Vô Hạn Cầu Sinh

Chương 40: Khách Sạn [5]




[☆Chín là số cao nhất, mười là số vẹn tròn.]
Nhân Như Hải nhặt nhặt bùa lên đếm, lập tức kinh ngạc không thôi, "Vợ xem nè, tổng cộng có tám lá."
"May mà ra tay nhanh." Xe Thành Hàng thấy may mắn không thôi.
"Giờ nó đều là của mình." Nhân Như Hải vui vẻ nói, "Đi, tìm thêm hai lá nữa rồi nhanh nhanh vượt ải."
"Ừm." Xe Thành Hàng trả lời.
Đột nhiên cô ta cau chặt mày, "Phó bản có sáu người mà đúng không? Ngoài Vân Lạc ra vẫn còn một người chơi nữ nữa. Vòng tới vòng lui nãy giờ mà vẫn không thấy."
Nhân Như Hải vừa định nói "Quỷ mới biết cô ta chạy đi đâu" thì liền nuốt lại, lòng lộp bộp.
Hai người nhìn nhau, Xe Thành Hàng nói một cách đầy ẩn ý[1], "May mà không xuống tay với Vân Lạc."
Nếu sáu người còn trong phó bản thì chắc chắn sẽ chạm mặt nhau. Đến giờ vẫn chưa gặp được thì chắc chắn là đã bị loại.
Long Ngâm và Cuồng Đao chết trong hoang mang, không hiểu vì sao người chơi có thể tấn công mình. Cho nên, một là người chơi thứ sáu đó kích hoạt Cờ Tử Vong, bị BOSS cắn chết, hai là...... Chính Vân Lạc đã loại bỏ người chơi.
**
Thời gian trôi nhanh. Chẳng mấy chốc, đêm đầu tiên đã trôi qua.
Vân Lạc nhìn điểm sinh mệnh chỉ còn lại 90, hơi bực bội. Cô định giữ những lá bùa trống này để làm đạo cụ, vậy nên cứ mặc kệ Thao Thiết tấn công, không hề kháng cự. Nhưng cứ tiếp tục vậy nữa thì sợ là không trụ nổi.
Cuối cùng thì mạng quan trọng hơn bùa. Trước giờ cô chưa từng nghe, người chơi đạt đánh giá loại C sẽ nhận được đạo cụ.
Nghĩ vậy, Vân Lạc tiếc hận không thôi, "Hai đội bốn người kia rốt cuộc đã làm trò gì vậy? Giờ vẫn chưa tìm đủ nữa sao? Họ đều là người chơi cấp 5, sao mà......"
Chưa nói hết câu thì một dòng chữ mới đã xuất hiện trước mặt.
【Tổ đội Nhân Như Hải và Xe Thành Hàng thành công khiến BOSS Thao Thiết rơi vào trạng thái ngủ say, lần phó này kết thúc.】
【Chúc mừng người chơi đã vượt ải, đạt được đánh giá loại B.】
【Bạn có muốn rời khỏi phó bản ngay lập tức không?】
【Có, lập tức rời đi.】
【Không, về sau sẽ tự động rời đi khi muốn.】
Vân Lạc vô cùng vui mừng. BOSS ngủ say rồi, cuối cùng cô cũng có thể yên tâm đi lại trong khách sạn để tìm bùa.
Ai ngờ vừa vui mừng không bao lâu thì dòng chữ lại thay đổi.
【Theo đo lường của hệ thống, bạn đang sở hữu năm bùa long văn trống.】
【Hai bùa long văn trống ( sử dụng trong phó bản) có thể quy đổi thành một bùa long văn ( không khóa, có thể mang ra phó bản), xin hỏi bạn có muốn đổi không?】
Vân Lạc, "!!!"
Tích cóp bùa bằng mồ hôi nước mắt, tại sao nói giảm liền giảm?!
Nhưng trứng chọi đá, không muốn cũng phải tuân theo quy tắc trò chơi.
