Vô Hạn Cầu Sinh

Chương 37: Khách Sạn [2]




[☆Khóc vì đồng đội ngu]
Vân Lạc luôn tìm kiếm nhưng không tìm thấy thịt.
Lại mười phút trôi qua, Thao Thiết xuất hiện lần thứ 2.
Không lẽ Thao Thiết ăn tạp? Vân Lạc thử ném quần áo, chăn mền về phía nó.
Thao Thiết nhanh nhẹn né tránh, cúi thấp người, gầm lên tiếng rống giận, hình như rất bất mãn.
"Thật sự không còn cách à?" Vân Lạc trầm ngâm.
Chờ đợi giây lát, Thao Thiết không chịu được nữa, móng vuốt xẹt qua, xé toạc miếng thịt bên hông cô, sau đó ăn uống thỏa thích.
Vân Lạc nhìn miệng vết thương, âm thầm tính toán, "Mười phút tấn công một lần, mỗi lần trừ 30 điểm sinh mệnh."
"Ban ngày là một tiếng, nếu không tìm ra cách thì kết thúc ngày đầu tiên điểm sinh mệnh sẽ bị trừ 180."
"Phải nhanh tìm ra cách mới được."
Thao Thiết ăn uống no đủ, thong thả ung dung rời đi, chân bước nhẹ nhàng.
Vân Lạc giật giật khoé môi, lấy lại tinh thần tiếp tục tìm manh mối.
Một lát sau, cô gầm mặt ra khỏi phòng, lòng rất buồn bực. Đã tìm bốn phòng rồi, nhưng không tìm thấy bất cứ manh mối nào, cũng không tìm thấy thịt.
Lúc này, một người dựa người vào vách tường trên hành lang, bất ngờ đặt câu hỏi, "Bạn có tìm được bùa màu vàng không?"
Là Irene.
Lòng Vân Lạc nhảy lên một cái, nét mặt bình tĩnh trả lời, "Có."
"Mấy lá?" Irene hỏi thêm.
"Một."
Mặt Irene lộ ra vẻ thất vọng. Nhưng ngay sau đó, cô ấy tỉnh táo hơn, nghiêm túc nói, "Cho tôi hai lá tôi nói cách sử dụng cho."
"Bạn chắc chứ? Nói không chừng mình cũng sẽ tìm ra cách sử dụng trong quá trình tìm kiếm á." Vân Lạc đưa mắt nhìn sang.
Irene, "......"
Đúng là có thể.
"Một lá bùa đổi lấy cách sử dụng, không được thì thôi." Thái độ Vân Lạc kiên quyết.
Irene nhìn vào giá trị sinh mệnh của mình theo bản năng, giá trị sinh mệnh max là 400, hiện tại 370. Tính toán một hồi, cô ấy gật đầu đồng ý.
Vân Lạc không muốn lãng phí thời gian vào việc cãi cọ, chủ động đưa lá bùa màu vàng ra, lời nói mang đậm ý tứ cảnh cáo, "Đây là thành ý của mình, tới lượt bạn."
Nếu cô nàng này dám lật kèo, dù không lấy được đạo cụ cô cũng sẽ liều mạng dạy dỗ đối phương.
Đồng bọn lâm thời cũng đê nói chuyện, bùa đã đến tay, thái độ của Irene cũng trở nên ôn hòa hơn.
Cô ấy lấy một cây bút lông ra, loạt xoạc viết lên lá bùa, sau đó đưa ra trước mặt Vân Lạc. Vân Lạc tập trung nhìn kỹ, ấy thế mà có một chữ "Thịt" được viết trên lá bùa.
Irene chậm rãi mở miệng, "Lá bùa hoa văn rồng có chứa thần lực. Dùng bút lông đen viết một chữ lên, sau đó lá bùa sẽ có hiệu lực thuận theo chữ đó. Ví dụ viết chữ ' thịt ', lá bùa sẽ biến thành thịt, có thể dùng để cho BOSS phó bản ăn."
"Nếu viết chữ khác thì sao?" Vân Lạc hỏi.
