Vô Hạn Cầu Sinh

Chương 31: Búp Bê [5]




[☆Nói ít, làm nhiều]
Tâm tư Vân Lạc thay đổi không ngừng, biểu cảm cũng thay đổi thất thường, thật lâu cũng không nói gì.
Tư Đồ cũng không nói lời nào, lẳng lặng chờ đợi những người khác.
Chốc lát sau, Tư Nghiên xuất hiện trên chỗ ngồi, chỉ còn lại 100 điểm sinh mệnh.
Sau đó, Tiêu Tiêu Mộ Vũ trở lại phòng khách, giá trị sinh mệnh...... Vân Lạc tập trung nhìn, giá trị sinh mệnh vẫn còn đủ?!
Tiêu Tiêu Mộ Vũ nhận thấy được ánh nhìn của mọi người đều tập trung vào mình, nhịn không được mở miệng giải thích, "Chưa vượt ải, mang theo đạo cụ. Sát thương đều đỡ được."
Lúc này Vân Lạc ngộ ra chân tướng.
Đồng thời, cô thầm than, không hổ là người quen của đại gia, trông cũng rất có tiền. Vì muốn sống lâu trong phó bản, thế là dùng đạo cụ, loại quyết đoán này người bình thường căn bản không làm được.
Tư Đồ từ tốn nói, "Nếu mọi người đã quyết định liên thủ, không bằng làm luôn cho trót. Những câu hỏi trong ảo cảnh, mọi người chọn lần lượt là gì?"
Anh nhìn xung quanh, chậm rãi nói, "Câu thứ nhất, bạn thích chạm vào đâu của búp bê nhất?"
Tiêu Tiêu Mộ Vũ tự giác trả lời, "Tóc là đáp án sai, sau khi trả lời bị trừ 100 điểm sinh mệnh."
Tư Nghiên trả lời thứ hai, "Tóc, trả lời sai."
"Mình cũng chọn tóc, bị trừ mất 100 điểm." Vân Lạc thẳng thắn.
Cuối cùng đến phiên Tư Đồ, anh nói, "Tôi tò mò là nếu chọn đáp án【D. Không chạm vào đâu hết】thì sẽ xảy ra chuyện gì, nên đã cố ý chọn nó, kết quả bị -50."
Tiêu Tiêu Mộ Vũ đầu ba vạch đen, thầm nói, "Nói cách khác, phân vân thì chọn D, dù bị trừ điểm nhưng điểm trừ không nhiều."
Giá trị sinh mệnh có hạn, không biết đáp án thì cứ chọn D, đây là cách để vượt qua ảo cảnh.
Tư Đồ khen ngợi nhìn sang. Dáng vẻ như đang nói, rốt cuộc em họ cũng có tiến bộ, thật không dễ dàng.
Tiêu Tiêu Mộ Vũ không hề vui vẻ chút nào. Cậu cẩn thận phân tích nhưng so với đáp án D thì bị trừ nhiều hơn, quả thật là một loại châm chọc mà.
Tư Đồ tiếp tục hỏi, "Câu thứ hai, búp bê thích được hôn ở đâu nhất?"
Tiêu Tiêu Mộ Vũ vẫn là người trả lời trước, "Trán là sai, sau khi trả lời bị -50."
Tư Nghiên thuận miệng đáp, "Mình chọn mu bàn tay."
"Mặt là đáp án chính xác." Vân Lạc nói.
"Tôi cũng chọn mu bàn tay, bị trừ 100." Vẻ mặt Tư Đồ không hề có tia nhụt chí nào, ngược lại hơi cong khóe miệng, lộ ra nụ cười nhạt, "Câu tiếp theo, bạn định ôm búp bê Katie như thế nào?"
Bốn người đều xem qua ảnh chụp, không hẹn mà cùng trả lời, "Ôm phía sau lưng."
Kết thúc ba câu hỏi, Tư Nghiên vô cùng khó hiểu, "Trả lời xong rồi, đối chiếu đáp án để làm gì?"
Vân Lạc nói lời thâm sâu, "Qua quá trình hỏi đáp án, chúng ta có thể phát hiện được một số tin tức mà người khác che giấu."
Tiêu Tiêu Mộ Vũ hứng thú bừng bừng hỏi, "Ví dụ như?"
