“Xin lỗi nhé, lần này đã làm phiền rồi. Nhưng mà không phải cậu có cô em đến tuổi rồi sao?”
“À à, Liesse à, nếu là con bé thì không sao đâu.”
Người tôi đang đi cùng bây giờ là huynh đệ cùng làm việc ở đệ nhất kị sĩ đoàn cho đến 3 năm trước.
Empateat Towalo Idenberg(?) - đoàn trưởng đệ tam kị sĩ đoàn - tên tôi thường gọi là Ent.
Hiện tại đang đóng quân tại vùng chiến sự biên giới phía bắc Condorl. Bởi vì mấy bữa trước cuối cùng cũng đạt được hiệp ước đình chiến nên tạm hòa hoãn một chút và mới có thể về lại kinh thành. Nếu đã qua đêm tại kinh thành thì nhất định phải mời đến nhà tôi.
“Nói đến thì...vườn nhà cậu ấn tượng thật nha. Rất là... khác biệt với hồi trước đó nha.” Khi đã đến dinh thự này thì ai cũng đều phải tán thán về khu vườn này đầu tiên. Sau khi được Liesse quản lý thì nơi này tràn đầy màu xanh của cây cối, thỉnh thoảng hoa hồng còn nở nữa, nó đã trở nên khá là quen thuộc, vào mỗi mùa thì khu vườn này nều nở rất nhiều loại hoa lớn nhỏ khác nhau. Chỉ đứng đây thôi cũng có cảm giác như bản thân được bao bọc trong một mùi hương thơm ngát, ngọt ngào.
“Tại hạ cũng cũng muốn có một khu vườn như này ở Condorl. Tại hạ sẽ cố gắng làm việc để có thể trở về một nơi giống như thế này.”
“Có lẽ vậy. Tiền tuyến chắc là khắc nghiệt lắm nhỉ?”
“Có thể nói vậy, cũng muốn nhàn hạ một chút nhưng mà lại lo lắng cho những thuộc hạ ở ngoài kia, dù nói là đình chiến nhưng không thay đổi được sự thật là tình hình vẫn rất căng thẳng.”
Tự nhiên đập vào mắt là Liesse đang chăm chú vào làm việc ở hướng đối diện.
“Liesse, lại đây một chút.”
Khi Liesse chạy bước nhỏ càng đến gần thì có cảm giác nó đang lo lắng về ai đó và không thể bình tĩnh.
“Người này là Empateat Towalo Idenberg - đoàn trưởng đệ tam kị sĩ đoàn. Anh thường gọi là Ent.”
“Hân hạnh được diện kiến ngài, tiểu nữ là Liessiana Di Gudelberg. Mọi người thường gọi là Liesse. Làm ơn hãy tha thứ cho tiểu nữ vì đã đến diện kiến ngài trong bộ dạng đang làm việc này.”
“Hân hạnh được gặp mặt, công chúa Liesse. Nếu được thì công chúa có thể cởi mạng che mặt được chăng.”
“Làm ơn hãy thứ lỗi cho tiểu nữ.”
“Tại hạ không có ý ép buộc đâu.”
“Nếu vậy thì tiểu nữ xin phép đi trước.”
Bầu không khí nặng nề bao trùm nơi đây.
“Quả nhiên, khuôn mặt này rất là đáng sợ nhỉ”
Ent khá lo lắng về cái này, nó là lý do lớn nhất mà đến bây giờ cậu ta vẫn chưa đính ước.
Lúc ở đệ nhất kị sĩ đoàn, vì để bảo vệ đệ nhị hoàng tử từ một pha tấn công của một kẻ côn đồ nên đã phải hứng chịu một vết thương lớn trên mặt. Một vết thương lớn chéo từ má đến cằm là một huân chương đối với một kị sĩ, nhưng với một cô công chúa cách xa chiến tranh thì có vẻ nó phản ánh nỗi sợ. Tự bản thân cậu ta cũng biết điều đó cho nên đã chọn từ bỏ hôn nhân. Tôi nghĩ là khá lãng phí. Cậu ta có một tấm lòng nhân hậu, đầu óc nhanh nhạy sắc sảo và cũng rất hào sảng. Hoàng thượng vì khuôn mặt đó nên chuyển cậu ta từ đội thân vệ binh sang thành đoàn trưởng đệ tam kị sĩ đoàn và điều ra tiền tuyến. Mặc dù địa vị không phù hợp với tuổi tác nhưng mà nhờ thực lực của cậu ta nên thành tích của đoàn vẫn liên tục được nâng cao.
“Con bé từ đầu chỉ không muốn lộ mặt thôi mà, có gì đâu. Vào giờ ăn sẽ thấy được thôi mà.”
“Đừng có an ủi tại hạ, nếu đến giờ ăn thì tại hạ sẽ ăn ở trong phòng.”
“Nói cái gì vậy, phụ thân đại nhân cũng muốn uống rượu vui vẻ với cậu mà.”
Sau khi nói thế thì vì tôi phải vào cung một lúc cho nên để lại cậu ta ở đây rồi rời đi.
+++
Sau khi Kyle nói cứ tự nhiên rồi để tôi lại dinh thự này. Nếu được nói cứ tự nhiên vậy thì hãy tận tình thưởng thức khu vườn xinh đẹp này thôi.
Nếu quan sát kỹ thì, cây cỏ ở được trồng ở đây đều là thảo dược hay cây thuốc, không chỉ có riêng mỗi vẻ đẹp mà còn có các giá trị thực tiễn nữa. Càng quan sát càng thấy khu vườn thật là tuyệt vời.