"Không biết." Irene nhún vai, "Tôi chưa thử."
"Giá trị sinh mệnh max 400, còn lại 370 là tại viết chữ ' thịt ' lên lá bùa rồi cho Thao Thiết ăn á hả?" Vân Lạc tiếp tục hỏi.
"Ừm." Irene thoải mái thừa nhận.
Vân Lạc cúi đầu suy nghĩ.
Irene bên cạnh phất tay tạm biệt, "Cảm ơn lá bùa của bạn nha. Tôi đến phòng đối diện tìm tiếp đây, không có việc gì cũng đừng đến nhé."
"Yên tâm, mình không lãng phí thời gian vào việc tranh đấu đâu. Nơi người chơi khác đã tìm kiếm mình không rảnh để tìm lại." Vân Lạc thuận miệng trả lời.
Irene nhếch mép, mỉm cười rời đi.
Vẻ mặt Vân Lạc điềm nhiên, xoay người đi vào phòng khác. Nhưng khi đóng cửa, khoé miệng cô lộ ra một nụ cười.
Lá bùa có hoạ tiết rồng nhìn rất kỳ lạ, đương nhiên tìm được lá nào cô sẽ bỏ túi lá đó.
Thực ra, khi Irene hỏi cô có mấy lá, cô đã nói dối.
Phòng thứ nhất có một lá, phòng thứ hai và phòng thứ ba không có, phòng thứ tư có hai lá, thế nên cô có tổng cộng là ba lá bùa!
Ngoài lá đã cho Irene ra, cô vẫn còn hai lá. Về phần bút lông đen, cô đã tìm thấy trong phòng thứ ba.
Một đống thông tin ập đến, Vân Lạc lại suy tư, "Nên viết gì lên lá bùa nhỉ?"
Nghĩ ngợi xong, cô nghĩ rằng mình nên viết chữ "thịt" giống Irene. Nhưng lòng thì réo gọi cô nên thử viết chữ khác, vì thế cô cứ chần chờ không đặt bút.
Lát sau, Vân Lạc viết một chữ "Lành"[1] để chữa vết thương.
Đặt bút, nên chữ.
Lá bùa phát ra một tia sáng nhàn nhạt kỳ lạ, thành phẩm càng kỳ cục hơn. Vân Lạc tiện tay dán lá bùa vào vết thương bên hông.
Giây tiếp theo, tia sáng long lanh dịu nhẹ hơn. Cô phát hiện, giá trị sinh mệnh đã trở lại max 300. Đồng thời, lá bùa tự cháy rụi, hóa thành tro.
Vân Lạc bình tĩnh phân tích, "Viết chữ ' thịt ', lá bùa sẽ thay thế thịt, không bị BOSS tấn công."
"Viết chữ ' lành ', dán lá bùa lên miệng vết thương, cộng ít nhất 60 điểm sinh mệnh. Nói cách khác, việc này tương đương với việc ngăn chặn được hai lần tấn công, thậm chí là hai lần trở lên."
"Vậy nên có thể thấy, bùa nhiều hay ít thì việc lá bùa có phát huy hết tác dụng hay không là hoàn toàn phụ thuộc vào người chơi."
Tâm tư thay đổi liên tục, trong đầu lại hiện lên vài ý nghĩ. Nhưng không hề thể hiện ra, Vân Lạc lại vùi đầu tìm kiếm.
**
Bên kia, Nhân Như Hải, Xe Thành Hàng phân công tìm kiếm, nhanh chóng phát hiện ra bí mật của lá bùa.
Xe Thành Hàng suy nghĩ nói, "Nếu viết chữ ' thực ' lên là có đồ ăn thì sợ gì bị Thao Thiết tấn công?"
Nhân Như Hải suy tư một hồi, lúc này mới ngẩng mặt, thong thả nói, "Chúng ta viết chữ ' thế ' thử đi, xem hệ thống có chuyển sát thương lên người chơi khác không."
"Cũng được, thử các kết quả khác nhau." Xe Thành Hàng đồng ý.