Ai ngờ lát sau hệ thống lại đưa ra nhắc nhở lần hai, "Thao Thiết đã rơi vào trạng thái ngủ say, phó bản sẽ đóng lại sau hai phút. Mời người chơi tự động rời khỏi, hoặc khi kết thúc phó bản người chơi sẽ tự động được truyền tống."
Vân Lạc, "......"
Phá hệ thống đời trước sợ không phải cái cường đạo xuất thân, đặc biệt vô tình vô nghĩa vô cớ gây rối.
Thở dài một tiếng, cô không thể không chọn【Có, lập tức rời đi.】, cũng buồn bực nói, "Bùa long văn( không khóa, có thể mang ra phó bản), đổi được bao nhiêu hay bấy nhiêu."
"Xin người chơi chờ trong giây lát." Hệ thống nhanh chóng truyền tống
Mấy giây sau, Vân Lạc hóa thành tia sáng trắng, biến mất khỏi phó bản.
**
Trở lại phòng nhỏ, vách tường tự động hiện lên bảng tổng kết.
【Người chơi may mắn sống sót, đạt được đánh giá loại B.】
【Giá trị kinh nghiệp +40, đồng vàng +10 xu.】
Sau đó...... Liền không có sau đó.
Sau đó, giao diện thuộc tính tự động hiện ra ——
Tên nhân vật: Vân Lạc
Cấp: 3 ( tiến độ thăng cấp 80%)
Giá trị sinh mệnh: 300
Đồng vàng: 135 ( 125+10)
Vân Lạc không quan tâm những thứ khác, mở túi đồ ra xem.
Bùa Long Văn: Trên viết chữ "Phòng", ẩn chứa linh khí Đạo gia, mang trên người chống đỡ được 60 điểm sát thương. ( đã khóa)
Bùa Long Văn: Trên viết chữ "Phòng", ẩn chứa linh khí Đạo gia, mang trên người chống đỡ được 60 điểm sát thương. ( không khóa)
Bùa Long Văn: Trên viết chữ "Lành", ẩn chứa linh khí Đạo gia, mang trên người có thể hồi phục 60 điểm giá trị sinh mệnh. ( không khóa)
Bận muốn chết mà chỉ nhận được hai món đạo cụ, Vân Lạc rất buồn bực. Vốn là cô sẽ thắng lợi trở về, bán sỉ một mớ đạo cụ......
Tưởng tượng xa với so với thực tế, Vân Lạc chụp lại từng lá bùa, gửi cho đại gia.
Lúc này, trên vách tường lại hiện lên,【Bạn muốn xem bối cảnh phó bản "Thao Thiết" không?】
【Có.】
【Không.】
Vân Lạc mở video bắt đầu xem.
Mở đầu, Thao Thiết nhìn lên không trung rồi nhảy xuống núi. Khí thế phi phàm như người tu tiên, cực kỳ uy phong!
Cảnh tiếp theo, Thao Thiết rón ra rón rén chuồn êm vào phòng bếp, thừa dịp không ai ăn uống thả ga......
Vân Lạc giật mép miệng, cảm thấy tác phong của BOSS phó bản cực kỳ ngô nghê.
Bình tĩnh lại rồi tiếp tục xem, video dần dần xuất hiện bóng người.
"Con thú này sao sao á? Hình dáng rất kỳ lạ."
"Trời ạ! Tất cả nguyên liệu này là chuẩn bị cho tiệc tối...... Giờ thì hay rồi, mày đạp hư hết."
"Nhiều lời làm gì, đánh chết nó!"
Từng gậy từng gậy như mưa trút xuống.
Thao Thiết da dày thịt béo, bị đánh cũng không thấy đau. Nhưng bị quấy rầy trong lúc ăn khiến nó rất tức giận, không kiềm chế được mà rống giận.
Tiếng trẻ con khóc lóc nỉ non vang lên.
"Sao nó kêu giống tiếng trẻ con vậy, quái vật đó! Mọi người chạy mau!" Một số người kêu cha gọi mẹ bỏ chạy
Một số người thì không tin, hừ lạnh một tiếng, "Tiếng kêu hơi kỳ lạ mà thôi, nhìn các người sợ kìa? Chẳng được tích sự gì!"
