Vô Hạn Cầu Sinh

Chương 49: Hoa Trong Gương [4]




[☆Lòng càng thắt lại]
Chó ngao chạy tán loạn trong sân thể dục, nhìn rất hoạt bát hiếu động. Nhưng chạy cả buổi trời rồi mà nó chẳng được ăn một miếng thịt nào. Nó tức muốn hộc máu, nhịn không được ngửa mặt lên trời tru một tiếng dài.
Gào xong cũng chẳng khá hơn, nhưng nó vẫn chạy đông chạy tây như cũ, mặc người đùa giỡn.
Lúc rãnh rỗi Vân Lạc lặng lẽ đi về hướng cây cổ thụ. Rốt cuộc nội bộ có quỷ hay không thì không ai biết được, vậy nên cô sẽ tự mình kiểm chứng để phòng ngừa trường hợp có người cố ý bóp méo nội dung.
Đợi tìm được manh mối xong cô sẽ đi đến chỗ bãi cỏ.
Tư Đồ hình như phát giác ra vấn đề, chủ động giơ chìa khóa lên cao.
Lúc này Vân Lạc mới an tâm.
Từng giây từng phút trôi qua, kỹ năng chọc chó cũng ngày càng thành thạo.
Đầu tiên là Tư Đồ vỗ tay, sau đó là Qua Đăng, cuối cùng là đến phiên Tiêu Tiêu Mộ Vũ. Mọi người thay phiên chọc chó, phối hợp vô cùng ăn ý.
Tội nghiệp chó ngao chạy ngược chạy xuôi, nhưng toàn là công cốc.
Mười phút đã hết, người chơi chuẩn bị rời đi.
Tư Đồ chạy đến mở khóa cửa, là người rời đi đầu tiên.
Sau đó là Vân Lạc. Tư Đồ vừa đi là cô đã theo sát.
Kế tiếp là Qua Đăng. Anh ta nhân lúc chó ngao đang chạy về hướng Tiêu Tiêu Mộ Vũ mà nhanh chóng rút lui, hành động rất dứt khoát.
Tiêu Tiêu Mộ Vũ, "......"
Khi nhận thức được diễn biến câu chuyện thì trên sân thể dục chỉ còn lại cậu và chó ngao Tây Tạng, những người khác đều chạy mất dép.
Tiêu Tiêu Mộ Vũ tiếp thu hiện thực trong mơ hồ, thế chạy đã sẵn sàng, dồn tất cả sức lực từ khi cha sinh mẹ đẻ cho đến nay chạy như điên.
Nhưng tốc độ của chó ngao thật sự rất nhanh, nó nhanh chóng đuổi kịp và cắn xé một miếng thịt trên cánh tay cậu.
Sau đó nó hiếm khi bình tĩnh lại, tập trung hết sức có thể để ăn thịt.
Tiêu Tiêu Mộ Vũ nhân cơ hội này chạy đi, nhanh chóng chạy đến cửa sắt. Khi bước qua cánh cửa, cậu cảm thất thật nhói lòng, tại sao cậu luôn là người bị thương?
Trạm thứ ba cũng là lớp học, Vân Lạc, Tư Đồ và Qua Đăng đang đứng chụm lại trao đổi manh mối, thuận tiện đưa ra phân tích.
Vân Lạc là người đầu tiên lên tiếng, "Trăng trong nước, hoa trong gương."
"Hoa chẳng phải, sương càng không, nửa đêm đến, bình minh đi."
"Người trong mộng, khách trong ly."
"Lo lắng, căng thẳng, tức giận, uể oải, sợ hãi...... Đến đây nào, hãy cố gắng giãy giụa trong vực sâu đau khổ."
"Càng sợ càng vui."
"Sự đau khổ của ngươi là suối nguồn vui sướng của ta."
"Manh mối phía trước là chỉ những ảo ảnh, còn những manh mối sau thì......" Tư Đồ không nói tiếp. Những manh mối phía sau, ngoài miêu tả tính cách hung tàn của BOSS ra thì hình như nó chẳng giải quyết được vấn đề gì.
"Lẽ nào chúng ta đã suy nghĩ nhiều rồi chăng? Có lẽ BOSS phó bản chỉ muốn lừa chúng ta một vố, người chơi đau khổ thì nó càng vui sướng." Qua Đăng đưa ra đủ các loại suy đoán, "Hoặc nếu người chơi quá sợ hãi hoặc lo lắng thì giá trị sinh mệnh sẽ tự động bị trừ."
