Võ Hiệp Tiêu Dao Lục

Chương 128: Chuẩn Bị




Một tháng rất nhanh quá khứ.
Trong một tháng này, Huyền Tâm dùng ba mươi bảy loại hạt giống để đổi lấy Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao, Tẩy Tủy Lộ các loại linh đan diệu dược.
Đối với những giao dịch này, Nga My phái cùng Giang Minh đều rất hài lòng. Dù sao đôi bên cùng có lợi, lại thêm quan hệ của Mộc Nhã với Giang Minh cùng Vũ Băng, Diệp Lỗi càng ngày càng tốt, chẳng có lý do gì mà lại không làm.
Vào cuối tháng, Diệp Lỗi đã xuất sắc đột phá Võ Giả, trở thành năm mươi năm công lực Võ Sư cảnh. Đây cũng là nhờ Giang Minh cho hắn uống thêm Tẩy Tủy Lộ, cộng thêm Tiên Thiên Công cùng một trăm cân nặng luyện thể khiến hắn sớm đột phá võ sư cảnh giới.
Diệp Lỗi cũng không vì vậy mà tỏ ra kiêu căng tự mãn, vì hắn biết được nhờ lão đại hắn mà hắn có thể đột phá. Hắn cũng biết không thể uống nhiều cái loại Tẩy Tủy Lộ kia để tiếp tục đột phá, điều này sẽ gây ảnh hưởng đến căn cơ. Diệp Lỗi vẫn đều đều mỗi ngày hết sức chăm chỉ cùng Vũ Băng và Mộc Nhã luyện tập.
Cũng bởi vì tu luyện Kim Chung Tráo, mỗi ngày Diệp Lỗi đều là cọc gỗ di động cho Vũ Băng và Mộc Nhã thi triển các loại võ kỹ. Cũng may hai nha đầu này đều có khống chế lại lực, bằng không thì Diệp Lỗi có mấy cái mạng cũng không đủ.
Nhờ mỗi ngày bị hành hạ, chỉ trong vòng một tháng, Kim Chung Tráo của Diệp Lỗi đã đột phá tới tầng thứ ba, khiến Giang Minh bất giác cũng phải gật đầu. Kim Chung Tráo quả thật hết sức thích hợp Diệp Lỗi.
Vũ Băng vẫn ngày ngày cần mẫn luyện tập. Nàng đã chủ động đổi lên năm mươi kí lô vòng tay. Mộc Nhã cũng không chịu thua kém, nàng cũng muốn đổi lên vòng tay nặng hơn, nhưng Giang Minh liền không đồng ý. Không phải hắn keo kiệt, mà là trọng lượng quá cao đối với cơ thể không có chỗ tốt. Trừ Diệp Lỗi tu luyện Tiên Thiên công không cần lo thầm thương, Vũ Băng đã là đại sư cảnh cũng không có vấn đề, Mộc Nhã tu vi chưa đủ không thể mang vượt quá năm mươi kí lô trọng lượng.
Hai tiểu nha đầu cũng được dùng một lọ Tẩy Tủy Lộ, khiến tu vi tăng trưởng một đoạn. Vũ Băng đạt đến đại sư cảnh một trăm hai mươi năm nội lực. Đồng thời Mộc Nhã vì lý do trước đấy đã phục dụng một loại linh dược, trong cơ thể nàng linh dược theo lần uống Tẩy Tủy Lộ này mà tiêu hóa hết. Điều này khiến cho tu vi nàng từ bảy mươi bảy năm tăng vọt tới võ sư đại viên mãn chín mươi chín năm nội lực, chỉ cần một cơ hội liền đột phá đại sư cảnh, trở thành vị đại sư cảnh trẻ tuổi thứ hai trong võ lâm.
Cũng bởi vì Mộc Nhã cần đột phá, Giang Minh tự mình sáng tạo ra một bộ nội công đỉnh cấp dựa trên Cửu Dương Chân Kinh, Tiểu Vô Tướng Công mà thành, tên gọi Bách Hoa Công. Công pháp này giống như Minh Ngọc Thần Công, đều thích hợp cho cô gái luyện tập. Bởi vì dựa trên Cửu Dương Chân Kinh, Mộc Nhã cũng không cần lo Nga My Cửu Dương Công xung đột với Bách Hoa Công.
Sáng sớm, Giang Minh gọi ba người lại nói:
“Các ngươi một tháng vừa rồi rất tốt. Mộc Nhã, ngươi cũng biết giải Vô Địch Thiếu Niên Thế Giới đi?”
“Ân.”
“Vậy ngươi giải thích cho Vũ Băng cùng Diệp Lỗi bọn họ một chút.”
Mộc Nhã liền giải thích cho Vũ Băng và Diệp Lỗi về giải đấu. Hai tiểu hài nghe xong liền toát ra thần sắc hưng phấn.
“Minh, chúng ta có thể tham gia sao?”
Giang Minh cười gật đầu nói:
“Dĩ nhiên. Các ngươi cần thực chiến càng nhiều càng tốt, sau này bình cảnh càng dễ xông phá.”
“Tốt!”
