Vô Lại Quần Phương Phổ

Chương 3: Đương tiểu thâu ngộ đáo lão thâu




“Công tử gia,không phải người bảo mời hắn ăn cơm sao?” Điếm tiểu nhị bên cạnh là kẻ lên tiếng đầu tiên.
“Đúng rồi, ta bảo này tiểu huynh đệ, ở đây mọi người đều nghe thấy được là ngươi mời ta ăn cơm mà.” Lão đầu nói xong liền muốn bước nhanh ra ngoài.
“Đúng rồi,ta bảo ta mời ngươi ăn cơm.” Diệp Vô Ưu đặc biệt nhấn mạnh chữ cơm, “bất quá ta chưa bao giờ mời ngươi ăn thịt cá cơ mà, đúng không, tiểu nhị ca, ngươi mang lên đây hai nồi cơm tốt nhất cho ta.”
“Cái này, cái này…..” Điếm tiểu nhị ấp úng không biết nói gì, có tửu khách chịu không nổi đã bắt đầu cười.
“Yên tâm, nhất định có người trả tiền cho ngươi, ta nói cho ngươi biết, lão đầu này có nhiều tiền lắm.” Diệp Vô Ưu làm ra vẻ an ủi nói.
Điếm tiểu nhị đáng thương thật sự buộc phải mang đến hai nồi cơm lên, lão nhân kia trừng cặp mắt trắng dã nhìn nồi cơm một hồi, nhưng không có cách nào phản bác lại hắn.
“Ta bảo này lão nhân gia, ta đã nói mời ngươi ăn cơm, ngươi nên ăn nhanh lên, bằng không người khác nói ta không giữ chữ tín đó.” Diệp Vô Ưu dùng ngữ khí quai quái đến bên cạnh nói.
“Xú tiểu tử, so với cha ngươi, ngươi còn vô lại hơn.” Lão nhân chửi thầm trong lòng, nhìn thấy mình ép hắn không thành ngược lại còn bị hắn lừa.
“Tiểu oa nhi Diệp gia, ngươi lợi hại lắm, ta tự trả tiền.” Lão đầu lòng đau như cắt rút ra một khối bạc từ trong người, không nhiều không ít vừa vặn đủ trả cho một bàn rau.
“Ai, đợi đã, đợi đã, lão còn chưa trả đủ tiền.” Diệp Vô Ưu giật mình, lão đầu tử cũng tự nhận ra hắn, bất quá thấy lão trả tiền rồi liền muốn bỏ đi, tức khắc nắm giữ lão lại.
“Công tử gia, vị lão nhân gia này đã trả đủ tiền cho bàn rượu thịt và thức ăn rồi.” Tâm trạng Điếm tiểu nhị cũng cảm thấy hồ đồ không sai, có lẽ lão nhân này cũng đáng thương.
“Xú tiểu tử,mọi người đều nói là tiền trả đủ rồi,ngươi còn muốn thế nào?” Lão đầu tử cúi đầu nghĩ lại mình hai mươi năm không có chuyện ăn xong lại bị chèn ép,không ngờ hôm nay lại bại trong tay một đứa tiểu hài tử, trong lòng cảm thấy rất buồn bực.
“Lão nhân gia, đừng hung hăng như vậy mà, vẫn chưa trả tiền cơm đó.” Diệp Vô Ưu ra vẻ sợ hãi, bất quá nhìn vào thấy rõ là hắn làm bộ ra vẻ.
“Không phải ngươi nói mời ta ăn cơm sao? Đương nhiên là ngươi trả tiền chứ.” Lão đầu lập tức gầm lên.
“Đúng, là ta mời lão ăn cơm a.” Diệp Vô Ưu gật đầu liên tục,chỉ là lại nhấn mạnh chữ ăn, sau đó nói ngược lại như gió đổi chiều, “bất quá, ta chỉ nói là mời ngươi ăn, ta chưa nói muốn trả tiền cho ngươi, vì thế tiền này là ngươi phải trả.”
“Xú tiểu tử, ngươi có biết ta là ai không hả?” Lão đầu tử giận đến thâm tím phế phủ, tên vô lại như vậy thật sự lần đầu tiên lão được dịp nhìn thấy.
“Lão nhân gia,mặc kệ người là ai, đã ăn cơm của người ta thì phải trả tiền chứ.” Diệp Vô Ưu ra vẻ rất vô tội, làm cho toàn tửu lâu rốt cuộc cũng nổ ra một tràng cười lớn.
“Xú tiểu tử, đợi lát nữa ta tính toán với ngươi!” Lão nhân bất lực phải trả tiền, cay đắng giương mắt nhìn Diệp Vô Ưu.
“Tốt thôi, đợi ta ăn cơm trước đã.” Lúc này Diệp Vô Ưu mới bắt đầu cuộc chiến ẩm thực của mình,khoái trá thưởng thức mĩ vị được mang đến.
“Xú tiểu tử, cha ngươi có phải là tên hỗn đản Diệp Phi Phàm không?” Diệp Vô Ưu tiêu sái đi trên đường, lão nhân cũng đi theo với vẻ mặt hầm hầm tức giận.
“Uy,xú lão đầu,cha ta đúng là cũng đáng gọi là hỗn đãn,bất quá trừ mẹ ta có thể mắng ông ấy, còn lại ai cũng không được.” Diệp Vô Ưu dừng lại tức khắc,trừng mắt nhìn lão đầu.
