Vô Lại Kim Tiên

Chương 8: Uy Bức Lợi Dụ




"Khải Lâm Na, nàng đáp ứng hay không đáp ứng? Nếu không ta cắt lưỡi Khải Thụy Tư ngay!" Lâm Phong giận dữ quát.

Khải Lâm Na mặt không đổi sắc, đáp: "Tùy ngươi, ngươi giết ta càng tốt!"

Lâm Phong tức khí ngoác miệng mắng: "Chó chết. Chúng là thân huynh đệ của nàng, sao nàng lại không quản chuyện sống chết của chúng chứ?"

Khải Lâm Na bình tĩnh đáp: "Như ngươi đã nói, họ thản nhiên dâng ta cho Tạp Đặc hoàng đế, không kể gì đến huynh muội tình thâm, ta không muốn bị người ta đem làm trò chơi nữa, tùy ngươi muốn xử trí họ như thế nào thì xử!"

Khải Thụy Tư tức giận nói: "Khải Lâm Na, tỷ nói nhăng cái gì thế, ai không kể gì đến huynh muội tình thâm?"

Khải Lâm Na mắng át lại: "Ngươi câm miệng cho ta, nếu không tại ngươi, chúng ta sao lại có kết cục như thế này?"

Khải Thụy Tư còn muốn cãi tiếp, Lâm Phong đã lớn tiếng át đi: "Lâm Đại, cắt lưỡi hắn cho ta!"

Khải Thụy Tư lúc này quả thật đã kinh hoảng, thảng thốt xin: "Khải Lâm Na, tỷ hãy đáp ứng hắn, đệ..."

Khải Lâm Na cười đáp: "Đó là huynh đệ tình thâm của ngươi đấy à?"

Khải Thụy Tư đuối lý, bèn cường biện: "Là đệ không tốt, nhưng dâng tỷ cho Tạp Đặc bệ hạ không phải là chủ ý của đệ!" Dứt lời liền quay đầu nhìn Khải Lực Tây đang im lặng ngồi yên không động đậy.

Lâm Phong vẫy tay cho Lâm Đại lùi về sau, cười ha ha nói: "Càng lúc càng hứng thú đây, hiếm có cơ hội xem tuồng hay, các ngươi cứ tiếp tục, ta sẽ là khán giả tốt của các ngươi!"

Khải Lực Tây trừng trừng nhìn Khải Thụy Tư, sau đó liếc sang Khải Lâm Na, thở dài một cái rồi lại cúi đầu nhìn xuống.

"Thở dài con mẹ gì!" Lâm Phong mắng: "Bộ ngươi không có lời nào để nói à?"

Khải Lực Tây tức giận mắng lại: "Ngươi là tên tiểu nhân ti bỉ, có giỏi thì cứ giết ta đi!"

"Ha ha!" Lâm Phong cười nói: "Năm ngàn nhân mã của Vinh Dự Dũng binh đoàn thì sợ ta không giết hết được, chứ như ngươi ta bất quá chỉ đụng ngón tay. Nhưng giết ngươi thì các thủ hạ của ngươi ắt sẽ tìm ta thí mạng, đó là điều ta không muốn. Ta cần phải giữ lại cái tiểu mệnh của ngươi, dùng lão đại ngươi thu phục chúng, nên tạm thời để ngươi sống vài ngày!"

Khải Lực Tây tức muốn nổ tung lồng ngực, gầm lên: "Ngươi... Vô sỉ!"

Khải Lâm Na ngay lập tức nhìn Lâm Phong với ánh mắt đề phòng. Lâm Phong đắc ý cười đáp: "Ta vô sỉ, nhưng so với ngươi còn kém hơn nhiều. Ngay cả muội muội thân sinh ngươi cũng biến thành cái cầu cho ngươi đoạt lấy vinh hoa phú quý. Chuyện như thế bổn công tử không thể làm được. Ít nhất ta còn có một điểm nhân tính. Như quả ngươi vẫn còn chút khôn ngoan, nói tốt thêm vào vài tiếng cho bổn công tử, bằng không, ha ha, sự nhẫn nại của ta cũng có giới hạn đấy!"

"Ngươi đừng có nằm mộng!" Khải Lực Tây rống lên cuồng nộ.

"Được lắm, để ta xem coi xương đầu của ngươi cứng đến mức nào!" Lâm Phong cười lạnh một tiếng, quát bảo: "Lâm Đại, phụng mệnh ta, chuẩn bị cho hắn lễ vật thứ nhất!"

