Vô Hạn Tương Lai

Chương 49: Tình thế hỗn loạn, giết người, thiện cùng ác (ngũ)




Trong lúc Lăng Tân đi đến bên ngoài khu biệt thự của Ngưu cục, giờ phút này Ngưu cục đang gọi điện thoại năn nỉ bốn gã nam tử họ Lâm. Nhưng đối phương trả lời lại cực kỳ kiên quyết, chỉ nói nếu rạng sáng không có chứng kiến kho vũ khí súng ống, vậy sẽ để Ngưu cục vô ngục giam ngồi, còn khiến cho hắn nhất định phải đi nhặt xác vợ và con gái, tóm lại bốn người nam tử họ Lâm ngay cả trì hoãn thời gian một chút cũng không cho.
( Nguyên lai là như vậy, bốn huynh đệ Lâm gia quả nhiên là chó cùng rứt giậu rồi... Không, là kẻ kiềm giữ Phong Thần bảng chó cùng rứt giậu rồi, mục đích của hắn hẳn là muốn khiến cho rối loạn, sau đó thừa cơ hội giết chết số lượng lớn bình dân, dùng phương thức này đạt được đại lượng điểm nhân quả, kẻ ngu xuẩn này, ác nhân như vậy nhất định phải giết chết! )
Lăng Tân trong nội tâm âm thầm nghĩ, nhưng vừa nghĩ đến đây hắn lập tức toàn thân chấn động, mồ hôi lạnh toàn thân mãnh liệt chảy ra, bởi vì vừa rồi trong nháy mắt hắn suy nghĩ, phảng phất trở về trạng thái để tâm vào tiểu tiết lúc trước, hắn thật sự bị bệnh tâm thần sao? Hơn nữa trạng thái này cũng càng ngày càng nghiêm trọng.
( Xem ra cần lập tức giải quyết những chuyện này, sau đó trở lại chỗ Đạt Vân Hi để nàng làm bảo hộ cho ta, dùng Phong Thần bảng chữa cho dứt điểm căn bệnh này...)
Lăng Tân chủ ý đã định, liền định lẻn vào nhà Ngưu cục, bất quá hắn vẫn là hiếu kỳ dùng Phong Thần bảng giám sát hiện ra cuộc đối thoại của Ngưu cục và bốn huynh đệ Lâm gia, hắn rất hiếu kỳ... Ngưu cục cuối cùng sẽ trả lời như thế nào, điểm mấu chốt thiện lương của hắn ở đâu?
Ngưu cục giờ phút này xác thực là buồn rầu vạn phần, hắn cũng không phải là một người chí công vô tư, trên thực tế, hắn và Vu Khiêm thật sự không có khác biệt quá lớn, cũng là vì quyền vì tiền. Vì đó mà bán đứng đại bộ phận linh hồn của chính mình, khác biệt duy nhất là hắn có được gia thế có hậu thuẫn, cho nên có thể chọn người mình yêu lấy làm vợ, vì vậy hắn có thể đạt được vị trí hiện tại, có thể thuận lợi trở thành đầu mối liên kết với tập đoàn La Thị. Tóm lại trước kia hắn xác thực may mắn hơn so với Vu Khiêm, nhưng khi xảy ra chuyện, trèo càng cao, té xuống cũng có thể càng thảm hại hơn.
- Ta nên làm cái gì bây giờ? Ta đến cùng nên làm cái gì bây giờ a...
Ngưu cục vẻ mặt chán nản ngã ngồi trên ghế salon, hai mắt vô thần nhìn về phía vách tường, hơn nửa ngày sau hắn bỗng nhiên rống lớn kêu lên, vừa hét lớn vừa không ngừng dùng tay đánh vào đầu mình, gào thét gào thét, người nam nhân này vậy mà khóc lớn thành tiếng, cả người khóc lóc đến rối tinh rối mù, sách vở trên bàn đều bị văng hết xuống đất, giờ phút này hắn cũng không có tâm tình quan tâm đến những thứ đó, cả người chỉ là chìm dần trong ảo não cùng với vô cùng hối hận.
- Mẹ nó.
- Vì cái gì nhiều người cũng ăn hối lộ như ta lại không sao? Vì cái gì ta gặp những sự tình này?