“Ta nói cho ngươi biết, ta thế nào cũng là trưởng bối của tên hỗn đản là cha ngươi, tự nhiên ta cũng là trưởng bối của ngươi, tiểu tử ngươi phải biết tôn kính ta một chút!” Lão đầu cuối cùng cũng không nhẫn nhịn chịu đựng nổi nữa, nhanh chóng muốn bùng phát như sấm sét bão tố.
“Uy, ta không nhận biết được ngươi, ai mà biết ngươi không phải là kẻ lừa gạt?” Diệp Vô Ưu hoàn toàn không tức giận nói.
“Ngươi, cái tên xú tiểu tử ngươi, vừa dùng độc môn tuyệt kĩ chôm tiền nhà Ti Không ta,bây giờ không ngờ thốt ra những lời này.” Lão đầu lúc này gần như suy sụp tới muốn té xuống đất.
Diệp Vô Ưu chắp tay sau lưng, đi vòng quanh lão nhân vài vòng, vừa đi vừa lắc đầu lẩm bẩm nói: “Không giống, không giống……”
“Uy, xú tiểu tử, ngươi nói cái gì không giống?” Lão đầu cảm thấy một cảm giác kì diệu không giải thích được.
“Tinh Di có thể nói là quốc sắc thiên hương, có nhan sắc trầm ngư lạc nhạn, diện mạo hoa nhường nguyệt thẹn, Tinh Di không bảo là cha dì ấy muốn so diện mạo với Phan An, ngọc thụ lâm phong, nói thế nào cũng phải có một điểm giống chứ, ông nhìn lại ông xem, mặt thì như khỉ, ánh mắt thì đê tiện, dáng người thì nhỏ xíu, không ngờ ông có thể nói là người cha của Tinh Di hấp dẫn được chứ?” Diệp Vô Ưu càng nói càng tỏ vẻ tức giận: “Ông muốn gạt người thì cũng phải tìm lí do gì tốt một tí, gặp ông là ta thấy tức giận, thiếu gia đi đây, không nghe ông nói nữa!” Nói rồi quay người chạy đi.
“Xú tiểu tử, đúng lại cho ta!” Lão nhân gầm lớn một tiếng, bất quá Diệp Vô Ưu chẳng những không nghe lời đứng lại,ngược lại còn chạy lẹ hơn.
“Hừ, ta chỉ là không muốn nhận ông, là không muốn Tinh Di biết ta ở đây, lỡ muốn ta về nhà thì làm thế nào?” Diệp Vô Ưu chạy như điên khùng một hồi, cuối cùng ngừng lại, nói ra suy nghĩ của mình.
“Có phải là nếu không người quản ngươi, ngươi bắt đầu tác oai tác quái không?” Bên cạnh vang lên một âm thanh động lòng người nhưng lại lạnh như băng, Diệp Vô Ưu cảm giác đầu tiên xuất hiện muốn chạy ngay, cảm giác thứ hai lại cản hắn lại bất động, lập tức mặt lộ ra hình dáng đáng thương cười hề hề.
“Băng tỉ tỉ, thật đúng như ta nghĩ là tỉ a.” Diệp Vô Ưu xoay nửa người tiến lại thân ảnh người đang đến.
“Đứng yên bất động ở đó ngay cho ta.” Người đến lạnh lùng hừ một tiếng, Diệp Vô Ưu chân dừng lại ngay trên không, thân thể nghiêng sang một bên trông rất buồn cười.
“Làm sao mà đuổi đến đây lẹ như thế?” Diệp Vô Ưu trong lòng kêu khổ không ngừng, hắn sợ nhất là nàng, dù là dung mạo của nàng cả mẹ hắn cũng hâm mộ, nhưng lạnh lùng của nàng thì ngay cả mùa đông băng giá cũng phải cam bái hạ phong. Từ nhỏ đến lớn nàng chưa bao giờ cho hắn thấy vẻ mặt tốt lành nào, hắn biết hắn không thể chạy, vì trước mặt nàng, hắn ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.
Người đến không phải là ai khác mà chính là hôn thê của Diệp Vô Ưu mà hắn bỏ trốn, nàng ta họ Yến, tên nàng là Yến Băng Cơ, là đồ đệ Yến Ngọc Dao tuyển lựa ra, Yến Băng Cơ dù là vô danh tại Vân Mộng đại lục, bình thường rất ít khi đi lại bên ngoài, cho dù ra ngoài cũng mang áo dài và che mặt, mặc dù nàng tuy có bất lịch sự với người cũng là vì dung mạo,nhưng trên số Thập tiên tử, dù không có tên nàng, nhưng gồm cả Diệp Vô Ưu cũng chỉ có vài người thân cận mới biết được thực lực chân chính của nàng.
Vân Mộng thập tiên tử, cũng là Vân Mộng đại lục thập đại mĩ nữ, mười năm lại thay bảng một lần, lần thông báo thay bảng gần đây nhất, là ba năm trước đây.
“Băng tỉ tỉ,làm sao ngươi đến đây được?” Diệp Vô Ưu cúi đầu nhỏ giọng hỏi,
“Hiện tại ngươi theo ta cùng về nhà.” Yến Băng Cơ ngữ khí hoàn toàn không có lưu lại điểm thương lượng nào.
“Ta không trở về đâu!” Diệp Vô Ưu mặc dù có chút sợ hãi, bất quá ngữ khí cũng rất là kiên quyết.
“Ngươi rốt cuộc về hay không về?” Yến Băng Cơ tựa như có chút kinh ngạc, Diệp Vô Ưu trước giờ không bao giờ dám nói với nàng như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.