“Ngạnh Xác + Mộc Tố Tương Tác”
Đình Bảo lao vào tấn công đối phương, cơ thể trở thành thép nhưng lại có màu xanh của cây cối, thật lạ, đây là đặc trưng của mộc nguyên tố trong võ hồn cậu ư?
Đối thủ của thằng nhóc này là một con chồn, nói đúng hơn là Kim Tim Chồn, một loài hồn thú nhỏ bé, thông thường thì nó không tồn tại ở khu vực đẳng cấp này, Kim Tinh Chồn niên kỷ chủ yếu là từ trăm năm đến ngàn năm, nhưng rõ ràng con hồn thú đang đấu với Đình Bảo mạnh mẽ hơn ngàn năm hồn thú bình thường nhiều, chí ít nó cũng đạt tới gần giới hạn của vạn năm hồn thú.
Để ý kỹ hơn thì nhìn về số tảng đá ở phần đuôi, chín mảnh màu vàng kim, sắc tố đặc trưng cho kim nguyên tố, con hồn thú này chí ít là 9000 năm hồn thú, hèn gì mà cậu nhóc này đơn chiến một mình mà không giành được ưu thế gì, hơn nữa còn đang bị dồn vào góc tường
Kim Tinh Chồn thấy Đình Bảo lao vào, nó lập tức cười đểu, đối phương uy lực tạo ra rất mạnh nhưng tốc độ lại quá yếu, cho dù bị trúng đòn thì dựa vào sự chênh lệch đẳng cấp, nó cũng không sợ mình bị thằng nhóc phía trước đánh bại.
“Nhảy, nhảy” con chồn lợi dụng ưu thế sân trường, nhảy lên các thân cây, dùng nó làm đòn bật nhảy nhanh và cao hơn, lợi dụng tốc độ làm tăng mức sắc bén của cái đuôi, nó lao ra tính dùng đuôi đâm chết Đình Bảo.
“Hừ, khốn nạn, tưởng ăn ta dễ vậy sao” Thân hình mập mạp nhưng không kém phần khỏe mạnh, mồ hôi lăn trên cặp má ửng hồng vì thấm mệt, cậu cười lạnh, rừng rậm? Đó cũng là nhà của cậu.
“Cuốn chặt lại, hút lại nào” Hồn kỹ thứ 3 của cậu, ngàn năm hồn hoàn màu tím sáng lên từ lúc nãy Mộc Tố Tương Tác được phát động, hóa ra là một dạng hồn kỹ đòn bẩy.
“Chít chít?” Cái quái.. gì? Nó không thoát được, đây là? lực hút đến từ thân cây, khoan đã, mấy thân cây kia là? “Chítttttt” Âm thanh hoảng sợ khi bị buộc chặt, nắm bắt thời gian ra đòn thật chuẩn.
“Hô, không tệ đâu, con Kim Tinh Chồn đó di chuyển với tốc độ cực nhanh, coi như là anh nếu không quan sát thật kỹ cũng không thể nhìn ra vị trí di chuyển và đoán phương hướng của nó đâu” Tôn Vũ kinh thán, quả không hổ là đồng học của chúng ta, Sử Lai Khắc toàn quái tài.
“Không chỉ thế đâu, nhìn kỹ đi, cậu nhóc đó không chỉ quan sát tốc độ di chuyển của đối phương, mà cậu ta còn phân một phần tinh thần ra đề phòng môi trường xung quanh, không nhầm thì cậu ta phát hiện ra chúng ta rồi” Dạ Phong nói ra sự lợi hại của Đình Bảo, độ cảnh giác cao thật.
Đưa tay lên ngắm khoảng cách giữa cậu nhóc đó và con chồn, Hình Na như nhận ra điều gì, đây là?
“Phán đoán theo chiều gió, ồ, ra vậy, hèn gì có thể ở cấp độ này lại nhìn ra tốc độ của đối phương, hóa ra là tính toán theo kiểu đó” Hình Na cười nghiền ngẫm, quả là một cậu bé thú vị, nếu được thì cô cũng muốn cậu ta gia nhập bang phái của mình.
“Là gì, là gì vậy?” Tiêu Linh vẫn không hiểu rõ, lợi dụng sân trường thì cô học rồi, nhưng tận dụng và hòa mình vào trong những yếu tố cực nhỏ trong môi trường thì thứ lỗi, mới 1 năm cô chưa học được nhiều vậy đâu.