- Ta chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lí, bất quá là thu chút ít hối lộ mà thôi, những chuyện xấu xa kia đều là làm giúp nhân nghĩa bang cùng tập đoàn La Thị, ngày thường ngay cả một người ta cũng chưa từng đánh, ông trời tại sao phải đối xử với ta như vậy? Không công bằng!
- Thiên Đạo bất công!
Ngưu cục khóc lóc một lúc bỗng nhiên trở nên điên cuồng, hắn không ngừng lớn tiếng gầm thét, lật tung chiếc bàn trước mặt, lại một cước đạp ngã ghế sô pha, cái này cũng chưa tính, hắn tiếp tục điên cuồng đập phá bất luận cái gì có thể cầm được trong tay, toàn bộ thư phòng lập tức bị hắn làm cho rối tinh rối mù, sau đó hắn càng lần lượt xé từng bức tranh treo trên vách tường... thẳng đến khi một tay cầm lấy một bức thư pháp chuẩn bị xé, hắn bỗng nhiên toàn thân chấn động, sau đó nắm bức thư pháp ghi chữ Khổ khóc rống lên.
Ông của Ngưu cục năm đó là một trong những chiến sĩ Hồng vệ binh đầu tiên, đi theo cách mạng, tham gia các loại khởi nghĩa cùng chiến tranh kháng Nhật, thậm chí còn có chiến tranh giải phóng, về sau khi kháng chiến với viện binh Mỹ, đã được phong quân hàm đại tá, cấp bậc sư đoàn trưởng. Nhưng tuổi đã lớn, thân thể càng là do một loạt chiến tranh lúc trước làm suy yếu, cho nên không tham gia chiến tranh Triều Tiên, cuối cùng không có được quân hàm tướng, đây cũng là tiếc nuối cả đời của ông. Sau này đến đời cha Ngưu cục, dùng thân phận binh lính tình nguyện tham gia chiến tranh Triều Tiên, càng là lập được nhiều chiến công trong chiến tranh, về sau lại tham gia chiến tranh Trung Ấn, thẳng đến khi hi sinh trong một trận phản kích chiến đấu, cũng lấy được quân hàm đại tá, chức vụ cấp bậc sư đoàn trưởng, chỉ không biết vị quân nhân đã hi sinh trong chiến trận này, trong lòng có còn tiếc nuối hay không.
Ngưu cục chính là xuất thân trong một gia đình như vậy, trước khi cha hắn chết vẫn tiến hành giáo dục theo phương thức quân nhân cho hắn. Bởi vì gia đình là quân nhân nhiều thế hệ, cho nên khi xảy ra trường hạo kiếp văn hóa cũng không bị ảnh hưởng quá lớn, mà hắn cũng nhận được giáo dục đàng hoàng, mẹ của hắn thuộc gia đình nhà giáo, chẳng những có giáo dục đạo đức quân nhân của cha, còn có giáo dục văn hóa của mẹ, theo đạo lý mà nói, tương lai hắn khẳng định cũng là sẽ trở thành quân nhân... Cho đến khi tin cha hắn chết trong chiến trận truyền đến, tất cả đã triệt để thay đổi.
Khi đó Ngưu cục cũng không hơn mười mấy tuổi, chuẩn bị đến tuổi tham gia tòng quân, tin tức về cái chết của cha đã làm biến đổi quan niệm nhân sinh của hắn, bởi vì ông hắn là chết do mang bệnh trong chiến tranh, cha cũng đã chết trong chiến trận, lúc này hắn đã là trưởng gia tộc nhà họ Ngưu rồi. Tuy trong lòng vẫn luôn nghĩ đến vinh quang cùng tương lai làm quân nhân, nhưng mẹ hắn vô luận như thế nào cũng không đồng ý thỉnh cầu của hắn, càng nói là nếu như hắn tòng quân, như vậy sẽ đoạn tuyệt quan hệ mẫu tử, Ngưu cục tuy rằng rất quật cường trong những chuyện khác, nhưng hắn vẫn là một đại hiếu tử, khi chứng kiến nước mắt lăn dài của mẹ, hắn rốt cục từ bỏ mộng tưởng gia nhập quân đội, chỉ có thể vào làm trong ngành cảnh sát. Những chuyện này chính là những chuyện hắn đã trải qua trước khi làm cảnh sát, mà mẹ Ngưu cục sau cái chết của cha hắn tầm mười năm, cũng buồn khổ mà chết, đến lúc mẫu thân hắn chết, hắn đã trở thành một thành viên trong cục cảnh sát, khi đó... Đúng lúc Trung Quốc cải cách mở cửa, phát sinh nhiều kịch biến Trung Quốc trước nay chưa từng có, phát sinh tại chính quốc gia lâu đời này...
