã như thế, ta cũng theo cô đi xem xem, mỹ nữ dưỡng mắt a, ở trong của hàng mỗi ngày đều không dưỡng mắt được, điều này thật không tốt, ngày kia phải đi xem để tăng thị lực mới được, ta vào WC trước!
Nói xong hắn liền co giò chạy tuốt ra sau quầy.
An Hi hơn nửa ngày mới tỉnh táo lại, không nhịn được giận dữ:
- Diệp Tử, tên khốn khiếp, quay lại đây cho ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.