Vô Hạn Cầu Sinh

Chương 30: Búp Bê [4]




[☆Đã sửa đổi 2]
Vẻ mặt Tiêu Tiêu Mộ Vũ ai oán, ánh mắt lên án anh họ vô tình vô nghĩa vô cớ gây rối.
Tư Đồ lạnh nhạt, thờ ơ.
Đúng lúc này, Tư Nghiên "Cọ" một chút đứng lên, gấp không chờ nổi nói, "Nếu đã tìm được cách thoát khỏi đây, vậy chia hành động đi. Mọi người cùng nhau tìm kiếm, chắc sẽ tìm được nguyên liệu nhanh thôi."
Ai ngờ, ba người khác thờ ơ.
Tiêu Tiêu Mộ Vũ nhỏ giọng nói thầm, "Cô nàng này muốn chơi xấu à?"
Tư Đồ nói, "Nghe xong manh mối của người khác thì trực tiếp bỏ của chạy lấy người, không nên vậy chứ? Tôi đã nói rồi, bản vẽ pháp trận đang trong tay tôi, tìm khắp cả biệt thự cũng không tìm ra tấm thứ hai đâu."
Đây là điểm tự tin duy nhất của hai người họ. Không có pháp trận, có chìa khóa cũng không dùng được.
Vân Lạc phụ họa, "Cứ đem manh mối nói ra trước đi. Tìm kiếm cả căn biệt thự là việc lớn, việc nói ra manh mối không mất thời gian đâu."
Hệ thống thích hố người chơi, lỡ người chơi lại bị đanh lạc hướng thì sao? Manh mối càng nhiều, mảnh ghép càng hoàn thiện, khả năng đi đúng đường sẽ cao hơn. Trao đổi manh mối không tốn thời gian, đi lòng vòng, kẹt trong sương mù mới là tốn thời gian.
Tư Nghiên, "......"
Cô ấy ngoan ngoãn ngồi lại vị trí, thành thật nói, "Ban đầu mình hành động với Vân Lạc, đến phòng ngủ ở cuối hành lang. Lúc tìm manh mối trong đó thì búp bê đột nhiên xuất hiện trong ngăn tủ, khiến mình giật cả mình. Lúc ấy sợ quá, không kịp nghĩ nhiều, chạy ra khỏi phòng theo bản năng......"
"Sau khi chạy một hồi rồi mới nhận ra, đi một mình càng sợ hơn. Muốn quay lại tìm Vân Lạc nhưng lại sợ trên đường lại gặp chuyện, nên đành tìm đại một phòng để trốn."
"Ai ngờ lúc tìm được một phòng thì phát hiện ra chiếc chìa khóa! Mình tưởng có chìa khóa là có thể mở cửa, vì thế đi đến phòng khách......"
Vân Lạc vô cùng buồn bực, "Búp bê thôi mà, có cần sợ dữ vậy không?"
"Thủ công hoàn mỹ, nhìn rất thật, tròng mắt còn chuyển động được nữa." Tư Nghiên có chút bất an, "Mỗi lần thấy búp bê, mình đều cảm thấy nó bị quỷ ám vào người......"
Vân Lạc, "......"
Chắc là chuyện ma cô kể quá hay. Mặc dù nội dung không đáng sợ, nhưng cô chọn câu chuyện quá phù hợp với hoàn cảnh.
"Xin lỗi, mình không biết nhiều lắm, không giúp được gì." Tư Nghiên cúi đầu, chủ động thừa nhận sai lầm.
Tiêu Tiêu Mộ Vũ rốt cuộc cũng hiểu ra tại sao Tư Nghiên lại đồng ý trao đổi. Manh mối cô ấy biết không nhiều, không ai lừa được gì. Quan trọng hơn là chỉ cần nắm chặt chìa khóa trong tay, thì người chơi nào muốn vượt ải phải đến tìm cô ấy.
Tư Đồ tùy ý nói, "Bạn tìm thấy chìa khóa là đã giúp ích rất lớn rồi."
Sau đó anh nhìn sang người thứ tư đang chờ được phát biểu.
