Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục

Chương 377: Thánh Linh học viện




Quay về nghỉ ngơi sau một trận đấu có thể nói là cực kỳ nhẹ nhàng, thậm chí mọi người còn không sử dụng đến hồn hoàn của mình mà đã chiến thắng, ngoại trừ Dạ Vũ và Hình Tử chiến đấu ra, tất cả mọi người chỉ đứng im nhìn đối phương như lũ ngốc.
Trận chiến này ngoại trừ hai người Dạ Vũ được coi như một con quái vật ra, toàn bộ những thành viên khác đều lọt vào tầm quan sát của các đội tham chiến, bọn họ dùng hết toàn bộ sức lực để kiếm thông tin về Tinh Nguyệt Môn
Nhưng tiếc thay không hề có chút dữ liệu gì bọn họ, Tinh Nguyệt Môn được thành lập cách đây có hai năm, là một tông môn không nổi tiếng gì, cũng chẳng tham gia các hoạt động trao đổi nên thực chất, bản thân Tinh Nguyệt Môn cũng không hoàn toàn tính là một tông môn, bọn họ giống như chỉ có một cái danh tên vậy thôi.
“ Đại ca, bọn họ chiến thắng rồi sẽ là đối thủ của chúng ta tiếp theo đấy, bây giờ tính sao?”
Một thiếu nữ xinh xắn với mái tóc đuôi ngựa màu tím dài sau lưng, cô bé này nhìn thoạt chừng khoảng mười bảy tuổi, ngang với độ tuổi của nhóm Hình Na và Đình Bảo, trông cô ta có vẻ cực kỳ lo lắng sau khi quan sát phần thi đấu của Tinh Nguyệt Môn.
Người đứng trước mặt cô là một vị đại ca tuổi gần hai mươi, tóc nâu cắt ngắn, mắt sắc như ưng, khí tức của anh ta cũng không hề yếu, nhìn rất có khí thế của một thủ lĩnh.
Bọn họ mặc trên mình một bộ đồng phục của học sinh, không giống với trang phục của các tông môn, trang phục của bọn họ có phần trẻ trung và tiện di động hơn, nó mang đậm màu sắc của một học viện lâu đời nhiều thập kỷ.
Thánh Linh học viện, nơi đây cũng cất chứa rất nhiều thiên tài ở bên trong, so sánh với những nhóm trong khu vực bên cổng này thì bọn họ là một đội hạt giống, khả năng của Thánh Linh học viện muốn tiến nhập vào hai mươi bốn cường không phải là chuyện khó khăn gì, nhưng tiền đề là bọn họ không cần phải gặp Tinh Nguyệt Môn.
Để cho các trận đấu càng về sau càng gay cấn hấp dẫn, thông thường những đội ưu tú sẽ được xếp cho đấu với những đội ít tiềm năng hơn, nhưng mà lần này lại là một ngoại lệ, một hồn đế lục hoàn có mười vạn năm hồn hoàn rực cháy, và một hồn vương ngũ hoàn hai tím ba đen, hơn nữa còn là một hồn đạo sư chuyên dụng những hồn đạo khí kỳ lạ, chỉ với những thông tin này thôi đã khiến cho các học viên Thánh Linh đau đầu rồi.
“Mọi chuyện cũng chưa tệ đến mức không thể chiến thắng, bên đối phương tuy có một hồn đế và một hồn vương, nhưng chúng ta cũng có hai hồn đế phải không? cũng không phải là có mười vạn năm hồn hoàn là sẽ chiến thắng”

