Vô Lại Quần Phương Phổ

Chương 2: Băng Cơ Nhu Tình




“Liên quan gì tới ngươi?” Diệp Vô Ưu trừng mắt nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu một cái.
“Vô Ưu ca ca, đừng có hung dữ như thế!” Hàm Yên ôm lấy cánh tay Vô Ưu, nũng nịu nói: “Ai đắc tội với huynh?”
“Một tên hỗn đản tên Tạ Trường Phong, chút nữa giết chết bản thiếu gia!” Diệp Vô Ưu giận dữ nói. “Ta không dạy dỗ tên gia hỏa này không được!”
“Diệp gia ca ca, Tạ Trường Phong lai lịch không nhỏ, huynh muốn chỉnh hắn, khả năng gặp không ít phiền hà.” Lam Tiểu Phong từ cửa nói vọng vào.
“Có phiền hà gì? Ta luôn không sợ phiền hà, chỉ sợ không có phiền hà!” Diệp Vô Ưu hắng giọng, có chút coi thường nói: “Có phải là Ly Hận tông cái gì gì không? Có gì to tát đâu!”
“Ly hận tông à? Có phải bài danh đệ lục trong thập đại tu tiên phái không?” Mộ Dung Tiểu Tiểu đứng một bên hỏi.
“Không phải cái đó!” Lam Tiểu Phong uể oải nói. “Ly Hận tông luôn không quản đến chuyện trần thế, chuyên tâm tu tiên. Bất quá từ mấy năm trước, bọn họ đã bắt đầu thay đổi phong cách lúc trước, dần dần can thiệp vào sự việc của Bách Hoa đế quốc. Tạ Trường Phong là một đại biểu của Ly Hận tông.”
“Thảo nào công chúa lão bà cũng có chút sợ hắn.” Diệp Vô Ưu tự nói với chính mình.
“Phụ thân Tạ Trường Phong là Bách Hoa đế quốc đại tướng quân Tạ Vân Đình, nắm quân quyền của Bách Hoa đế quốc. Thêm nữa Tạ Trường Phong là Bách Hoa đế quốc đại nội thị vệ thống lĩnh, nghe nói hắn thích công chúa Hoa Nguyệt Lan. Hoàng đế bệ hạ cùng đại tướng quân Tạ Vân Đình dường như đều có ý thúc đẩy chuyện này.”
“Tiểu hoa si, ngươi sao lại biết nhiều thế?” Diệp Vô Ưu có chút lúng túng nói.
“Diệp gia ca ca, về chuyện này, ngươi không hiểu bằng ta. Chuyện trên đại lục này, ta không nói là biết hết, chí ít cũng biết hơn một nửa.” Lam Tiểu Phong có chút đắc ý nói.
“Vậy người nhà Tạ Trường Phong còn có ai không? Đại loại như tỷ tỷ muội muội?” Diệp Vô Ưu không vui hỏi.
“Diệp gia ca ca, thật xấu hổ, hắn không có tỷ tỷ cũng không có muội muội, chỉ có vài nha hoàn, người có hứng thú không?” Lam Tiểu Phong cười hi hi nói.
“Nha hoàn dành cho ngươi!” Diệp Vô Ưu trừng mắt nhìn Lam Tiểu Phong, “Tính ra, chúng ta trực tiếp phóng hỏa đem tướng quân phủ thiêu trụi!”
“Hay quá, ta thích phóng hỏa!” Mộ Dung Tiểu Tiểu vỗ tay hưởng ứng.
“Bệnh thần kinh!” Diệp Vô Ưu trừng mắt nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu.
“Các ngươi muốn đi làm loạn ở đâu?” Âm thanh từ cửa truyền đến, lập tức Yến Băng Cơ xuất hiện.
“Băng tỷ tỷ!” Diệp Vô Ưu vui mừng, nhanh chóng chạy đến, ôm Yến Băng Cơ vào trong lòng. “Tỷ về lúc nào, ta nhớ tỷ muốn chết!”
Thấy Yến Băng Cơ, Diệp Vô Ưu lập tức đem chuyện hỏa thiêu tướng quân phủ vứt sang một bên, chỉ ôm chặt Yến Băng Cơ, giống như lo lắng nàng chạy đi mất.
“Tỷ tỷ, còn không đi phóng hỏa?” Mộ Dung Tiểu Tiểu kéo áo Hàm Yên, nhỏ giọng hỏi.
“Đừng nói nữa, Băng tỷ tỷ về rồi, nếu tỷ ấy biết, nhất định không cho chúng ta đi.” Hàm Yên cầm tay Mộ Dung Tiểu Tiểu nhanh chóng chạy ra, vừa chạy vừa nói: “Đợi Băng tỷ tỷ đi rồi nói tiếp.”
“Diệp gia ca ca, tiên tử tỷ tỷ, ta về phòng ngủ đây!” Lam Tiểu Phong cũng nhận biết đến lúc phải đi.
