Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục

Chương 135: Cật lực bỏ trốn, kéo dài thời gian (2)




Cắn răng lo lắng, canh đo từng giây từng phút, sinh mệnh của bọn họ đang bị đe dọa nghiêm trọng, con hồn thú mười vạn năm đang chuẩn bị lao lên với tốc độ cực nhanh, nó chuẩn bị đột tiến, làm sao đây?
Nếu cứ tiếp tục chạy thế này, kiểu gì thì nhóm bọn họ cũng sẽ bị đuổi kịp thôi, con hồn thú đang đánh hơi theo mùi của hồn lực con Tử Ma Voi vạn năm, vì vậy nên chắc chắn nó sẽ bám riết lấy Dạ Phong không buông.
“Nếu vậy thì, tách ra, Dạ Phong ca” Hình Na lo lắng nhìn sang phía Dạ Phong, lúc này đây, họ cần nhất là sự tin tưởng và sự may mắn, nếu cô đoán đúng thì chí ít bọn họ sẽ không bị giết chết hết, dù cho có hi sinh tính mạng mình đi nữa, nhưng mà, cô nhất thiết phải làm.
Đưa cặp mắt qua nhìn về phía Hình Na, Dạ Phong gật đầu hiểu, nếu cứ như thế này, bọn họ sẽ chết hết, thà hi sinh bản thân còn hơn làm mọi người liên lụy. Đình Bảo, Tiêu Linh, Dạ Vũ và Tôn Vũ, bốn người bọn họ ai cũng thấm mệt rồi, cơ thể họ cũng đang chịu gánh nặng không kém gì bản thân, hơn nữa họ lại không có hồn kỹ đủ để kháng lại, hay chí ít là hạn chế một chút tốc độ của con hồn thú, vậy nên, vì họ, và cũng vì anh, làm thôi.
“Ừ” Gât đầu, Dạ Phong đồng ý với ý kiến của Hình Na, tuy ngôn ngữ không được diễn đạt bằng lời, nhưng hai người ai cũng hiểu ý nhau, để lại cho 4 đứa nhóc phía trước liều mạng chạy hồng hộc không biết gì, hai người đã quyết định, dùng tính mạng mình để đánh đổi, như vậy chí ít sinh mạng của bốn người còn lại sẽ được bảo toàn nếu họ chạy đi thật nhanh, hi vọng là vậy.
“Tiểu Linh, Tôn Vũ, Tiểu Bảo, chúng ta cũng đột tốc thôi” Dạ Phong kêu lên với ba người đằng trước, Dạ Vũ đang được Đình Bảo ôm, Đình Bảo, em gái tôi nhờ cậu bảo vệ nó hộ tôi, người anh trai vô dụng này, sợ là sẽ không thể bảo vệ nó được thêm nữa đâu, cúi đầu với mái tóc che phủ đôi mắt đậm sầu u buồn, Dạ Phong cố nói với một giọng đầy bình tĩnh, lời nói của anh phát ra được kiềm chế đến mức tận cùng, chết thật, suýt nữa thì mọi thứ bị phát hiện rồi.
“Mọi người nhanh lên” Hình Na gào to, cô lập tức thúc dục bốn người phía trước, nhanh lên, nhanh lên đi, đừng quay đầu lại, làm ơn đó, chạy hết sức có thể của mọi người đi.

Bốn người nghe vậy biết tình thế nguy hiểm, không dám chần chừ cả đám lập tức tăng hết tốc độ, họ rất ăn ý mà giúp đỡ nhau trên đường đi, Đình Bảo lợi dụng mộc nguyên tố của mình mở đường, các vật chắn như cây cối được kéo ra hai phía, lộ ra quảng đường thẳng mênh mông cho bọn họ có thể chạy đi một cách hết sức.
Liếc mắt về phía Dạ Phong, từ nãy giờ Hình Na và anh đã giảm lại tốc độ của mình, hai người nhìn nhau, nhìn vào cặp mắt màu tím pha lê này, cô cảm thấy thật ngưỡng mộ, lại cảm thấy thật buồn, lúc này đây, chỉ hi vọng cho thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ như vậy mới có cơ hội giúp cho tất cả bọn họ còn sống, làm ơn đi, ông trời, người đừng tiệt đường sống của chúng con.