Nói thật, anh không thích thú ngồi nghe manh mối của hai người trước, chỉ tò mò về những gì Vân Lạc sắp nói thôi.
Vân Lạc sắp xếp lại thông tin, sau đó mới chậm rãi nói, "Lúc nghe lời nhắc nhở, mình cho rằng đây là một câu chuyện ngôn tình máu chó. Trước khi tìm ra BOSS, mình đã chú ý đến Thề Sống Chết Tương Tùy và Góc Biển Chân Trời. Một nam một nữ, là một cặp, vừa khéo cùng nhau xuất hiện trong phó bản, tương đối khả nghi."
"Nhưng sau khi búp bê kỳ lạ thoắt ẩn thoắt hiện vài lần, Góc Biển Chân Trời lại bị loại, mình đã thay đổi suy nghĩ. BOSS chắc hẳn là búp bê, Thề Sống Chết Tương Tùy và Góc Biển Chân Trời chỉ trùng hợp xuất hiện trong phó bản mà thôi."
"Trước đó cũng tìm được một bức ảnh, trong ảnh là một bé gái hai ba tuổi âu yếm búp bê, tươi cười vui vẻ. Vì thế mình có vài suy đoán. Có khi nào bé gái đã chết và bám vào búp bê hay không? Có khi nào búp bê vốn có một đôi, búp bê xuất hiện trước mặt người chơi là búp bê cô dâu, còn búp bê chú rễ không biết đã bị lạc nơi nào hay không? Có khi nào búp bê được bé gái ôm ấp đột nhiên thành tinh, rồi dọa đến bé gái, thế nên búp bê khóc lóc tìm chủ nhân hay không?"
"Có quá nhiều khả năng, manh mối thì quá ít, không thể xác định được."
"Nhưng xem ra, cách thoát khỏi biệt thự là tốt nhất."
Tiêu Tiêu Mộ Vũ mặt lại đỏ bừng hỏi, "Nhiều khả năng như vậy, sao bạn nghĩ ra được?"
Vân Lạc đúng lý hợp tình trả lời, "Tìm được nhắc nhở, não sẽ tự động suy nghĩ đến những vấn đề liên quan."
Cậu nghĩ bể đầu cũng không nghĩ ra một cái khả năng, người khác nhẹ nhàng là có thể bày ra hàng loạt. Tiêu Tiêu Mộ Vũ không còn lời nào để nói.
Ánh mắt Tư Đồ chợt lóe, thầm nghĩ, suy đoán nghe rất hợp lý, xem xét cũng toàn diện, không hổ là mẫu người có cá tính mạnh. Huống chi, Vân Lạc đã nói trước, cô không định giành vượt ải đầu. Nói cách khác, hiện tại cô vẫn chưa thể hiện hết năng lực.
Mà cùng thời gian, Vân Lạc cầm lòng không đậu nhớ đến Rosy. Nếu biết chủ nhân muốn rời đi, chắc nó cũng sẽ trở thành một chú chó đầy oán hận?
Nghĩ miên man một hồi, suy nghĩ của cô liền chệch hướng.
Lúc bắt đầu chơi Vô Hạn Cầu Sinh, Vân Lạc luôn cho rằng các phó bản khác nhau nhưng cũng sẽ có những chỗ giống nhau. Nhưng chơi qua nhiều màn cô mới nhận ra rằng, sự đặc biệt của các phó bản đó chính là, chỉ có duy nhất một điểm giống nhau......
Cũng không biết phó bản này sẽ giấu diếm việc mầu nhiệm gì.
Nhất thời, mọi người đều đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, hoặc suy tư, hoặc bừng tỉnh, hoặc ngơ ngác xuất thần.
Tư Nghiên nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc không nhịn được nữa, "Phân công tìm kiếm tài liệu đi?"
Vân Lạc chỉ chỉ ngoài cửa sổ, "Trời tối rồi."
Kinh nghiệm trong vài lần chơi mách bảo, trời tối sẽ luôn có chuyện xảy ra.