Trận cải cách này triệt để cứu vớt Trung Quốc khỏi trường hạo kiếp văn hóa, tuy rằng cải cách luôn mang theo đủ loại đau khổ khó khăn, nhưng hai mươi năm sau trận cải cách quay đầu nhìn lại, trận cải cách này xác thực là sách lược đúng đắn, nếu không Trung Quốc rất có thể vẫn còn ở trong tình huống như Triều Tiên hiện tại. Chính trong giai đoạn cải cách mở cửa này, Ngưu cục nhờ có bằng hữu của ông và cha trước kia trợ giúp, rốt cục từng bước một tiến lên trong cục cảnh sát. Nhưng khi kinh tế tại Thượng Hải đại tăng trưởng, lối sống xa hoa trụy lạc bắt đầu ảnh hưởng sâu rộng... Tư tưởng của Ngưu cục lại một lần nữa biến hóa. Không có tiền, sẽ không có quyền, mà không có quyền, thì càng không có tiền... Không biết từ lúc nào, Ngưu cục đã quên mất những điều cha từng giáo dục, cũng quên đi những lời khuyên bảo của mẹ, hắn chỉ còn nhìn thấy địa vị rất cao cùng rất nhiều tiền tài. Một người bán trà, bán trứng muối, bán hàng rong còn có thể cầm điện thoại động trò chuyện, vậy mà phó cục trưởng lại ngay cả một chiếc điện thoại cơ bản nhất cũng không có...
Cho đến khi một người đã từng là cấp dưới trở về từ Thâm Quyến nay lái xe thể thao, mà hắn chỉ có thể mỗi ngày đi bộ trên đường lúc tan tầm... Cho đến khi một tên lưu manh đã từng bị hắn bắt mua vài căn biệt thự, bao ăn ở nhiều nữ sinh cùng một lúc, mà vợ hắn ngay cả muốn mua chút ít đồ trang điểm bình thường đều cần cẩn thận cân nhắc tiết kiệm tiền lương tháng... Cho đến khi nữ nhi của hắn về nhà khóc, nói muốn mua một cái túi xách in hình nhân vật cổ tích, hắn mới mãnh liệt phát hiện mình đang hút hai điếu thuốc lá rẻ tiền...
Mở cửa cải cách mới bắt đầu, còn quá nhiều mê mang quá nhiều thứ giá trị bất định.Tri thức có làm được cái gì? Còn không sánh bằng bán trà, bán trứng muối, bán dạo bên đường... Tuân theo luật pháp có làm được cái gì? Còn so ra kém phí bảo hộ một tháng của những tên tiểu lưu manh... Những điều từng truy cầu thật sự sai lầm rồi sao? Ông cùng với cha mình suốt đời truy cầu chính là quân hàm tướng quân... Thật sự là ngây thơ của bọn hắn sao? Bản thân muốn trở thành quân nhân cảnh sát... Cũng là ngây thơ của chính mình thôi sao?
Ngưu cục trải qua mê mang, trải qua suy nghĩ sâu xa, trải qua phẫn nộ, thậm chí trải qua tuyệt vọng...
Thẳng đến khi hắn lần đầu cầm những đồng tiền không trong sạch, cho vợ mua đồ trang điểm cao cấp, cho con gái mua những thứ văn phòng xinh xắn cùng sách báo, cho bản thân mua điện thoại di động, hắn đột nhiên cảm giác được mình phảng phất đã tìm thấy đúng con đường của bản thân, đúng vậy, tiền cùng quyền... Tiền! Cùng quyền!