“Đi thôi” Dạ Phong nói với một giọng run run thật nhỏ chỉ cho hai người nghe được, đôi mắt anh hơi đỏ rát, cảm xúc này, hơi thở này, điều đó chứng tỏ anh vẫn còn sống, anh vẫn còn cảm xúc, cho đến khi những minh chứng này còn tồn tại, anh phải giúp mọi người vượt qua nguy cơ lần này, mọi người, hãy sống nhé!!!
Hai người đột nhiên dừng lại, không gây ra một tiếng động, Hình Na ôm lấy cơ thể Dạ Phong bay tách ra theo một hướng khác, còn Dạ Phong phóng xuất hồn lực của con Tử Ma Voi, 2 người bọn họ đang dùng chính bản thân mình như một miếng mồi, một miếng mồi thơm ngon dụ dỗ con mười vạn năm hồn thú lao theo bản thân mình.
“Tách ra? Khốn nạn, muốn bảo vệ toàn thể nhân số, đừng nằm mơ, sau khi ta cắn xé tên khốn nạn đã hấp thu hồn hoàn của con ta, ta sẽ tiếp tục đuổi giết những con chuột nhắt còn lại, muốn sống, còn lâu đi!!” Con mười vạn năm Tử Ma Voi điên cuồng, nỗi hận giết con, nỗi sỉ nhục về thực lực bản thân, đám ranh con này, một đứa cũng không thể sống, nó thề trên danh dự của bản thân.
“Rống” Tiếng gào thét to hơn, Tử Ma Voi lao về phía Dạ Phong và Hình Na, quả nhiên là hai người là mục tiêu ưu tiên hàng đầu của nó, xem ra bốn người còn lại có hi vọng sống sót rồi.
Đang bay với tốc độ rất nhanh, nhưng áp lực từ phía sau đến bọn họ vẫn không hề giảm, bốn người phía trước đang chạy mà không hề biết gì, có lẽ khi con hồn thú phát động hồn kỹ, họ sẽ nhận ra hai người còn lại đang bay theo một hướng khác.
Hai người bay thật nhanh, nhưng khoảng cách giữa họ và con hồn thú cũng ngày càng gần, cứ như vậy, bọn họ sẽ bị giết trước khi kịp làm bất cứ điều gì mất, mặc dù đã quyết định, nhưng ở trong vòng tay Hình Na, cơ thể Dạ Phong bỗng run rẩy, áp lực tử vong và sự bất lực trong vô vọng này, mọi thứ kích thích anh đến điên loạn.
“Ha ha, cảm xúc này là gì nhỉ? Đáng lý ra có thể dụ con mười vạn năm hồn thú lại đây, có thể giúp mọi người còn sống, đáng lý ra anh phải vui chứ, nhưng mà, khốn nạn thật…. cảm xúc này, thật không thể chấp nhận, anh cảm thấy sợ quá, tiểu Na, anh thấy sợ, anh cảm thấy nhục nhã, nhưng trong thâm tâm, anh còn muốn sống a, anh còn … muốn sống, anh còn nhiều điều chưa làm, liệu những việc này có phải là ông trời đã trêu chọc anh không? vì muốn hấp thu hồn hoàn thích hợp, anh đã dẫn mọi người lại đây, tất cả mọi thứ đều là tội lỗi của anh, đúng không, tiểu Na, Haaaa, aaaaaaaa, hức hức, Aaaaaaa, anh còn muốn SỐNG” Khuôn mặt mất dần bình tĩnh, cảm xúc chân thật của cậu bé 15 tuổi được thể hiện rõ rệt, cảm giác tử vong đến dần, sẽ không có ai đến cứu cậu, khả năng sống sót là 0, tất cả điều đó cậu đều biết, nhưng cậu lại dành cơ hội sống cho 4 người còn lại, lý trí nói cho cậu biết, cậu làm đúng rồi, nhưng cơ thể này, sự run rẩy này, tất cả mọi thứ đang chống lại những suy nghĩ của anh, khốn nạn thật, anh muốn sống.
