Vô Hạn Cầu Sinh

Chương 36: Khách Sạn [1]




[☆Đói quá, đói quá, ta thật sự đói quá]
Tống Đình Đình ngây người, nói không nên lời.
Vân Lạc làm như không có chuyện gì, đổi chủ đề, "Tìm mình có chuyện gì à?" Tống Đình Đình không hiểu được thì thôi vậy, gia cảnh cô ta giàu có, vốn không cần trải nghiệm sự bần cùng làm gì.
Tống Đình Đình lắc đầu, "Không có gì. Thấy cậu ngồi một mình nên mình ngồi cùng thôi."
Vân Lạc lập tức hiểu ra. Tống Đình Đình muốn ngồi đây, chắc không nghĩ rằng mình sẽ bị từ chối. Mọi người trong lớp đều đối xử thân thiện với cô ta, ai cũng vậy.
Nhưng người ngồi trước mặt Tống Đình Đình thì không giống vậy. Chỉ thấy Vân Lạc không chút do dự đứng lên, cười nói, "Mình ăn no rồi, đi trước đây, chúc ngon miệng."
Sau đó, cô liền rời đi.
Tống Đình Đình ngơ ngác nhìn bóng dáng Vân Lạc càng lúc càng xa, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Vân Lạc trong mắt mọi người là gì? Cô độc một mình, tính tình lạ lùng, không ai chú ý.
Cô ta trong mắt mọi người? Giao tiếp rộng, là người hiền lành, nhiều bạn bè.
Cô ta chủ động trò chuyện với Vân Lạc, thế nhưng, lại, bị, ngó, lơ!
"Không ngờ vẻ ngoài thay đổi trở nên xinh đẹp, nhưng tính xấu vẫn ăn sâu vào trong xương!" Tống Đình Đình nghiến răng nghiến lợi nói từng câu từng chữ.
Vân Lạc ăn mì nạm bò và bánh bí đỏ xong thì không ở lại được nữa, tìm đại lý do rồi rời đi. May mà cánh gà chiên Orleans được bỏ trong hộp, tối đói bụng ăn cũng được.
Còn Tống Đình Đình...... Nói thật, sau khi tốt nghiệp thì sẽ đường ai nấy đi, ngoài quan hệ bạn bè cực kỳ thân ra thì vẫn sẽ liên lạc với những người khác à? Ép buộc bản thân tươi cười đón nhận, không cần thiết.
Còn nữa, diện mạo Tống Đình Đình xinh đẹp hơn người, người khác đều gọi là "Hoa khôi của Khoa", "Hoa khôi của Khoa", được kêu lâu rồi sợ là tưởng mình có đặc quyền gì đó.
Vân Lạc nghe cô ta miệng lưỡi khoác lác lại cảm thấy thật phiền, hoàn toàn không có ý định kết thân.
Sắc trời gần tối, chưa đến 8 giờ tối của gói net đêm nên cô đi dạo một vòng siêu thị.
Lúc không có tiền, cô rất hâm mộ những người có thể đi mua sắm, mỗi lần đi đều ôm về một đống đồ ăn vặt. Giờ đã có tiền, đương nhiên phải mua mua mua tùy thích.
Hơn một tiếng sau, Vân Lạc thấy thật thỏa mãn, xách theo túi lớn túi nhỏ trở về ký túc xá. Sau đó chạy đến tiệm net, đến nơi vừa đúng 8 giờ.
**
Cô mua gói nét đêm theo lệ thường, nằm vào khoang trò chơi, đăng nhập trò chơi, Vân Lạc nhận được một lời mời kết bạn, "Người chơi ' Tiêu Tiêu Mộ Vũ ' muốn kết bạn với bạn."
Sau đó là ba lựa chọn【Đồng ý】,【Từ chối】,【Bỏ qua】.
Ngoài lúc giao dịch ( chuyển khoản) ra cô cũng không thèm để ý đến Tư Đồ, huống hồ gì là bạn của đại gia? Không hề nghĩ ngợi, bấm chọn【Bỏ qua】.
Trên vách tường hiện lên,【Trò chơi Vô Hạn Cầu Sinh được chia thành ba cấp độ: Dễ, thường, khó. Vui lòng lựa chọn cấp độ. ( Chú ý: Phó bản thuộc chế độ nhiều người chơi, thường là 3-8 người, hệ thống ghép đội ngẫu nhiên)】
Đối mặt với ba lựa chọn, đột nhiên Vân Lạc lâm vào suy tư.
