Võ Hiệp Tiêu Dao Lục

Chương 152: Vô Sỉ




“A!!”
Phùng Mãnh như điên dại vung dao về phía Vũ Băng. Lúc này trong đầu hắn chỉ có duy nhất một ý nghĩ, đó là một dao đâm trúng cái ma quỷ tiểu nha đầu này. Cái gì chiêu thức, tuyệt chiêu sớm đã bị hắn ném đằng sau ót.
Vũ Băng khuôn mặt lạnh lùng, dưới chân thi triển Nguyệt Hạ Loạn Vũ né tránh mọi chiêu của Phùng Mãnh. Đồng thời mỗi một lần né tránh, nàng đều tặng cho Phùng Mãnh một cái tát.
Phùng Mãnh nội lực tiêu hao càng lúc càng lợi hại, cuối cùng không thể duy trì xuống dưới. Hai chân hắn mềm nhũn, để cả người hắn quỳ xuống đất. Lúc này mặt hắn đã sưng to như đầu heo.
Phùng Mãnh vừa quỳ vừa sợ hãi nhìn Vũ Băng trước mặt mình. Hắn vội vàng bò ngược lại, đồng thời kêu lớn:
“Ngươi đừng lại đây!”
Dưới lôi đài, mọi người đa số đều lắc đầu. Phùng Mãnh thằng này lúc đấu với đối thủ yếu hơn mình thì hết sức bạo tàn, ngược lại gặp đối thủ mạnh hơn hắn thì lại tỏ ra hèn yếu vô cùng. Kẻ này nếu để lớn lên thật sự sẽ là tai họa của võ lâm. Bởi vì lẽ đó, không ai không nghĩ rằng, thằng này đáng bị phế.
Vũ Băng lạnh lùng từng bước tiến lại gần Phùng Mãnh. Phùng Mãnh từ từ bò về phía rìa lôi đài. Đến sát rìa lôi đài, Phùng Mãnh sợ hãi nói:
“Ta… Ta chịu…”
Chưa để Phùng Mãnh nói hết, Vũ Băng đã xuất hiện trước mặt hắn, đồng thời một chưởng đánh lệch cằm của Phùng Mãnh. Sau đó vứt hắn về giữa lôi đài.
“Ư … Ư…”
Phùng Mãnh lúc này xụi lơ, không phát âm ra được câu nào. Vũ Băng lại từng bước đến gần hắn.
“Ngươi không phải là bá đạo lắm sao?”
Một tát.
“Ngươi không phải là mạnh mẽ lắm sao?”
Một tát.
“Dựa vào cái gì mà ngươi cho rằng người ta là phế vật?”
Lại một tát.
“Dựa vào cái gì mà ngươi nghĩ rằng ngươi ưu tú hơn người khác?”
Tiếp tục một tát.
“Bại hoại như ngươi, không xứng đáng có võ công!”
Nói đến đây, Vũ Băng giơ tay định đánh vào đan điền của hắn.
“Dừng tay!”
Vũ Băng tay dừng lại, ánh mắt cùng mọi người hướng về phía âm thanh vừa vang lên.
Chỉ thấy Lôi Chấn Hải cùng hai hộ vệ đang chạy lại lôi đài.
“Tiểu nha đầu ác độc, hắn đã không còn sức đánh trả, tại sao ngươi lại còn đánh hắn?”
Vũ Băng cười nhạt đáp:
“Lúc hắn phế người, có hay không cho người ta một cơ hội đây?”
“Ngươi… Ngươi không được phế hắn. Hắn là người của Quốc An Cục!”
“Quốc An Cục là có thể muốn làm gì thì làm sao?”
Nói lời này không phải Vũ Băng mà là Huyền Tâm sư thái.
“Phải đấy, các ngươi Quốc An Cục nghĩ các ngươi là gì? Có thể phế người khác, còn không cho người ta đánh mình? Võ lâm đồng đạo cũng không sợ các ngươi Quốc An Cục.”
Một vị trưởng lão của Thúy Yên môn đứng ra nói.
“Các ngươi…”
Lôi Chấn Hải vốn là đuối lý, lúc này giận quá quát lên:
“Dù sao các ngươi cũng phải buông hắn ra. Hắn là thiên tài của Quốc An Cục!”
Vũ Băng nghe thấy vậy, khóe miệng nhếch lên một cái, tay vận công đập một cái vào bụng Phùng Mãnh.
Chỉ thấy Phùng Mãnh lúc này ôm bụng kêu gào:
“Đan điền của ta! Ngươi phế mất đan điền của ta!”
“Ngươi dám phế hắn!” Lôi Chấn Hải gào to. Quốc An Cục bồi dưỡng hai cái thiên tài này, dùng không biết bao kỳ trân dị thảo, trân quý vô cùng. Vậy mà hiện tại lại bị một cái tiểu nha đầu phế đi mất một cái.
“Trần Lôi, bắt tiểu nha đầu này lại cho ta!” Lôi Chấn Hải ánh mắt đỏ bừng, gọi Trần Lôi ở phía sau.
“Cái này… Trưởng lão, chúng ta không thể như vậy đi, dù sao là chúng ta…”
“Câm miệng! Ta nói bắt nàng lại! Lục Khoa, ngươi chặn lại ai muốn cản trở chúng ta bắt người!”
“Làm càn!” Huyền Tâm cùng các vị trưởng lão môn phái tức giận quát to. Thật coi bọn họ là không khí sao?
Trần Lôi, Lục Khoa hai người bất đắc dĩ, nội lực vận lên, Tông Sư cảnh hậu kỳ khí thế hoàn toàn tỏa ra.
“Tông sư cảnh hậu kỳ!”
“Hóa ra bọn hắn đều là tông sư cảnh hậu kỳ!”