Bất ngờ với những hàng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt Dạ Phong, đây là lần đầu tiên cô chứng kiến anh chàng kiên cường này rơi nước mắt, Hình Na trợn to mắt lên nhìn Dạ Phong, sau đó cô dần khép đôi mắt của mình lại, dù ở trong tình thế tính mạng nguy hiểm ngàn cân treo sợi chỉ như thế này, cô vẫn nở một nụ cười hiền hòa, cặp mắt long lanh, cô đưa tay ra xoa đầu Dạ Phong, ấn đầu anh vào lòng ngực mình, chia sẻ nhiệt độ của bản thân cho đứa trẻ ngốc nghếch này, bản thân là một bà cô, cô phải có trách nhiệm cho đứa trẻ lạc lối này nhỉ?
“Phù, Mà, cũng phải thôi, chúng ta là con người mà, không phải thần thánh hay ác quỷ, chỉ là những con người nhỏ bé mà thôi, cứ sợ hãi đi, bởi vì chúng ta yếu đuối, chúng ta hèn nhát, chúng ta khao khát được sống, nhưng đó không phải là điều đáng khinh, đó là những cảm xúc chân thật nhất của trái tim chúng ta, chỉ những kẻ vì các điều trên mà làm trái với lương tâm, đạo đức, lý trí, những kẻ đó mới đáng khinh bỉ, đáng phê phán, nhưng riêng anh, anh đã làm đúng, anh làm đúng rồi đấy, Dạ Phong ạ, hơn nữa, chính vì sự yếu đuối của chúng ta, không phải chính vì những thứ đó nên chúng ta mới hợp sức lại thành đồng đội của nhau sao? Không phải bởi vì vậy nên chúng ta mới là một gia đình sao?” Hình Na thở ra một hơi, cô nói một cách nhẹ nhàng, đôi cánh màu xanh dương sau lưng đang bay hết tốc lực, thể lực của cô cũng đang cạn kiệt dần, tử vong đang đến rất gần, nhưng cô vẫn đang an ủi Dạ Phong, thật là, bản thân cô cũng ngu ngốc quá mà!
“Nào, hãy sờ vào tim mình đi, đó là mối liên kết giữa chúng ta, chúng ta là Tinh Nguyệt Môn phải không, miễn là nó còn tồn tại, chúng ta sẽ không chết đâu, rồi mọi người sẽ còn sống vui cười bên nhau, thời gian ở bên cạnh nhau của chúng ta vẫn còn quá ít, cứ khóc đi, khóc cho những tiếc nuối chưa thể, ít nhất thì, bây giờ em vẫn ở bên cạnh anh lúc này không phải sao? Cố gắng lên, đừng tỏ bỏ, mọi giả thuyết trên lý thuyết, đập hết nó đi, hãy sống như chưa từng được sống, cơ hội còn sống của chúng ta, không phải là con số 0 vô nghĩa trên lý thuyết đó, tin tưởng em nhé, được không?” Đặt tay lên trái tim anh, cô nói với giọng đầy chân thành, cảm xúc này, sự tin tưởng này, tất cả không phải là giả dối, chỉ là chết thôi mà? miễn là họ vẫn là một gia đình, chí ít mọi thứ không phải là vô nghĩa.
Cảm xúc của Dạ Phong dần được ổn định lại, ha ha, chết tiệt, sao anh lại thể hiện cảm xúc ngu ngốc trước đứa bé này chứ, rõ ràng cô chỉ là một đứa trẻ 13 tuổi, cô còn nhỏ hơn anh, nhưng mà, không thể phủ nhận được, anh đã hoàn toàn được những lời nói trên thức tỉnh, cơ thể dần lấy lại được sự kiểm soát, lau đi vệt nước mắt trên khuôn mặt, bằng một giọng nói vẫn còn hơi run “ Được, đi thôi, chúng ta vẫn còn có thể sống, chúng ta cần phải sống, đi thôi” Dạ Phong gào lên, anh phải làm thôi, giờ không còn đường để quay đầu lại đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.