Thành thật mà nói, khó bản khó rủi ro cao nhưng lợi nhuận cũng cao, thực sự khiến người ta động lòng. Nhưng đi phó bản khó lần nữa thì cô không nắm chắt được phần thắng. Phó bản "Búp bê" trước đó đúng là đã vượt được ải, nhưng toàn bộ quá trình đều mơ mơ màng màng.
Điểm then chốt là nếu lỡ như NPC Tư Nghiên bị thương thì toàn đội sẽ bị diệt. Hoặc cô không ngăn chặn kịp lúc, để NPC cùng thoát khỏi phó bản thì sẽ không nhận được đạo cụ.
Qua những tình tiết như vậy cũng đủ biết, phó bản khó tràn ngập những nhân tố không thể xác định. Đỏ thì được mùa đen thì thôi quên đi, lãng phí một đống thời gian.
Hơn nữa, đi phó bản khó rất tiêu tốn sức lực. Chơi xong một ván, toàn thân mệt rã rời.
Nghĩ vậy, Vân Lạc quyết định cứ chơi hai ván【Thường】trước.
Cô tính chơi những phó bản có độ khó khác để kiếm đạo cụ trước, rồi hẵng đi phó bản khó sau, có thể nhận được đạo cụ là tốt nhất, không lấy được thì cũng không đến nỗi một đêm trắng tay.
Ngón trỏ chạm nhẹ vào phó bản【Thường】, giây tiếp theo, văng vẳng bên tai cô là một giọng nói, "Đói quá, đói quá, ta thật sự đói quá."
Tia sáng lóe lên, Vân Lạc biến mất khỏi phòng.
**
Lúc tỉnh táo trở lại, Vân Lạc thấy mình đang đứng trong sảnh khách sạn. Trừ cô ra còn có ba nam hai nữ, tên và cấp bậc của năm người chơi khác lần lượt là ——
Long Ngâm, nam, cấp 5, giá trị sinh mệnh 500.
Cuồng Đao, nam, cấp 5, giá trị sinh mệnh 500.
Nhân Như Hải, nam, cấp 5, giá trị sinh mệnh 500.
Xe Thành Hàng, nữ, cấp 5, giá trị sinh mệnh 500.
Irene, nữ, cấp 4, giá trị sinh mệnh 400. .
||||| Truyện đề cử: Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ |||||
Vân Lạc khẽ nhướng mày. Nếu nhớ không lầm thì Long Ngâm và Cuồng Đao là hai người chơi mà cô đã gặp trong phó bản "Học viện Mỹ Thuật" thì phải? Không ngờ chỉ mới chơi có mấy ngày mà có thể gặp lại người quen trong phó bản.
Đúng lúc này, ba hàng chữ to, đỏ như máu hiện lên trước mặt người chơi,【Thao ngày càng tham.】
【Điều kiện vượt ải: Ở khách sạn ba ngày hai đêm. 】
【Trò chơi chính thức bắt đầu.】
Vân Lạc sửng sốt, ngày càng tham ăn, sau đó đâu? Sau đó liền không có?!
Cuồng Đao nhìn quanh bốn phía, quan sát cảnh vật xung quanh. Khi thoáng nhìn qua Vân Lạc, tầm mắt rõ ràng là có dừng lại một lát, hình như là nhận ra cô. Lúc thấy đối phương đã cấp 3, mí mắt anh ta giật mạnh.
Lần đầu gặp, rõ ràng đối phương chỉ là một người mới cấp bậc 1. Chỉ mới hai ngày mà đã lên cấp 3. Không lẽ mỗi ngày thăng một cấp? Năng suất thật khiến người ta kinh ngạc!
Mọi người đều biết, trò Vô Hạn Cầu Sinh này thăng cấp rất khó. Một mặt là do cấp càng cao thì cần càng nhiều giá trị kinh nghiệm. Mặt khác là do kinh nghiệm của đánh giá loại C ít đến chạnh lòng. Nếu muốn thăng cấp nhanh thì phải nhận được đánh giá B hoặc A.
Vân Lạc thăng cấp nhanh, có thể thấy là thực lực khá tốt.