Trần Lôi phi thân lên võ đài, trong khi đó Lục Khoa đã bắt đầu đánh với Huyền Tâm và một vị Tông sư cảnh trung kỳ của Tĩnh Nguyệt Am.
“Tiểu nha đầu, theo chúng ta đi thôi.”
“Các ngươi lúc nào cũng bá đạo như vậy sao?” Vũ Băng đột nhiên cất tiếng hỏi.
“Ai, ta cũng không có cách nào. Ta cũng chỉ nghe lệnh hành động mà thôi.”
Vũ Băng không nói, giơ tay thủ thế. Bất quá nàng liền cảm thấy có một bàn tay to ấm áp đặt lên vai nàng, đồng thời một tiếng nói quen thuộc vang lên:
“Đệ tử của ta không phải ai muốn dẫn đi liền có thể dẫn đi!”
Vũ Băng ngạc nhiên quay lại. Trước mắt nàng chính là hình bóng của Giang Minh hôm ấy, chỉ có điều lúc này trên mặt hắn mang theo một cái mặt nạ màu trắng.
Quần áo kiểu hiệp khách ngày xưa, mặt nạ trắng, đột nhiên xuất hiện phía sau Vũ Băng, điều này dẫn đến toàn trường cả kinh.
Vũ Băng ánh mắt lướt qua phía lôi đài bên cạnh, nàng ngạc nhiên khi vẫn thấy thân hình bé nhỏ của Giang Minh đang mỉm cười nhìn mình.
“Chẳng lẽ là người khác?” Vũ Băng tròn mắt nhìn vào người mang mặt nạ.
“Nha đầu, không cần ngạc nhiên. Đó là ta dùng thuật phân thân ra tới.”
Một âm thanh vang lên trong đầu Vũ Băng.
Thuật phân thân sao? Vũ Băng ánh mắt sáng lên. Nàng nhất định phải bắt Giang Minh dạy cho nàng chiêu này. Thật sự quá đặc sắc rồi!
“Ngươi là ai?” Đối với vị này thần bí cao thủ đột ngột xuất hiện, Trần Lôi cũng không dám khinh thường. Hắn tuy giờ đã đạt tông sư cảnh hậu kỳ, nhưng võ lâm cũng không phải chỉ hắn và Lục Khoa là Tông Sư cảnh hậu kỳ. Các đại môn phái, môn phái nào cũng có ít nhất một tông sư cảnh hậu kỳ, thậm chí tứ đại phái còn có võ giả vượt qua tông sư cảnh hậu kỳ, thành tựu Đại Tông Sư cảnh.
“Ta? Ta là sư phụ của đứa nhỏ này.”
“Ngươi nhất định phải chống lại Quốc An Cục bắt người?”
“Quốc An Cục? Ta chính là chống lại các ngươi thì đã làm sao? Vô sỉ như các ngươi, chính là võ lâm bại hoại. Đối với bại hoại, ta tự nhiên chính là đối địch.”
Thật ra Giang Minh cũng có ý định để Vũ Băng đánh một trận với Trần Lôi. Có điều hắn rất nhanh nghĩ lại. Vũ Băng thực lực không tệ, nhưng vì một cái Trần Lôi làm lộ hết lá bài tẩy của nàng, xác thực không đáng. Vì thế hắn liền tự mình ra tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.