Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục

Chương 146: Tìm thấy, gặp Vương Ngôn lão sư




Đám Hình Na liên tục chạy đi, trên đoạn đường đi hầu như không có một con hồn thú nào cả, bởi vì phương hướng mà bọn cô đang đi hướng tới phía bên ngoài của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, theo sự phân chia thì càng ra ngoài hồn thú niên kỷ càng thấp, ngàn năm hồn thú còn bị đám Hình Na dọa sợ đi chứ nói gì trăm năm hay mười năm hồn thú, chưa kể đến còn một pho tượng sống sừng sững ở đây là Eim, có cậu ta thì mười vạn năm hồn thú cũng chưa chắc dám quấy rầy bọn họ.
Vì con đường khá thông thuận, tốn tầm 4 tiếng đồng hồ là có thể nhìn thấy bóng dáng của đám Tôn Vũ, bọn họ đang nghỉ mệt tại một gốc cây, đồ cắm trại và phương thức phòng thủ khá tốt, hơn nữa bên trong họ còn có một người không thuộc về đội hình ban đầu, người đó là? Vương Ngôn lão sư?
“Người đó là?” Dạ Phong cau mày suy nghĩ, ban đầu anh chưa nhận ra và có một chút sự đề phòng khi nhìn từ xa, tất nhiên là khi đến càng gần anh càng cảm thấy khí tức này rất quen thuộc, là một học viên của Sử Lai Khắc học viện, trước khi tiến nhập nội viện anh cũng từng học qua ông, Vương Ngôn lão sư.
Không quá ngạc nhiên khi nhìn thấy đám Tôn Vũ nghỉ ngơi, dù sao thì họ đều bị tổn thương khá nặng, trong nhóm lại còn có Dạ Vũ kiệt sức chưa tỉnh dậy, việc di chuyển đảm bảo sẽ khó khăn hơn rất nhiều, nhưng có thể trong thời gian ngắn như vậy tiến tới đây, phải nói là bản lĩnh tại rừng rậm của đám nhóc này có nâng cao, còn nhớ hồi đầu vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm một đám nhóc loay hoay không biết làm gì, quả nhiên hoạt động nhóm chính là một trong các cách gia tăng kinh nghiệm nhanh nhất nhỉ?
Điều đáng bất ngờ ở đây là Vương Ngôn lão sư, nếu không nhầm thì giờ này ông phải ở trong học viện lo cho vấn đề trao đổi học viên chứ?
Trước khi Dạ Phong rời khỏi học viện đi vào Tinh Đấu với đám Hình Na, anh đã có quan sát một chút tin tức và tình hình trong trường, vì vậy nên khi để đám Tôn Vũ rời đi, thật sự là anh chẳng có một chút niềm tin nào về việc may mắn gặp được một cường giả của trường tới cứu, thế mà bất ngờ Vương Ngôn lại ở đây.
“Người quen?” Eim thu hồi cặp mắt của mình, hóa giải chỉ dẫn của la bàn 12 chòm tinh tú mà nhìn về phía đám nhóc đang nghỉ ngơi, họ là đồng bạn mới của Hình Na? Hừm, tuy còn hơi yếu kém nhưng vì có lợi thế là tuổi tác, chí ít thì cũng không tệ, có thể coi là thiên tài trong nhân loại đi.
“Ừm, đây là đồng đội của em” Hình Na vui mừng khi gặp lại mọi người, ai cũng an toàn, thật tốt quá, cô hoàn toàn không quan tâm đến sự có mặt của Vương Ngôn lẫn sự đánh giá của Eim tới các bạn của mình, thứ nhất, họ không có lý do gì để làm hại nhau, thứ 2, cô không cảm nhận được bất cứ sự bất thường hay cảm giác nguy cơ nào hết, vậy nên, muốn tìm hiểu rõ sự tình thì cứ bình tĩnh hỏi là ra, không cần vội.
“Tiểu Na, Vương Ngôn lão sư ở đây?” Dạ Phong nói về nghi vấn của mình với Hình Na, anh vẫn còn hơi thắc mắc, chả lẽ nhà trường có vấn đề gì sao, tại sao một lão sư trong trường như Vương Ngôn lại ở một nơi trong đây.