Lâm Đại dạ lớn, nhanh chóng chỉ huy người khiêng ra một thùng lớn, bên trong truyền lại nhiều tiếng chuột kêu chít chít đến rợn người.

Khải Lực Tây hơi run hỏi: "Ngươi định làm gì?"

Lâm Phong đắc ý đáp: "Ta không bảo là cắt bớt tay chân người sau, cái thứ phế vật đó bổn công tử chẳng cần. Ở trong thùng này có ít nhất năm trăm con chuột, đó là món quà đầu tiên cho ngươi, ngoài ra còn rất nhiều món ăn chơi khác nữa. Cứ yên tâm, bổn công tử chưa cắt cái đầu cao ngạo của ngươi xuống ngay đâu!"

"Ngươi là đồ ma quỷ!" Khải Lực Tây rống lên ghê rợn.

Khải Thụy Tư lúc này cũng sợ đến nỗi bĩnh đầy hết ra quần, ngất xỉu tại chỗ.

Lâm Phong vẫn cái giọng rề rà đáng ghét, cất tiếng phân phó: "Lâm Đại, ném hắn vào cho ta!"

Lâm Đại vâng một tiếng rồi bước đến xốc nách Khải Lực Tây bị phong trụ huyệt đạo kéo về phía thùng to, định bỏ hắn vào đó.

"Chậm đã!" Cuối cùng thì huyết mạch tương liên, Khải Lâm Na thực không thể chịu nổi tình cảnh đó, nói với Lâm Phong: "Ngươi hãy tha cho họ, muốn gì ta cũng chịu!"

Khải Lực Tây kêu lớn: "Khải Lâm Na, muội không được hứa với hắn!"

Khải Lâm Na thở dài một cái, không thèm nhìn hắn, chỉ giận dữ nhìn Lâm Phong.

"Ngươi sai rồi!" Lâm Phong ngồi bệt xuống đất, không thèm chú ý đến ánh mắt kỳ dị của mọi người, vỗ vỗ vào hai đùi, hướng về phía Khải Lâm Na bảo: "Đến đây!"

Khải Lâm Na y lời đi đến.

"Đừng có giương mắt nhìn ta như thế, có mụ vợ nào mà nhìn chồng thế không?" Lâm Phong tinh quái bảo: "Ẵm ta lên!"

Khải Lực Tây tức muốn xỉu, rống lên: "Đồ lưu manh!"

"Làm hắn câm miệng cho ta!" Lâm Phong bực mình quát lên. Lâm Đại lập tức khóa miệng Khải Lực Tây lại.

Cúi nhìn cái gã nhóc mới hơn mười ba tuổi đầu, Khải Lâm Na cảm giác một sự khuất phục từ từ dâng lên, cuối cùng thực sự không thể không theo lời Lâm Phong, cúi xuống ôm hắn lên.

Khải Lực Tây tức đến mắt như bốc hỏa, nhưng do đã bị Lâm Đại khóa miệng nên không phát ra được tiếng nào.

"Thế mới tốt chứ!" Lâm Phong nói: "Ngồi xuống chỗ của ta vừa ngồi!"

Khải Lâm Na y lời ngồi xuống chỗ mà Lâm Phong đã chỉ. Lâm Phong mê mẩn trong làn u hương tỏa ra từ sau lưng, đầu dựa vào ngực Khải Lâm Na, ra hiệu cho Lâm Đại bỏ tay ra.

"Đồ ác ma, ngươi muốn giết chết ta thì giết đi!" Khải Lực Tây lập tức kêu thét lên.

"Ta sao lại giết ngươi!" Lâm Phong lắc lư toàn thân, cố ý chun mũi, đắc ý cười nói: "Cho ngươi thêm ba khắc thời gian để suy nghĩ. Nếu ngươi vẫn quyết không đầu hàng, năm trăm con chuột kia để dành chiêu đãi ngươi đó!"

Khải Lâm Na tức giận kêu lên: "Ngươi đã đáp ứng ta là tha cho họ rồi mà, tại sao lại phản lại lời hứa?"

Lâm Phong thản nhiên nói ráo hoảnh: "Là nàng tự nguyện đáp ứng chứ ta có hứa với nàng bao giờ?" Xong quay đầu hỏi Lâm Đại: "Nãy giờ ta có nói là sẽ tha cho cái gã ngốc Khải Lực Tây bao giờ không?"

