Vô Lại Quần Phương Phổ

Chương 1: Sanh khí đích công chủ




Nghe thấy tiếng của Tạ Trường Phong, Diệp Vô Ưu có cảm giác không tốt.
"Cái tên tiểu bạch kiếm thì làm sao?“ Diệp Vô Ưu bất mãn nói.
"Làm sao ta biết" Hoa Nguyệt Lan dịu dàng nói, "Theo ta, chúng ta cùng đi xem! "
“Chúng ta cùng đi!“ Diệp Vô Ưu nắm lấy bạch ngọc tiểu thủ lập tức kéo Hoa Nguyệt Lan ra ngoài.
Hoa Nguyệt Lan trước muốn giật tay ra, nhưng trong tâm lại không muốn thế, do dự một lúc, rồi mặc cho Diệp Vô Ưu nắm lấy ngọc thủ, rồi cùng hắn bước về phía hoàng cung.
Tạ Trường Phong cả người đứng như trời trồng, hai mắt lại nhìn về tẩm cung, một cử động cũng không, trong lúc đang nhìn Diệp Vô Ưu và Hoa Nguyệt Lan tay trong tay rời khỏi, sắc mặt bỗng chốc từ từ biến đổi.
“Tạ thống lĩnh, có chuyện gì vậy?“ Ngữ khí của Hoa Nguyệt Lan có vẻ không vui nói, trên mặt nàng còn sắc đỏ phơn phớt chưa kịp tan biến, trông dáng vẻ hiện tại của nàng, lại thấy vẻ thân mật giữa nàng và Diệp Vô Ưu, tâm trạng Tạ Trường Phong lập tức như rơi xuống đáy vực.
“Không có chuyện gì, gần đây trong hòang cung không bình yên, ngoại nhân thường đột nhập hoàng cung,ta lo cho công chúa có phiền hà nên tới đây xem một tí“ Tạ Trường Phong có vẻ do dự nói.
“Đã là như thế, vậy thì ngươi có thể đi, ở đây không còn việc gì nữa.“ Hoa Nguyệt Lan cau mày, không vui nói.
Diệp Vô Ưu tâm lí không hề lo lắng, nơi này ắt có vấn đề, muốn cùng Hoa Nguyệt Lan tìm hiểu.
“Có một ngày, ta sẽ cho tên tiểu tử này một trận!“ Diệp Vô Ưu chửi thầm “Dám có chủ ý với lão bà của ta, rõ ràng là không muốn sống mà!“
"Vậy, ti chức xin cáo lui.“ Tạ Trường Phong có vẻ không tình nguyện nhưng cũng phải li khai, nhưng trước khi khi hắn liếc nhìn Diệp Vô Ưu nhãn thần lộ rõ sự thù ghét, ganh tị.
Nhìn theo Tạ Trường Phong khuất khỏi tầm nhìn của hai người, Hoa Nguyệt Lan nắm lấy tay Diệp Vô Ưu, chuyển thân rời đi.
"Công chúa lão bà, tên gia hỏa đối với nàng có lòng không tốt!“ Diệp Vô Ưu cau mày tức giận nói.
"Ngày mai ta sẽ rời khỏi đây, không cần quản hắn có ý xấu hay không?“ Hoa Nguyệt Lan vui vẻ nói.
" Đi? Nàng đi đâu?“ Diệp Vô Ưu hỏi dồn.
"Vô Song Cung“ Hoa Nguyệt Lan không muốn giấu Diệp Vô Ưu.
"Vô Song Cung?“ Diệp Vô Ưu mắt sáng lên, “Công chúa lão bà ah, dẫn ta đi thì rất tốt“.
"Ngươi thật sự muốn đi sao?“ Hoa Nguyệt Lan có vẻ cổ quái nhìn Diệp Vô Ưu, “Nếu ngươi thật sự muốn đi, thì chúng ta sẽ lên đường vào ngày mai.“
"Ngày mai?" Diệp Vô Ưu không khỏi trở nên nghi ngờ, nghe nói Vô Song cung có vô số mỹ nữ, Diệp Vô Ưu tất nhiên muốn đến xem, chỉ là nghĩ kỹ một chút, hắn hiện giờ còn không thể rời khỏi Bách Hoa thành, hắn còn phải đợi Lãnh Tâm Âm trở về, những ngày này hắn đã biết được sự bất lợi buồn phiền khi tu vi tiên thuật quá thấp kém. Hắn biết việc quan trọng nhất của bản thân mình bây giờ chính là trước hết theo Lãnh Tâm Âm học giỏi tiên thuật.
"Vào ngày mai, ngươi sẽ không có lí do để từ chối chứ?“ Hoa Nguyệt Lan hỏi.
"Ta…, để ta suy nghĩ đã!“ Diệp Vô Ưu gãi gãi đầu, “Công chúa lão bà, nếu nàng không đi, hộ tống ta ở đây thì có gì không tốt?
"Ngươi mơ à!“ Hoa Nguyệt Lan trừng mắt nhìn Diệp Vô Ưu, “Nếu ta có ở lại đây thì cũng không hộ tống ngươi đâu!“
"Thì ta sẽ hộ tống nàng!“ Diệp Vô Ưu nuốt nước bọt nói.
