Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục

Chương 143: Ca hát, Võ hồn dung hợp kỹ chưa hoàn chỉnh




Không còn cảm nhận được sự nguy hiểm của môi trường xung quanh, không có sự bất thường về nhiệt độ, áp suất và dao động, ắt hẳn không có hồn thú cấp cao lẫn trốn quanh đây, mà nếu như có thì bản thân bọn chúng cũng sẽ không trốn.
Dạ Phong ngồi xuống tu luyện, đưa hai tay lên đầu gối, thực hiện phương thức vận chuyển hồn lực của bản thân, rất ngạc nhiên, giống như là cơ thể cậu được tân sinh vậy, quá trình tu luyện thế mà cực kỳ thông thuận, không có một chút sự cản trở nào cả! Đây là điều gì đã diễn ra, dù cho có hấp thu hồn hoàn vạn năm cũng không được như thế này chứ? Chả lẽ? Lại là cậu ta.
Eim quay trở lại vị trí của Hình Na, anh đang tính ngồi xuống thì phát hiện thằng nhóc phía sau tiếp tục lườm lườm nhìn anh, thật là! Đối với mấy chuyện thế này, BƠ! BƠ đẹp.
Nhìn thấy Eim hoàn toàn bỏ qua ánh nhìn của cậu, Dạ Phong cũng biết anh ta cũng rất mất kiên nhẫn rồi, dù sao thì cậu đã được cứu, lúc này cậu nên tận lực tu luyện và hồi phục, hấp thu hồn cốt là cách tốt nhất để tồn tại, bây giờ cậu còn quá yếu nên tạm thời không lo được nhiều như vậy, đợi cho đến khi cậu đủ mạnh, cậu sẽ trả lại mối ân tình này.
“Võ Hồn: Âm Linh Đàn Tranh”
Eim có vẻ không biết làm gì, ngồi một mình tại đây trong khi Hình Na vẫn còn đang ngủ say, thằng nhóc kia thì anh không thèm quan tâm làm gì rồi, thôi thì ngồi gãy khúc đàn cho đỡ buồn vậy, tiện thể giúp đỡ thằng nhóc kia luôn.
“Tưng, tưng” Âm thanh của những sợi dây được kéo căng được bàn tay xinh đẹp của Eim gãy lên, độ rung và dao động đều đặn, lực kéo của tay trông thì có vẻ mạnh yếu ngang nhau, nhưng thật chất sự di chuyển bên trong của từng sợi dây được vi chỉnh rõ rệt, từng bước âm được tạo ra cách nhau chỉ từng bước âm rất nhỏ, thế nhưng những yếu tố nhỏ bé đó lại là yếu tố làm cho khúc đàn của Eim trở nên du dương hơn, trở nên khó nắm bắt hơn và mơ ảo hơn, như kéo lòng người vào trong thế giới của bản thân.
Nằm ngay phía bên cạnh Eim, đôi tai của Hình Na nhúc nhích, vì có võ hồn dạng thú là Sylveon, thính lực và độ nhạy cảm âm thanh của Hình Na rất tốt, bản thân hồn sư thính lực vốn đã cao hơn người thường, vậy thì hồn sư có võ hồn dạng khuyển hoặc các võ hồn có thính lực cao càng dễ dàng cảm nhận âm hưởng từ bản nhạc của Eim, cơ thể không tự chủ di động theo điệu nhạc, thật là một bài hát đến từ thiên đường, trong vô thức, Hình Na như muốn chìm sâu vào trong giai điệu của Eim.