Lâm Đại thật thà đáp: "Không hề!"

Lâm Phong quay đầu nhìn lại Khải Lâm Na, "Đó, nàng cũng đã nghe rồi đó!"

Từng giọt lệ khuất nhục không ngừng chảy ra, Khải Lâm Na cắn chặt răng, khóe miệng chỉ phát ra hai từ: "Vô sỉ!"

"Ai da! Sợ nhất là nước mắt của nữ nhân!" Lâm Phong sầu muộn phẫy tay bảo Lâm Đại cho người mang mấy người bị bắt đem đi. Sau đó quay lại cười nói với Khải Lâm Na: "Gương mặt đầm đìa nước mắt của nàng trông lại càng vô cùng mỹ lệ."

Khải Lâm Na lạnh lùng nói: "Nguyên ngươi căn bản không tính tha cho chúng ta!"

"Còn hỏi nữa, nàng đừng có xem ta vô sỉ như vậy!" Lâm Phong rầu rĩ đáp: "Sau này nàng sẽ là vợ ta, sao không nghĩ đến khía cạnh tốt đẹp của ta một chút? Ta chính là vì lo cho bọn họ, nên mới muốn bọn họ đầu hàng. Sau này chúng ta coi như người một nhà, ta sẽ không quấy quả gì bọn họ nữa. Còn như họ không chịu đầu hàng, nếu quả thực ta có tha cho họ, cái lão Tạp Đặc hôn quân đó cũng không chịu bỏ qua. Nàng chịu khó dùng cái đầu xinh xinh của mình nghĩ kỹ đi!"

Khải Lâm Na cười nhạt nói: "Chính ngươi tự nhận mình vô sỉ rồi đó, ta làm sao tin ngươi đây!"

Lâm Phong tức giận hỏi: "Thế nàng muốn như thế nào?"

Khải Lâm Na cười khẩy, quay đầu không đáp.

Lâm Phong xoay đầu tựa vào ngực nàng, cắn nhẹ vào má một cái, rồi cười ha hả!

o0o

Chiều đến, vào giờ cơm không thấy phụ thân đâu, Lâm Phong hỏi thì mới biết, nguyên phụ thân đã cấp tốc đến Kiếm Môn quan, hai vị ca ca cũng bị mang theo, hiện tại toàn gia chỉ còn lưu lại có mình tên tiểu quỷ là hắn.

Sau khi ăn xong, Lâm Phong bị lão gia tử gọi vào bí mật đàm luận một hồi. Nội dung câu chuyện không ai hay biết, bất quá khi thấy Lâm Phong từ hậu viện của lão gia tử đi ra mặt đầy khổ não, chắc chắn không thể là hảo sự rồi.

Khi chuẩn bị quay về, gã lại bị tỳ nữ xinh đẹp thân tín của mẫu thân là nha đầu Hồng Ngọc gọi đến. Lâm phu nhân quan sát thần sắc của gã hồi lâu, rồi hỏi: "Gia gia lúc nãy đã nói gì với con?"

Lâm Phong giả vờ ngờ nghệch hỏi lại: "Nói cái gì ạ?"

Thấy sắc mặt của mẫu thân trầm xuống, Lâm Phong biết không xong, bèn ưỡn ngực quả quyết nói: "Mẹ yên tâm, mẹ muốn nói điều gì con đều biết hết. Mẹ hãy tin rằng, anh em chúng con đồng tâm, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia!"

Lâm phu nhân thở phào một cái, thốt lên: "Thế thì ta yên tâm rồi!" Sau đó cũng cười nói: "Sáng nay cô cô của con sai người đưa tin, muốn ta đưa ngươi đến ở với bà ấy ít ngày. Con đi chuẩn bị trước đi, ngày mai chúng ta sẽ khởi hành sớm!"

Cô cô ư? Lâm Phong được biết cha mình có người muội muội lấy chồng ở Bỉ Mông quốc, hiện chính là vương hậu của Bỉ Mông quốc vương. Ngày trước, tiểu tử Lâm Phong kia đã đến đó mấy lần, cũng còn vài ấn tượng, liền vâng dạ, quay về chuẩn bị.

Về đến biệt viện, không thấy Khải Lâm Na, Lâm Phong gọi tiểu tì hầu hạ nàng lại hỏi: "Cô nương đâu?".

