Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục

Chương 383: Hỗn chiến




Bước từng bước như con quái vật vừa mới đặt chân lên vùng đất mới, ánh mắt khát máu, sau lưng Dạ Vũ là một loạt các loại súng liên thanh tiểu pháo với những vòng kim loại xoay tròn.
Màu sắc của những vòng kim loại đang lơ lửng trùng với màu của võ hồn Bách Kim Thạch Vũ Hoa, nó như đang cộng hưởng với linh hồn Dạ Vũ mà phát sáng, khí tức nguy hiểm không ngừng đập vào mặt của Cường Dục làm cậu không khỏi chùn bước, nhưng rất nhanh anh ta ngay lập tức lấy lại bình tĩnh.
“ Oành oành oành oành …..”
Tiếng nã đạn liên tục, Dạ Vũ không một chút nhân nhượng với đối phương, trong trận chiến lần này cô đã làm phiền Hình Tử khá nhiều rồi, để một đứa bé nhỏ tuổi hơn giúp đỡ cũng không phải là việc gì đáng tự hào.
Hàng loạt các đường đạn bắn ra phóng thẳng vào vị trí của Cường Dục, võ hồn cường công bá đạo Thiết Lôi Tê Giác giúp anh như hóa thành một con thú điên, rú hết ga chạy hết tốc độ né tránh.
Vừa né ra khỏi phạm vi ngắm bắn của Dạ Vũ, Cường Dục vừa áp sát lại gần với đối thủ của mình, đồng thời anh như quả bóng lớn lăn tròn không ngừng lại muốn nghiền nát Dạ Vũ, cả hai bên không một ai nhân nhượng ai cả.
“ Khốn nạn, ngươi nghĩ rằng hồn đạo khí như vậy là có thể hạ được chúng ta sao?”
Gào lên để tăng lên sĩ khí cho bên mình, bỏ lơ âm thanh “ Ầm ầm ầm ầm” ở bên ngoài, mặc kệ luôn áp lực đang đè gánh trên vai, với vai trò là một đội trưởng, anh cần phải dẫn dắt cả đội đi tới thành công và chiến thắng, dù cho phải trả giá bất cứ thứ gì.
Cơ thể đôi chỗ bị sượt qua bởi đạn pháo của Dạ Vũ, bờ môi khô khốc cắn chặt nhịn lại cơn đau đớn khủng khiếp, lớp thiết giáp cứng cáp mạnh mẽ cũng không thể chống đỡ lại được các đòn đánh được bổ trợ và liên kết võ hồn của Dạ Vũ.
“ Tới rồi, nhận lấy đi”
Đột ngột tăng tốc lên một cách bất ngờ, khuôn mặt hung dữ của Cường Dục áp sát lấy thân hình nhỏ bé của Dạ Vũ, các thành viên khác còn lại nhờ vào đội trưởng đáng tin cậy của bọn họ mà trở nên có tinh thần hơn, chịu đựng những nỗi đau mất mát, bọn họ lập tức đuổi kịp bắt lại nhiệm vụ của mình.
Trà Giang và Duy Dũng mỗi người một bên, hai người lui về áp sát lấy Hình Tử, Gia Lư Bách bị Dạ Vũ đột ngột tấn công làm cho trọng thương không thể di chuyển, đừng nói là cử động, anh còn có thể đứng dậy hay không cũng là một vấn đề đáng xem xét.
Không thể trông cậy vào mẫn công còn lại của đội mình, hai thành viên trong có vẻ lu mờ nhanh chóng đảm nhiệm lại trọng trách lớn lao này, nếu như đội của bọn họ mà mất đi khống chế và hỗ trợ thì khác gì hổ dữ bị chặt đầu? Làm sao còn có thể tiếp tục chiến đấu được.
Dù biết rằng đội của mình không thể chiến thắng, nhưng mà ….
“ Gia tăng hồn lực: bát thành”