Sau đó, những người vô cùng "có tích sự" đón đầu nó.
Thao Thiết ăn xong miếng cuối cùng, chép miệng, vẫn không thấy đủ. Sau đó, bụng phát ra tiếng "Ót ót ót" —— nó lại đói bụng, rất muốn ăn thịt.
Đúng lúc vào lúc này, miếng thịt lại tự động dâng đến cửa. Nó cũng không biết khách khí là gì, trực tiếp há miệng chữ "A", gặm nhắm phần cơm thêm.
"Quái, quái vật ăn thịt người rồi! Mọi người mau chạy đi!" Những người khác hoang mang rối loạn lùi lại.
Thao Thiết tập trung ăn cơm, mặc kệ ồn ào xung quanh
Nhai kỹ nuốt chậm, ăn xong miếng cuối cùng, nó bắt đầu kiếm phần ăn khác.
......
Đám người nhanh chóng sơ tán, khách sạn nhanh chóng trở nên trống rỗng không người.
Thao Thiết đi thật lâu cũng không tìm thấy cơm.
Cách bữa ăn đã lâu lắm rồi nhưng trong bụng lại trống rỗng. Bụng réo không ngừng, nhắc nhở nó nên ăn cơm.
Tìm không thấy thịt, toàn bộ tế bào như bắt đầu than thở, "Đói quá đói quá, thật sự đói quá!"
Đuôi vẫy qua vẫy lại, dường như đang phát tiết buồn bực trong lòng. Nhưng Thao Thiết càng hoạt động thì nó lại càng cảm thấy đói khát. Dạ dày nóng như lửa đốt, lý trí dần dần mất đi.
......
Sau khi bị dán mười lá bùa lên người, Thao Thiết buồn ngủ, nằm xuống tại chỗ, đi vào mộng đẹp.
Vừa ngáy khò khè vừa mơ màng nghĩ, có thể ngủ thì thật là tốt! Vậy sẽ không thấy đói bụng nữa!
Đuôi nhỏ nhẹ nhàng vẫy, Thao Thiết cảm thấy thoải mái chưa từng có, tâm trạng cực thoải mái.
......
Đói! Đói quá! Nó sắp chịu không nổi rồi!
Hai mắt Thao Thiết đỏ bừng, rống giận từng cơn, biểu cảm hung ác, như đã mất đi lý trí.
Một đạo sĩ cầm bùa long văn trong tay, nhất tay, nhanh chóng dán bùa lên người Thao Thiết.
Vân Lạc thấy rõ có một chữ "Đói" được viết trên đó.
Lá bùa chạm vào người Thao Thiết, nó lập tức gào rống vang trời, tiếng vang truyền khắp ngóc ngách trong khách sạn.
Đạo sĩ lại tiếp tục dán thêm vài lá lên người nó.
Cảm xúc của Thao Thiết càng thêm hùng tàn bạo lực, tấn công liên tục.
Có chiêu đạo sĩ né được, cũng có chiêu bị đánh trúng.
Đạo sĩ nửa quỳ trên mặt đất, hộc máu không ngừng. Nhưng lúc này, Thao Thiết đã bị dán mười lá bùa trên người.
Chín là số cao nhất, mười là số vẹn tròn.
Thao Thiết phát ra tiếng khóc than, không nhịn được cơn đói, trực tiếp ăn nhai nuốt bản thân!
Vuốt, cơ thể, đuôi, nuốt từng thứ một vào bụng. Cuối cùng, chỉ còn lại cái đầu to và một khuôn miệng rộng.
......
Video kết thúc, Vân Lạc sốc đến tận óc, "Thao ngày càng tham, mãi không thỏa mãn. Đến tận lúc chết mới có thể gạt bỏ được sự thèm muốn."
Hai đoạn ngắn phía sau rõ ràng là cách vượt ải. Một là để Thao Thiết ngủ say, hai là khiến nó đói đến nổi điên, tự ăn luôn bản thân.