"Ví dụ như việc chống đỡ được 150 điểm sát thương, bạn đã tổn thất 15000 tệ, việc này rất nhanh đã bị phát hiện." Vân Lạc quét mắt nhìn người nào đó.
Một món đạo cụ chống đỡ 50 sát thương không khoá, giá thị trường ít nhất 5000 tệ. Chống đỡ 150 điểm sát thương cần đến ba đạo cụ, cho nên tổng giá trị là 15000.
Đối với tiền tài, Vân Lạc luôn có khứu giác nhạy bén khác hẳn người thường.
Tiêu Tiêu Mộ Vũ, "......"
Không cẩn thận để lộ của cải, quả nhiên khó lòng phòng bị.
"Từ giờ trở đi, hai người một nhóm, tách ra hành động." Tư Đồ trầm ngâm một lát, phân chia đội hình.
"Vân Lạc và Tư Nghiên một nhóm, tôi và Tiêu Tiêu Mộ Vũ một nhóm, chia ra tìm."
"Nghe rõ đây, ba vật phẩm cần dùng để tạo pháp trận lần lượt là —— bút trúc, tinh sa, mực nước. Tìm được thì tập họp lại phòng khách, sau đó tiến hành bước tiếp theo."
Vẻ mặt Tiêu Tiêu Mộ Vũ mờ mịt, "Bút trúc và mực nước tạm thời không nói đến, tinh sa cụ thể trông như thế nào?"
Tư Đồ nhàn nhạt nói, "Anh biết, mày đi theo anh là được."
"Anh đem bản vẽ ra cho mọi người cùng xem không phải được rồi à?" Tiêu Tiêu Mộ Vũ đề nghị, "Có hình mẫu, tìm kiếm cũng dễ hơn."
Tư Đồ nhìn em họ ngốc nghếch, thật muốn buông xuôi mặc kệ. Anh mím môi, lời nói thấm thía, "Ít nói nhảm, làm nhiều lên."
"Em theo anh thì đương nhiên không sao rồi, hai cô ấy kìa?" Tiêu Tiêu Mộ Vũ cảm thấy, làm người không thể quá keo kiệt.
Vân Lạc nói không sao cả, "Vật phẩm cần đã bị giấu đi. Tìm vật đáng nghi, sau đó đem tới phòng khách không phải là được rồi sao? Biết hay không không quan trọng."
Tiêu Tiêu Mộ Vũ khiếp sợ. Lời này rất có đạo lý, cậu không còn gì để nói.
Vân Lạc tùy ý vẫy vẫy tay, "Thời gian có hạn, nhanh hành động thôi."
Nói xong cô quay người đi, Tư Nghiên chạy theo cô.
Tiêu Tiêu Mộ Vũ nhìn bóng dáng đã đi xa, trong lòng cô cùng kính nể "Anh nói đúng, Vân Lạc đúng là rất giỏi."
Phòng khách chỉ còn lại hai người, cuối cùng Tư Đồ cũng có thể yên tâm nói chuyện. Chỉ thấy anh lạnh nhạt nói, "Anh mày nói rồi, nếu mày có trình độ như cô ấy thì có thể tùy tiện hành hạ Triệu Kim Minh phát khóc."
Tiêu Tiêu Mộ Vũ cũng khuyến khích cổ vũ bản thân, "Chờ đi, sớm muộn gì em cũng đuổi kịp cô ấy!"
"Thôi khỏi, trong số người ở đây chỉ có mình mày hồ đồ, bị hố mà còn không biết." Tư Đồ xoa xoa ấn đường, lời nói toát lên sự ghét bỏ.
Gì? Bị hố? Tiêu Tiêu Mộ Vũ đực mặt ra. Lúc nào, chỗ nào, sao bị hố?!
Vẻ mặt Tư Đồ nghiêm túc, "Người chơi nữ tên Tư Nghiên kia có vấn đề. Lúc trả lời câu hỏi, dù là mày, anh, hay Vân Lạc, đều sẽ nói ra lựa chọn và bị trừ bao nhiêu điểm. Chỉ có Tư Nghiên, chỉ nói lựa chọn, không đề cập đến bị trừ bao nhiêu điểm."
"Có lẽ là giấu diếm không chịu nói?" Tiêu Tiêu Mộ Vũ suy đoán.