"Ta không cần ngươi hộ tống!” Hoa Nguyệt Lan nói, “Đúng là tiểu vô lại, trong tâm chỉ nghĩ chuyện không tốt!“
"Công chúa lão bà, thật là oan uổng cho ta, trong tâm ta chỉ nghĩ tới nàng, làm sao nàng có thể nói ta nghĩ chuyện không tốt chứ?“ Diệp Vô Ưu bộ dạng ủy khuất nói.
"Vô Lại!“ Hoa Nguyệt Lan trừng mắt nhìn Diệp Vô Ưu, “Ta không quản chuyện của ngươi nữa, ta sẽ phái người thông tri cho sư tỷ!“
"Ta tưởng gặp Băng tỷ tỷ, nàng sẽ cáo tố ta, ta muốn mà không được. “Diệp Vô Ưu không khoan nhượng nói.
"Ngươi!" Hoa Nguyệt Lan không tức giận nổi, muốn giáo huấn hắn 1 trận nhưng không thể trách, mắng cũng không được, thật không có biện pháp để đối phó hắn.
"Công chúa lão bà, đừng giận mà, dù nàng khi giận vẫn rất đẹp, như giận dữ quá không tốt cho cơ thể!“ Diệp Vô Ưu nắm lấy tay Hoa Nguyệt Lan rồi ôm lấy, cười he he nói.
"Không được chạm vào người ta!“ Hoa Nguyệt Lan không thể để cho Diệp Vô Ưu chiếm tiện nghi nữa. "Được lắm, ngươi cùng Lãnh Tâm Âm thật như nhau, ta không quản nữa, ngươi hãy quay về đi!“
"Đã muộn rồi, ta không muốn quay về.“ Thỉnh thần dong dịch tống thần nan *, lúc quay về, Diệp Vô Ưu thật không muốn đi bộ.
Lời nói cương quyết, Diệp Vô Ưu cảm giác thân thể đông cứng, không thể cử động.
"Công chúa lão bà, nàng không thể mưu sát phu quân?“ Diệp Vô Ưu bất mãn nói, hắn không ngờ Hoa Nguyệt Lan lại động thủ, không hề có một điểm phòng bị nào.
Hoa Nguyệt Lan hừ một tiếng, không trả lời, chỉ một trảo nắm lấy cổ áo hắn, nhấc bổng hắn lên rồi di chuyển về tẩm cung.
Hoa Nguyệt Lan đương nhiên không có ý giết Diệp Vô Ưu. Nếu nàng thực sự muốn giết hắn, Diệp Vô Ưu sớm đã chết không biết bao nhiêu lần rồi, làm sao có thể để hắn chiếm của nàng bao nhiêu tiện nghi như vậy? Chỉ là nàng thấy Diệp Vô Ưu không rời đi, lại càng không thể ngờ là Diệp Vô Ưu lại muốn ở qua đêm trong phòng nàng, đành phải dùng biện pháp trực tiếp nhất, sau khi chế trụ được hắn, rồi trực tiếp xách hắn đưa về nhà.
"Công chúa lão bà, nàng tại sao đối xử tốt với yêu linh ấy hơn ta, ôm ta đi không được sao a!“ Diệp Vô Ưu bất nhận oán than nói, nhưng lúc này, hắn không quên tại người của Hoa Nguyệt Lan chiếm chút tiện nghi, bất quá với Hoa Nguyệt Lan đúng là tiện nghi lớn!
"Tiểu vô lại, ngươi nói xằng bậy, ta không muốn nghe ngươi nói nữa!“ Hoa Nguyệt Lan giận dữ nói.
Lần đầu tiên, Diệp Vô Ưu đang nói phải im lặng nghe lời.
"Trời! Đánh không lại cả lão bà của mình, đúng là thất bại mà!" Diệp Vô Ưu trong lòng thở dài chặc lưỡi, thầm hy vọng có ngày sẽ cho Hoa Nguyệt Lan biết lợi hại, không phải chịu cái kiểu đối xử này nữa, đến lúc đó, hắn muốn ôm nàng thì được ôm nàng, muốn hôn nàng thì sẽ được đáp ứng.
"Lãnh tỷ tỷ, ngàn vạn lần đừng làm ta thất vọng a!“ Diệp Vô Ưu bất chợt nhớ đến Lãnh Tâm Âm, mọi kì vọng của hắn hoàn toàn đặt người Lãnh Tâm Âm.
Hoa Nguyệt Lan tâm lý cũng có nhiều phẫn uất đối với Diệp Vô Ưu, thật muốn trả thù hắn, tại Diệp phủ môn khẩu, trực tiếp nén hắn xuống rồi giải khai cấm chỉ trên thân thể hắn, chuyển thân nhanh chóng li khai.
"Oa, Vô Ưu ca ca, huynh trông thật dễ thương a!“ Diệp Vô Ưu xấu hổ chỉ muốn độn thổ, khi âm thanh của Hàm Yên giọng điệu thích thú vang lên.
"Đáng đời!“ Âm thanh của Mộ Dung Tiểu Tiểu tiếp ngay sau đó.
Diệp Vô Ưu trừng mắt nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu một cái, phới lờ Hàm Yên rồi quay người hướng về phủ, trực tiếp tiến vào.
"Phải đi tìm Phinh Đình tỷ tỷ thôi“ Diệp Vô Ưu nói với bản thân tựa như muốn cùng Phinh Đình làm hảo sự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.