Ánh mắt Cuồng Đao lập lòe, tính hiếu thắng bị kích thích. Đối phương rất giỏi, nhưng anh ta cũng không kém!
"Tản ra thôi." Irene phất tay rời đi trước, không hề có ý hợp tác.
Nhân Như Hải, Xe Thành Hàng, nhìn vào liền biết là một cặp, Long Ngâm và Cuồng Đao cũng là một đội, cũng không hề muốn hợp tác. Vân Lạc nhanh chóng rời đi, tự thân vận động.
Bốn người hai đội còn lại cũng lần lượt rời đi theo hai hướng khác nhau.
**
Vân Lạc dạo một vòng khách sạn, nhận ra khách sạn có năm tầng. Kết cấu mỗi tầng khá giống nhau, trái phải đều có mười phòng, giữa là cầu thang.
Đại khái cũng tính ra khách sạn có tổng cộng 100 phòng.
......
Đột nhiên, Vân Lạc nhớ đến trải nghiệm bi thảm khi phải liên tục tìm kiếm manh mối trong một đống đồ.
Vào lúc cô đang ngẩn người thì một con quái vật khổng lồ có hình dáng kỳ lạ xuất hiện ngay trước mặt cô và gầm rống dữ dội.
Cơ thể giống dê nhưng lại có khuôn mặt người, đôi mắt to lớn nằm dưới hai bên nách[1], răng nanh như hổ, khóc lóc nỉ non như một đứa trẻ...... Đồng tử Vân Lạc co giãn hồi lâu, đây là Thao Thiết!
《 Sơn Hải Kinh · Bắc Sơn Kinh 》 có ghi lại: "Trên núi Câu Ngô nhiều ngọc, dưới núi nhiều đồng. Nơi đây có thú, thể trạng như dê, gương mặt như người, mắt nằm dưới nách, răng nanh như hổ, nức nở trẻ thơ, gọi là Bào Diều[2], thú ăn thịt người".
Bào Diều tức là Thao Thiết.
Vân Lạc đứng im tại chỗ, nhanh chóng suy nghĩ biện pháp. Từ lúc vào phó bản đến giờ chắc cũng chỉ được mười phút. Chưa kịp làm gì mà sao BOSS đã xuất hiện rồi? Nó muốn làm gì?
Tiếng trẻ con khóc lóc nỉ non lại vang lên, dường như còn ẩn chứa vài phần thúc giục.
Vân Lạc đực mặt nhìn nó, hoàn toàn không biết BOSS muốn gì.
Từng giây từng phút trôi qua.
Đợi một hai phút mà người trước mặt vẫn không hề động đậy, Thao Thiết không nhịn được nữa. Nó lao đến một cách dữ tợn, cắn một ngụm vào tay Vân Lạc. Sau đó ngoáy cổ, cắn xé một miếng thịt.
Giây tiếp theo, giá trị sinh mệnh người chơi -30.
Thao Thiết nuốt gọn miếng thịt vào bụng, vui sướng lắc lắc cái đuôi, sau đó chạy như bay rời đi.
Vân Lạc thấy nó đi, thở phào nhẹ nhõm.
Cảm giác đau chân thật đã được Cty trò chơi điều chỉnh, không hề thấy đau một chút nào, nhưng Thao Thiết không khác gì một con hổ, đột nhiên nhảy lại khiến cô hơi hoảng.
Ổn định tâm lý, cô bình tĩnh lại, vận dụng đầu óc phân tích tình hình, Thao Thiết là một loài thú hung ác cực kỳ tham thực. Khi gặp người chơi thì không trực tiếp tấn công, mà giống như nó đang chờ đợi gì đó. Khi thấy người chơi không có hành động gì thì nó mới tàn bạo tấn công.
Vân Lạc chợt lóe lên một suy nghĩ, không lẽ nó đang đợi người chơi cho ăn?
Nếu cho ăn, nó sẽ không tấn công người chơi. Nếu không cho ăn, người chơi sẽ là mục tiêu săn bắt của nó.
Càng nghĩ càng thấy có lý, Vân Lạc nhịn không được chạy lên tầng 5, tìm từng phòng một. Nếu không đoán sai thì đồ ăn cho Thao Thiết sẽ được giấu đâu đó trong những căn phòng.