Cặp mắt sáng chói tỏa sáng, đôi cánh thiên sứ như cái khiên khổng lồ khép lại bao bọc hai người Bảo Duyên và Hi Mã, cô gái bé nhỏ nguyện hi sinh thân mình để bảo vệ cho khống chế hệ duy nhất của cả đội.
Tuy với trách nhiệm là một phụ trợ hệ yếu đuối mỏng manh, nhưng lúc cần thiết, cô có thể trở thành một tấm khiến bất khả chiến bại, trả giá bằng toàn bộ linh hồn của mình để đổi lấy chiến thắng cho cả đội, chút hi sinh này đâu có là bao đối với nỗ lực của mọi người …
“ Bảo Duyên tỷ …”
Hi Mã hơi xúc động trước hành động của vị tỷ tỷ này, tuy lúc bình thường chị ấy ít khi nói chuyện, năng lực cũng không có gì đặc biệt, nhưng lại vẫn luôn hiền lành đứng ở đằng sau bảo bọc cho những đàn em như cậu.
Nhưng mà dù cho đội viên đối phương có đáng kính nể bao nhiêu, trên chiến trường, nằm ở thế đối diện của nhau, Hình Tử không được phép khoan dung cũng như nhân nhượng đội bạn, như vậy không khác nào sỉ nhục tấm lòng kiên quyết sắt thép đáng quý kia.
Bàn tay với ra đồng thời cặp mắt sáng chói lên, năng lực tinh thần lẫn cận chiến đồng thời xuất hiện, một luồng băng giá lạnh rét chạm vào đôi cánh tỏa sáng hiền diệu kia.
“ Khốn kiếp, buông bàn tay của ngươi ra!!!”
Trà Giang cầm lấy thanh kiếm rực lửa của mình lao đến, cô nhanh chóng phóng thích hồn kỹ, năm vòng hồn hoàn cùng sáng lên, một đợt sóng nhiệt khổng lồ như bão lũ tràn đến, thanh kiếm hóa thành hỏa diễm chi vương vọt tới Hình Tử.
Duy Dũng thì không kịp lao trở về bảo vệ cho đội mình, anh quay lại nhìn một chút về năm người còn lại bên Tinh Nguyệt Môn đang không làm gì, hơi nhíu mày nhưng cuối cùng Duy Dũng cũng lập tức lui về hỗ trợ Cường Dục.
“ AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA”
Tiếng thét thất thanh vang lên, Bảo Duyên ré lên một tiếng đau đớn đến tận linh hồn, thất khiếu cô chảy máu, võ hồn như bị hàng ngàn hàng vạn tấn khối nặng đè xuống, đôi cánh nhỏ bé nhưng bao dung dần dần xuất hiện những vết nứt.
Khung xương bị gãy, cô ôm lấy ngực mình đau đớn đứng không vững, nhưng cho dù là vậy thì Bảo Duyên vẫn nguyện lấy thân mình chặn lại đòn tấn công tinh thần của Hình Tử đang nhắm tới Hi Mã.
Từ cả về mặt thể xác lẫn tinh thần, cô đều bị đánh những đòn thật vang dội vào người, ánh mắt yếu đuối vô lực lướt qua khuôn mặt non nớt của Hi Mã, cậu là hồn sư nhỏ tuổi nhất bên cô, nhưng cũng là hồn sư có tiềm năng lớn nhất Thánh Linh học viện, theo lời của Thiên Yến lão sư, cậu tuyệt đối không được phép có chuyện gì ….
“ Bịch!”
“ Bảo Duyên tỷ tỷ!!!!!!!!!!”
Nhìn thấy người chị hiền lành dùng thân xác mình làm khiên bảo vệ bản thân, võ hồn rạn nứt, linh hồn tàn phế, lúc này Bảo Duyên thảm đến một mức độ không thể thảm hơn, toàn bộ khuôn mặt đẹp của cô nhuốm đầy máu đỏ tươi.
“ Vậy mà dùng thân mình để …”
Hình Tử hoàn toàn bất ngờ, tuy rằng cậu có nghe Dạ Phong nói qua rằng đội của Thánh Linh học viện là một chiến đội đấu theo phong cách đồng đội và chiến đấu nhóm, nhưng mà có thể hi sinh bản thân cho nhau thế này, chết thật, bọn họ làm anh hưng phấn lên rồi đấy ….
“ Tên khốn, ngươi đã làm gì ….”
Đứng bật dậy, toàn bộ quảng trường xung quanh lập tức như có một tảng núi lớn đè nặng, một môi trường hỗn loạn cả về mặt linh hồn, hồn lực, thể lực cũng như trọng lực, ngũ hoàn toàn khống, đứa nhóc bé nhỏ cuối cùng cũng lột xác ra khỏi cải vỏ nhỏ được mọi người bảo vệ.
Bảo Duyên bị đánh đến mức trọng thương như một liều thuốc kích thích đến linh hồn của Hi Mã, dù có phải là vì mục tiêu của chiến đội hay là của bản thân cậu, trận đấu này, chí ít là với thằng nhóc khốn nạn này, cậu tuyệt đối không thể thua
Bất ngờ với sự bùng phát của Hi Mã, Hình Tử có chút khựng lại, nhưng rất nhanh băng giá khí tức toát ra, một cái áo giáp bằng băng xuất hiện trên người cậu, đồng thời thân thể Hình Tử như mờ như ảo để cho hồn kỹ của Trà Giang xuyên qua.
Cho đến khi đối phương kịp lấy lại nhận thức, Hình Tử đã đứng đằng sau lưng Hi Mã với một khuôn mặt âm trầm và nghiêm túc
“ Xin lỗi vì đã coi thường các cậu, đồng thời, bây giờ đây hãy cẩn thận, tôi đã coi các cậu như là những đối thủ xứng tầm!”
Câu phát ngôn đầy tôn trọng, Hình Tử nhìn Hi Mã với một cặp mắt chân thành, nhưng ẩn trong đó là ý chí quyết thắng không thể xóa nhòa.
“ Được lắm, vậy tới đi!”
Bàn tay nắm lại, vòng hồn hoàn tỏa sáng, lần đầu tiên trong đời Hi Mã thay vì dùng khống chế năng lực của mình để hỗ trợ, cậu dùng nó như một lưỡi gươm để tấn công kẻ thù, cậu, đã không còn là một đứa nhóc yếu đuối chỉ có thể đứng ở phía sau nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.