Quả nhiên, vừa dứt lời, người chơi lần lượt bị kéo vào ảo cảnh.
**
Búp bê bay bỗng trong không trung, anh mắt hung ác.
Giây tiếp theo, trước mặt Vân Lạc hiện ra mấy dòng chữ đỏ như máu.
【Hãy nghe câu hỏi, bạn mong rằng sẽ được chạm vào nơi nào của búp bê Katie?】
【A. Tóc.】
【B. Lưng.】
【C. Tay.】
【D. Không muốn chạm vào đâu hết.】
Vân Lạc, "......"
Nàng rất muốn chọn D, "Không muốn chạm vào đâu hết". Nhưng là trực giác mách bảo, chọn sẽ xảy ra chuyện.
Phân vẫn giữa ba đáp án A, B, C hồi lâu, Vân Lạc không khỏi buồn rầu.
Cô hình dung như mình đang vuốt ve mèo, các lựa chọn lần lượt là【Dễ chịu chết đi được】, 【Thường thôi】,【Đừng nên động đến】, 【Không sờ ( sờ mọe gì!)】......
Vân Lạc thầm nghĩ, sờ chó thì hay biết bao nhiêu? Sờ đâu cũng là【Thật dễ chịu】!
【Xin hãy nhanh chóng trả lời. Mười, chín, tám......】
Hệ thống vô tình, vô nghĩa, vô lý, bắt đầu trực tiếp gây rối.
Nếu bé gái chơi cùng búp bê, hẳn sẽ chọn tóc và lưng? Vân Lạc nghĩ vậy nên nhấn chọn A.
Búp bê Khải Đế tức giận, triệu hồi gió, nâng Vân Lạc lên không trung rồi thả xuống.
Giây tiếp theo, giá trị sinh mệnh -100.
Vân Lạc mắt đầy sao, "???"
【Katie ghét nhất người khác làm rối tóc của nó!】
Vân Lạc chửi thầm, một con búp bê, chẳng những muốn nhân quyền, còn chú ý kiểu tóc.
Cô thở dài, cảm thấy giá trị sinh mệnh 300 của mình không cầm cự được bao lâu, game over.
Cố tình manh mối ở biệt thự lại ít đến đáng thường, chỉ có thể đoán mò, dùng não phân tích câu hỏi.
Giây tiếp theo, dòng chữ đỏ như máu thay đổi.
【Hãy nghe câu hỏi, bạn thích hôn búp bê Katie ở đâu?】
【A. Trán.】
【B. Má.】
【C. Mu bàn tay.】
【D. Không hôn! Từ chối!】
Vân Lạc sống chết không sờn định đoán mò, khi ngón tay chuận bị chạm vào đáp án thì dừng lại.
Câu hỏi gần như là đang khảo sát, nhưng có lẽ cũng có thể trở thành manh mối?
Ít nhất khi chọn B, Vân Lạc còn tưởng tượng được hình ảnh bé gái khẽ hôn lên má người bạn búp bê của mình.
Suy tư một lát, nhấn chọn【B. Má】.
Búp bê Khải Đế hừ nhẹ một tiếng, vẻ mặt giận dữ biến mất, biểu cảm trở nên cực kỳ kiêu ngạo.
【Chỉ là má mà thôi, miễn cưỡng cho phép ngươi hôn một cái.】
Vân Lạc, "......"
Thì ra BOSS phó bản là một đứa chết cũng phải kiêu?
Sau đó, dòng chữ đỏ như máu lại thay đổi.
【Hãy nghe câu hỏi, bạn sẽ ôm búp bê Katie thế nào?】
【A. Siết chặt.】
【B. Ôm ngang eo.】
【C. Ôm phía sau lưng.】
【D. Không muốn ôm.】
Tự dưng Vân Lạc hơi kích động, câu này cô biết! Trong bức ảnh cũ, bé gái ôm búp bê trong lòng.
Thế nên, cô không hề do dự chọn C.
Lần đầu tiên kể từ khi vào phó bản, cô thấy được vẻ mặt vui vẻ của búp bê. Nó tươi cười xinh đẹp, mắt lập lòe ánh sáng, hình như rất vui.
