Vô Lại Quần Phương Phổ

Chương 29: Tái Hí Kiếm Lan




“ Thật vậy, công tử, công chúa gọi người bây giờ qua đó.” Kiêm Lan nhẹ nhàng nói.
“Tốt lắm, chúng ta đi.” nghe Kiếm Lan nói thế, Diệp Vô Ưu cũng không ngập ngừng, hơn nữa, hắn bổn lai cũng có phần vui thích đi gặp Hoa Nguyệt Lan, nói không chừng vận khí rất tốt, còn có thể chiếm được chút điểm tiện nghi.
Diệp Vô Ưu đã không phải lần đầu tiến vào hoàng cung, do vậy, lần này cũng có chút cảm giác quen đường và nhẹ nhỏm, hắn còn đặc biệt chú ý ép sát rất gần với Kiếm Lan, có lẽ là duyên cớ do trường kỳ đi theo sát bên Hoa Nguyệt Lan, trên người Kiếm Lan tán phát hương vị hoa lan nhè nhẹ, thật sự rất dễ chịu.
Kiếm Lan tựa hồ có chút hoảng hốt, nàng không tự giác nhớ lại quang cảnh lần trước trong tẩm cung của công chúa, trong lòng lại e sợ Diệp Vô Ưu sẽ làm gì đối với nàng.
Chỉ là, trong lòng nàng càng lo lắng, thì càng dễ dàng xảy ra chuyện, đang bước đi nàng không biết vấp phải vật gì, ngay lập tức loạng choạng, ngã tới hướng mặt đất.
Với cơ hội ngàn lần khó gặp này, Diệp Vô Ưu tự nhiên không bỏ qua, lướt thân lao qua, lập tức giữ chặt lấy bờ eo của Kiếm Lan.
“ Kiếm Lan tỷ tỷ, nàng không chuyện gì chứ?” Diệp Vô Ưu ôm chặt eo của Kiếm Lan, lập lức có chút không thành thật với thân thể nàng, như đang ôm lấy nửa vòng eo, áp sát vào bên tai nàng nhỏ nhẹ hỏi.
“ Công tử, ta, ta không có gì.” Kiếm Lan cảm giác bên tai nhột nhạt, trong lòng cũng dâng lên một cảm giác cổ quái, khuôn mặt nóng bừng lên, “Công tử, người, người có thể thả ta được rồi!”
Chỉ là, Diệp Vô Ưu tịnh không có ý thả Kiếm Lan ra, hắn ngửi ngửi trên mái tóc thanh tú của nàng nói: “ Kiếm Lan tỷ tỷ, trên thân người rất thơm nhe!”
“ Công tử, đừng, đừng làm như thế!” Kiếm Lan xấu hổ không thôi, nho nhỏ cầu khẩn, “ Coi chừng bị người khác nhìn thấy.”
“ Kiếm Lan tỷ tỷ, nàng đừng lo lắng, không có người nhìn thấy đâu.” Diệp Vô Ưu cười hi hi, Kiến Lan càng xấu hổ, hắn lại càng thích trêu chọc nàng.
Chỉ là, lần này hắn có thể làm sai, một giọng nói cứng rắn, ở không xa liền truyền lại một thanh âm trong vắt lạnh lùng: “ Người nào đó?”
Nghe thấy thanh âm này, trong lòng Diệp Vô Ưu thật không thoải mái, bởi vì thanh âm này có chút quen thuộc với hắn.
Thành thực với thân thể của Kiếm Lan, Diệp Vô Ưu không có ôm nàng trở lại, chỉ là lập tức nắm lấy tiểu thủ đầy đặn của nàng, Kiếm Lan vùng vẫy một cái, tự nhiên là không có vùng vẫy thoát ra, cũng chỉ đành cho Diệp Vô Ưu nắm lấy.
“ Quản nhiều chuyện quá đó!” Diệp Vô Ưu không khách khí nói, xuất hiện trước mặt không xa là một tên gia hoả, chính là Âu Dương Vân Phi, xem ra hắn không chỉ thật sự có hiệu lực(thế lực) ở Bách Hoa Đế Quốc, mà còn tiến nhập hoàng cung, xem hắn ăn mặc, giống như là đại nội thị vệ.
“ Diệp Vô Ưu, lại là người!” Âu Dương Vân Phi hừ lạnh một tiếng, “ Hoàng cung trọng địa, ngươi thế nào lại đi vào?”
“Âu Dương Vân Phi, đầu óc ngươi thật sự không chút hữu dụng!” Diệp Vô Ưu cười giễu cợt nói: “ Ta làm thế nào tiến vào à? Đương nhiên là từ cửa tiến vào rồi!”
“Hi hi” Kiếm Lan nhẫn nhịn không được bật ra một tiếng cười yêu kiều, liền lập tức sắc mặt đỏ hồng lên, cúi thấp đầu xuống.
“ Diệp Vô Ưu, ở đây là hoàng cung, không phải nhà ngươi, không phải người nào đều cũng có thể tiến vào!” Âu Dương Vân Phi hừ lạnh một tiếng nói.
“ Lại gặp phải một loại lời nói ngốc nghếch của ngươi!” khuôn mặt Diệp Vô Ưu lộ vẻ khinh bỉ, “ Kiếm Lan tỷ tỷ, chúng ta đi!”
Diệp Vô Ưu kéo Kiêm Lan đi, gần như làm cho Âu Dương Vân Phi tức chết.
“Đứng lại” Âu Dương Vân Phi hét lên, “ Thế này ta không khách khí nữa!”
“ Cái gì?” ngay lúc này, liền có một thanh âm truyền tới, nhưng người này, cũng là người rất quen thuộc với Diệp Vô Ưu, Tạ Trường Phong.