"Không giống." Tư Đồ trầm giọng nói, "Theo cách nói của Tư Nghiên, cầu đầu là chọn tóc, giá trị sinh mệnh sẽ bị trừ 100 điểm. Câu thứ hai là chọn mu bàn tay, trừ 100 điểm. Câu thứ ba là ôm phía sau lưng, trả lời đúng. Vậy là bị trừ 200 điểm sinh mệnh."
"Đúng rồi, có sai chỗ nào đâu?" Tiêu Tiêu Mộ Vũ ngốc nghếch hỏi.
Tư Đồ câu môi cười, "Tư Nghiên, người chơi cấp 4, tổng giá trị sinh mệnh là 400. Từng bị tấn công, ngày thứ nhất còn bị BOSS tấn công trong phòng khách. Trước khi vào ảo cảnh, giá trị sinh mệnh chỉ còn 250. Sau khi thoát khỏi ảo cảnh, còn 100 điểm sinh mệnh."
Tiêu Tiêu Mộ Vũ lập tức ngây ngốc.
Thật ra, cậu không hề đề ý giá trị sinh mệnh của người chơi. Tư Nghiên chỉ còn 100 điểm sinh mệnh, nói trả lời sai hai câu trong ảo cảnh, cậu liền tin, cũng không hề nghi ngờ.
"Lỡ Tư Nghiên nhớ lầm đáp án thì sao?" Tiêu Tiêu Mộ Vũ suy đoán.
Tư Đồ hỏi lại, "Chuyện mới xảy ra mày có nhớ lầm không?"
"Không......" Tiêu Tiêu Mộ Vũ ngượng ngùng nói.
"Quan hệ giữa những người chơi với nhau là cạnh tranh, giấu diếm là chuyện bình thường." Tư Đồ nói.
Nhưng giây tiếp theo, anh lại thay đổi, "Nhưng Tư Nghiên này, nếu nói cô ta muốn che giấu manh mối thì là không đúng, nên nói là cô ta không biết mỗi đáp án sai sẽ bị trừ bao nhiêu điểm thì đúng hơn, thê nên đã dứt khoát không trả lời."
Tiêu Tiêu Mộ Vũ lông tơ dựng đứng, không khỏi rùng mình. Cậu cho rằng Tư Nghiên là người vô hại trong sáu người chơi, nên không hề đề phòng. Ai ngờ Tư Nghiên cũng rất có tâm cơ.
Càng nghĩ Tiêu Tiêu Mộ Vũ càng thấy sợ.
Thậm chí cậu còn nghi ngờ, nếu lần này trò chơi mở bình chọn người chơi ngây thơ nhất, có phải cậu sẽ là người vinh hạnh được nhận giải hay không......
"Tư Nghiên đang cầm chìa khóa trong tay, muốn thoát khỏi biệt thự thì phải qua tay cô ta." Nói đến này, Tư Đồ nhìn về phía em họ, "Tình hình đã khó giải quyết rồi mà mày còn muốn vội vàng đưa bản vẽ pháp trận cho người ta."
Tiêu Tiêu Mộ Vũ rơi lệ đầy mặt. Xin đừng nhắc đến! Cậu biết sai rồi!
Sau đó cậu cứng nhắc lái thuyền ra biển lớn, vờ như không có chuyện gì, "Vậy giờ phải làm sao?"
"Vân Lạc sẽ lo liệu, chờ cô ấy trở lại rồi tính tiếp." Tư Đồ cau mày.
"Sao anh biết?" Tiêu Tiêu Mộ Vũ buồn bực, "Vân Lạc cũng nhận ra hả? Lúc nào?"
Tư Đồ cạn lời tập hai, "Không phải cô ấy đã nói rồi sao? Qua quá trình hỏi đáp án, có thể phát hiện được một số tin tức mà người khác che giấu." Tin tức gì bị che giấu? Đương nhiên là chỉ những điều mà Tư Nghiên che giấu.
Tiêu Tiêu Mộ Vũ, "......"
Lúc ấy rõ ràng cậu cũng ở hiện trường, sao giờ nhớ lại, cái gì cậu cũng không biết, giống như không ở hiện trường vậy?
Ánh mắt Tiêu Tiêu Mộ Vũ dại ra, hoài nghi cuộc đời.
