Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục

Chương 129: Cảm xúc của chúng ta, dung hợp kỹ




Ngay tại thời khắc quan trọng nhất, cảm xúc của 2 con người lúc này hòa lại với nhau làm một, sự dung hòa, sự kết nối, cảm xúc đồng cảm, hy vọng che chở và mong muốn được che chở, 2 trái tim lúc này mở lối cho nhau, hồn lực phát động một cách vô thức, vượt qua khỏi tầm kiểm soát của bản thân chủ nhân nó.
“Võ hồn … dung hợp kỹ ư?” Đình Bảo và Dạ Phong ngạc nhiên, hai người này không ngờ lại có thể kết hợp lại với nhau, sự gắn kết này thật mạnh mẽ, đây nhất định là một dung hợp kỹ cực mạnh.
Phía sau lưng của đôi trai gái, hai dấu ấn cực to lớn của hai hung thần cổ thú, long cùng lân, vạn thú chúa tể, cặp đôi này tưởng chừng như không có liên quan gì đến nhau, nay hình bóng của chúng lại cuốn quít, bó chặt lại với nhau như hình với bóng, cảm giác thật kỳ lạ.
“Tiểu Linh, cảm giác này là … thật thoải mái!” Tôn Vũ cảm nhận được, hồn lực của anh và hồn lực của Tiêu Linh nhập lại làm một, chung một nhịp đập, chung một hơi thở, bọn anh dung hợp lại với nhau.
“Cảm xúc này là … Chẳng lẽ?” Đến cả Tiêu Linh cũng không tin tưởng, không ngờ có một ngày cô có thể sử dụng loại dung hợp kỹ này với người khác, hơn hết, người đó lại vốn dĩ là một người cô không rất thích, đây nên gọi là cái gì? nghiệt duyên?
Tay nắm chặt tay hơn nữa, cảm xúc da thịt bấu vào nhau làm cho cô cảm nhận rõ hơn được sự thật này, sự bình tĩnh quay trở lại, Tiêu Linh cặp mắt ngày càng sáng lên, hồn lực phát động vượt quá cơ thể cô có thể vận hành bình thường.
“Rống” “Gào” Âm thanh của hai con thần thú xuất hiện, phía sau lưng của Tôn Vũ và Tiêu Linh, một rồng một lân, chung một màu sắc, ngọn lửa của Tôn Vũ to lớn hơn, lại dịu dàng đầm ấm hơn, ngọn lửa của Tiêu Linh có phần bá đạo, sức mạnh và sự hủy diệt to lớn được bọc lại, tuy 2 nhưng 1, mọi thứ như một điều hiển nhiên.
“Nào, Dung hợp đi, dung hợp kỹ đến từ chúng ta” Tôn Vũ và Tiêu Linh nhắm chặt mắt lại, hai người cùng nhau nói, một cơn lốc xoáy bằng lửa được tụ lại, “Ầm” hai ngọn lửa, hai con thần hóa lại với nhân, trở thành một cây thương khổng lồ, đầy sự uy nghiêm đến từ chúa trời.
“Ha ha, quả là tuyệt vời, Tôn Vũ ca và Tiểu Linh, mọi chuyện để lại cho 2 người đó” Đình Bảo cười thật to, điều này vượt sức tưởng tượng của anh rồi, hai con người vốn dĩ không có điều gì chung, không hề hợp nhau, nhưng lại có thể ăn ý đến mức độ này, đây là trời sinh ăn ý ư? Vậy anh và Dạ Vũ liệu có cảm giác đó không?