“Em không biết, nhưng mà tạm thời chúng ta đi gặp mọi người đã” Hình Na lắc đầu, cô không suy nghĩ nhiều, địch tới thì ta ngăn thôi, thậm chí Vương Ngôn cũng không thể coi là địch, sự xuất hiện của ông khá là vô ích, cho dù ông có xuất hiện thì với hồn lực tầm cỡ hồn thánh hay hồn đấu la gì đó của ông cũng không thể cứu đám Hình Na khỏi mười vạn năm hồn thú được.
Có lẽ cũng là vì lý do đó mà đám nhóc này cũng không vội thúc dục Vương Ngôn cứu đám bọn cô, vì họ đều biết bản thân ông còn chưa đủ sức mạnh to lớn đến vậy!
“Tiểu Na, có khí tức cường giả đang đến, Phong hào đấu la, tận 3 người “ Eim nhanh chóng nói cho Hình Na biết về tình hình hiện tại, họ là địch hay là thù? đến từ phía thế giới loài người đã là vượt tầm kiểm soát của Eim, anh vốn chỉ luôn sống bên trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm nên tình hình bên ngoài anh không rõ lắm.
“Đến từ đâu?” Hình Na lập tức đặt câu hỏi, rất có khả năng là Vương Ngôn lão sư đã liên lạc với các lão sư khác tiến tới, tuy tốn thời gian nhưng có vẻ sự tồn tại của hai thiên tài Dạ Phong và Hình Na cũng có một tầm quan trọng khá lớn đối với học viện, phái tới 3 Phong hào đấu la chỉ để đi cứu 2 học viên, quả là thủ bút lớn.
“Từ phía thế giới loài người, hướng này” Eim chỉ tay ra về phía học viện Sử Lai Khắc mà nói, nơi đây cách học viện cũng không quá xa, tầm 30 đến 35 cây ước chừng, nếu Phong hào đấu la mà phóng toàn lực ắt có thể đuổi kịp vào lúc 2 hoặc 3 giờ đêm, nhưng ước chừng họ chỉ có thể đến vào sáng hôm sau thôi.
“Vậy rất có thể là lão sư của học viện tới cứu chúng ta, nhanh chóng nhập bọn và giải thích cho bọn họ thôi, đừng mắc công các lão sư tới đây” Dạ Phong nhìn về phía bầu trời tối om, giờ chắc cũng ước chừng 12 giờ đêm rồi, từ lúc anh hấp thu xong hồn cốt thì hồn lực của bản thân có một sự thăng hoa về chất, bây giờ anh cảm thấy rất mạnh mẽ.
Đưa ra đề nghị nhập bọn, tất nhiên là ngoại trừ Eim có chút bài xích ra thì Hình Na rất thoải mái mà nhanh chóng đồng ý, thấy vậy Eim cũng lập tức xóa bỏ nghiêm ấn hơi thở của đám bọn họ, khí tức tỏa ra làm cho đám Tôn Vũ lập tức chú ý.
“Là ai?” Vương Ngôn là người đầu tiên phát hiện, ông gào lên, làm một vị lão sư cũng là trụ cột tinh thần tạm thời của đám trẻ này, ông cần phải bảo vệ bọn nó trước những nguy hiểm, mặc dù đây chỉ là khu vực phía ngoài, nhưng vì an toàn, ai biết được lỡ may đâu ra có con vạn năm hồn thú chui ra, thậm chí là mười vạn năm hồn thú, bọn họ bốc cứt ăn hết à?
“Là bọn em, lão sư!” Dạ Phong đứng ra chào hỏi, phát hiện khuôn mặt đề phòng của Vương Ngôn, anh đành phải bất đắc dĩ bước ra ngoài, đưa hai tay lên cao như tội phạm bị cảnh sát bắt gian tại trận.
“Dạ Phong?” Vương Ngôn ngạc nhiên, không phải hai đứa nhóc này bị mười vạn năm hồn thú truy sát sao, làm sao lại có thể xuất hiện ở đây mà không bị một chút tổn thương? À không, các vết rách chỗ áo quần này, đó đều là dấu tích của các vết thương lớn và sâu, nhưng sự thật là da của thằng nhóc này hoàn toàn bình thường, khỏe mạnh là đằng khác! Chả lẽ bọn nó thật sự may mắn trốn khỏi mười vạn năm hồn thú rồi lại còn ăn được trân dược hiếm có hồi thương tích? Làm quái gì có vụ này!
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Còn Hình Na đâu?” Vương Ngôn giữ nguyên tư thế một lúc, dùng hồn lực xác định đối phương chính xác là con người và Dạ Phong, ông mới dám từ từ hạ xuống độ cảnh giác mà hỏi Dạ Phong.
“Ừm, chuyện này nói ra dài lắm, có thể cho bọn em vào trong trước được không?” Hình Na từ bên ngoài bước vào, một cô gái tóc nâu với bộ đồ khá bẩn, áo quần có nhiều vết rách, bên cạnh cô là một cậu bé mái tóc vàng sở hữu cặp mắt màu lưu ly, thật xinh đẹp, so với Vương Đông thì cậu bé này hoàn toàn là đẳng cấp cao hơn một bậc, thật là tạo hóa trời ban, không những đẹp mà còn rất quý phái.
“Cậu nhóc này là?” Vương Ngôn tò mò hỏi Hình Na, ông cũng rất mừng vì gặp lại Hình Na, thứ ông muốn biết hiện tại chỉ là sự xuất hiện của Eim thôi.
“Ừm, đây là anh trai em, Hình Tĩnh, ảnh đã cứu em lúc gặp nguy hiểm mười vạn năm hồn thú” Hình Na không một chút do dự nào mà chém gió như chém bão, đặt cho Eim một cái tên giả và dựng lên một câu chuyện giả.
“Anh trai?” Vương Ngôn hoàn toàn bất ngờ, Dạ Phong cũng đổ mồ hôi hột, còn Eim thì nhìn Hình Na một cách bất đắc dĩ, haiz, thật là, mà kệ đi, nhỏ vui là được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.