-... Nhi tử, nhớ kỹ, con người khi còn sống kỳ thật chính là chịu khổ, chịu đủ loại khó khăn... Sinh ra
là khổ cực, cho nên muốn khóc, vấp ngã là khổ cực, cho nên muốn khóc, học tập là khổ cực, cho nên muốn khóc, thậm chí làm đại đội trưởng cũng là khổ cực, cho nên cũng muốn khóc...
Cha Ngưu cục là người rất có học vấn, tuy ông hắn không biết chữ, nhưng những gì cha mẹ không có, nhi tử nhất định phải có, cho nên cha Ngưu cục từ nhỏ đã bị ông của hắn mời người đến dạy dỗ thật tốt, hơn nữa lúc ấy nền cộng hòa Trung Quốc mới thành lập, đối với giáo dục cũng cực kỳ coi trọng, vì vậy cha Ngưu cục thật sự là chữ nghĩa đầy mình, đối với thư pháp càng là cực kỳ ưa thích, bức thư pháp ghi chữ khổ này chính là do cha Ngưu cục viết năm hắn mười mấy tuổi.
- Thế nhưng chính bởi vì chịu đựng cực khổ, cho nên con người sau khi thống khổ sẽ phát triển, bởi vì khó nhọc sinh ra, cho nên con người tồn tại trên thế giới này, bởi vì khổ nhọc vấp ngã, cho nên con người biết cách bước đi, bởi vì khổ nhọc học tập, cho nên con người có tri thức có đạo đức, bởi vì khổ nhọc trong quá trình lớn lên, cho nên con người có tín niệm có truy cầu... Nhi tử, ta không cần ngươi là
anh hùng, là tướng quân, ta chỉ hi vọng ngươi có thể tiếp nhận cực khổ, từng bước một phát triển thành nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, tựa như ông cùng cha của ngươi, cho dù là cực khổ nhiều đến thế nào đi nữa cũng đều dám gánh chịu, đều kiên trì giữ lấy điểm mấu chốt cuối cùng của mình... Con người không sợ khổ cực, chỉ sợ không dám gánh chịu cực khổ, cho nên bộ thư pháp này ta lưu lại, đến lúc ngươi cảm thấy mê mang, khi ngươi không cách nào quyết định tương lai, hãy suy nghĩ một chút đến lời hôm nay cha nói cho ngươi.
- Nhớ kỹ, nhi tử, con người luôn phải có điểm mấu chốt, cho dù cực khổ nhiều đến đâu cũng không thể để điểm mấu chốt bị lay động, người như vậy, mới là người có được can đảm gánh chịu khổ cực...
Sau đó, cha đi chiến tranh luân phiên, về sau hi sinh tại một mảnh đất người thủ vệ...
- Ông, cha... Oa, cha...
Ngưu cục ôm bức thư pháp khóc lớn lên, nước mắt nhuộm vào giấy Tuyên Thành, ngay cả chữ khổ trên bức thư pháp cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, chỉ là chữ khổ trong lòng hắn lại trở nên càng rõ ràng...
- Lâm tổng sao? Ta hiện tại hồi âm cho các ngươi, những thứ… súng ống kia... Không thể nào cho các ngươi! Ta không biết các ngươi muốn làm gì, nhưng những thứ súng ống kia nếu lưu lạc ra ngoài sẽ chết không biết bao nhiêu người, điều này trong nội tâm ta và ngươi đều biết rõ... Một cục trưởng nho nhỏ như ta không thể làm gì được các ngươi, nhưng ta chỉ muốn nói cho các ngươi biết, điểm mấu chốt làm người của ta chính là cái này, tương lai của ta thế nào không cần các ngươi lo, hiện tại ta liền mang theo thê tử cùng con gái đi tự thú, ta biết các ngươi cần súng ống một cách vội vã như vậy, nhất định là chính phủ bắt đầu chấn chỉnh lại tập đoàn La thị cùng cả tập đoàn tham quan Thượng Hải, hiện tại ta đi tự thú, đem tất cả những chuyện ta biết đều khai ra, hiện tại ta khuyên nhóm các ngươi: tốt nhất không...