“Cơn lốc lá” Một lần cuối dùng hồn kỹ, thể xác con Tử Ma Voi đã gần tiếp xúc mặt đất, Đình Bảo dùng chân mình bồi thêm hồn kỹ, cho con hồn thú to xác này một cú đạp cuối cùng, bằng toàn bộ sức lực cơ thể, anh đạp thẳng vào thân nó một cú thật mạnh, lợi dụng lực chấn phản hồi, Đình Bảo xoay người nhiều vòng tránh ra khỏi phạm vi công kích dung hợp kỹ của Tiêu Linh và Tôn Vũ, phản ứng cực nhanh.
“Dạ Phong ca, đòn kết là của anh, bọn em sẽ không giết nó ngay lập tức, anh hãy chuẩn bị” Tôn Vũ và Tiêu Linh dung hợp kỹ đã thành hình, đôi cánh của rồng và sừng của lân giác, hai người nhắc nhở Dạ Phong, mục đích của chuyến đi săn này là kiếm hồn hoàn cho Dạ Phong.
“Oh, để anh” Dạ Phong gắng gượng đứng dậy, mọi người đã cố gắng rất nhiều rồi, giờ đến lượt của anh,
“Phóng” Cây thương của hai người như rồng như lân, hóa thành vòng xoáy cực hạn, bay thẳng lên trời, đâm xuyên qua thân thể của Tử Ma Voi, đòn đánh cực mạnh kinh khủng, dung hợp kỹ đến từ hai hồn tông thiên tài, thi triển.
“Rốngggggggggggg” Đau đớn, tột cùng đau đớn, cảm giác xé da xé thịt, cái bụng của con Tử Ma Voi bị xé toạc, toàn bộ lớp phòng thủ của nó đều bị phá vỡ, kể cả nguyên tố nó vẫn vốn cho là niềm tự hào cũng bị 2 người họ đâm nát, không còn một gì có thể giữ lại sau đòn đánh khủng khiếp này.
“Uầy, uy lực thật khủng khiếp” Đình Bảo kinh ngạc trợn tròn hai mắt, đòn đánh dung hợp kỹ của hai người là đây sao, nó như là một con dao sắc bén dễ dàng chặt đôi con Tử Ma Voi ra như cắt bánh vậy, không một chút nhân nhượng, không một chút dừng lại, việc cơ thể con hồn thú to lớn đó bị mỗ ra như là một điều hiển nhiên, không thể chối cãi.
“Phù” Dạ Phong thở ra một hơi thật dài, anh cũng rất kinh ngạc trước hồn kỹ của hai người, nhưng giờ không phải là lúc để anh lo cho chuyện đó, vận dụng toàn bộ hồn lực còn sót lại, từ trong túi Dạ Phong rút ra một con dao sắc bén, nó là một hồn đạo khí cấp 3 vô thuộc tính mà Dạ Vũ đưa cho anh, không phải là thứ gì mạnh mẽ, nhưng do thuộc tính của anh bị khắc chế, vì an toàn anh sẽ sử dụng nó.
“Được rồi, tới đi” Dạ Phong cũng gào lên, đã đến lúc anh phải kết liễu nó.
“Tiểu Linh”
“Ừm”
Hai người vẫn còn trong trạng thái nắm chặt tay nhau, Tôn Vũ ôm chầm lấy cơ thể Tiêu Linh, hương thơm của cô tràn vào mũi của anh, cảm giác rất dễ chịu, cả hai tận hưởng khoảnh khắc này, chậm rãi gật đầu.
“Đón lấy đi, Dạ Phong ca, nhiệm vụ của chúng em tới đây là hết rồi” Tôn Vũ và Tiêu Linh nói câu cuối cùng, cái bụng của con hồn thú bị mổ ra nhưng vẫn chưa chết, bọn họ đã tránh đi những tử huyệt để con hồn thú này vẫn còn có thể thoi thóp thở, hai người đưa tay ra rời khỏi nhau, dung hợp kỹ biến mất, nhưng họ vẫn ráng dùng lực xoay người một lần cuối
“Bốp” Đòn đá cuối cùng, bằng chút sức lực còn lại, con hồn thú bị đá ném về phía Dạ Phong, nhanh lên, trước khi nó chết, kết liễu nó và lấy hồn hoàn.
Tôn Vũ và Tiêu Linh mất đi toàn bộ hồn lực và thể lực còn lại, hai người rơi xuống từ không trung, lực hút trọng lực kéo họ xuống phía tảng đá
“T…Tiêu Linh” Trước khi hoàn toàn ngất đi, bằng một tinh thần nào đó mà Tôn Vũ còn có thể động đậy, anh đưa hai cánh tay mình ra ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Tiêu Linh, kéo người nằm ngữa, anh tính dùng thân thể mình bảo vệ cho cô, đây là chút lí trí cuối cùng của anh.
Tiêu Linh ngất xỉu trong vòng ngực của Tôn Vũ, cô không nói gì, cũng không làm gì cả, hơi thở bình ổn, rõ ràng là cô đã mất hết sức lực rồi cơ mà, nhưng mà không hiểu sao nước mắt lại vẫn cứ rơi, cảm giác này, thật hạnh phúc, khác hoàn toàn so với Hình Na, Tôn Vũ, cái tên của anh chính thức khắc sâu vào trong tâm trí Tiêu Linh.
“Hầy, 2 đại ca đại tỷ, đừng quên em chứ” Đình Bảo lao người ra, cậu phá vỡ khoảnh khắc đầy cảm động của hai người, sử dụng chút năng lực của Trọng Lực của Mộc Tố phản trọng lực làm giảm tốc độ rơi của họ, đưa tay tiếp từng người an toàn xuống đất, thế nhưng mà cái quái, tên Tôn Vũ này, ôm người chặt vê lù, không tháo ra được, hầy, nặng chết anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.