Tên thanh niên đang nói chuyện chính là Cường Dục, một cường công chiến hồn sư có võ hồn là Thiết Lôi Tê Giác, một loại thú võ hồn đồng loại với Đình Bảo, tuy hơi khác về mặt thuộc tính nhưng đều là chiến thú thiên về tấn công trực diện.
“Đúng vậy, hồn hoàn mười vạn năm cho dù sở hữu thì cũng cần phải có đủ hồn lực để kích hoạt, nếu không có hồn lực đủ nhiều để khống chế thì hồn hoàn màu đỏ đó chỉ để cho trưng mà thôi! Phải không mọi người?”
Cô gái tóc đuôi ngựa tên là Ni Tâm, bắt lấy trọng tâm câu nói của Cường Dục, anh ta là trưởng nhóm của đội ngũ Thánh Linh học viện này, lời của anh có tác dụng củng cố tinh thần cho cả đội.
Cho dù không thắng được đám quái thú bọn đó thì có sao cơ chứ? Thánh Linh học viện bọn họ không phải là một đám sợ hãi không dám đấu tranh, cùng lắm là thua cũng được, nhưng nhất quyết không được bỏ trốn.
Hơn nữa, không phải như Cường Dục đội trưởng đã nói sao? Hồn hoàn mười vạn năm không phải cứ có là sẽ mạnh, quan trọng là đối phương có thể tận dụng được nó hay không!
“ Như vậy, như vậy chúng ta còn hi vọng đúng không?”
Một thanh niên khác hơi nhỏ tuổi hơn, ước chừng khoảng mười lăm tuổi, ở độ tuổi này mà được tiến vào đội hình chính thức của học viện thì hẳn không phải là dạng tầm thường, cậu ta tên là Hi Mã, là một khống chế hệ hồn sư, võ hồn là Cầm Ma Tiêu, khí võ hồn.
Đồng dạng là các hồn sư cùng tuổi nhưng mà bên đội Tinh Nguyệt Môn suýt chút nữa đã làm cho bọn họ mất đi ý chí chiến đấu, thực lực chênh lệch quá xa làm cho mọi người không khỏi hoang mang bồn chồn.
“Tất nhiên, Cường Dục đội trưởng đã nói vậy thì chúng ta vẫn có thể chiến đấu, mà coi như bọn hắn mạnh đến mức độ vậy làm sao lại có thể vô danh như bây giờ?”
Một anh chàng khác lớn tuổi hơn với đầu tóc màu vàng kim nhọn hoắc đâm lên trời, khí thế có chút hung hãn như là bão lốc, Gia Lư Bách, một mẫn công chiến hồn sư.
Đội hình của Thánh Linh học viện như hồi phục lại một phần sinh lực khí tức, chỉ sau một lời nói của Cường Dục thì mọi người đã trở nên có hi vọng hơn, dù cho ở tình thế khó khăn như vậy, nhưng có thể vực mọi người dậy thì Cường Dục quả là một đội trưởng giỏi.
Tuy nói vậy thôi chứ giờ anh cũng đang rất lo lắng cho trận tranh đấu về sau, từ nãy giờ bọn họ chỉ lo lắng cho hai người đối phương là Dạ Vũ và Hình Tử, nhưng còn năm người còn lại thì sao, chưa kể cái cô gái thần thần bí bí đứng ở phía sau hậu trường Tinh Nguyệt Môn nữa, tuy không thấy rõ mặt nhưng với độ tuổi tầm dưới hai mươi của cô thì chắc hẳn cô ta là một trong các thí sinh tham gia.
Thái độ của các thành viên khác trong nhóm bọn họ còn cực kỳ tôn trọng cô ta, chỉ nhìn thôi cũng biết thực lực của Tinh Nguyệt Môn còn xa xa không nhìn thấu được.
“Mọi người, chúng ta hãy đánh hết sức mình, trận thi đấu ngày mai sẽ diễn ra với nhóm chúng ta đầu tiên, đối thủ là Tinh Nguyệt Môn, chúng ta đã biết thông qua bảng phân bố, giờ là lúc phân chia chiến lược”
Cường Dục tập hợp mọi người trở lại, đối thủ của bọn họ chính là con quái thú ở sâu trong bóng đêm đột ngột thức tỉnh, một con hắc mã dự tính sẽ nuốt chửng mọi đội thi đấu trong lần tỷ thí này, bọn họ, những thành viên của Thánh Linh học viện tuyệt đối sẽ không để cho trường mình thua quá thảm.
“Vâng!!!!”
Mọi người lập tức trả lời, Ni Tâm, Hi Ma, Gia Lư Bách, Bảo Duyên, Trà Giang, Huy Dũng, tổng cộng sáu thành viên, những hồn sư học viên đội dự bị cũng cầu nguyện cho các đàn anh của mình.
“Lão sư!”
Một vị lão giả toàn thân toát ra khí tức bàng bạc sinh mệnh lực xuất hiện, người dẫn đội cho Thánh Linh học viện, Thiên Yến đấu la, 94 cấp Phong hào đấu la, một chiến lược sư tài ba chuẩn bị giang tay ra giúp đỡ những đứa học trò yêu quý của mình chống lại cơn giông bão trước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.