Ngưu cục ôm bức thư pháp ngồi yên lặng trên mặt đất, sau đó hắn nhặt điện thoại dưới đất lên, yên lặng bấm số điện thoại di động của Lâm gia lão Đại. Nhưng mới nói được mấy câu, đối phương đã cúp máy, lúc này Ngưu cục mới vô cùng kiên định đẩy cửa thư phòng ra, đi hướng về đại sảnh tầng một. Giờ phút này tại lầu một trong đại sảnh, nữ nhi của hắn Ngưu Lệ vẫn y nguyên giật lắc đầu theo nhạc, mà vợ của hắn đang bề bộn dưới bếp chuẩn bị cơm tối, thẳng đến khi hắn từng bước một từ lầu hai đi xuống, vợ hắn mới mỉm cười đi về hướng hắn... Vợ Ngưu cục trước kia cũng là một đại mỹ nữ, cho dù là hiện tại cũng vẫn mang theo vẻ thuỳ mị. Nhưng nàng thật sự cũng đã bắt đầu già rồi, ngay cả nếp nhăn nơi khóe mắt cũng đã hiện rõ, nữ nhân ôn nhu hiền lành này đã một mực ở cùng hắn gần hai mươi năm rồi, từ nay về sau, rất có thể sẽ cách xa nhau một căn phòng giam, đến lúc lại có thể đối mặt với nàng, rất có thể đã là hai lão nhân tóc trắng xoá rồi...
-... Nếu như có kiếp sau, ta nhất định bù đắp thật tốt cho ngươi.
Ngưu cục ôn nhu vuốt tóc vợ mình, sau đó liền đi tới hướng nữ nhi của mình. Thiếu nữ này bộ dáng thực sự xinh đẹp, nhưng đáng tiếc phương thức trang điểm lại làm cho người khác lắc đầu ngao ngán, bất quá phản ứng như thế lại làm cho nàng cảm thấy hài lòng, động tác cùng tư thế ngồi cũng giống như đám tiểu côn đồ, càng làm cho Ngưu cục nhíu mày không ngừng.
- Ngưu Lệ, hôm nay là lần cuối cùng ta nói chuyện cùng ngươi rồi... Tắt nhạc đi.
Ngưu cục cau mày nói. Ngưu lệ mở mắt ra liếc thấy cha nàng đang nhìn, sau đó vô tình nói:
- Cha, ngươi cứ như vậy nói tiếp đi, ta vẫn nghe được...
BA~!
Ngưu cục đánh một bạt tai vào trên mặt Ngưu Lệ, một tát này một chút lưu tình cũng không có, làm cho tai nghe trên tai nàng đều bị đánh bay ra ngoài, khuôn mặt cũng sưng lên, ngay cả khóe miệng đều mang theo tơ máu, lần này khiến cho Ngưu Lệ thực sự ngơ ngác, ngay cả tiếng khóc cũng không có, mà vợ Ngưu cục đang đứng sau hắn cũng ngơ ngác không kém, không hề có phản ứng tiến lên ngăn cản gì.
- Ta sẽ đi tự thú.
Ngưu cục liên tục thở dài, hắn lúc này mới nói với Ngưu Lệ:
- Con gái, ngươi không phải kẻ ngu ngốc, ngươi ưng thuận cũng nhìn ra được những đám côn đồ kia sớm muộn sẽ bị xã hội đào thải, ta biết ngươi chỉ là cảm thấy thú vị, bởi vì ta quá bận rộn, không có thời gian quản giáo ngươi, mẹ của ngươi lại quản không được ngươi, cho nên cho ngươi cảm thấy cô độc cùng tịch mịch, do đó mới lăn lộn cùng một chỗ với đám người kia... Con gái, ngươi phải biết, những tên côn đồ kia sở dĩ không đụng tới ngươi, không có chơi khăm ngươi, không chuốc thuốc mê ngươi, không đem bán ngươi vô những làng chơi, toàn bộ là vì cha của ngươi là cục trưởng cục cảnh sát, bằng không thì ngươi cũng không thể nào lăn lộn cùng đám bọn họ... Hôm nay cha ngươi chuẩn bị đi tự thú rồi, về sau sẽ không còn người làm chỗ dựa sau lưng, cho nên... kiềm chế nội tâm a, con gái, đọc sách thật nhiều, tương lai hãy trở thành một người hữu dụng.