Hơn nữa, Irene từng muốn tấn công BOSS. Cô ta đã viết chữ "tử" lên lá bùa, nghĩ rằng có thể đánh chết BOSS. Ai mà ngờ được, chỉ có BOSS mới tự giết mình được. Mất đi lý trí, nó sẽ tự huỷ diệt mình.
Đường đường là một con ác thú thời viễn cổ, suýt thì lưu lạc đến hoàn cảnh khốn cùng, thật là đáng buồn.
Nhất thời, Vân Lạc thổn thức không thôi, vô cùng bùi ngùi.
Trùng hợp bạn bè Tư Đồ đã online.
Vân Lạc gạt suy nghĩ lung tung ra khỏi đầu, xoay người hỏi thăm, "Có thu mua hai lá bùa đó không?"
Nội tâm thật sự của cô là, đại gia, mua liền đi!
Tư Đồ trả lời rất nhanh, "Chuyển khoản rồi, gửi hàng qua cho tôi là được."
Vân Lạc cười híp mắt, lòng cảm thấy đại gia quả là đại gia, thoải mái quăng tiền vậy đó!
Nhìn số dư tài khoản, xác nhận đã nhận được tiền, cô nhanh chóng gửi hàng qua hộp thư.
Tư Đồ lại nói, "Rảnh không? Lát nữa cùng đi phó bản khó."
"Kiếm đạo cụ đặc thù hả?" Vân Lạc hỏi, độ khó của phó bản khó khá cao, muốn nhận được một món đạo cụ cũng không dễ dàng gì.
Tư Đồ, "Ừm, cần đạo cụ đặc thù gấp, có bao nhiêu hay bấy nhiêu."
Tư Đồ, "Tôi biết đi phó bản khó rất mệt, sơ suất là công cốc ngay. Hay vầy đi, một lần đi phó bản khó sẽ trả bạn 2000 tệ. Chúng ta đi phó bản khó, dù vượt ải hay không, có lấy được đạo cụ không thì tôi vẫn sẽ chuyển khoản cho bạn."
Vân Lạc kinh ngạc, người này có thù với tiền hả? Đi phó bản khó cùng mà cũng trả tiền, không sợ cô ăn không ngồi rồi à?
Nhưng nghĩ lại thì cũng thấy không cần vậy.
Sao cô phải lãng phí thời gian vào 2000 tệ? Đi đại mấy màn phó bản dễ là kiếm được đạo cụ, còn bán ra được năm sáu ngàn tệ nữa. Tư Đồ bằng lòng trả tiền chắc là để phòng ngừa cô đi một chuyến trắng tay.
Dù sao cô cũng đã định tối nay sẽ chơi một màn khó. Thế là Vân Lạc trả lời, "Ok, lúc nào thì đi?"
Một lát sau, Tư Đồ gửi tin đến, "Hai tiếng nữa Tiêu Tiêu Mộ Vũ mới online."
"Ok." Vân Lạc tính toán, hai tiếng vẫn có thể chơi thêm một màn dễ nữa. Lỡ không kịp giờ thì cứ thoát ra thôi.
Vì thế cô chạm nhẹ vào phó bản【Dễ】, quyết đoán chơi một màn phó bản nữa.
Ngay sau đó, bên tai vang lên một giọng nói trầm thấp, "Trong kính ngoài kính, có bạn có tôi."
Chốc lát, Vân Lạc biến mất khỏi phòng.
Tác giả có lời muốn nói:
Ta! Thao Thiết! Có kỹ năng đặc thù là ăn!
Mau cấp cơm! Bằng không liền cắn ngươi! ( hung ba ba)
**
Người đọc A: Viết chữ "Gầy" dán lên người mình, trở nên xinh tươi.
Người đọc B: Viết chữ "Tài" dán lên người mình, hết sảy con bà bảy!
Người đọc C: Muốn dán chữ "Hoàn" lên người tác giả.
Người đọc D: Lỡ bả quăng bút không viết nữa, kết thúc đại luôn thì sao?
Người đọc C:...... Tui chưa nói gì hớt, thật ớ!
=====
[1] Nguyên văn: ý vị thâm trường => Edit thành: đầy ẩn ý, chắc OK ha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.