“Nhưng mà các ngươi cũng cần phải tu luyện chăm chỉ hơn! Vũ Băng cùng Mộc Nhã tu vi không thấp, nhưng Diệp Lỗi thì trong gần hai năm tới phải cố gắng thật nhiều.”
“Rõ, lão đại!” Diệp Lỗi hưng phấn đáp.
“Tốt lắm, bây giờ ta có thứ muốn cho các ngươi. Trước tiên là Diệp Lỗi, ngươi muốn dùng binh khí gì?”
Diệp Lỗi không do dự đáp:
“Ta muốn dùng côn!”
“Ồ, sao ngươi lại muốn dùng côn?”
“Vì nam nhi phải dùng côn!” Diệp Lỗi thẳng thắn nói.
Giang Minh nghe vậy trên trán tràn đầy hắc tuyến hỏi:
“Ai nói với ngươi như vậy?”
“Là Vũ Sơn đại ca nói cho ta như vậy đấy.”
Giang Minh trong lòng âm thầm mắng Quyền Đế Vũ Sơn một trăm lần vì dạy hư trẻ em. Hắn bất đắc dĩ nói:
“Hắn là nói nhảm. Ngươi có thể chọn kiếm, đao, cự kiếm, thương… cũng đều nam nhi dùng vậy.”
“Lão đại, ta muốn dùng côn!” Diệp Lỗi chắc như đinh đóng cột.
Giang Minh thở dài một cái, đi vào trong nhà lấy ra một cây côn dài hai mét đen nhánh, đúng kiểu cao to đen…
“Cho!” Giang Minh ném cây côn cùng một quyển Toàn Phong Côn Pháp cho Diệp Lỗi, sau đó mặc kệ hắn đa tạ, quay sang hỏi Vũ Băng:
“Vũ Băng, ngươi muốn dùng vũ khí gì?”
Vũ Băng ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
“Ta bấy lâu nay toàn dùng tay không cùng chưởng pháp, cũng không muốn dùng binh khí gì cả.”
Giang Minh gật đầu, cho tay vào túi áo lấy ra một đôi bao tay trông giống bao tay lụa đưa cho nàng.
“Cho, ngươi có đủ công pháp, chưởng pháp, ta đưa ngươi thêm một bộ thân pháp. Cầm luyện cho tốt.”
Nói xong lấy ra một quyển Nguyệt Hạ Loạn Vũ thân pháp bí tịch đưa cho nàng.
Nguyệt Hạ Loạn Vũ cũng là một môn khinh công mà Giang Minh tự chế. Hắn vốn định đưa cho bốn vị thê tử tu luyện, nhưng mà bởi vì hắn đã đột phá Tiên Thiên, có thể lĩnh ngộ thân pháp cao cấp hơn, công pháp này hắn sẽ không dạy các nàng. Tuy nhiên để cho Vũ Băng luyện lại thích hợp.
Thân pháp này cũng được tính là đỉnh cấp thân pháp. Tu luyện đến tột cùng có thể một mình tạo ra hàng chục ảo ảnh cùng lúc công phá đối phương. Nội lực đủ nhiều, ảo ảnh vô tận.
Khác với Lăng Ba Vi Bộ ứng với bát quái cửu cung mà ra, Nguyệt Hạ Loạn Vũ không hề có trùng lặp, không dựa theo bất cứ căn cứ nào, quỷ mị ảo diệu, đẹp tựa Dạ Nguyệt.
“Cám ơn ngươi.” Vũ Băng vui mừng cầm lấy, ưa thích ngắm nhìn bao tay cùng với quyển bí kíp.
Cuối cùng nhìn sang Mộc Nhã đang háo hức, Giang Minh cười cười nói:
“Còn có Mộc Nhã, ngươi vốn là người của phái Nga My, võ công cũng đủ nhiều…”
Nói đến đây, Mộc Nhã ánh mắt sáng ngời chợt ảm đạm xuống.
“Nhưng nội công tâm pháp của ngươi không thích hợp lắm, ta đưa cho ngươi một bản bí kíp nội công đi.”
Nói xong đưa một quyển bí kịp có tựa đề Bách Hoa Công ra cho Mộc Nhã.
Mộc Nhã ánh mắt tò mò, nhưng cũng không mở ra xem liền.
Giang Minh cười cười nói:
“Ta nghĩ ngươi sẽ được thừa kế Ỷ Thiên Kiếm, cho nên vũ khí ngươi cũng không cần lắm. Cho!”
Nói xong đưa ra một khối ngọc bội rồi nói:
“Ngọc bội này giúp ngươi có thể dễ dàng thanh tỉnh, tránh tẩu hỏa nhập ma. Ta nghĩ cái này sẽ giúp ngươi có thể đột phá lên đại sư trong thời gian ngắn nhất.”
Mộc Nhã hai mắt sáng lên. Quả thật nàng hiện tại cần nhất chính là đột phá tới đại sư cảnh.
Nhìn Giang Minh tươi cười, Mộc Nhã mặt đỏ lên, sau đó bước lên khẽ hôn lên má Giang Minh một cái khiến Giang Minh cùng Vũ Băng Diệp Lỗi hai người đứng sững mở to mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.