Tiểu tì đáp: "Khải Lâm na tiểu thư hiện ở hậu viện!"

Lâm Phong liền đi thẳng đến hậu viện, thấy Khải Lâm Na đang lấy kéo chăm chú tỉa tót hoa cỏ, bất giác đứng ngây ra nhìn dáng hình mỹ lệ của nàng cả nửa ngày trời, chỉ biết lắc đầu quầy quậy, sau đó mới bước tới chộp lấy cây kéo trong tay Khải Lâm Na, bảo: "Ta có vấn đề muốn hỏi nàng, hai mươi năm trước Thiên Hoa vương quốc bị Bái Thần Uy thôn tính có phải là cố hương của nàng không?"

Thân người kiều diễm của Khải Lâm Na khẽ giật mình, cúi đầu nhìn hắn, lạnh lùng hỏi: "Làm sao ngươi biết?"

Lâm Phong đắc ý cười bảo: "Nàng xưng danh là Thiên Hoa thánh nữ, chỉ có quá ngu mới không nghĩ ra nàng và Thiên Hoa vương quốc có quan hệ gì đó. Hơn nữa gia gia của ta cũng kêu nàng là Thiên Hoa công chúa, người còn khẳng định đã biết thân phận của nàng từ trước. Bởi vậy ta cũng đoán nàng chính là hậu duệ của Thiên hoa vương quốc – Thiên Hoa công chúa, ta nói có đúng không?"

Thần sắc của Khải Lâm Na chợt ảm đạm, chỉ cúi đầu chứ không nói gì.

Lâm Phong cậy mình thông minh nói tiếp: "Nếu như ta đoán không lầm, nàng chịu cho ca ca bày bố, nguyên mục đích là mượn tay Thần Uy đế quốc báo cái cừu diệt quốc. Sao, có điểm nào sai không?"

Khải Lâm Na đáp: "Ngươi xác thực là rất thông minh!"

"Cái đó đương nhiên!" sắc mặt Lâm Phong chẳng hồng, tâm cũng chẳng động, câng câng nói tiếp: " Lâm gia chúng ta dĩ nhiên là không có người ngu rồi. Nàng sau này nhất định sẽ không còn oán hận ta nữa. Cũng có thể ta sẽ trở thành trượng phu hay lão công tương lai của nàng đấy. Còn bây giờ ta quyết định đàm luận một sanh ý với nàng!"

Sắc mặt Khải Lâm Na ửng đỏ, quả tình không hề nổi giận, hỏi: "Sanh ý thế nào?"

Lâm Phong đáp: "Ta thay nàng báo cừu, nàng khuyên ca ca đầu hàng. Nếu như không vì nể mặt nàng, ta đã sớm vứt họ cho chó ăn. Nàng biết rồi đó, ta không phải là người từ tâm mềm tay đâu!"

"Ngươi?" Khải Lâm Na dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá hắn, rồi hỏi: "Ngươi có thể giúp ta báo cừu?"

"Ha ha!" Lâm Phong đương nhiên nghe ra ẩn ý bên trong ngữ khí của nàng, bèn đáp: "Chắc nàng chưa biết, Lão gia tử vừa lập ta làm đại gia chủ đời thứ mười tám của Lâm gia. Thiết Huyết quân đoàn của Lâm gia uy chấn đại lục, không dưới Lang kỵ binh của Thần Uy đế quốc. Như quả không bị vướng chân bọn Thiểm Tộc, phụ thân của ta đã xua quân tảo diệt bằng hết cái "thần uy" của chúng rồi. Không lẽ nàng không nhận thấy lão công của nàng thông minh tài trí, sau này bình định Thiểm Tộc xong thì khởi binh nam hạ có phải là chuyện khó hay không?"

Khải Lâm Na trầm tư một hồi, vẫn còn chưa tin nói: "Ngươi tịnh không phải là người có hảo tâm!?"

Lâm Phong cười ha ha đáp: "Đương nhiên, phải có điều kiện."

Khải Lam Na nghe thế lập tức sầm nét mặt, lạnh lùng hỏi: "Điều kiện gì?" xem tại TrumTruyen.vn

"Điều kiện là...." Ánh mắt Lâm Phong chớp chớp sáng ngời bảo: "Tối nay nàng phải cho ta ngủ chung!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.