【Dù ngươi có làm nũng, cũng chỉ được ôm một lát thôi.】
Vân Lạc tỏ vẻ, cô chưa bao giờ gặp qua con búp bê nào thanh cao như vậy.
Nhưng trả lời xong ba câu hỏi, lòng lại nảy ra một suy đoán mới.
Sở thích của búp bê giống trong bức ảnh, rõ ràng là chính nó.
Có chuyện gì đó đã xảy ra, dẫn đến búp bê tên Katie này mới có dáng vẻ hung hăng, không hề giống trong bức ảnh năm đó, cười vui vẻ dịu dàng.
Nhớ lại nhắc nhở của hệ thống khi vào phó bản,【Hai ta từ nhỏ đã ở bên nhau, sao lại muốn chia xa? Không, em không chịu...... Người đang ở nơi nào? Hình như em lỡ đánh mất người rồi......】
Lúc này Vân Lạc mới nhận thấy.
Nhìn từ góc độ của búp bê Katie, từ nhỏ nó đã ở cạnh chủ nhân.
Sau đó, có lẽ là chủ nhân vô tình phát hiện ra sự khác lạ, dứt khoát rời khỏi biệt thự. Hoặc là chủ nhân qua đời ngoài ý muốn, để búp bê lại cô đơn một mình. Vậy nên búp bê Katie mới nói, "Không cẩn thận đánh mất chủ nhân."
Biến cố bất ngờ, búp bê bị kích thích, sau đó tính tình thay đổi. Chẳng những thích hung hăng dữ tợn nhìn chằm chằm người chơi mà còn thích dùng gió thổi bay người chơi.
...... Khoan!
Nếu nhớ không lầm thì khi Tư Nghiên dùng khóa mở cửa, định chạy trốn, hình như búp bê rất tức giận thì phải?
Vân Lạc lạnh lòng, lưng cũng lạnh, lại nghĩ ra một khả năng mới —— không lẽ Katie định lựa chọn một trong sáu người chơi làm chủ nhân thay thế?
Lâu lâu lại xuất hiện gần chỗ người chơi, lén lút quan sát, lúc đó là đang tiến hành chọn lựa.
Người chơi không được rời khỏi biệt thự, vì sáu người chơi đều là lốp dự phòng, đều có khả năng bị lựa chọn.
Thậm chí BOSS còn ra đề khảo sát, xem xem ai phù hợp với mong muốn của nó, tốt nhất là có thể dỗ dành nó vui vẻ.
Nghĩ như vậy, Vân Lạc liền sởn cả gai óc khi nhớ lại toàn bộ câu hỏi khảo sát. Luôn cảm thấy giây tiếp theo mình sẽ bị BOSS tóm lấy, ném vào phòng tối. Mỗi ngày không ôm ấp hôn hít thì là nâng lên cao, không dỗ được BOSS vui vẻ thì không được thả xuống.
Suy nghĩ thì nhiều nhưng thời gian thực tế thì ngắn. Sau khi hồi thần thi cô đã ngồi trên bàn ở phòng khách.
Tư Đồ ngồi đối diện, giá trị sinh mệnh -150, hai mắt tối đen, xem ra bị kéo vào ảo cảnh cũng chịu ít khổ.
Mà Tiêu Tiêu Mộ Vũ và Tư Nghiên vẫn còn trong ảo cảnh, tạm thời chưa quay lại.
Vân Lạc định nói những suy nghĩ vừa rồi ra, nhưng lúc sắp nói thì lại sững sờ. Trước khi vào trò chơi, một giọng nữ ai oán văng vẳng bên tai, "Muốn ở cạnh bên người, vĩnh viễn không chia lìa."
Nếu là người thay thế thì còn gì gọi là vĩnh viên không chia lìa?!
Cô nhanh chóng nhận ra, những điều cô vừa nghĩ chỉ là một sai lầm.
Vân Lạc: Không cẩn thận lại chơi nghiêm túc (☆_☆)
====

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.