**
Trong một căn phòng nào đó ở tầng 1, Long Ngâm và Cuồng Đao lục tung cả phòng, cố gắng tìm kiếm manh mối.
Không bao lâu, Long Ngâm tìm thấy một túi bánh quy.
Anh ta vô cùng buồn bực, "Sao phòng khách sạn lại có món đồ này?"
"Tủ quần áo có rất nhiều đồ, một chiếc dép trong góc tường, chiếc còn lại ngay mép giường, dưới đất có để hành lý, chăn trên giường đơn thì tán loạn......" Cuồng Đao cau chặt mày, rất buồn bực, "Nhìn không giống không có người ở, vậy người đâu?"
"Giống như chỉ trong một đêm, tất cả mọi người trong khách sạn đều bốc hơi." Long Ngâm thì thầm.
Cuồng Đao chợt nhận ra, "Thao ngày càng tham ý chỉ Thao Thiết tham ăn. Nếu BOSS phó bản thật sự là Thao Thiết, nó thích ăn thịt người, có thể đã ăn sạch NPC rồi."
Động tác của Long Ngâm dừng lại, chậm rãi xoay người, khù khờ nói, "Nói như mày thì người chơi đến đây là để BOSS phó bản ăn à?"
"Chắc chắn có cách để vượt ải, chỉ là hiện tại vẫn chưa có manh mối." Cuồng Đao nói câu được câu không. Đột nhiên, anh ta phát hiện ra một lá bùa màu vàng to bằng bàn tay, trên đó có vẽ hoa văn rồng.
Theo bản năng, anh ta cảm thấy lá bùa này rất quan trọng.
Về phần nó có công dụng gì và cách dùng ra sao thì tạm thời vẫn chưa biết. Anh ta tìm kiếm xung quanh rồi, không tìm thấy hướng dẫn sử dụng.
Cứ tìm hiểu rồi sẽ biết cách sử dụng, "Đây là lá bùa có chứa sức mạnh rồng thần."
Còn sức mạnh của nó là gì thì hệ thống không nói.
Đúng lúc này, một con quái vật khổng lồ có hình dáng kỳ lạ xuất hiện trước mặt họ và gầm rống dữ dội.
"Mặt người thân dê, mắt ở dưới nách, răng nanh tựa hổ, tiếng như trẻ con, đúng là Thao Thiết." Cuồng Đao nhỏ giọng than nhẹ.
Nhưng khi Long Ngâm nghe được, chẳng những không sợ mà còn liên tưởng đến hình ảnh em bé vừa thức giấc, khóc lóc đòi uống sữa......
Anh ta bĩu môi, ném đại một nắm bánh quy ra.
Thao Thiết hành động nhanh nhẹn, rướn cổ, một ngụm ngậm chặt lấy đồ ăn. Nhai nhai vài cái liền phun ra một cái "phụt", vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ.
Long Ngâm không cảm xúc, "Khóc khó nghe thì thôi đi, lại còn kén ăn."
"Chắc nó thích ăn thịt người, nó thích ăn đồ tươi sống." Sắc mặt Cuồng Đao căng thẳng, thử ném lá bùa hoa văn rồng sang.
Ai ngờ lá bùa còn không bằng bánh quy, Thao Thiết nhìn như không thấy, tùy ý để lá bùa bay vài vòng rồi rơi xuống đất.
Không lẽ dùng không đúng cách? Cuồng Đao thoáng suy tư.
Thao Thiết chờ không nổi nữa. Nó hùng hổ bổ nhào đến, lần lượt cắn vào bả vai và cẳng chân của hai người, xé toạc một miếng thịt, nhai ngồm ngoàm, sau đó vui vẻ thoả mãn rời đi.
Tác giả có lời muốn nói: Tư liệu đến từ Bách Khoa Baidu
=====
[1] Mắt của Thao Thiết 饕餮 thật sự mọc hai bên nách nha:) Nàng nào tò mò thì copy chữ tiếng Trung rồi xem hình cho biết nhé!
[2] Bào Diều (狍鸮) tài liệu trên wikipedia thì ghi là Bào Hào, nhưng ta tra từ điển thì âm Hán - Việt của 狍 ( páo) là Bào cũng có nghĩa là bào, Hán - Viết của 鸮 ( xiāo) là Hiêu dịch ra là diều. Thế là ta quyết định dịch theo ý mình, Bào Diều tức là Thao Thiết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.