Nhưng chẳng bao lâu thì vẻ mặt của anh ta lại trở nên nghiêm túc hơn, sửa lại suy đoán của chính mình, "Không đúng, phó bản này có BOSS hay không chúng ta còn chưa biết. Có thể là từng trạm kiếm xoát mà chúng ta đi qua sẽ được ghép thành một phó bản khó hoàn chỉnh."
"Hẳn là có BOSS phó bản đó." Vân Lạc nhắc nhở, "Bạn quên rồi à, bút tiên có nói, nhìn thấu chân tướng là có thể thoát khỏi trường học. Dù sao cũng là phó bản khó, bốn trạm kiểm soát này sẽ không đơn giản như chúng ta tưởng đâu."
"Bạn nói cũng có lý." Qua Đăng rơi vào trầm tư.
Tiêu Tiêu Mộ Vũ đứng bên cạnh nhìn rất lâu, thấy dù thiếu đi cậu thì cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc thảo luận hừng hực lửa của các lão đại cả.
Không biết tại sao lòng càng thắt lại.
Dòng chữ to đỏ như máu hiện lên thật đúng lúc,【Trạm kiểm soát 2 kết thúc.】
【Trạm kiểm soát 3: Buổi họp lớp của các bạn Quỷ.】
【Quy tắc trò chơi: Thành viên trong lớp sẽ thay phiên lên bục kể chuyện. Cả lớp kể chuyện xong, trò chơi kết thúc, cửa lớp sẽ tự động mở ra, người chơi có thể trực tiếp đi đến trạm tiếp theo.】
Qua Đăng thấy thực hiếm lạ, "Quỷ mà cũng họp lớp?"
Vẻ mặt Vân Lạc khác lạ như chợt nhớ ra chuyện gì đó, nhưng cô nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường. Cô bình tĩnh nhắc nhở, "Ngồi dãy bàn phía sau đi, để quỷ hồn làm mẫu trước, xem xem thể loại kể chuyện là gì."
Ba người khác tán thành, tìm chỗ trống ở dãy sau ngồi xuống.
Lát sau, những dãy bàn trống phía trước đột nhiên xuất hiện rất nhiều học sinh, gần nửa lớp.
Vân Lạc im lặng quan sát, phát hiện trừ bốn người chơi ra thì lớp học có thêm mười sáu bạn quỷ, gương mặt đều trẻ trung phơi phới.
Lớp trưởng hắng giọng, nghiêm túc nói, "Buổi họp sắp bắt đầu, mong mọi người hãy trật tự." Nói xong phất phất tay, ý bảo bạn học đầu tiên bước lên.
Bạn học đầu tiên lên bục là một cô gái có thân hình nhỏ nhắn, mặt có rất nhiều tàn nhan, tóc mái đã che đi vầng trán, không hề thu hút ánh nhìn.
Cô bé nhỏ nhẹ kể, "Lúc đi học mình có thích một bạn nam. Vì quá thích nên mình đã viết một bức thư tình, sau đó lặng lẽ nhét vào cặp cậu ấy. Ai ngờ cậu ấy lại đọc cho cả lớp nghe......"
Nói đến đây, vẻ mặt của cô bé toát lên nỗi cô đơn, "Giáo viên biết được liền mắng cho mình một trận, ba mẹ thì nói mình làm xấu mặt gia đình, rất muốn đuổi mình ra khỏi nhà. Mình buồn lắm, thế là mình lén dấu một con dao nhỏ, vào phòng tắm rồi cắt cổ tay tự tử."
Vân Lạc, "......"
Tư Đồ, "......"
Qua Đăng, "......"
Tiêu Tiêu Mộ Vũ, "!!!"
Cậu khiếp sợ không thôi, cơ thể run rẩy như đang trên sàn nhảy, thiếu chút nữa lật cả bàn.
Thật lâu sau Qua Đăng mới nhỏ giọng nói một câu, "Thì ra chủ để kể chuyện của buổi họp lớp là nguyên nhân dẫn đến ' tử vong '?"
"Nội dung rất độc đáo." Tâm trạng Vân Lạc lẫn lộn.
"Nhìn kỹ, đừng để xảy ra sơ hở." Tư Đồ nhỏ giọng nhắc nhở.
Người thứ hai là một cậu trai chói sáng như ánh mặt trời. Ngũ quan rõ ràng, sóng mũi cao thẳng, cười lên rất dễ mến.