“ Tạ thống lĩnh, là công chúa gọi ta mang Diệp công tử tiến vào!” nhìn thấy Tạ Trường Phong, Kiếm Lan mở miệng nói, nàng không biết Âu Dương Vân Phi, nhưng Tạ Trường Phong nàng đã biết từ sớm.
“ Nguyên lai là Kiếm Lan tiểu thư.” Tạ Trường Phong tự nhiên cũng biết Kiếm Lan, hắn nhìn Diệp Vô Ưu một cái, trong mắt lướt qua một tia thù hận, “ Thì ra là công chúa phân phó, Trường Phong này đâu dám cản trở Kiếm Lan tiểu thư.”
“ Nói thừa ” Diệp Vô Ưu lại uể oải nói một câu, nắm lấy tiểu thủ Kiếm Lan, chậm chạp đi về phía trước, lúc này, không có ai cản trở.
Chỉ là, phía sau hắn, hai cặp mắt phẫn hận, đều trừng trừng nhìn vào hắn.
Sau khi đến tẩm cung Hoa Nguyệt Lan, Diệp Vô Ưu mới thả ngọc thủ của Kiếm Lan ra, không phải là hắn e sợ Hoa Nguyệt Lan, chỉ là Hoa Nguyệt Lan nếu mà nhìn thấy hắn khi phụ Kiếm Lan, khẳng định là không cao hứng, Hoa Nguyệt Lan mà không cao hứng, hắn nếu muốn chiếm tiện nghi tự nhiên là khó khăn lớn.
Nhưng Kiếm Lan rất nhanh lui khỏi tẩm cung Hoa Nguyệt Lan, lưu lại Diệp Vô Ưu cùng Hoa Nguyệt Lan đơn độc với nhau.
“ Công chúa lão bà, lần này tìm đến ta, có chuyện gì không?” Diệp Vô Ưu nét mặt cười cười đi đến bên người Hoa Nguyệt Lan, tay tựa như muốn ôm nàng.
Chỉ đáng tiếc, Hoa Nguyệt Lan thật sự không phải Kiếm Lan, không phải hắn muốn ôm là có thể ôm, chỉ thấy nàng linh xảo lướt thân một cái, liền thoát khỏi lang trảo của Diệp Vô Ưu.
“ Tiểu vô lại, đừng gây rối, ta có chính sự hỏi ngươi!” Hoa Nguyệt Lan yêu kiều hừ một tiếng nói.
“Để ta ôm một cái cũng không thiệt thòi mà, chuyện này cũng tức giận sao?” Diệp Vô Ưu lẩm bẩm một tiếng.
Tai của Hoa Nguyệt Lan nghe thấy, có một loại cảm giác muốn cười vui vẻ, tên vô lại này, coi nàng là cái gì có thể dễ dàng để cho người ôm hả?
“ Tiểu vô lại động tác của ngươi thật sự nhanh, chuyện của Tạ Phinh Đình, chuyện này sẽ được giải quyết rất nhanh.” Hoa Nguyệt Lan trừng mắt với Diệp Vô Ưu một cái.
“Đó là đương nhiên, sao không xem ta là ai à!” khuôn mặt Diệp Vô Ưu đắc ý, “ Công chúa lão bà, lần này nàng phải cảm tạ chuyện này phải không?”
“ Ta vì sao phải cảm tạ ngươi chứ? Có được nhiều tiện nghi là người, lần này ngươi có được Tạ Phinh Đình một đại mỹ nhân xinh đẹp còn chưa nói, Tạ Vân Đình còn tặng cho ngươi một toà trạch tử lớn, nếu cảm tạ, cũng là ngươi cảm tạ mới phải?” Hoa Nguyệt Lan không khách khí nói.
“ Công chúa lão bà, nàng nói thế này không đúng, tuy ta có đuợc không ít chuyện tốt, nhưng nàng cũng có chuyện tốt, hiện tại nàng không cần gả cho Tạ Trường Phong tên tiểu bạch diện đó, đó có thể đều là công lao của ta.” Diệp Vô Ưu có chút bất mãn nói, “ Bất quá, nếu như nàng khẳng định làm lão bà ta, đương nhiên không cần cảm tạ ta!”
“ Ngươi nằm mộng đi, ta mà gả làm lão bà cho một tên hoả gia vừa vô lại vừa háo sắc à!” Hoa Nguyệt Lan phẫn hận nói, “ Tiểu vô lại, ta hôm nay tìm ngươi, không phải hỏi ngươi về chuyện Tạ Phinh Đình, ta hỏi ngươi, ngươi thế nào quan hệ với ma tông tông chủ Lãnh Tâm Âm?”
“ Công chúa lão bà, nàng thế nào mà biết?” Diệp Vô Ưu có phiền muộn, “ Nàng không phải tìm nhiều người giám sát ta chứ?”
“ Không phải là giám sát, mà là âm thầm bảo hộ ngươi!” Hoa Nguyệt Lan không khách khí nói, “ Ta chỉ giúp sư tỷ chiếu cố ngươi!”
“Ta tự mình có thể bảo hộ cho mình!” Diệp Vô Ưu có chút không thoải mái, âm thầm bảo hộ và giám sát cũng không co gì sai biệt, chỉ xem có ác ý không thôi.
“Đừng thay đổi đề tài, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi thế nào nhận biết Lãnh Tâm Âm?” Hoa Nguyệt Lan hừ một tiếng yêu kiều nói.
“ Lãnh tỷ tỷ là sư phụ ta, ta biết nàng ta thì có gì kỳ quái.” Diệp Vô Ưu không suy nghĩ nói.
“ Cái gì, Lãnh Tâm Âm là sư phụ của ngươi? Hoa Nguyệt Lan kinh ngạc hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.