“Là la la la lá la…” Khẽ nhép miệng lên ngân nga ca khúc, là giai điệu của Alvis, cũng là giai điệu của Eim. Hình Na không biết từ khi nào đã thuộc bài hát này trong tiềm thức, đưa môi lên hòa cùng Eim ca lên bài ca của xứ sở tinh linh, bài ca của bọn họ.
Mở mắt ra, Eim nhìn về phía Hình Na một cách cưng chiều, vuốt mái tóc cô lên, khẽ mỉm cười trong khi tay còn lại vẫn đang gãy đàn, giọng hát này, giai điệu này, vẫn trong trẻo như vậy nhỉ?
“Là la la la lá la…” Eim cũng tiếp tục hát lên, bản hợp xướng của hai tinh linh bé nhỏ hòa vào nhau, nó vừa va chạm vừa dung hòa, sự kết nối của hai con tim thông qua một bài hát, ngân lên âm hưởng của cả bầu trời phía trên cao.
Những tia sáng khẽ bay lên từ bản giao hưởng của họ, như có thực thể, những chú bướm màu xanh dương và màu xanh lá bay lên, hòa quyện vào nhau và chạm tới phía trời cao, hòa tan thành bột phấn lấp lánh.
“Chíu” Những chú bướm bướm biến mất để lại một bầu trời tối đen với những vì sao sáng rực, hiện tượng cực quang xuất hiện trên màn trời tạo ra những vòng xoáy ánh sáng giao thoa của hai màu lam và lục, lẫn bên trong có chút sắc của màu hồng và trắng, nó là hai màu của tinh tú và tinh linh, hòa trộn hồn lực của Eim và Hình Na.
“Đây là? Võ hồn dung hợp kỹ bản chưa hoàn chỉnh của chúng ta ư?” Eim ngạc nhiên khi bài hát mà anh và Hình Na vang lên lại tạo ra sự cộng hưởng lớn đến như vậy, cả một vùng trời này đều bị hai người họ làm cho biến đổi! Hơn nữa những hiện tượng cực quang bên trên kia là sự giao hòa giữa hồn lực của hai người bọn họ, thật đẹp.
“Ha ha, thôi kệ vậy, hãy cùng tận hưởng cho hết đêm nay thôi!” Eim nhắm mắt lại cười khẽ, anh tiếp tục khãy đàn và hát cùng Hình Na, cô gái bé nhỏ này cứ hát nãy giờ mà vẫn không tỉnh, xem ra nhập tâm vào bài hát quá rồi!
Thế là toàn bộ hồn thú xung quanh Tinh Đấu Đại Sâm Lâm cách khu vực Eim không quá xa đều có thể nhìn thấy hiện tượng kỳ bí huyền ảo này, sự dung hợp từ võ hồn của hai người Hình Na và Eim, tuy không hoàn chỉnh nhưng nó lại xúc tác tạo ra một hiện tượng khủng bố đến như vậy, đây không phải chỉ là sự kết hợp của mỗi hồn lực, nó còn là của cả tinh thần lực, tinh linh lực, linh hồn lực, giọng hát, hòa ca, kể cả nhịp đập, hơi thở và cảm xúc chân thật nhất của hai con người này, độ dung hợp cao đến bá cháy của Hình Na và Eim.
Tuy nhiên không hiểu vì một lý do nào đó, Eim lại chỉ nói đây là Võ hồn dung hợp kỹ bản chưa hoàn chỉnh? dung hợp kỹ còn có hoàn chỉnh và không hoàn chỉnh sao, hay đây chưa phải là hình thái thật sự của hai người họ?
Dạ Phong ngồi bên cạnh đang tu luyện, anh vận chuyển hồn lực rất tập trung, tuy nhiên khi giai điệu của Eim và Hình Na cất lên, ngồi ở gần như vậy tất nhiên là anh để ý, lúc đầu anh tưởng rằng Hình Na đã tỉnh lại, nhưng khi mở mắt ra thì mới phát hiện cô nàng này vừa hát vừa ngủ, thật là!
“Đây là?” Dạ Phong ngạc nhiên phát hiện cơ thể mình có sự dao động vô tự chủ, những hồn lực của anh như đang vui sướng ca hát, nhảy múa theo bài hát của hai người bọn họ, nó tự động vận chuyển mà không cần sự chỉ huy hay dẫn dắt của Dạ Phong, hơn nữa hiệu suất mang lại còn to hơn những lúc anh tu luyện thông thường.
“Chả lẽ hai người đó, ô, cái gì đây, đẹp quá, đây là khung cảnh đẹp nhất mình từng thấy trên đời, đẹp hơn cả thiên đường mà mình thấy trong mơ, đây là, giao thoa tinh tú, cực quang cực hạn?” Dạ Phong nhìn về phía Eim, đang tính để ý Hình Na thì đột nhiên giữa hai người có một màn sáng tỏa lên, hồn lực của hai người hòa lại, không, nó không phải chỉ là mỗi hồn lực.
Màn dung hợp kỹ chưa hoàn chỉnh của Hình Na và Eim làm Dạ Phong thẫn thờ, quá đẹp, quá hoàn mỹ, không, nó còn trên cả hoàn mỹ, đây thậm chí nếu xưng là kiệt tác của thần cũng không có quá lời, thậm chí nó còn trên cao hơn nữa, nói thế nào nhỉ? một người học thức như anh lại không thể tìm một lời nào để tả cho vẻ đẹp của bầu trời lúc này!
Thẫn thờ một lúc, anh chợt nhận ra ánh nhìn của Eim đang nhìn bản thân, có vẻ như cậu ta muốn nhắc anh điều gì đó, A, đúng rồi, hồn cốt, lúc này là thời khắc tốt nhất để hấp thụ nó!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.