“Đồ ngốc, lợi thế đó, con Kim Tinh Chồn lợi dụng thân cây để bật nhảy, nhưng nó cũng dựa vào lực gió để tăng tốc độ, tuy rất nhỏ nhưng bản năng của hồn thú cho phép nó thích ứng với điều kiện môi trường tốt nhất, chọn ra phương án di chuyển nhanh nhất, nhưng cũng là nhược điểm chết người, vì điểm này nên cậu ta mới có thể bắt được Kim Tinh Chồn khóa lại” Dạ Vũ phân tích cho Tiêu Linh, tuy nhiên những gì cô nói là dễ, nhưng áp dụng lại cực khó, ít ai có thể để ý đến những chi tiết nhỏ này lắm, thật đáng sợ.
“Nhưng cậu ta không duy trì được đòn khóa đó lâu đâu, giờ đến lúc cậu ta phải tấn công, nếu không thì hồn kỹ ngàn năm của hồn tôn không có khả năng bắt chặt đối phương, nó sẽ thoát ra, và kết quả thì ai cũng biết rồi” Tôn Vũ tiếp nối, để anh xem thằng nhóc này thể hiện ra sao, không nói chứ thằng nhóc này hợp gu anh rồi đấy, có thể làm bạn.
“Ngạnh Xác + Cơn bão lá”
Hồn kỹ thứ 1 và thứ 2 sáng lên, 2 hồn hoàn 1 vàng 1 tím được phát động, không ngờ cậu bé này ở hồn hoàn thứ 2 vậy mà là ngàn năm, xem ra cậu ta không đơn giản.
“Chết đi” Khuôn mặt dễ thương phúng phính, thân hình hơi tròn còn giữ nét trẻ con của Đình Bảo lại phun ra những từ ngữ đáng sợ, cặp mắt cậu lạnh lẽo như có thể nuốt chửng đối phương, cơ thể bật lên một cách nhanh chóng.
Đình Bảo phóng lên thân cây, cùng cách di chuyển của Kim Tinh Chồn, nếu cậu tấn công ngày thì con hồn thú 9000 năm này sẽ không thể bị thương nặng, như vậy kế hoạch được lập ra ban đầu sẽ trở nên vô dụng nếu nó còn sức chiến đấu, đành phải lợi dụng cây để tăng tốc độ.
Đồng dạng cách di chuyển, đồng dạng cách lợi dụng lực gió nhưng Đình Bảo lại có thể phát huy mọi ưu thế của rừng, đây có lẽ là sự khác biệt giữa một người mang thuộc tính mộc và một con thú mang thuộc tính kim trong rừng.
“Ríttttt” Nhìn cách đối phương di chuyển y hệt mình, Kim Tinh Chồn cảm thấy bị sỉ nhục cực kỳ, không nói đến việc bị đối phương bắt được tốc độ của bản thân, thứ mà nó hay cho là niềm tự hào bị đánh bể, nay đối phương còn dùng đồng dạng cách tấn công mà trả lại nó, đôi mắt Kim Tinh Chồn đỏ lên, nó phẫn nộ, làm liều.
“Kim chi lực, Kim tố dao găm”
Hàng loạt các cây dao màu vàng kim như những tảng đá trên đuôi con hồn thú được tạo ra, Đình Bảo hồn nhiên không nhận ra cách di chuyển của mình làm đối phương trở nên phẫn nộ, cậu không ngờ đối phương lại bất ngờ liều chết phản kháng, chậc, kế hoạch bị lệch rồi, cơ mà, thôi làm liều luôn vậy.
Thế là cuộc chiến giữa hai kẻ điên diễn ra, đám Hình Na ở phía xa quan sát trầm trồ, Dạ Vũ đưa tay lên sẵn sàng triệu hồi võ hồn để trợ giúp Đình Bảo, dù sao thì cùng là đồng học, hơn nữa cách cậu chiến đấu đạt được sự tán thành của mọi người, nên có giúp đỡ cũng không có vấn đề gì. Còn bản thân Đình Bảo không cảm nhận được ác ý đến từ phía bọn Hình Na nên cũng tự động bỏ qua, đối thủ cậu cần chiến là con chồn khốn kiếp này đây.
Đứng trước hàng chục cây dao găm, Đình Bảo mím chặt môi, cơ hội chỉ có một lần, được ăn cả, ngã về không, chơi liều thôi, cậu không mong đợi gì mấy người phía sau giúp đỡ bản thân đâu, nếu họ là người quen và muốn giúp thì đã giúp từ lâu rồi, đối với người lạ cậu chả chờ mong được gì, chỉ hi vọng họ không can thiệp tấn công cậu là may lắm rồi.