“Tỷ tỷ, muội cũng đi đây.” Hàm Mộng cùng về với Yến Băng Cơ, hơi chuyển thân hành lễ, thận tay đóng cửa cho hai người. Lúc này, trong phòng chỉ còn hai người, Diệp Vô Ưu và Yến Băng Cơ.
“Được rồi, còn không bỏ tay ra?” Yến Băng Cơ giận dữ nhẹ giọng nói.
“Băng tỷ tỷ, mấy ngày rồi sao không về?” Diệp Vô Ưu không buông tay, vẫn ôm chặt vòng eo mềm mại, có chút không cao hứng nói.
“Ta có chuyện phải làm.” Yến Băng Cơ nhẹ nhàng nói. “Không phải bây giờ ta đã về rồi sao?”
Ngừng một chút, Yến Băng Cơ khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hồng lên, nhẹ giọng nói: “Tối nay ta bồi tiếp ngươi.”
Diệp Vô Ưu đang lo lắng Yến Băng Cơ đuổi mình ra, đột nhiên nghe thấy câu này, vượt quá sự mong đợi, đột ngột hôn lên mặt phấn, nói: “Băng tỷ tỷ, tỷ thật tốt!”
“Thời gian không còn sớm, ngủ thôi.” Yến Băng Cơ nói nhẹ như muỗi kêu nhưng Diệp Vô Ưu vẫn nghe thấy rõ ràng. Trong lúc vui mừng, ôm eo kéo Yến Băng Cơ vào trong lòng, đi về phía giường.
Giống như đang cầm một bảo bối, Diệp Vô Ưu cẩn thận đặt Yến Băng Cơ lên giường, nhè nhẹ nhắm mắt, hai má đỏ hồng, càng làm tăng thêm mị lực vô tận.
Diệp Vô Ưu leo lên giường, nằm bên cạnh Yến Băng Cơ, nhìn ngắm ngây dại khuôn mặt kiều diễm tuyệt vời của nàng.”
“Băng tỷ tỷ, tỷ thậtđẹp.” Diệp Vô Ưu lẩm bẩm nói, Yến Băng Cơ ôn nhu, trong mắt hắn là mĩ lệ nhất.
Yến Băng Cơ mở mắt, phát hiện Diệp Vô Ưu đang ngây ngất nhìn mình. Sau một lúc xấu hổ, trong tâm cũng có chút ngọt ngào. Nàng mở miệng định nói gì đó, nhưng ngay lập tức liền phát hiện mình không thể nói được.
Diệp Vô Ưu đột nhiên cúi người xuống, âu yếm ngậm lấy đôi môi mỏng manh của nàng rồi mút nhè nhẹ.
o0o
Hàm Yên lôi Mộ Dung Tiểu Tiểu chạy ra ngoài.
“Tỷ tỷ, chúng ta đi đâu?” Mộ Dung Tiểu Tiểu có chút không hiểu liền hỏi.
“Xem kịch!” Hàm Yên cười bí mật, “Tiểu Tiểu, không được nói, chỉ được nhìn!”
“Úc, muội hiểu rồi!” Mộ Dung Tiểu Tiểu nhẹ gật đầu.
Hàm Yên kéo Mộ Dung Tiểu Tiểu chạy đến bên cạnh cửa sổ phòng Yến Băng Cơ, ngọc thủ trắng nõn nà đưa ra, làm một cái lỗ nhỏ trên cửa sổ, sau đó ghé mắt nhìn vào.
“Tỷ tỷ, cho muội xem với.” Mộ Dung Tiểu Tiểu kéo Hàm Yên.
“Đừng có vội, còn chưa bắt đầu!” HàmYên không chịu nhường chỗ.
“Các ngươi đang làm gì thế?” Từ đằng sau hai người có âm thanh truyền lại.
“A, Hàm Mộng tỷ tỷ, là tỷ a!” HàmYên sợ đến nhảy lên, nhưng sau khi nhìn rõ người mới đến, không khỏi thở dài nhẹ nhõm.
“Hàm Yên muội muội, đừng nghịch nữa, tiểu thư sẽ tức giận đấy.” Hàm Mộng có chút bất lực nói. “Tiểu thư có nói với ta, nếu ngươi dám nhìn trộm, sẽ làm ngươi đông thành cột băng.”
“A?” Hàm Yên mở to đôi mắt đẹp, “Không phải chứ, Băng tỷ tỷ sao lại ác tâm như thế?”
“Được rồi, đi đi, tiểu thư với thiếu gia không có nhiều thời gian ở cùng nhau, ngươi đừng làm phiền họ nữa.” Hàm Mộng nắm chặt tay Hàm Yên, kéo đi.
“Vô Ưu ca ca với Băng tỷ tỷ thời gian ở cùng nhau không nhiều? Tại sao?” Hàm Yên có chút không hiểu.
“Ngươi sớm sẽ biết thôi.” Hàm Mộng không nói cho Hàm Yên.
“Được rồi, chúng ta đi ngủ thôi!” Hàm Yên cũng không hỏi, kéo Mộ Dung Tiểu Tiểu chạy về phòng mình.
Lúc này, trong phòng xuân tình dày dặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.