Nháy mắt, ngày thứ nhất đã trôi qua 30 phút. Thao Thiết xuất hiện lần thứ ba, chép miệng, chuẩn bị ăn cơm.
Xe Thành Hàng viết chữ "Thực" lên lá bùa rồi ném qua.
Thao Thiết ngậm trúng phóc, nhai nhồm nhoàm, vui vẻ hớn hở. Ăn xong, nó lắc lắc cái đuôi, quay đầu nhìn về phía Nhân Như Hải.
Xe Thành Hàng vui vẻ, ngầm biết mình đã cho ăn thành công, Thao Thiết sẽ không tấn công cô ta nữa.
Sau đó là Nhân Như Hải, anh ta viết đại một từ "Thế" rồi ném ra.
Lá bùa phiêu đãng bay trúng đầu Thao Thiết. Giây tiếp theo, Thao Thiết quay đầu nhìn về phía Xe Thành Hàng, biểu cảm siêu hung tợn, khả năng tấn công cực kỳ cao.
Xe Thành Hàng, "......"
Nhân Như Hải, "......"
Tự nhiên nhớ ra, trong phòng chỉ có hai người. Lỡ lá bùa hữu hiệu, đồng đội cũng không được miễn, vậy nàng dâu nhỏ sẽ bị tấn công thay anh ta!
Thao Thiết nhìn chằm chằm Xe Thành Hàng, cong người, gào lên từng trận.
Xe Thành Hàng khóc vì đồng đội quá ngu, tức muốn mắng người.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Nhân Như Hải không chút do dự móc ra lá bùa cuối cùng, viết chữ "Phòng" để phòng vệ, sau đó nhét vào tay bạn gái.
Thao Thiết đột nhiên phóng đến, muốn đi săn.
Trên người Xe Thành Hàng xuất hiện một vòng sáng trắng bao quanh, BOSS phóng đến mạnh mẽ hơn, tàn nhẫn nhẫn.
"Bang ——" một tiếng, Thao Thiết sao bay đầy đầu, ngã lăn ra đất. Lắc lắc đầu, nó tức giận liếc nhìn vòng bảo hộ, hậm hực rời đi.
Mà lúc này, ánh sáng trên lá bùa viết chữ "Phòng" vẫn còn mờ nhạt, lá bùa vẫn chưa hóa thành tro.
Nhân Như Hải cười lấy lòng, "Vợ ơi, vợ à, thấy anh phản ứng nhanh hong? Yên tâm, anh không bao giờ cho phép BOSS khiến em bị thương!"
Xe Thành Hàng hừ lạnh một tiếng.
Nhân Như Hải định nói thêm gì đó, nhưng lát sau đã kêu la thảm thiết, "Anh sai rồi, thật sự sai rồi! Vợ ơi, anh biết lỗi rồi! Á á á, đau, đừng nhéo mặt......"
**
Long Ngâm và Cuồng Đao phân công nhau hành động, nửa tiếng sau đã tìm xong 10 phòng, cũng biết cách dùng bùa.
"Không ổn chút nào." Cuồng Đao nhận ra được điều gì đó, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.
"Sao?" Rồng Ngâm đĩnh đạc nói, "Không phải mọi chuyện đang rất ổn à? Có bùa, có thể dễ đang đuổi Thao Thiết đi."
Cuồng Đao cong môi, cười trào phúng, "Dùng hết bùa rồi thì sao?"
Nghe vậy, Long Ngâm lập tức sửng sốt.
"Điều kiện vượt ải là phải vượt qua ba ngày hai đêm trong khách sạn. Ngày thì một tiếng, tối là nửa tiếng, tổng cộng bốn tiếng." Cuồng Đao tính toán nhanh lẹ.
"Mười phút BOSS tấn công một lần, mỗi lần trừ 30 điểm sinh mệnh. Nói cách khác, trong bốn tiếng phải chịu tấn công 24 lần. Quy đổi thành điểm sinh mệnh thì phải tiêu tốn 720. Hiện mình đang cấp 5, max chỉ có 500 điểm. Vậy phải chia ra, mỗi người chơi chịu tấn công 8 lần thì chúng ta mới hòng vượt ải được."