Đúng rồi, trong thời gian dùng bữa, có lẽ nên hỏi một chút, hỏi những chuyện mà thầy làm vườn của tôi có thể tham khảo được. Đấy là nếu có thể cùng dùng bữa với ‘người đó’.
Sau đó thì vừa cẩn thận chú ý không chạm mặt cô ấy vừa đi dạo thưởng thức khu vườn, rồi đột nhiên tôi nghe thấy một giai điệu nhẹ nhàng.
Tiếng đàn Lia.
Nhạc cụ của thiên sứ. Tôi đã từng nghe rằng nhạc cụ nầy không được nhiều người sử dụng bởi vì nếu không gảy bằng một trái tim thuần khiết thì không thể tạo ra một giai điệu mượt mà. Thật là một giai điệu có thể làm cho tâm hồn người ta trở nên thư thái. Từ sâu trong tim tôi đã nghĩ rằng một kị sĩ mà có thể sống sót trở về thật là hạnh phúc.
Lúc nhận ra thì tôi đã đứng trước người nghệ sĩ đó rồi.
Nhắm mắt lại, mái tóc vàng bạch kim (Platinum Blonde) tung bay theo gió, làn da như trong suốt thật mịn màng, đẹp đẽ.
Người đó mặc một bộ trang phục mà tôi đã từng thấy qua ở đâu đó.
Đây là...Chắc chắn là nữ thần mặt trăng.
Tôi đã từng thấy một lần trong bức tranh treo tường của thần điện trong lâu đài. Nữ thần mặt trăng còn có tên khác là nữ thần chiến thắng. Với một kị sĩ như tôi thì phải chăng đây là một cuộc hội ngộ tuyệt vời?
Nữ thần có vẻ đã nhận ra sự hiện diện của tôi nên giật mình mở mắt ra.
Đôi mắt màu tím như có sức hút, nữ thần trong bức tranh nếu mở đôi mắt đang nhắm ra thì cũng có cảm giác này chăng?
Tuy nhiên, ngay lập tức nữ thần quên cả việc đang cầm cây đàn Lia mà giơ hai tay lên để giấu đi khuôn mặt mình nên cây đàn Lia bị rơi xuống bị đứt dây và tạo ra một âm thanh đáng tiếc và lăn trên mặt đất.
“Tại hạ rất lấy làm xin lỗi, tại hạ không có ý định làm tiểu thư giật mình đâu. Chỉ là giai điệu rất là tuyệt vời cho nên tại hạ đã lỡ...”
“Làm ơn đừng có nhìn.”
“Tại sao...vậy?”
“Dung mạo như thế này, không phải là thứ có thể để người khác thấy được.”
“Tiểu thư nói cái gì vậy?”
“Đôi mắt tím xấu xí trên một cái đầu với mái tóc trắng, tuyệt đối không phải là thứ nhân loại nên có.”
“Đúng là như vậy, tiểu thư là nữ thần mặt trăng phải không?”
“Ngài nói cái gì vậy?”
“Nếu tiểu thư nói những lời như vậy thì tại hạ phải sống sao đây? Tại hạ không quan tâm nếu tiểu thư nhin tại hạ qua kẽ hở giữa các ngón tay nhưng bây giờ hãy nhìn khuôn mặt của tại hạ một lần thôi. ”
Tôi nhận ra những ngón tay đang úp vào mặt của cô ấy đã hé mở ra một chút.
“Nhưng mà đó không phải là chiến tích sao?”
“Ha ha ha, lần đầu tại hạ được nữ nhân nhìn nhận như vậy. Dù là lời xã giao thì tại hạ cũng thấy rất vui. Hầu hết là đều cảm thấy rất là đáng sợ và không dám nhìn trực diện luôn.
Tại hạ nói rồi bật cười, và rồi cô ấy, Liesse đã bỏ tay xuống để cho tại hạ xem mặt.
“Tại hạ đã nói mà, thật là đẹp.”
“Chỉ có mỗi ngài nói như vậy.”
“Thật như vậy chăng. Có lẽ là do người khác chưa được nhìn thấy chăng.”
“Cả phụ thân đại nhân và đại huynh đều nói….đây không phải là thứ cho người khác thấy. Nhà Gudelberg là gia tộc có huyết thống hoàng tộc, vì vậy cho nên mọi người trong nhà đều có tóc vàng và đôi mắt xanh như emerald.”
“Phải vậy chăng? Lần đầu tại hạ nghe thấy vậy. Chắc chắn là họ không muốn cho người khác nhìn thấy không phải sao?”
“Nếu có thể sống mạnh mẽ như ngài thì thật là tốt quá.”
“Cái này, do tại hạ mà đã bị hỏng mất rồi, nếu tiểu thư không thấy bất tiện thì làm ơn hãy tặng cho tại hạ, và nếu có thể cùng dùng bữa với tiểu thư thì thật là may mắn cho tại hạ.”
Sau khi nói như vậy thì tôi giữ lấy cây đàn Lia đã hỏng rồi rời khỏi nơi đó.
Công chúa phải chăng đang hiểu nhầm cái gì đó? Chắc chắn là có sự kiện gì đó làm cho cô ấy phải trốn sau cái mạng che mặt đó. Điều đáng lo nhất là có vẻ phụ thân và huynh trưởng của cô ấy không hề nhận ra điều đó.