Im lặng một lát rồi cậu chàng mới từ tốn kể, "Rất lâu trước kia mình có thích một bạn nữ. Mặc dù bạn ấy không xinh đẹp lắm, suốt ngày mơ mơ màng màng, nhưng mình rất thích bạn ấy."
"Một ngày nọ, có một bạn học lớp khác sang hỏi mượn sách của mình. Mình không hề suy nghĩ nhiều mà trực tiếp cho cậu ta mượn, không ngờ rằng bên trong lại có một bức thư. Mấy bạn nam bên cạnh nhốn nháo hết cả lên, có người đoạt lấy bức thư rồi đọc cho cả lớp nghe. Dù mình ngăn thế nào, quát lớn ra sao thì họ đều cho rằng mình đang đùa giỡn và cố làm trò hề."
"Sự việc càng lúc càng lớn, không ngờ giáo viên biết được còn mời cả phụ huynh."
"Mình luôn không hiểu được, việc mình thích bạn nữ cũng thích mình là một lỗi lầm không thể tha thứ ư?"
"Hoặc do trời cao ghen ghét, cố tình để cho người khác mượn đi quyển sách mà bạn nữ ấy đã nhét thư tình vào. Thế là thư tình rơi xuống, bị rất nhiều người nhìn thấy."
"Mình cho rằng mọi chuyện rồi sẽ qua đi. Đợi thêm mấy năm nữa, lúc chúng mình đều trưởng thành rồi thì sẽ không còn ai ngăn cấm được nữa. Ai ngờ bạn nữ ấy lại bị ba mẹ nhốt trong nhà, không cho bạn ấy ra ngoài. Chẳng lâu sau, tin bạn ấy tự sát lại truyền đi khắp trường."
Nói xong lời cuối cùng, nét mặt của cậu chàng càng thêm đau khổ, "Nửa năm trôi qua, lòng mình vẫn luôn ngập tràn sự áy náy. Hầu như mỗi buổi tối mình đều mơ thấy bạn nữ ấy, sau đó thì mình mất ngủ cả đêm. Rồi mình quyết định uống hết một hộp thuốc ngủ, cuối cùng thì cũng có thể đi tìm bạn ấy rồi."
"Quỷ kể chuyện thì thôi đi ấy vậy mà còn mớm cơm chó." Qua Đăng rất không hài lòng.
Tiêu Tiêu Mộ Vũ run lẩy bẩy, hoàn toàn không thể bình tĩnh được, đầu toàn nghĩ đến chuyện —— trong lớp có 16 con quỷ và 4 người chơi! Lỡ có cuộc chiến xảy ra thì không thể đánh lại!
"Nghiêm túc xíu đi." Vân Lạc đè thấp giọng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, "Có thể là không được kể lặp lại cùng một cách chết đó."
Tiêu Tiêu Mộ Vũ cứng họng. Không được kể lặp lại một cách chết, thế giới này còn thiên lý nữa hay không?
Tư Đồ gật đầu ngầm chấp nhận, "Sau khi cả lớp kể chuyện xong thì cửa lớp sẽ tự động mở, cẩn thận đừng để mắc sai lầm. Lỡ xảy ra chuyện gì cũng không còn chỗ trốn đâu."
Tiêu Tiêu Mộ Vũ đành hậm hực ngậm miệng, phấn chấn tinh thần, cẩn thận nghe bạn quỷ tiếp theo kể chuyện.
Người tiếp theo là một nam sinh đeo mắt kính. Dáng vẻ gầy yếu, nhìn sơ liền cảm thấy hẳn đây là một học sinh rất chăm chỉ và xuất sắc.
Cậu ta nâng kính, nét mặt không biểu hiện gì nhiều, "Mình là lớp phó học tập, thành tích rất tốt, mỗi kỳ thi đều trong top 3. Nhưng ba mẹ mình vẫn không hài lòng vì điều đó."
"Gia cảnh của mình không tốt, cha mẹ hy vọng mình siêng năng học tập, thay đổi vận mệnh cả nhà trong tương lai. Mình nỗ lực học tập mỗi ngày, nhưng thành tích thay đổi thất thường lắm, khi thành tích xếp thứ 5 hoặc thứ 8 thì về nhà mình sẽ bị mắng, có khi còn bị đánh nữa."
"Dần dần, mình càng ngày càng sợ kiểm tra. Càng nhiều bài kiểm tra mình càng cảm thấy trời đất như sắp sập đến nơi."