"Nửa tiếng, tìm xong mười phòng, chúng ta tìm được bao nhiêu lá bùa?"
Long Ngâm lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, vẻ mặt cực kỳ rối rắm, "Tổng cộng 4 lá."
"Khách sạn có 100 phòng, nếu tính trung bình, vậy thì tổng số lá bùa sẽ không quá 40 lá." Vẻ mặt Cuồng Đao lạnh lùng, "Phó bản có 6 người chơi, trong đó có hai người cấp năm."
Long Ngâm lập tức nghiệm ra. Số lá bùa cung không đủ cầu, không chỉ chống lại BOSS, mà còn phải cướp đoạt của người chơi! Tình hình này không nghiêm túc không được!
"Chúng ta nhanh tay lên. Phải đi trước người khác một bước, cô gắng tìm được càng nhiều lá bùa càng tốt." Cuồng Đao nói xúc tích.
Long Ngâm nghiêm túc đồng ý.
**
Màn đêm buông xuống, Vân Lạc vừa tìm xong chín phòng. Sắc mặt cô đen thui, mặt không đổi sắc đi vào phòng số mười.
Lúc trước tìm được ba lá bùa trong bốn phòng, cô còn cho rằng sẽ có rất nhiều bùa. Thế nên lúc Irene đề nghị trao đổi để lấy thông tin, cô liền thoải mái đồng ý.
Ai ngờ sau khi tìm kiếm trong năm phòng tiếp theo lại chỉ tìm ra một lá! Chín phòng mà chỉ có bốn lá bùa, chứng tỏ tìm hết tất cả phòng cũng không vượt quá 50 lá bùa!
Tính toán xong, Vân Lạc lập tức thấy khá mệt mỏi.
Nhưng trách ai được? Trách mình may mắn, mở đầu quá thuận lợi à? Là tự mình đưa ra quyết định, còn không phải để khai thông một số việc à......
Vân Lạc nghĩ đi nghĩ lại đến phiền lòng, hy vọng có thể tìm được nhiều lá bùa một chút. Giờ chỉ còn lại hai lá bùa, điểm sinh mệnh thì chỉ còn 180, gắng gượng không được lâu nữa. Làm sao để vượt ải thì lại không có manh mối nào, giống như phó bản này không có lời giải vậy.
Tìm khắp phòng thứ mười xong, xác nhận không thu hoạch được gì cô liền uể oải ra khỏi phòng.
Đi đến cầu thang, vừa lúc gặp được Irene. Vân Lạc nảy ra một ý, đột nhiên đề nghị, "Viết chữ ' thịt ' lên lá bài thì lãng phí quá, mình nói những từ khác cho bạn nghe, bạn nghĩ sao? Mình bảo đảm, những chữ mình nói có công dụng tốt, phí thông tin cũng chỉ là một lá bùa thôi."
Irene cúi đầu không nói. Vừa rồi gặp Thao Thiết, cô ấy đã thử viết chữ "Tử" lên lá bài, sau đó dán lên người BOSS. Ai ngờ viết thì viết, dán thì dán, BOSS không hề hao tổn gì, lại lãng phí hết một lá bùa! Đúng là cô ấy cần thông tin khác, nhưng có người chơi nào ngại mình có nhiều bùa chứ?
Ngẫm nghĩ một hồi, cô ấy đánh liều thương lượng, "Đúng lúc tôi cũng đã thử vài chữ. Không thì hai ta trao đổi chữ?"
Tác giả có lời muốn nói:
Nhân Như Hải: Đây nhất định là tình yêu QAQ
Xe Thành Hàng: Hai lá là giải quyết được rồi, một hai phải dùng ba lá. Phá của, quá phá của! Đánh chết anh!
=====
[1] 愈: Hán - Việt là Dũ, ghép với nhiều chữ thì ra nghĩa khỏi bệnh (病愈), hoặc lành vết thương (愈合).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.