Tư Đồ thuận miệng an ủi, "Yên tâm, trình độ của thằng nhóc Triệu Kim Minh kia không khác mày mấy. Không cần quá giỏi, có thể thắng nó là được rồi."
Tiêu Tiêu Mộ Vũ đỡ trán cười khổ, cảm nhận sâu sắc được cái gọi là "Con đường gập ghềnh phía trước".
**
Bên kia, Vân Lạc dẫn người đi đến một phòng ở lầu hai, nhanh chóng tìm kiếm.
Tư Nghiên không đứng bên cạnh nhìn nữa, vén tay áo lên, hỗ trợ tìm kiếm.
Vân Lạc lặng lẽ đóng cửa, nhỏ nhẹ nói, "Phó bản khó thật sự rất khó. Manh mối ít, còn có manh mối đánh lạc hướng nữa. Người chơi tựa như đang đi trong sương mù, tìm không ra phương hướng chính xác."
"Từ lúc vào phó bản cho đến giờ, mình có rất nhiều suy đoán trong đầu. Nhưng cuối cùng đều bị lật đổ, không có cái nào là ngoại lệ."
"Nhưng giờ mình tin chắc, mình đã đoán ra chân tướng. Sau khi đưa ra kết luận, mọi hiện tượng kỳ lạ đều được giải thích thỏa đáng."
Tư Nghiên không để tâm lắm, một lòng một dạ tìm kiếm vật liệu tạo pháp trận, "Sao cũng được, nhanh chạy khỏi biệt thự là quan trọng nhất. Khi thoát khỏi đây, mọi chuyện đều kết thúc."
"Đối với bạn mà nói, đúng là chạy khỏi đây là xong." Vân Lạc khẽ cười một tiếng.
"Chủ nhân không chết, chẳng qua là cô ấy phát hiện búp bê có vấn đề nên đã thu dọn hành lý, định rời khỏi căn biệt thự. Nhưng không đợi cô ấy rời đi, búp bê đã phát hiện được trước."
"Katie không muốn rời xa chủ nhân, không những khóa cửa phòng khách mà còn khắc hoa văn pháp trận lên đó. Chủ nhân không thể chạy thoát, bị nhốt trong căn biệt thự."
"Mặc dù không biết làm bằng cách nào, nhưng có thể thấy, chủ nhân căn biệt thự ngụy trang thật sự xuất sắc."
"Katie biết chủ nhân là một trong sáu người chơi, nhưng không biết cụ thể là ai. Nên nó không ngừng quan sát hành vi của sáu người chơi, ( trước khi tìm được chủ nhân) không kẻ nào được rời khỏi biệt thự, thậm chí còn lấy sở thích cá nhân ra để làm khảo sát —— nếu là chủ nhân, thì chắc chắn sẽ dễ dàng trả lời được hết thảy."
"Nhưng không như mong đợi, chủ nhân một lòng muốn che giấu tung tích, cố ý trả lời sai, Katie không nhận ra được ai mới là chủ nhân của mình."
"Mình nói không sai chứ? Chủ nhân của búp bê, người sở hữu căn biệt thự —— Tư Nghiên."
Động tác của Tư Nghiên khựng lại, xoay người, gượng cười, "Đừng giỡn nữa, nhanh tìm vật liệu đi chứ? Biệt thự vọng đến từng đợt gió gào, mình thật sự không muốn ở lại lâu đâu."
Cô ấy nhẹ nhàng bâng quơ chuyển đề tài, giống như không hiểu Vân Lạc đang nói gì.
Vân Lạc khẽ nhướng mày, "Nếu đã đoán sai, vậy lần sau tìm thấy BOSS, kể cho nó nghe câu chuyện này chắc không thành vấn đề đâu ha?"
Nghe vậy, sắc mặt Tư Nghiên nháy mắt thay đổi..
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Tiêu Mộ Vũ: Cảm giác ( chỉ số thông minh) bản thân đã bị xa lánh -_-||
**
Tiêu Tiêu Mộ Vũ: Sao lại đem trọng trách moi tin tức đưa cho Vân Lạc?
Tư Đồ ( nói thẳng): Dẫn mày theo anh mày có thể làm được chắc?
Tiêu Tiêu Mộ Vũ: QAQ
=====

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.