"Thỉnh thoảng áp lực quá, mình chịu không được nên đành tâm sự với bạn bè, nhưng họ luôn cười nói, " Xếp top 10 toàn trường mà còn than vãn nữa? '', "Học sinh xuất sắc mà còn cuống cuồng vì chuyện thành tích, vậy mấy đứa học sinh kém như bọn mình thì sao? '', " Được rồi, biết thành tích của mày tốt rồi, đừng khoe mẻ bằng cách này nữa ". "
"Mình rất buồn khổ, nhưng không ai hiểu được cả."
"Áp lực trên vai ngày càng lớn, dần dần, mình bắt đầu mất ngủ, trí nhớ cũng theo đó mà giảm sút."
"Cuối cùng, vào một ngày nọ, khi làm bài kiểm tra mình đã làm sai, thành tích lập tức xếp thứ 34 toàn trường."
"Sau khi nhận được phiếu điểm mình không dám về nhà, lo lắng đứng cả buổi trong sân trường. Sau đó mình đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nhảy xuống từ một dãy lầu phòng học, mọi chuyện kết thúc......"
Nói đến đây, vẻ mặt của cậu ta có chút gì đó vui vẻ, "May mà sau khi chết không phải làm bài kiểm tra nữa."
Qua Đăng than nhẹ một tiếng, hình như rất đồng cảm.
Vân Lạc rũ mắt, âm thầm suy nghĩ, không thể dễ dàng như vậy.
Nam sinh đeo mắt kính đi xuống bục giảng, học sinh thứ tư tiếp tục bước lên, tiếp theo là học sinh thứ năm......
Mắt thấy mười mấy quỷ hồn đã thay phiên lên bục giảng kể lại chuyện của bản thân, Vân Lạc nhỏ giọng nói, dặn dò vừa nhanh vừa vội, "Mọi người muốn lên theo thứ tự nào cũng được, còn mình thì dù sao đi nữa cũng phải là người lên cuối cùng."
"Nhớ cho kỹ, cửa lớp vừa mở là phải chạy ra liền, muộn sẽ có biến."
"Tại sao?" Qua Đăng cau chặt mày, đang rất là khó hiểu.
Ánh mắt Vân Lạc hiện lên một tia khác thường, lời nói đầy thâm ý, "Bởi vì...... Đây là ảo mộng của mình."
Sau đó thì ngậm chặt miệng, không cần nhiều lời nữa.
Nghe vậy, đồng tử của Qua Đăng co lại, dường như đã hiểu ra vấn đề gì đó.
Tiêu Tiêu Mộ Vũ nghe không rõ nên hoàn toàn không hiểu chuyện gì. May mà cậu thuộc kiểu người không thích chuyện rối rắm, ngoài ra cậu cũng không giống kiểu người thường tự thân trải qua những chuyện phức tạp, vì thế hoàn toàn không có hơi sức đâu mà quan tâm đến mấy chuyện khác.
Tư Đồ nhìn Vân Lạc thật lâu, môi mỏng khẽ mở, tùy tiện nói vài lời.
Vân Lạc nghe xong, đồng ý một cách dứt khoát.
Vì cuộc đối thoại rất nhỏ nên những người khác không nghe được, vì vậy không ai chú ý đến.
Rất nhanh, mười sáu quỷ hồn đã kể chuyện xong, đến phiên người chơi lên sân khấu.
Qua Đăng đứng lên, bình tĩnh đi lên bục giảng.
Tiêu Tiêu Mộ Vũ ngồi yên tại chỗ, lòng bàn tay có một tầng mồ hôi mỏng, hồi hộp không chịu nổi.
Phải biết rằng, mười sáu quỷ hồn đã kể chuyện thường xảy ra hết rồi. Nếu muốn kể một câu chuyện mới toanh thì không hề dễ dàng. Cậu đắn đo cả buổi trời, khó khăn muốn chết mới nghĩ ra được một câu chuyện!
Tác giả có lời muốn nói:
Vân Lạc: Hãy cho tôi biết tất cả màn chơi trong "Vô Hạn Cầu Sinh", kể cả chương cuối!
Bút tiên ( thét gào): Ngươi! Là! Ma! Quỷ! Hả!
**
Người đọc tiểu kịch trường:
Trạm kiểm soát 3: Người giàu có theo đuổi Vân Lạc.
Trạm kiểm soát 4: Vung tiền cách mấy cũng không cưới được cô vợ nhỏ.
=====

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.