Biên: Vivian Nhinhi
Tôi đã đợi ngày hôm nay rất lâu rồi, ngày mà trái tim tôi loạn nhịp với sự chờ mong.
Bộ váy được may ưa thích của tôi tỏa ngát mùi hoa oải hương. Với màu sắc giống với màu mắt của tôi mà làm tôi có cảm giác nó được làm ra để cho tôi mặc. Được thiết kế đằng trước hơi ngắn, đằng sau có gắn một dải ruy băng lớn mà mỗi lần tôi chuyển động là nó như đang nhảy múa. Một thiết kế rất phù hợp với lứa tuổi 14.
Nhìn bản thân đứng xoay vòng hay nhảy múa được phản chiếu trong gương cũng làm tôi cảm thấy một chút ngượng ngùng.
Ở đất nước này, con gái trước khi đến tuổi 15 thì không được phép gặp mặt nam nhân ngoài người trong gia tộc. Khi đi ra ngoài hay họp mặtgia đìnhthì luôn phải tuân theo lễ nghi - phải đeo mạng che mặt.
Một cái mạng che mặt được làm từ một loại chất liệu kì lạ, khiến cho người mang nhìn ra ngoài rất rõ, trong khi từ bên ngoài lại nhìn không thấy gì cả.
Hành vi tự ý lấy cái mạng ra cũng phải chịu hình phạt nghiêm khắc tương đương với giết người. Tức là tội tử hình.
Tuy nhiên, trong trường hợp được phụ thân cho phép thì có thể cho đối phương thấy mặt mộc.
Trong buổi dạ hội tối nay, nếu được giới thiệu đến đệ nhị hoàng tử - Tlight sama - thì hạnh phúc biết nhường nào. Mang trong mình một tia hy vọng nhỏ nhoi, tôi cùng phụ thân đại nhân ngồi trong xe ngựa hướng đến buổi dạ hội được tổ chức bởi đệ nhị hoàng tử.
“Đừng có lo lắng như thế. Hôm nay chỉ cần trải nghiệm một chút về lần đầu tham dự dạ tiệc thế là đủ rồi.”
Trái với tôi, phụ thân đại nhân mang một bộ mặt u ám. Nhưng vào lúc đó tôi lại không quá để tâm.
Dạ hội được tổ chức ở hội trường đặt tại cung điện Londest. Không lớn, nhưng là tòa kiến trúc của hoàng tộc chính thống.
Buổi dạ hội tối nay, nghe người ta rỉ tai nhau là để kỉ niệm sinh nhật lần thứ 18 của đệ nhị hoàng tử. Người ta cũng nói khách khứa được mời đến cũng là do hoàng tử tự tay lựa chọn, nên chỉ cần nghĩ đến chính mình là người được chọn thì trái tim tôi cũng đã đập loạn xạ lên rồi.
Tôi được phụ thân đại nhân đưa đến chào hỏi chủ nhân của bữa tiệc. Chính là chỗ của hoàng tử điện hạ.
Người được vạn nhân kính ngưỡng, đệ nhị hoàng tử của vương quốc Rostria - Tlight du Rostria.
Tóc vàng óng mềm mại và đôi mắt xanh trong như ngọc lục bảo cũng là đặc trưng của hoàng tộc. Cặp lông mày xếch càng tôn thêm khuôn mặt đó, là hình tượng của một mỹ nam tử. Một tồn tại mà bất cứ cô gái mới lớn nào cũng đem lòng ái mộ.
Nếu được giới thiệu ở đây, chẳng phải là đã dẫn trước mọi người một bước để có thể trở thành ứng viên cho vị trí hôn thê hay sao? Vừa nghĩ đến đó, … tôi cảm thấy xấu hổ đến mức nhìn qua cái mạng che mặt cũng thấy được sự đỏ mặt của tôi.
“Aa, Gudelberg cung tể(*) đại nhân. Chào mừng ngài đã đến, hãy lại đây.”
(*): tương đương tể tướng ở phương Đông xưa.
“Đó là vinh hạnh của tôi, cảm ơn ngài vì cũng mời tiểu nữ Liessiana nhà tôi.”
“Quý cô đây là cô con gái ngài tự hào như nữ thần mặt trăng chăng?”
“Tôi đã từng nói như vậy à?”
“Kyle đã rất tự hào về điều đó.”
“Hahaha, đấy là biểu hiện của một huynh trưởng thương yêu muội muội đó thôi, xin điện hạ hãy tha thứ cho nó!”
“Liệu ngài có thể giới thiệu tiểu thư đây cho tôi được không?”
“Phải giới thiệu khuyển nữ cũng là nỗi xấu hổ của nhà Gudelberg tôi. Xin điện hạ hãy miễn cho tôi hôm nay. ”
Ơ? Phụ thân vừa nói cái gì?
“Huh? Vậy tại sao lại dẫn đến đây?”
“Vì tôi đã nhận được lời mời. Bây giờ mới chỉ là đầu bữa tiệc thôi mà. Vậy tôi xin phép.”
Sau khi nói như vậy, phụ thân đại nhân nhanh chân rảo bước rời khỏi chỗ của hoàng tử điện hạ vẫn đang ngỡ ngàng, rồi dẫn tôi đến góc phòng.
“Phù, hôm nay thế là xong phần lễ nghi rồi, ta về thôi nhỉ?”
Phụ thân đại nhân ném cho tôi một cái thở dài thật sâu mà chứa một ẩn ý nào đó.
Mặc dù nói vậy nhưng chỉ trong khoảng 10 phút, tôi đã bị lôi ra khỏi hội trường lộng lẫy này.
Vừa đến nơi, tôi đứng ngắm hình bóng mình phản chiếu trước gương.
Mái tóc màu trắng trông như một bà lão.
Đôi mắt màu tím nhạt chắc chắn làm người nhìn cảm nhận được điềm gở.
Làn da trắng nhợt nhạt, trong suốt làm người ta liên tưởng đến bóng ma?
Nếu giới thiệu đứa con gái như vậy đến hoàng tử điện hạ sẽ chỉ làm xấu mặt phụ thân đại nhân không phải sao?
Nhà Gudelberg là gia tộc kế thừa huyết thống của vương tộc. Đúng như mái tóc vàng óng và cặp mặt xanh như ngọc lục bảo giống phụ thân, tỷ tỷ và huynh trưởng vậy.
Trước nay tôi vẫn không bận tâm đến điều này, bởi mọi người đều khen rằng như thế rất “dễ thương”. Thế nhưng đến bây giờ tôi mới hiểu, đó vốn không phải những lời thật lòng.
Tôi là nỗi xấu hổ của gia tộc này. Nếu vậy thì hãy sống ẩn dật, lặng lẽ ở đây thôi.
Đằng sau cái mạng che mặt ấy...