Ngưu lệ lại đột nhiên hoảng hốt, nàng căn bản bất chấp mình bị đánh một bạt tai, lớn tiếng khóc nói:
- Cha, ngươi điên rồi sao? Không làm cục trưởng cục cảnh sát, đi tự thú cái gì chứ? Ngươi điên rồi sao? Cha!
Ngưu cục lại là thở dài, chuyện đã đến mức này, hắn cũng không giấu diếm gì nữa, đem chuyện bản thân nhận tiền không trong sạch, còn rất nhiều đang gửi ngân hàng nước ngoài, còn cả việc mấy huynh đệ Lâm Gia muốn hắn làm đều nói ra, sau đó hắn mới đứng lên nói:
- Đi thôi, chúng ta cùng đi tự thú, trong mấy ngày này chính phủ muốn chấn chỉnh lại tập đoàn La thị cùng cả Thượng Hải, như vậy tin tình báo do ta tự thú cũng có thể bảo hộ các ngươi...
Ngưu Lệ lập tức kêu khóc ôm lấy Ngưu cục, thiếu nữ này khóc lớn hét lên:
- Cha, ngươi không muốn sống nữa sao? Ngươi nhận nhiều tiền như vậy, khẳng định là sẽ bị xử bắn, không bằng chúng ta đem những súng ống trong kho dự trữ cho bọn họ, không, như vậy cũng không được, chính phủ đã chấn chỉnh lại, như vậy súng ống chúng ta giao nhất định sẽ bị điều tra ra, khi đó lại thêm một tội lớn... Không bằng chúng ta ra nước ngoài a, đi đến tỉnh thành khác ngay trong đêm nay, sau đó lên máy bay lập tức ra nước ngoài, đã có lượng tiền khổng lồ như vậy gửi ngân hàng nước ngoài, chúng ta ở đó tùy tiện như thế nào cũng có thể lấy được thẻ xanh (thẻ sử dụng cho những người định cư ở nước ngoài), sau đó không phải có thể tiếp tục vinh hoa phú quý sao? Cha, chúng ta đi thôi...
- Không thể đi rồi... Tập đoàn La thị không có đơn giản như ngươi tưởng tượng ta hợp tác cùng tập đoàn này đã lâu như vậy, lúc trước La Phú Nhân truyền kỳ như thế nào ta cũng đã tận mắt chứng kiến, không thể đi được, đoán chừng bọn hắn đã phái người đến nhà chúng ta, nếu muốn ra khỏi thành phố Thượng Hải, giờ phút này cửa khẩu bên ngoài Thượng Hải đều đã bị bao vây cùng cảnh giới nghiêm ngặt, còn mấy cục cảnh sát khác cũng có thể ngăn chúng ta lại, đến lúc đó rơi vào tay tập đoàn La thị càng là sống không bằng chết... Ngưu Lệ, làm người cả đời dù sao cũng phải có một điểm mấu chốt, cực khổ lần này sẽ do một mình ta gánh trên vai, trước kia ta có lén lút gửi trong ngân hàng nước ngoài một khoản 200 vạn dollar, chi phiếu ở trong bụng con búp bê cha tặng ngươi lúc sinh nhật, mật mã là ngày sinh của ngươi cùng mẹ ngươi... Cha biết rõ ngươi rất thông minh, chỉ là một mực không có sử dụng trí thông minh vào đúng chỗ, về sau cái nhà này sẽ phải nhờ cậy vào ngươi, nếu tập đoàn La thị còn không bị triệt để thanh lý sạch sẽ, ngươi cùng mẹ ngươi trước hết đến ở trong khu căn cứ quân sự đi, người ở đó còn có thể bảo hộ các ngươi...
Lăng Tân một mực đứng yên bên ngoài biệt thự, dùng Phong Thần bảng xem xong toàn bộ quá trình này, ngay cả lai lịch bức thư pháp, cùng những điều cha của Ngưu cục từng nói qua cũng rất rõ ràng, đến giờ phút này, phần vui vẻ không cách nào lý giải trong lòng hắn lại trở nên rất rõ ràng, khiến cho cả người hắn phảng phất đều có một chút run rẩy.
Nhân tâm... sao? Không có tuyệt đối thiện, cũng không có tuyệt đối ác, thế giới như vậy... thật tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.